• 453

Chương 958: Phiên ngoại 78


Bùi Diệp càng cười như vậy, hai người họ càng cảm thấy sợ hãi, họ run lên:
Nhưng bọn ba quả thật không có thứ gì đáng giá trên người.8



Sao lại không?
Anh mỉm cười và nhắc họ:
Chẳng phải mỗi người đều có một miếng ngọc hổ trắng, đen bên hông sao?


3Sắc mặt hai người kia liền thay đổi, vội vàng che miếng ngọc bên hông mình theo bản năng!
Họ liếc nhìn nhau rồi lặng lẽ cởi miếng ngọc đeo ở thắt lưng ra. Hai miếng ngọc lắc lư trước mặt Tiểu Tử và Mùng Hai khiến chúng thích thú, giơ tay tóm lấy.
Tiểu Tử tóm được miếng ngọc màu trắng, Mùng Hai tóm được miếng ngọc màu đen.
Tăng Nguyệt Nguyệt cũng đến dự tiệc đầy tháng của Tiểu Tử và Mùng Hai. Khi đến nơi, cô liền quần lấy Phó Thiên Thiên để ca cẩm về tình hình hiện giờ của mình, sau đó mới cùng đến chỗ hai đứa bé.
Lúc này bà cụ Bùi chợt nhíu mày, sau đó sờ lên mắt mình:
Ơ, kính lão của tôi đâu?

Bà vừa nói dứt lời, Tiểu Tử liền giơ kính lão lên trước mặt bà.
Bà mỉm cười:
Ôi, Tiểu Tử quý hoá của cụ giỏi quá, nhỏ như thế này mà đã biết giúp cụ lấy đồ rồi!

Lão Văn, lão Mặc:
...

Sao thứ này có thể nỡ tặng cho được? Thứ này dùng lâu còn có tác dụng phòng thân, là đồ quý giá, sao có thể nói tặng là tặng được? Bùi Diệp thật tham lam.
Anh lại nói:
Ôi chao, nếu hai ba tiếc thì thôi vậy! Lúc trước nghe hai ba nói quan tâm đến Tiểu Tử và Mùng Hai thế nào, xem ra... đó cũng chỉ là nói miệng mà thôi. Từ nay về sau, có lẽ con không cần phải coi những lời nói của hai ba là thật nữa.

Có điều, họ có vật quý như vậy trong tay, tặng cho các con của cô cũng là điều vô cùng hợp lý. Chỉ cần là chuyện không trái với pháp luật và đạo đức, hơn nữa còn có lợi cho bên cô thì cô sẽ không phản đối. Huống hồ, người được hưởng là con trai và con gái của cô.
Cô nhìn Tiểu Tử đang được bà cụ Bùi bế, khẽ nhếch miệng cười. Lúc mới chào đời, hai đứa bé đều nhăn nheo, trông rất xấu xí. Bây giờ mặt mũi chúng đã rõ nét. Người ta thường nói con gái giống ba, con trai giống mẹ, hai đứa con của cô cũng vậy. Tiểu Tử giống Bùi Diệp, Còn Mùng Hại giống có.
Khi cô nhìn chằm chằm vào Tiểu Tử, cô bé đột nhiên chớp chớp mắt, vươn bàn tay nhỏ xíu cầm lấy cặp kính lão để trên bàn.
Phó Thiên Thiên hơi ngẩn người khi nhìn cảnh đó.
Rõ ràng là dường như Tiểu Tử đã đoán trước được việc bà cụ Bùi sẽ tìm kính lão nên cô bé mới cầm chiếc kính, đợi đến lúc bà cần dùng thì giơ ra trước mặt bà.
Có lẽ trong mắt người khác, tất cả những chuyện này chỉ là sự trùng hợp. Ai mà ngờ được rằng một đứa bé vừa tròn một tháng tuổi lại đoán trước được điều gì đó và thực hiện trước, đúng không?
Lúc thấy miếng ngọc trong tay chúng, hai người vừa nhìn đã biết được sự tinh xảo của hai miếng ngọc.
Phó Thiên Thiên kinh ngạc nhìn Bùi Diệp, sau đó thoáng nhìn lão Văn và lão Mặc vẫn giữ vẻ mặt tiếc đứt ruột, cô lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Có lẽ đây là món quà mà Bùi Diệp đã lấy được từ hai ông già kia.
Quá nhọ!
Ngọc hổ trắng đen 9là hai miếng ngọc hình hổ màu trắng và đen, là hai miếng ngọc mà tộc trưởng tộc Kỳ và tộc Quái đeo bên người khi rời đảo để đi rèn lu6yện. Sau khi rèn luyện trở về, toàn bộ tinh hoa trí tuệ và năng lực đều có đọng trong miếng ngọc, nếu đeo nó trên người thì sẽ tương 5đương với việc có được năng lực và trí tuệ của họ. Hai thứ này đều là bảo vật của họ, còn là bảo vật vô giá.
Thấy hai người đều che thắt lưng của mình mà không nói gì, Bùi Diệp mỉm cười nhìn họ, cũng không vội thúc giục mà chỉ cười nói:
Chẳng phải hai ba nói đây không phải thử đáng giá sao? Không nỡ tặng cho hai cháu à?

Hai người kia:
...

Anh nhắc họ một lần đã đành, bây giờ còn ép họ. Nếu họ không giao đồ ra nghĩa là họ không yêu thương hai đứa bé.
Họ ngẫm nghĩ một lát, mặc dù Tiểu Tử và Mùng Hai hiện vẫn còn nhỏ, hơn nữa còn là người nhà họ Bùi, nhưng chúng vẫn là cháu ngoại của họ, phải không? Chưa kể đến việc, sau này chỉ có hai đứa bé này là cháu ngoại của họ, họ cũng đã sống quá nửa đời người, hai miếng ngọc cũng phải có người kế thừa trong tương lai. Hai đứa bé chính là lựa chọn tốt nhất,
Nhưng trong mắt cô thì lại khác, vì những chuyện này thật sự quá quen thuộc đối với cô.

Cô quay sang nhìn Bùi Diệp thì thấy vẻ mặt anh cũng kinh ngạc giống cổ. Hai người liếc nhìn nhau, trong đầu có cùng một suy đoán.

Tuy nhiên suy đoán này cần phải kiểm chứng.

Bùi Diệp làm như bất cẩn để chìa khoá xe ô tô lên mặt bàn. Phó Thiên Thiên đi tới chìa tay ra trước mặt anh.

Đúng lúc này, Tiểu Tử được bà cụ Bùi bế trong lòng đã với lấy chiếc chìa khoá rồi đưa cho mẹ mình. Ảnh mắt Phó Thiên Thiên chuyển động, sau đó cô cầm lấy chiếc chìa khoá xe từ tay cô bé.

Lần kiểm nghiệm này đã cho họ biết một điều, Tiểu Tử thực sự khác với người thường, nhưng chưa thể hoàn toàn chứng minh được cô bé có giác quan thứ sáu. Họ nhất định phải tiến hành kiểm nghiệm kỹ hơn.

Lần này người hành động là Phó Thiên Thiên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.