• 360

Chương 906: Phiên ngoại 26


Đây có thể nói là những lời êm tai nhất mà Bùi Diệp từng được nghe.

Phó Thiên Thiên không phải là một người giỏi bày tỏ, bình thư8ờng cô luôn có sao nói vậy, muốn nghe những lời ngọt ngào từ miệng cô lại càng hiểm hơn. Chỉ khi nào khiến anh không vui, cô mới nói đối3 câu để dỗ dành, những lúc khác thì đừng mơ về điều đó.

Bùi Diệp xao động trong lòng, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Trên 9trán anh nổi vạch đen, khó chịu nhìn về phía cửa.
Thấy trong phòng không có ai trả lời, người bên ngoài càng gõ cửa mạnh hơn.
Anh nén giận đi ra mở cửa.
Vừa mở cửa ra thì thấy bà cụ Bùi và bà Bùi đứng ở ngoài. Hai người lo lắng nhìn vào bên trong, 5sau lưng họ còn có một bóng người đang lén la lén lút, chính là Chân Dương vừa mới thức dậy.
Cô nhíu mày nhìn họ, lại thoáng nhìn xuống bụng mình:
Tại sao con lại phải khó chịu trong bụng ạ?


Không sao thì tốt, không sao thì tốt rồi!
Bà cụ Bùi và bà Bùi cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cô ngơ ngác, không biết hai người họ đang chơi trò bỉ hiểm gì.
Bùi Diệp gật đầu tỉnh bơ:
Vâng.

Chân Dương, em nói đi.
Anh liếc nhìn cậu với ánh mắt nguy hiểm.
Chân Dương đang đưa lưng về phía anh, nghe thấy câu nói sặc mùi đe dọa đó liền rùng mình. Cậu suy nghĩ một hồi rồi nói:
À, vừa nãy em chỉ thấy bóng dáng của một người phụ nữ, nên tưởng là chị Phó. Lúc đó em cũng quên mất chị Nguyệt Nguyệt nên mới nhận nhầm. Bà ơi, bác ơi, cháu đã làm bà và bác phải lo lắng rồi.

Lời giải thích của cậu khiến bà cụ Bùi và bà Bùi đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh lại nhìn sang bà cụ Bùi và bà Bùi:
Mẹ, bà nội, hai người làm gì ở đây vậy?


Thiên Thiên không sao chứ cháu?
Bà cụ Bùi lên tiếng hỏi trước.
Phó Thiên Thiên cũng đi ra, đứng bên cạnh anh.

Đó không phải là Thiên Thiên, mọi người nhận nhầm rồi.
Bùi Diệp nghiêm túc nói.
Những người trong bản tin đúng là một cô gái, mà còn là người của đội đột kích Hắc Ưng.

Bùi Diệp vẫn đáp thản nhiên:
Trong đội đột kích không chỉ có một mình Thiên Thiên là nữ, mà còn có Tăng Nguyệt Nguyệt, cô chiêu của Tập đoàn Tăng thị. Cô ấy từng là thần trộm, việc vượt nóc bằng tường có là gì?

Hai người kia nghi hoặc:
Hả, người leo từ trên nóc tòa nhà xuống không phải là Thiên Thiên mà là Tăng Nguyệt Nguyệt à?

Bà cụ Bùi thở dài nhìn cô:
Thiên Thiên à, bà và mẹ cháu... không phải là những người không hiểu lý lẽ, cũng biết là có một số việc cháu nhất định phải làm. Nhưng chúng ta có thể để chú ý một chút không?

Bà Bùi gật đầu phụ họa:
Đúng đúng, chú ý một chút là được mà.
Bùi Diệp đã hiểu ý của hai người. Anh lại liếc nhìn Chân Dương, cậu càng chột dạ hơn.
Sau đó, anh quay sang nhìn bà cụ Bùi và bà Bùi:
Mẹ và bà xem tin tức, tưởng rằng người đó là Thiên Thiên nên mới đi lên đây ạ?
Bà Bùi liền khai ra Chân Dương:
Mẹ và bà mắt kém, không nhìn rõ. Chân Dương vừa xem tin tức đã nhận ra người đó là Thiên Thiên.


Cháu không sao ạ. Có chuyện gì vậy bà?

Bà cụ Bùi và bà Bùi đồng thời liếc nhìn nhau. Sau đó bà Bùi ho nhẹ một tiếng rồi mới nói:
À, bụng không khó chịu ở đâu chứ?

Trong lúc nói chuyện, họ đều nhìn vào bụng cô.
Năm nay cậu đã gần 15 tuổi, cao hơn bà cụ Bùi và bà Bùi một cái đầu. Vì thế bóng dáng cậu vừa xuất hiện sau lưng họ thì không thể giấu đi đâu được.
Lúc Bùi Diệp đưa mắt nhìn cậu, cậu lập tức chột dạ cúi đầu xuống, giả vờ đang ngắm hoa văn của gạch men ốp tường.
Dáng vẻ chột dạ của cậu vừa nhìn là biết có vấn đề.
Cô nhướng mày:
Em có thể nhận ra chị à?


Bà và bác lớn tuổi, mắt kém không nhận ra, nhưng em vừa nhìn đã nhận ra đó là chị.

Bùi Diệp hừ nhạt một tiếng, sau đó nắm tay cô, lạnh lùng nhìn cậu:
Vẫn còn gọi là chị Phó à? Sao lâu như vậy mà em còn chưa sửa cách xưng hô? Em là cháu nuôi của bà anh thì chính là em trai của anh. Thiên Thiên là chị dâu của em. Về sau không được gọi Thiên Thiên là chị Phó nữa, gọi chị dâu đi.

Cuối cùng, Chân Dương âm thầm thở phào, cũng định quay người rời đi.

Chân Dương.

Cậu đau khổ quay đầu lại liền bắt gặp khuôn mặt sầm sơ của Bùi Diệp.
À, em cũng chỉ là lo lắng cho chị Phó mà thôi. Chị thật sự không sao chứ ạ?
Cậu quan tâm nhìn cô.
Vẻ mặt họ có phần xấu hổ:
Hóa ra là vậy, thì ra là chúng ta đã hiểu nhầm.


Đúng thế, hiểu nhầm thì tốt.


Mẹ và bà còn có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì, hai người có thể xuống nhà tiếp tục xem tivi không?

Thiên Thiên nghỉ ngơi đi nhé, bọn ta đi xuống nhà đây.
Hai người cười ngượng rồi rời đi, vẻ lo lắng lúc nãy đã biến mất.
Chân Dương:
...


Anh liếc xéo cậu:
Thế nào? Có ý kiến gì sao?


Cậu run cả người:
Không... không ạ, em không có ý kiến gì cả.


Hết hồn, nếu cậu dám có ý kiến, chắc chắn anh sẽ chém cậu một nhát, tốt hơn hết là không có ý kiến gì.

Sau đó, cậu liền gọi Phó Thiên Thiên là chị dâu ngay trước mặt anh, nhưng khi không có mặt anh, cậu lại gọi cô là chị Phó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.