• 453

Chương 959: Phiên ngoại 79


Phó Thiên Thiên mỉm cười nhìn cô bé.

Trước ánh mắt của mẹ mình, cô bé càng giãy giụa dữ dội.
Bùi Diệp gật đầu:
Qua biểu hiện khi nãy của con bé, xem ra đúng là vậy.


Đối với người khác, năng lực này có thể cho phép họ đi đường tắt, nhưng em thấy không phải như thế. Bởi vì... năng lực này tương đương với một lời nguyền, nó sẽ khiến người có được nó rơi vào nguy hiểm.
Cô nghiêm túc nói.

Nhưng ông ta là động vật giống đực.
Phó Thiên Thiên:
...

Cô thật sự khâm phục khả năng ghen tuông của anh, anh vậy mà lại ghen với một ông già, hơn nữa còn là một hòa thượng không vướng bụi trần. Cô nói:
Lần trước chẳng phải nhà chùa nói rằng sắp trang bị điện thoại sao? Sao đến bây giờ họ vẫn chưa có?

Chính vì đại sư Viên Tâm không sử dụng điện thoại di động nên khi cô có chuyện muốn hỏi ông ta thì không có cách nào liên lạc. Muốn tìm ông ta thì chỉ có thể đi đến chùa, nhưng mỗi lần đến chùa thật sự quá phiền toái. Vậy nên nếu không thực sự có chuyện cần thiết, cô sẽ không đến tìm gặp ông ta.
Vì chuyện của Tiểu Tử, lần này họ nhất định phải đi một chuyến.
Bà cụ Bùi không bi8ết vì sao cô bé lại như vậy, không khỏi lo lắng mà nói với cô:
Thiên Thiên, có phải con bé khó chịu ở đâu không?

Cô 3không trả lời mà chạm nhẹ ngón tay vào thân cốc. Ngay sau đó, chiếc cốc bị nghiêng, nước trong cốc đổ hết ra ngoài. Nhìn thấy 9nước sắp bắn vào người mình, Tiểu Tử đột nhiên lật người, tránh bị cốc nước hất vào.
Sau khi bàn bạc xong, họ dự định sẽ đi thăm ông ta vào tháng sau. Vốn dĩ họ định đi luôn vào ngày mai, nhưng gần đây Vân Thành hơi bất ổn, Phó Thiên Thiên cần phải trở lại quân khu Nam Tương để xử lý một số việc, nhân tiện đi hoàn thành một nhiệm vụ mà cô đã được giao cho trước khi nghỉ sinh con. Vì thể hai người họ lại sắp phải xa nhau một tháng.
Tất nhiên là Bùi Diệp cảm thấy khá buồn. Đặc biệt gần một năm nay anh và cô đã không làm chuyện mà họ thích. Nguyên nhân trước đó là vì cô mang thai, tuy bác sĩ có nói rằng ngoài ba tháng đầu và bốn tháng cuối thai kỳ, Vợ chồng sinh hoạt chăn gối
cũng không có vấn đề gì, nhưng mấu chốt là anh nhát gan. Hơn nữa cô lại mang thai đôi, anh nào dám lỗ mãng? Chưa kể trong nhà còn có hai cặp mắt nhìn chằm chằm vào anh như nhìn kẻ gian, đề phòng anh làm loạn.

Hiện tại, mọi thứ vẫn còn chưa chắc chắn, không ai biết rốt cuộc chuyện này là tốt hay xấu. Có lẽ... có một người có thể giải đáp giúp chúng ta.


Anh đang nói đến ông ta?

Đúng vậy, trong số những người chúng ta quen biết, có lẽ chỉ có mình ông ta là hiểu rõ nhất.
Đồng tử của cô co lại:
Xem ra chỉ có thể đi tìm ông ta. Mà cũng lâu rồi em không gặp ông ta.


Sao? Em nhớ ông ta à?
Bùi Diệp liếc nhìn cô.
Cô nhếch miệng cười:
Thế nào? Anh ghen à? Anh hoàn toàn không cần thiết phải ghen với ông ta thì phải? Ông ta cũng đã già khọm, sắp xuống lỗ đến nơi.

Khó khăn lắm anh mới nhịn được đến sau khi cô hết một tháng ở cữ, hơn nửa tháng nữa là vợ chồng anh lại có thể
làm chuyện đó
rồi, nhưng vợ anh thật sự quá bận rộn. Vừa hết một tháng ở cữ, cô đã bỏ anh
nhà để đi thực hiện nhiệm vụ.
Có khả năng là cô bé đã có giác giác quan thứ sáu từ khi còn nằm trong bụng mẹ.
Điều này cho thấy trong tương lai, e rằng năng lực của cô bé còn mạnh hơn cả cô. Hai vợ chồng cô liếc nhìn nhau, vẻ mặt cả hai đều có phần nặng nề. Sau đó họ đồng thời đi về phía cửa sổ của sảnh lớn.
Con bé có giác quan thứ sáu.
Phó Thiên Thiên nói thẳng.
Giác quan thứ sáu đã theo cô quá lâu, mang đến cho cô nhiều phiền phức lớn, còn khiến cô từng mất mạng trong tay người chị em thân thiết nhất của mình. Bởi vậy nó chính là một lời nguyền kinh khủng.
Những người khác có lẽ sẽ không làm gì được, nhưng đại sư Viên Tâm chắc hẳn sẽ biết được điều gì đó.
Đột nhiên anh cảm thấy người làm chồng như anh thật khổ sở. Gia đình nhà khác thì vợ ở nhà đợi chồng đi làm về. Gia đình anh thì anh đợi cô về nhà mỗi ngày, giống như hòn vọng thế vậy.
Tuy mỗi lần chờ đợi đều rất vất vả, nhưng sau mỗi lần đó thì tình cảm của họ dường như càng tăng thêm.
Cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ mới 6tròn một tháng tuổi, xương cốt chưa phát triển hoàn toàn, sức lực còn yếu, động tác nắm lấy áo bà cụ Bùi để nhấc người lên tro5ng tình thế ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi đã tiêu hao gần hết sức lực của cô bé. Lúc này, cô bé thở hổn hển, trông rất đáng thương.
Bà cụ Bùi thầy Phó Thiên Thiên làm đổ cốc nước, nước trong cốc suýt nữa hất cả vào Tiểu Tử thì hoảng sợ, vội vàng bế cô bé tránh xa chiếc bàn.
Được bà bảo vệ, vợ chồng Bùi Diệp muốn thử Tiểu Tử là điều rất khó. Nhưng họ cũng không cần phải kiểm chứng thêm nữa. Chỉ với hai lần thử nghiệm vừa rồi, họ đã xác định được một điều rằng cô bé có giác quan thứ sáu, giống như Phó Thiên Thiên.
Cô bé chỉ vừa mới tròn một tháng tuổi đã có giác quan thứ sáu, còn cô mãi đến năm 5 tuổi, giác quan thứ sáu mới thức tỉnh. Tiểu Tử có giác quan thứ sáu sớm hơn cô 5 năm, và có lẽ là còn sớm hơn nữa...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.