• 360

Chương 964: Phiên ngoại 84


Phó Thiên Thiên nhướng mày quay đầu lại:


Sao anh lại ra đây?


Anh cười ha ha:
Em ghét anh ra nhanh quá8, quấy rầy hai người tâm sự phải không?

Cô không nhìn thấy rõ tình hình, đành phải chào tạm biệt Tần Hàng để đi xem hai đứa bé.
Bấy giờ Bùi Diệp mới thấy cân bằng. Ít nhất anh và các con của họ mới là những người quan trọng nhất đối với cô, chứ không phải Thị trưởng Tần Hàng trước mặt đây.
Sau khi cô rời đi, anh mỉm cười:
Thị trưởng Tần, hai đứa bé cùng quấy khóc, một mình Thiên Thiên không xoay xở được, nên tôi cũng phải qua đó xem có thể giúp được gì không. Một lần nữa, tôi cảm ơn thị trường đã đến dự bữa tiệc đầy tháng của hai con chúng tôi. Tôi đi trước nhé, nếu có chỗ nào tiếp đón không chu đáo, mong anh bỏ quá cho!

Hiện tại hắn vẫn đứng vững trên đất Vân Thành không phải vì Bùi Diệp nể mặt Phó Thiên Thiên, mà là anh ta cố ý muốn để hắn nhìn thấy họ hạnh phúc nhường nào. Thỉnh thoảng anh ta còn dẫn cô đến trước mặt hắn để khoe tình cảm mặn nồng giữa họ. Việc này còn khiến hắn khó chịu hơn là đuổi hắn đi vĩnh viễn.
Tuy chỉ thỉnh thoảng mới gặp cô, dù có bao nhiêu khó khăn, hắn cũng cam lòng.
Cuối cùng, hắn chỉ kịp nâng ly và nói với cô:
Chúc mừng cô.
Cô đáp lời hắn:
Cảm ơn anh.

Phó Thiên Thiên cau mày, nghĩ bụng không biết tên bác sĩ lang băm nào lại cố ý nói với anh như thế.
Lúc này bác sĩ trưởng khoa nhi hắt hơi liên hai cái.
Chung Bình Quân không may mắn đến mức có thể bông đùa đôi câu với Phó Thiên Thiên như Tần Hàng.
Thứ nhất, hắn chỉ là một doanh nhân bình thường, cả tiền bạc lẫn địa vị đều không bằng Bùi Diệp.
Thứ hai, hắn và cô không có quá khứ giống như cô và Tần Hàng. Nói một cách đúng đắn, hắn còn là kẻ thù của cô, giữa hai người họ càng không thể có tiếng nói chung.
Mấy năm nay hắn có thể bình an ở lại Văn Thành đã là ưu ái lớn nhất mà cô dành cho hắn. Tất nhiên, hắn có thể nhìn ra được là Bùi Diệp lúc nào cũng muốn đuổi hẳn đi.
Anh mỉm cười nhìn cô:
Thiên Thiên, hai đứa nhóc hơi quấy, xem ra là nhớ mẹ. Bà nội bảo anh đi gọi em.

Cô quay đầu lại nhìn với vẻ nghi hoặc:
Thật sao?

Bùi Diệp lập tức nhích người sang bên, cố tình chặn tầm mắt của cô nhìn về phía bọn trẻ, tránh để cô nhìn thấy hai đứa không hề quấy khóc mà lộ tẩy.
Ngoài miệng nói xin lỗi nhưng vẻ mặt không hề tỏ ra áy náy, vừa nói dứt lời đã vội vàng đi về phía hai đứa bé.
Ha ha, trò chuyện với tình địch, giúp đối phương giải sầu, Bùi Diệp không phải là loại người tốt bụng đi làm những việc không đầu.
Lúc anh quay lại chỗ hai đứa bé, không biết có phải Tiểu Tử và Mùng Hai hiểu được suy nghĩ của ba mình mà cực kỳ phối hợp, bắt đầu quấy khóc.
Tần Hàng liền mỉm cười nói:
Đúng là có phần như vậy.
Mặt Bùi Diệp cà3ng sầm si. Phó Thiên Thiên cảm nhận được bàn tay anh ôm vai cô chặt hơn.
Trước ánh mắt nghi ngờ của cô, anh càn9g thêm buồn bực.
Có một người vợ có EQ thấp như cô khiến người làm chồng như anh lo lắng rất nhiều. Mặc dù anh 6biết rõ là cô yêu anh, rất chung thủy với anh, lại càng không thân thiện với người đàn ông khác, song anh vẫn không muố5n cô tiếp xúc với người khác phái. Huống hồ người đàn ông đó còn luôn muốn
cắm sừng
anh, cho nên càng không thể tha thứ cho anh ta.
Điều khiến anh ghen tị nhất chính là quá khứ của Tần Hàng và cô.
Anh và cô bên nhau đã mấy năm nay, nhưng anh lại chưa từng tham gia vào quá khứ của cô. Còn Tần Hàng và cô đã có thời gian hơn mười năm quen biết. Vì thế anh ghét nhất là nghe hai người nói chuyện chung chủ đề, điều này khiến anh tức không để đầu cho hết.
Vợ của anh nên ở bên cạnh anh mới an toàn.
Anh chán ghét liếc nhìn cậu nhóc đang nhìn chằm chằm vào mẹ mình, trong mắt lóe lên một thoáng giễu cợt.
Thằng nhóc này từ khi sinh ra luôn thích được mẹ bế, vừa nhìn thấy cô bể Tiểu Tử là cậu bé liền ngoạc mồm khóc, như thể muốn giành mẹ với em gái mình.
Bùi Diệp thản nhiên nói:
Mùng Hai khóc coi như là tập hít thở, sau này sẽ tốt cho phổi. Không cần phải bể nó.
Để chứng minh cho câu nói của mình, anh còn bổ sung:
Là bác sĩ nói vậy.

Phó Thiên Thiên bế Tiểu Tử và dỗ cô bé. Được mẹ ôm, cô bé nhanh chóng nín khóc, còn cười khanh khách.
Về phần Mùng Hai, cậu bé nằm trong xe nôi, đôi mắt to tròn như quả nho nhìn Phó Thiên Thiên bế Tiểu Tử, đột nhiên bật khóc.
Thấy vậy, cô bèn bảo Bùi Diệp đang đứng ở một bên:
Mùng Hai khóc đẩy, anh bế con đi.

Sau đó, trong suốt bữa tiệc, họ không có bất kỳ cuộc trò chuyện nào nữa.

Hai vợ chồng Bùi Diệp rời khỏi khách sạn trước khi bữa tiệc kết thúc với lý do là hai đứa bé buồn ngủ, mà khách sạn không phải là nơi thích hợp để hai đứa bé nghỉ ngơi.

Chung Bình Quân đi ra khỏi khách sạn, giẫm lên ánh trăng vằng vặc đi đến bãi đỗ xe.

Hắn vừa mở cửa xe của mình thì ông cụ Phó đột nhiên lao tới.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.