• 453

Chương 929: Phiên ngoại 49


Khi Bùi Diệp nghe người giúp việc nói rằng trong phòng của vợ chồng anh có giọng nói của hai người đàn ông lạ mặt, anh l8ập tức trở về phòng.

Bùi Viên là nơi nào mà có người lại dám xông vào, hơn nữa lại còn xông vào phòng của vợ ch3ồng anh? Người này muốn chết sao? Lúc anh hùng hổ đi đến ngoài cửa phòng, quả nhiên nghe thấy có tiếng của hai người đà9n ông ở bên trong. Không hiểu tại sao giọng nói này lại hơi quen, nhưng anh không nhớ ra là mình đã từng nghe thấy ở đâ6u.

Anh mở luôn cửa xông vào. Vừa mở cửa ra, anh đã khựng lại bởi cảnh tượng trước mắt.

Thưa hai ba, con không biết hai ba đến Vân Thành nên không tiếp đón từ xa, là con đã không làm tròn bổn phận. Hai người trách con cũng được, con tuyệt đối không có bất cứ suy nghĩ nào về hai người, con hoàn toàn tin tướng Thiên Thiên.

Hai người kia hừ nhạt một tiếng, cả hai đều có cùng suy nghĩ.

Cậu muốn nói gì thì nói sao? Cậu là Tổng giám đốc của Tập đoàn Bùi thị, mồm miệng khéo léo, chúng tôi không nói lại được cậu.

À không, nhằm vào hai đứa con của anh.
Ngoài miệng thì họ nói muốn lấy lại công bằng cho con gái họ, muốn chăm sóc cho ba mẹ con cô, thật sự giống những lời nói lúc căm phẫn của người làm cha.
Nhưng thực tế thì sao?
Họ chỉ muốn bắt cóc hai đứa con của anh đi.
Chỉ bằng vài ba câu đã muốn cuỗm mất vợ và các con của anh, họ đừng mơ.
Bùi Diệp đưa tay về phía sau ra hiệu, những người trông trẻ đứng ở cửa lập tức rời đi, không quên đóng cửa phòng lại giúp họ.
Anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng lại không muốn nói dối liền trả lời thẳng thắn:
À, anh nghe người giúp việc nói là có giọng đàn ông lạ ở trong phòng, anh tưởng là có người nào đó to gan xông vào đây, nên... bọn anh...


Nên anh cho rằng em bị khống chế?
Trước câu hỏi của cô, vẻ mặt anh càng thêm ngượng ngùng.

À, không, anh chỉ thấy không bình thường cho lắm, vì vậy muốn giúp em một tay. Tất nhiên, không có chuyện gì thì tốt.

Bấy giờ Phó Thiên Thiên đang ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh dưới tầng, thấy bọn họ xộc vào phòng, cô cau mày hỏi:

Sao vậy?

Mặt Bùi Diệp đỏ lên vì xấu hổ.
Lão Văn và lão Mặc liếc nhìn nhau.

Được rồi, nếu anh đã khẩn khoản như thế thì chúng tôi cũng đáp ứng đề nghị của anh. Chúng tôi sẽ dùng bữa trưa với anh, nhưng anh cũng đừng tưởng rằng chỉ một bữa cơm đã mua chuộc được chúng tôi.

Bùi Diệp như cười như không mà nhìn họ:
Thưa hai ba, xin hai ba chờ một lát, trong nhà đang chuẩn bị bữa trưa, sẽ xong ngay thôi ạ.


Ừ.
Lão Văn và Lão Mặc lại nhìn Phó Thiên Thiên:
Con gái à, thế nào, ăn xong thì chúng ta đi luôn nhé?

Cô không nhìn họ, chỉ đáp:
Nếu mấy người không có việc gì thì Tiểu Tử và Mùng Hai cần nghỉ ngơi. Tất cả ra ngoài cả đi.
Cô ra lệnh đuổi khách.
Lão Mặc và lão Văn sờ mũi rồi đặt hai đứa bé vào trong xe nôi, sau đó cùng Bùi Diệp đi ra ngoài.
Lão Mặc và lão Văn nhìn anh với vẻ giễu cợt.
Lão Văn nói:
Nghe hay đấy, nhưng tôi thấy cậu định xộc vào bắt gian thì phải?

Lão Mặc:
Đúng thế. Con gái của bọn tôi vừa mới sinh cho cậu một đôi trai gái, vậy mà cậu lại vong ân phụ nghĩa, nghi ngờ sự trong sạch của con gái bọn tôi. Con gái ngoan, con xem, đàn ông ở đất liền đều như thế này, nói một đằng làm một nẻo. Cậu ta không tin con như vậy, con còn ở lại đây làm gì? Con mau thu dọn đồ đạc rồi theo bọn ta về đảo đi. Bọn ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ba mẹ con con.


Đúng, hôm nay chúng tôi chỉ muốn nói một câu, câu đối xử với con gái của chúng tôi như vậy, chúng tôi muốn đưa con gái và các cháu ngoại của chúng tôi về đảo. Cậu biết điều thì đừng ngăn cản chúng tôi, bằng không thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.

Chậc chậc, họ thậm chí còn dùng cả chiêu đe dọa và dụ dỗ để có thể đưa ba mẹ con Phó Thiên Thiên đi.

Hai ba à, hai ba vừa mới đến đã muốn đi, con rể còn chưa chiêu đãi hai ba cho tròn bổn phận của chủ nhà mà. Có chuyện gì, chúng ta cứ ăn trưa trước đã rồi nói.

Bùi Diệp:
...

Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện
bắt gian
. Hơn nữa, anh tin cô sẽ không thích người đàn ông khác, trong lòng cô chỉ có anh mà thôi.
Lời nói của lão Văn và lão Mặc rõ ràng là nhắm vào anh.
Thì ra hai vị kh5ách nam đó chính là lão Văn và lão Mặc.
Khoảnh khắc anh mở cửa ra, hai người họ mỗi người đang bị một đứa bé mà trêu đùa vui vẻ.
Nghe thấy tiếng mở cửa, họ thấy Bùi Diệp hung hăng dẫn theo mấy người giúp việc xông vào phòng.
Sau khi ra khỏi cửa, hai người vẫn luôn mồm chê bai.

Lão Văn:
Hệ thống phòng thủ của Bùi Viên thật sự quá kém. Tôi chỉ mất mười phút đã phá được, mà không có bất kỳ thông tin báo động nào. Thật không thể tin được là con gái rượu của chúng tôi lại luôn sống ở đây.

Đúng vậy, thế nên chúng tôi phải đưa ba mẹ con con bé đi, ở trên đảo vẫn an toàn hơn, không kẻ xấu nào có thể xâm phạm. Con gái và các cháu ngoại của bọn tôi mới có thể lớn lên một cách bình an.
Bùi Diệp chỉ cười giả lả trước lời nói của họ.

Khi anh dẫn họ xuống tầng, bà cụ Bùi đang ngồi ở đó. Bà nghi ngờ nhìn họ và hỏi:
Diệp à, có chuyện gì vậy? Hai người này là ai, sao trước kia bà chưa gặp họ? Sao họ lại đi từ trên tầng xuống?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.