Chương 944: Phiên ngoại 64
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1126 chữ
- 2022-02-18 04:38:19
Những tiếng động đó thu hút sự chú ý của mọi người. Chiếc quan tài thủy tinh nắm đằng sau trường kỷ không biết đã được chu8yển lên đằng trước từ lúc nào, nắp quan tài đã bị rơi vỡ thành hai nửa.
Thấy cảnh này, người đàn bà tóc bạc giận 3tím người.
Tuy nhiên, khi những cây kim sắp đâm trúng Bùi Diệp thì đột nhiên đứng im bất động.
Phó Thiên Thiên vung tay sang bên, tất cả kim tẩm độc đều cắm hết vào tường.
Người đàn bà tóc bạc hằm hằm nhìn anh:
Không thể nào, anh ấy sẽ không bao giờ làm như vậy! Tôi không cho phép cậu nói anh ấy như thế!
Bùi Diệp:
Hệ thống thiên nhãn của chúng tôi trải rộng khắp các nơi trên thế giới. Chỉ cần sử dụng quyền hạn cao nhất của Tập đoàn Bùi thị là sẽ có thể tìm kiếm chính xác một người trong hệ thống thiên nhãn toàn cầu. Nếu ông ta sang nước ngoài và không còn sử dụng tên cũ, chỉ cần bà cung cấp cho tôi một tấm hình của ông ta thì vẫn có thể tìm ra.
Ý của cô là sao? Anh ấy được người khác cứu ra? Chẳng lẽ tôi hại anh ấy? Tôi vẫn luôn muốn cứu anh ấy mà!
Bùi Diệp:
Có lẽ ông ta không muốn bà cứu ông ta, hoặc là... ông ta vốn dĩ không muốn ở cùng với bà, nên đã dùng thủ đoạn bị niêm phong trong quan tài thủy tinh để lừa bà, và bà đã tin điều đó.
Thật không? Từ lúc chiếc quan tài mở ra đến giờ tôi không hề động tới. Tôi cũng không có khả năng giấu người đi trong thời gian ngắn như vậy. Rốt cuộc ông ta đang ở đâu?
Người đàn bà tóc bạc kinh hãi bởi cảnh tượng này, mặt biến sắc, nhanh chóng chạy đến bên cạnh quan tài, nhìn chòng chọc vào bức ảnh bên trong, sắc mặt thay đổi khôn lường.
Sao... sao có thể như vậy? Rõ ràng là anh ấy nằm trong này mà, sao giờ lại không thấy đầu nữa? Không thể nào, anh ấy không thể mất tích như vậy!
Người đàn bà chỉ vào mặt Bùi Diệp:
Là cậu, chính cậu đã giết anh ấy, rồi làm anh ấy biến mất, phải không?
Lão Mặc đề nghị:
Nếu bà ta đã đi, chi bằng chúng ta cũng đi đi.
Lão Văn tán thành:
Đúng đấy đúng đấy! Lúc này không đi thì chờ lúc nào?
Làm sao có thể? Không thể nào! Anh ấy không thể lừa tôi!
Bức ảnh trong quan tài chính là bằng chứng cho thấy ông ta đã lừa bà. Hắn là có người đã nhắc nhở bà không được mở quan tài ra cho đến khi thời cơ đến, phải không? Nên bà mới chưa từng mở nó ra, cũng chưa bao giờ xác nhận rằng có người ở bên trong hay không, đúng không?
Người đàn bà tóc bạc lẩm bẩm:
Tất cả ảnh chụp của anh ấy, tôi đều đã bỏ hết vào quan tài thủy tinh theo nguyện vọng của anh ấy lúc trước.
Nhưng bây giờ chẳng thấy tấm ảnh nào trong quan tài, chứng tỏ là đối phương đã cố ý mang tất cả ảnh chụp đi, ngay cả một chút tưởng niệm cũng không để lại cho bà ta.
Người đàn bà ấp úng nói:
Tôi... rõ ràng là tôi tận mắt nhìn thấy anh ấy được đặt vào trong quan tài. Có bác sĩ chứng minh, anh ấy đã trở thành người thực vật, không thể tỉnh lại trong thời gian ngắn. Anh ấy... anh ấy không thể đi ra ngoài sớm như vậy, không thể nào!
Nhưng sự thật đã chứng minh, ông ta quả thật đã đi ra ngoài từ lâu. Hơn nữa, vật trong quan tài cho thấy ông ta đã được người khác cứu ra!
Phó Thiên Thiên nói đầy ẩn ý.
Thầy sắc mặt bà ta thay đổi, Phó Thiên Thiên biết là mình đã đoán đúng.
Nếu bà chưa từng mở quan tài ra, sao bà biết người mà bà nói vẫn luôn nằm bên trong?
Các người, các người lại dám hủy hoại anh ấy! Tôi muốn tất cả các người phải đền mạng!
Bấy g9iờ Bùi Diệp mới lên tiếng:
Trong quan tài chẳng có ai cả. Rốt cuộc bà muốn chúng tôi đền mạng cho ai?
Không thể nào, a6nh ấy luôn nằm ở bên trong mà! Hơn nữa còn là tôi tự tay đặt anh ấy vào bên trong. Sao lại không có ai được?
Cô chậm rãi bước tới trước mặt người đàn bà, gắn từng chữ
Bà cũng nhìn thấy rồi đấy, trong quan tài rõ ràng là không có vết tích có người từng nằm trong đó thời gian dài, cho thấy rằng, người mà bà nói
đến... đã lừa bà.
Những người vốn hận người đàn bà này thấu xương, giờ phút này đều âm thầm dành cho bà ta lòng thương cảm.
Bà ta đã làm tất cả mọi thứ để cứu sống người đàn ông kia, nhưng người bà ta muốn cứu sống lại là người phản bội bà ta sâu nhất. Điều này thật sự rất tàn nhẫn với bà ta.
Tôi nghi...
Bùi Diệp bình tĩnh nói:
Bà vẫn còn cơ hội tìm được tấm ảnh khác của ông ta.
Con người của người đàn bà tóc bạc bỗng di chuyển, giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Tôi biết nơi nào có hình của anh ấy.
Nói rồi bà ta đi ra phía sau biệt thự.
Bốn người Phó Thiên Thiên đứng ở đại sảnh nhìn nhau, rồi nhìn những người đàn ông bị hóa thành tượng bất tỉnh la liệt sau khi người đàn bà tóc bạc nổi điên.
Dứt lời, bà ta bỗng vung tay lên, mấy cây kim bạc ánh xanh trong ống tay áo của bà ta phóng thẳng về phía Bùi Diệp. Anh lập tức lách người né tránh, nhưng mấy cây kim đó như có mắt, rẽ ngoặt bay về phía anh.
Trên kim bạc hiển nhiên đã được tẩm độc, với tâm tính của người đàn bà tóc bạc, chất độc trên đó phần lớn là loại có độc tính cao, còn là loại độc không có thuốc giải.
Bùi5 Diệp dứt khoát trải hết các mảnh vỡ của quan tài thủy tinh ra.
Ngoài những mảnh vỡ, bên trong quan tài là một bức ảnh kích cỡ người lớn, bức ảnh đó chỉ là một bóng người chứ không có khuôn mặt.
Phó Thiên Thiên bình tĩnh phản bác:
Chúng ta không thể đi được.
Tại sao?
Lão Mặc không hiểu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.