• 360

Chương 928: Phiên ngoại 48


Mỗi khi như thế này, Bùi Diệp chướng mắt Mùng Hại nhất. Cậu vừa khóc đòi bú sữa, cô liền bế cậu và cho bú. Không những thế, nét mặt cô còn to8át ra vẻ yêu thương, thái độ khác biệt một trời một vực đối với anh.

Anh trừng mắt nhìn Mùng Hai trong vòng tay cô với vẻ tức giận. 3

Mùng Hai vừa liếc nhìn anh vừa ti mẹ, còn cười tít cả mắt.
Chẳng phải là anh ta đang khoe khoang rằng đã cưới được Phó Thiên Thiên, cô lại vừa mới sinh cho anh ta hai đứa con sao? Anh ta sợ người khác không biết ư?
Đúng vậy! Bùi Diệp thật sự sợ họ không nhớ nên đã cố tình nhắc đến điều này. Phó Thiên Thiên đã lấy anh và sinh con cho anh, vậy mà họ còn đến Bùi Viên muốn gặp cô. Hai người này thật không biết xấu hổ.
Vẻ mặt họ trở nên cứng ngắc khiến anh cảm thấy rất vui.
Trên tầng, Phó Thiên Thiên cho con bú, chợt nhìn thấy qua cửa sổ hai chiếc xe rời khỏi Bùi Viện. Khi nhìn thấy biển số của một trong hai chiếc xe rất quen thuộc, cô bất giác nhíu mày.
Lúc Bùi Diệp đi lên tầng, cô nghi hoặc nhìn anh chằm chằm.
Em vừa nhìn thấy xe của Tần Hàng và Chung Bình Quân dưới tầng thì phải?
Anh liền chột dạ, nhưng ngay sau đó tỉnh bơ nói.

Em nhìn nhầm rồi, không phải họ đầu, là xe của hai vị khách đến đây giống với loại xe của họ mà thôi.

Bùi Diệp thấy vậy liền trở nên căng thẳng.
Mẹ kiếp, nếu có thật sự gọi cho họ thì chẳng phải chuyện anh vừa nói dối với cô sẽ bị vạch trần sao? Không được!
Anh vội vàng cầm lấy điện thoại trong tay cô.
Bùi Diệp thấy hai người kia nhìn nhau với vẻ thân thiết bèn mỉm cười nói với Tần Hàng.

Phải rồi, Thị trưởng Tần, tôi giới thiệu với anh, vị này là anh Chung, cũng chính là đội trưởng Dạ Xoa của tổ chức sát thủ trước đây. Năm đó người đã dẫn đội đến ám sát anh ở quảng trường Vân Kiều chính là anh ta. Chắc hẳn anh không biết chuyện này thì phải?

Tần Hàng:
...

Sắc mặt họ thay đổi liên tục.
Sau đó, hai người lặng lẽ dịch sang bên, cách nhau một khoảng.
Bùi Diệp vui âm ỉ. Lời nói của anh khiến hai người kia không nói gì nữa, lục tục đứng dậy rời đi, để tránh anh lại nói ra câu gì đó phá ngang họ. Phải nói rằng mồm miệng Bùi Diệp rất độc, anh biết nên nói thế nào để chọc trúng tim đen của họ. Mặc dù những chuyện kia đã xảy ra nhiều năm trước, nhưng bây giờ anh khui ra trước mặt họ, sao họ không ngại ngùng cho được?

Vậy sao?

Tất nhiên rồi.

Cô lấy điện thoại ra:
Hai người họ biết tin em đã sinh con rồi mới phải. Tại sao đến giờ họ vẫn chưa đến thăm em?

Rõ ràng là cô đã gặp họ trước khi sinh con, họ còn nói muốn đến thăm cô sớm nhất có thể, vậy mà họ vẫn chưa đến.
Có lần này, họ quyết định về sau càng ít gặp Bùi Diệp càng tốt.
Thấy họ rời đi nhanh như vậy, anh còn nói với sau lưng họ:
Sao các anh đi nhanh thế, không ngồi thêm một lúc nữa rồi hẵng đi? Còn chưa uống trà mà...

Anh càng nói, họ đi càng nhanh.
Anh đi thẳng về phía phòng khách, vừa cười vừa nói:
Tôi xin lỗi đã để các anh đợi lâu. Hai đứa bé bám tối quá, nhất thời không đi được. Haizz, tôi mới làm ba nên hơi luống cuống.

Chung Bình Quân:
...

Tần Hàng:
...

Ha ha, thằng nhãi con thế mà lại dám khiêu khích anh.
Niệ9m tình cậu vẫn còn nhỏ, không chịu được sự tra tấn, ha ha, nhưng sau khi cậu lớn thì cứ chờ xem. Nhìn cô cho con bú, anh lại nghĩ đến chung 6Bình Quân và Tần Hàng vẫn còn đang ở dưới tầng. Anh bèn nói với cô rằng anh xuống nhà chào khách đã. Trước khi ra khỏi phòng, anh còn liếc x5éo cậu nhóc Mùng Hai một cái.
Khi đi đến cầu thang, anh đã nhìn thấy Chung Bình Quân và Tần Hàng đang ngồi tán gẫu trong phòng khách. Hai người nói chuyện sôi nổi, như thể chỉ tiếc là đã gặp nhau quá muộn.

Em gọi cho họ là muốn bảo họ mang lì xì tới?


Họ đã hứa sẽ cho bọn trẻ bao lì xì thật dày, không lấy thì phí.

Mọi phiền muộn trong lòng liên tan biến, anh cười nói:
Em yên tâm, tuyệt đối không bỏ sót họ được. Lát nữa anh sẽ gọi cho họ, giục họ đến tặng bao lì xì cho con của chúng ta.

Chung Bình Quân:
...

Sau đó, anh lại nhìn Chung Bình Quân và cười nói:
Phải rồi, anh Chung, khi anh còn là Dạ Xoa, anh đã dẫn đàn em đi ám sát mục tiêu, kết quả là ăn trộm gà không thành công còn mất thêm nắm gạo'. Anh đã bị trúng đạn vào bụng, suýt thì đi chầu ông bà ông vải. Lần đó là do thị trưởng Tần đích thân dẫn người đi mai phục, một gã đàn em của anh đã bị tiêu diệt, đúng không nhỉ?

Chung Bình Quân:
...
Tần Hàng:
...


Thiên Thiên à, em vừa mới sinh con được mấy ngày, màn hình điện thoại di động có bức xạ, không tốt cho mắt của em đâu. Hơn nữa, tín hiệu điện thoại cũng có bức xạ, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển trí não của trẻ nhỏ. Trong thời gian này em nên ít sử dụng điện thoại thôi. Vả lại, nếu em muốn nói gì với họ, sau khi ra ngoài, anh sẽ gọi cho họ và chuyển lời.


À, cũng không có việc gì to tát.
Cô thản nhiên nói:
Hai đứa nhóc đã chào đời, họ không thể không gửi phong bao lì xì được.

Bùi Diệp:
...

Cô bèn gật đầu:
Vâng.


Gọi điện chỉ để
vòi
tiên, hành động này rất
Phó Thiên Thiên
. Bùi Diệp rất hài lòng với câu trả lời của cô. Chỉ cần cô không có gì khác với họ là được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.