• 453

Chương 951: Phiên ngoại 71


Eric vốn dĩ còn muốn tiếp tục cầu xin A Chỉ cứu mình, nhưng lúc này vẻ mặt ông ta đã tuyệt vọng.
Ha, tôi đã nói mà, làm sao bà đột nhi8ên lại trở nên ngu xuẩn như vậy? Hóa ra là bà đang diễn trò. Tôi bị bà đùa giỡn mà không biết, tôi còn..


Ông ta đã khiến vợ c3on quay lưng với mình. Người yêu ông ta thì muốn giết ông ta, người mà ông ta yêu thì đã rời bỏ ông ta, thậm chí còn căm hận ông ta. C9òn ông ta cũng sắp chết đến nơi, thật sự trở thành kẻ đáng thương nhất trên đời.
A Chỉ đẩy tay cô ra:
Cô đừng quấy rầy tôi gọi điện thoại!

Lúc này bà ta chỉ muốn nhanh chóng gọi cấp cứu để cứu ông ta.

Bởi vì đó là thời gian xảy ra vụ cướp, cũng là lúc toán cướp bỏ trốn. Cảnh sát và phe J đến cùng lúc nhưng đã có một con cá lọt lưới, tìm thế nào cũng không thấy. Khi đó, gần đây xảy ra một vụ có người ngã xuống nước. Sau đó bà đã dẫn ân nhân của mình về nhà. S n nhân của bà đã lợi dụng thân phận của bà để thay tên đổi họ, làm lại cuộc đời. Cũng chính bởi vậy nên tung tích của tên cướp trốn thoát vẫn luôn là điều bí ẩn cho đến bây giờ.


Sau khi được bà dẫn về nhà, mấy năm trước, hai người mới xác định quan hệ yêu đương, kết quả là lại xảy ra chuyện sau đó.

Máu trên ngực Eric càng chảy ra nhiều hơn.
Cô... cô có ý gì? Tôi nói cho cô biết, tôi không biết vụ cướp gì hết! Chuyện đó không liên quan đến tôi@

Nếu như tôi đoán không nhầm...
Cô nói rõ thời gian và ngày tháng, rồi hỏi A Chỉ:
Tôi muốn hỏi bà là bà gặp ông ta vào thời điểm này, đúng không?

Bà ta kinh ngạc:
Sao cô biết?

Cô mỉm cười nhìn A Chỉ:
Bà có thể chỉ cho vài điều không ạ?

Eric đột nhiên cũng đờ cả người và khiếp sợ nhìn bà ta.
Đứng ở bên cạnh, Phó Thiên Thiên nắm lấy bàn tay định gọi điện thoại của bà ta:
Khoan đã!

A Chỉ:
Cô ngăn tôi làm gì?


Xem ra ông chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ. Vừa hay tôi lại có quyền trực tiếp kiểm tra tư liệu về vụ án đó. Lệnh truy nã tên cướp năm ấy vẫn được lưu trong kho dữ liệu của bên J đấy.
Nói đoạn, cô lấy ra lệnh truy nã có ảnh chụp tên tội phạm trong vụ cướp hơn hai mươi năm trước. Bức ảnh đó rất khác với vẻ ngoài của Eric hiện tại.
Ông ta cười khẩy:
Chỉ với một tấm ảnh không hề giống tôi mà cũng muốn vu oan hãm hại tôi sao?

Eric ôm ngực, tức đến mức suýt nôn ra máu.

Cô bịa chuyện hay lắm, nhưng tôi lặp lại một lần nữa, tôi không phải là kẻ cướp, hiện giờ không phải, trước kia cũng không phải!

A Chỉ gườm gườm nhìn ông ta:
Ý anh là sao? Năm đó, người cứu tôi không phải là anh thì là ai?

Eric vẫn cười như điên:
Ha ha, bà nghĩ tôi sẽ nói cho bà biết ư?


Anh biết người đó đúng không? Nói cho tôi biết!
Bà ta túm lấy cổ áo ông ta:
Tôi cảnh cáo anh, anh phải nói cho tôi biết, nếu không tôi sẽ giết chết anh!

Ông ta lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt bà ta:
Giết tôi à? Bây giờ tôi đã rất gần cái chết, nhiều nhất là thêm mười phút nữa, tôi sợ rằng mình sắp chết vì mất máu đến nơi. Nếu tôi đã sắp chết thì sao còn để ý đến việc bà có giết tôi hay không? Tôi sẽ mang theo bí mật này xuống dưới mồ, còn bà sẽ mãi mãi không biết được sự thật.

Khi thấy cô ngăn bà ta lại, ánh mắt Eric hiện lên vẻ lo lắng. Cô hờ hững thoáng nhìn người đang ngồi trên đất:
Ông thật sự biết người năm đó đã cứu bà ấy là ai sao?

Eric chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt cô:
Tất nhiên là tôi biết chứ.


Thì như bà nghĩ đấy.
Ông ta nói tiếp:
Năm ấy người cứu bà không phải là tối. Nhiều năm qua, tôi vẫn luôn lừa gạt bà, lừa gạt tình cảm của bà. Còn bà lại dành toàn bộ tình yêu của mình cho một kẻ lừa gạt.

Nói rồi, ông ta bật cười như điên.
A Chỉ nghiến răng nghiến lợi nói:
Tôi sẽ lập tức gọi xe cấp cứu!

Đôi mắt ông ta liền lóe sáng.

Người đàn ông này...
Cô đứng thẳng trước mặt Eric:
Không đáng để bà cứu đầu. Hơn nữa, nếu tôi nhớ không nhầm...
Trước ánh mắt chột dạ của ông ta, cô nhấn nhá từng từ
Hơn hai mươi năm trước, tại Vân Thành đã xảy ra một vụ cướp ngân hàng, tổng cộng có bốn tên cướp tham gia vụ này, nhưng cuối cùng lại chỉ bắt được ba tên, còn một tên đã biến mất không để lại dấu vết...

Sắc mặt Eric bỗng thay đổi.
Tôi không biết vụ cướp ngân hàng mà cô đang nói là gì.

Ông biết.
Cô gằn từ từng từ
Bởi vì ông chính là một trong số những tên cướp đó.

Cô... cô không có chứng cứ thì đừng nói lung tung, vu oan cho tôi! Tôi không phải là tội phạm!
Ông ta giục A Chỉ:
Bà còn không mau gọi điện thoại đi? Bà mà còn rề rà là tôi sẽ chết đấy! Bà muốn biết điều gì tôi cũng có thể nói cho bà biết!

A Chỉ lập tức chuẩn bị gọi đi.
Phó Thiên Thiên dứt khoát giật lấy chiếc điện thoại trên tay bà ta rồi bẻ làm đôi.
A Chỉ nói:
Anh đang bị như vậy.
Ông ta cười6 khẩy:
Bây giờ tôi đã sống không bằng chết, tôi cũng muốn khiến bà đau khổ cùng tôi. Năm đó, bà vẫn luôn cho rằng tôi là người đã cứu5 bà, nên mới thích tôi, đúng không?

A Chỉ nhíu mày:
Ý anh là gì?

Sau khi nhìn người trong bức ảnh, A Chỉ cảm thấy nhục nhã vì bị lừa dối, bèn tức giận trừng mắt nhìn ông ta:
Khuôn mặt này chính là của ông ta hơn hai mươi năm trước. Sau khi theo tôi về nhà, ông ta bị bỏng nước sôi rất nặng, phải làm phẫu thuật thẩm mỹ nên mới có khuôn mặt như bây giờ.


Phó Thiên Thiên nở nụ cười với ông ta:
Giờ ông còn gì để nói không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.