• 360

Chương 943: Phiên ngoại 63


Nhìn bộ dạng của bà ta, đồng tử của Phó Thiên Thiên cơ chặt lại, trong lòng thầm cảm thấy không ổn. Sau đó, cô cảm thấy tò8a biệt thự dưới lòng đất rung lên.

Cô nhìn gương mặt gớm ghiếc của người đàn bà tóc bạc. Bà ta điên dại nói:
Nếu3 tôi không ra ngoài được thì tất cả những người ở đây cũng đừng hòng ra ngoài!

Dứt lời, mặt bà ta càng trở nên g9ià nua gớm ghiếc, tòa biệt thự cũng càng lúc càng rung lắc mạnh hơn.
Bà đang làm gì thế? Bà biết là bà làm vậy thì bà cũ6ng sẽ mất mạng không?

Người đàn bà không hề sợ hãi:
Mất mạng? Vậy thì sao? Cô phá hủy tâm huyết của tôi, khiến 5anh ấy không thể sống lại. Tôi muốn các người phải chết theo anh ấy!

Phó Thiên Thiên bị hai ông lão làm cho đau đầu. Cô nhìn sang Bùi Diệp rồi ra lệnh:
Ba người lập tức đi ra ngoài ngày, không đi sẽ không kịp đâu!

Vẻ mặt của lão Mặc trở nên nghiêm túc:
Con gái ngoan, ba và lão Văn sắp 50 tuổi rồi, cái gì nên hưởng thụ bọn ta đã hưởng thụ rồi. Để bọn ta chèo chống nơi này cho, con và Bùi Diệp ra ngoài đi.

Bùi Diệp đứng yên bên cạnh, dùng hành động thực tế để thể hiện quyết tâm của mình.
Nếu Phó Thiên Thiên xảy ra chuyện gì ở đây, anh sẽ chết theo cô.
Lúc Phó Thiên Thiên và người đàn bà tóc bạc đang đối kháng, bỗng có một loạt tiếng bước chân tới gần. Chốc lát sau, Bùi Diệp, lão Mặc và lão Văn cùng đi tới đại sảnh.
Thấy cảnh tượng trước mặt, lão Mặc và lão Văn cùng ra tay ngăn cản hành vi hủy diệt của người đàn bà.

Dù sao thì bây giờ cửa ra cũng đã bị bà đóng lại, chúng tôi muốn đi ra ngoài cũng khó. Tôi sẽ đứng ở đây, bây giờ bà đi ra đằng sau chỗ ngồi của bà xem thử, có phải ông ta vẫn còn sự sống hay không?

Người đàn bà tóc bạc hơi do dự, chợt cười khẩy nhìn cô:
Anh ấy là bị các người hại chết. Vì các người xông vào đây, kích hoạt cơ quan ở đây nên mới khiến anh ấy ngạt thở. Là tại các người!

Nếu ông ta ngạt thở sau khi chúng tôi đi vào, vậy cho dù ông ta là người thực vật thì bây giờ vẫn còn có thân nhiệt. Nhưng nếu cơ thể ông ta lạnh ngắt thì.

Không thể nào, anh ấy không thể gạt tôi, cô đừng hòng tôi sẽ tin chuyện ma quỷ của cô!


Bùi Diệp, bây giờ em cần anh giúp một chuyện.


Em nói đi.

Mặt lão Văn đã thẩm mệt, ông ta cắn chặt răng, giơ tay đứng vững:
Đúng đấy con gái, ba cũng nghĩ như lão Mặc, cháu ngoại của ba vừa mới ra đời, chúng không thể mồ côi ba mẹ được. Vậy nên hai con ra ngoài đi, để bọn ta ở đây.

Phó Thiên Thiên nhíu mày nhìn về phía Bùi Diệp.
Anh cười với cô đầy yêu thương.

Thiên Thiên, em ở đầu, anh sẽ ở đó.

Người đàn bà này đúng là hồ đồ ngu xuẩn.
Sau khi bà ta giải phóng năng lực của mình, những rào cản mà bà ta tạo ra trong biệt thự đã biến mất. Phó Thiên Thiên phát hiện cô đã có thể sử dụng lại năng lực của mình.
Thấy tòa biệt thự sắp sập đổ, cô không kịp nghĩ nhiều, lập tức tập trung tinh thần, khuếch tán năng lực của mình, chống lại sự phá hủy của người đàn bà.
Sau khi sinh hai đứa bé, năng lực của cô đã có phần yếu đi. Qua một tháng dưỡng sức, mặc dù năng lực đã khôi phục đôi chút nhưng vẫn chưa đạt tới đỉnh cao. Nếu là năng lực ban đầu của cô thì dư sức đối phó với người đàn bà này. Tuy nhiên bây giờ cô đã cảm thấy hơi mệt, nếu cứ tiếp tục kéo dài thế này, sợ rằng chẳng mấy chốc năng lực của cô sẽ cạn kiệt.

Bà dùng tính mạng của mười mấy người đàn ông để cứu một mình ông ta. Bà cho rằng ông trời sẽ đồng ý chuyển trái với quy tắc tự nhiên này sao? Thật ra khi bà đặt ông ta vào quan tài, ông ta đã chết rồi.

Cô nói bậy! Nếu không tại các người thì anh ấy đã có thể sống lại! Chỉ cần hai người đàn ông kia trao năng lực của họ cho anh ấy, anh ấy sẽ sống! Do các người phá hỏng kế hoạch của tôi!
Người đàn bà tóc bạc vẫn điên cuồng:
Tôi muốn tất cả các người phải chết cùng anh ấy ở đây. Tất cả các người đều phải chết!

Phó Thiên Thiên cau mày lại.
Phó Thiên Thiên:
...

Nếu cứ tiếp tục thế này, cả ba người họ đều sẽ chết ở đây.
Lão Mặc:
Con gái ngoan, con ở đây thì làm sao bọn ta có thể đi được?
Lão Văn:
Đúng đấy, nói thế nào thì chúng ta cũng là một gia đình. Không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày!
Lão Mặc:
Xùy, chết cái gì mà chết! Tôi muốn sống lâu trăm tuổi, ông có thể nói mấy lời may mắn được không?

Lão Văn vội đổi lời:
Đúng đúng đúng, chúng ta đều có thể ra ngoài.

Cô nhất định phải nghĩ cách.
Cô đột nhiên nhớ lại hình ảnh khi Mùng Hai nắm tay cô, mắt bỗng nhiên sáng lên.
Đây là lần đầu tiên Bùi Diệp cảm thấy bất lực vì không giúp được gì, chỉ có thể đứng bên cạnh lo lắng suông. Thấy ba người họ xuất hiện, Phó Thiên Thiên cau chặt mày.

Sao mọi người lại tới đây? Nơi này sắp sập rồi, mọi người ra ngoài ngay đi!
Cô thúc giục họ.

Anh ấy? Bà đang ám chỉ người mà bà giấu trong quan tài thủy tinh ở đằng sau ghế ngồi của bà sao? Bà cảm thấy mọi chuyện bà làm là đang cứu ông ta ư?
Cô bình tĩnh nói:
Bà biết không, mọi chuyện bà làm đều là đang hại ông ta. Ông ta vốn chỉ là người thực vật, có lẽ sau này vẫn còn hi vọng tỉnh lại. Mọi chuyện bà làm đang đánh mất cơ hội tỉnh lại của ông ta.


Không! Cô nghĩ cô nói xằng nói bậy vài câu là tôi sẽ thả cô đi sao?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.