• 360

Chương 932: Phiên ngoại 52


Nhìn cánh cổng lớn đóng chặt trước mặt, hai ông tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Họ đi thẳng đến trước cửa phòng bảo vệ. <8br>
Bảo vệ gác cổng thoạt nhìn còn không nhận ra họ, tưởng là hai người ăn mày. Đến khi nhìn rõ, anh ta mới mỉm cười chào 3đón họ.


Chào ông Mặc, chào ông Văn.
Hai người liền thay đổi sắc mặt:
Ông? Anh gọi ai là ông?
Họ gần như đồng than9h nói.

Bảo vệ lau mồ hôi trên trán, nhanh nhảu sửa lại:
Dạ, ngài Mặc, ngài Văn.
Trên đời này có rất nhiều người khô6ng chịu nhận rằng mình đã già, rõ ràng là đã đống tuổi, tóc đã bạc, nhưng vẫn không chịu để người khác gọi mình bằng
ông
. V5à còn có những ông già không biết xấu hổ, dụ dỗ các thiếu nữ gọi bằng
anh
.
Trên trán và sau lưng ông ta đã ướt đẫm mồ hôi. Bởi vì mãi mà ông ta vẫn chưa đột nhập được vào hệ thống, lão Mặc vừa nóng lòng vừa lo lắng, bực mình hỏi:
Lão Văn, rốt cuộc ông có làm được hay không thể? Chẳng phải ông vỗ ngực tự xưng rằng kỹ thuật máy tính của ông là bậc nhất ư, nhưng bây giờ thì sao? Ông đã ngồi đây nửa tiếng rồi mà vẫn không xâm nhập được hệ thống.


Ông còn không biết xấu hổ mà nói tôi? Tôi ở đây chiến đấu liên tục, còn ông chỉ đứng chơi phía sau, không làm gì cả, còn trơ trẽn nói tôi.

Ông đây đứng ngoài này sắp chết rét đến nơi. Giờ vẫn là tháng Giêng, lạnh chết đi được, ông tưởng tôi đứng cùng ông dễ chịu lắm chắc?


Nếu ông không muốn đi cùng tôi thì cút càng xa càng tốt, đỡ chướng mắt tôi!

Lão Mặc bình tĩnh đứng ở bên cạnh chờ lão Văn công phá hệ thống phòng thủ của Tập đoàn Bùi thị.
Ban đầu họ còn rất tự tin, nghĩ rằng sẽ nhanh chóng chọc thủng hệ thống phòng thủ của Tập đoàn Bùi thị, sau đó lén đưa ba mẹ con Phó Thiên Thiên về đảo Kỳ Quái mà Bùi Diệp không hề hay biết gì, để anh ta cả đời này không được gặp lại vợ và các con của mình.
Khi lão Văn tấn công vào hệ thống, họ còn tưởng rằng đã nắm chắc thắng lợi trong tay. Nhưng thời gian trôi qua, nét mặt hai người lại lộ ra vẻ căng thẳng khác nhau, nhất là lão Văn.
Nếu là ngày thường, anh ta đã gọi người đón họ vào, nhưng hôm nay anh ta nhận được lệnh của Bùi Diệp, bất luận thế nào cũng không được cho họ vào Bùi Viên.
Ngài Mặc, ngài Văn, thật xin lỗi hai vị, việc này e là không được?


Không được nghĩa là sao? Tài xế trong Bùi Viên đầu? Mau gọi điện cho anh ta, bảo anh ta nhanh chóng đến đón chúng tôi. Chúng tôi chỉ có thể đợi được anh ta 20 phút nữa thôi.

Bảo vệ cười ngượng ngùng, đáp:
Thưa hai ngài, vấn đề bây giờ không phải là anh ta, mà là...


Tôi hỏi anh, cổng lớn nhà họ Bùi chỉ hỏng với hai chúng tôi, hay là hỏng với tất cả mọi người?
Ba nuôi của mợ chủ thật sự quá thông minh, anh ta còn chưa nói gì mà họ đã đoán ra được. Anh ta cười ngượng nghịu:
Chỉ hỏng với hai vị thôi ạ.

Lão Văn, lão Mặc:
...


Mở cửa ra!
Lão Mặc sầm mặt, thở hồng hộc nói:
Chúng tôi muốn đi vào!

Hai người họ đang vịn vào nhau, lão Văn cũng phụ họa:
Đúng, mau mở cửa ra, tiện thể gọi tài xế trong Bùi Viên đến đón chúng tôi. Chúng tôi không đi nổi nữa rồi!

Bảo vệ lần lượt nhìn hai người họ, trông họ rất mệt mỏi và nhếch nhác, giống như vừa trải qua một biến cố lớn nào đó.

Mà là cái gì?

À, cổng lớn của Bùi Viên đã bị hỏng, nên các vị không thể vào được.

Vừa nghe thấy thế, lão Văn và lão Mặc hiểu ra điều gì đó. Họ nhanh chóng liếc nhìn nhau.
Sau đó lão Văn nhìn chằm chằm vào người gác cổng khiến anh ta thấy chột dạ.
Hai người lộ vẻ mặt
biết ngay mà
, tức giận đến mức mặt đỏ tía tai.
Bùi Diệp khốn kiếp vứt họ ở nơi vắng vẻ đã đành, bây giờ lại còn không cho họ vào Bùi Viên, quả là đáng ghét! Nếu anh ta đã tuyệt tình như vậy thì họ cũng không khách sáo nữa. Anh ta tưởng rằng cánh cổng lớn này có thể cản được họ sao? Hai người vốn dĩ rất mệt mỏi, lập tức xốc lại tinh thần. Họ thoáng nhìn nhau rồi đi tới gần cánh cổng của Bùi Viên.
Trên cổ tay lão Văn có một chiếc máy vi tính mini, chỉ cần nhấn nút trên cổ tay thì màn hình máy tính ba chiều sẽ xuất hiện trước mặt. Ông ta di chuyển ngón tay trên màn hình, một loạt các ký tự liên hiện ra.

Ha, chế tối chướng mắt sao? Tôi nói cho ông biết nhé, ông chê tôi chướng mắt thì tôi càng phải lởn vởn trước mặt ông. Có giỏi thì ông cắn tôi đi!



Tôi đang bận, ông đừng làm phiền tôi.
Lão Văn càng nói càng bực bội, còn buông lời chửi thề:
Con mẹ nó chứ? Chắc chắn Bùi Diệp đã táy máy gì đó với hệ thống phòng thủ của Bùi Viên, nếu không làm sao

đến tận bây giờ tôi vẫn không thể phá được?


Ngay sau đó, hai người họ lại không hẹn mà cùng liếc nhìn nhau bằng ánh mắt đã hiểu, và đều tối sầm mặt.

Bởi vì họ đột nhiên nhận ra một sự thật.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.