• 453

Chương 966: Phiên ngoại 86


Ông tỏ ra cực kỳ mệt mỏi trước sự xuất hiện của bà ta.


Bà Trương Chỉ đúng không?
Ông nói.

Bà A Chỉ mỉm cười đi đến trước mặt8 ông:
Đúng, tôi là Trương Chỉ, ông nhớ tên tôi hả?


Tất nhiên là để trả ơn rồi. Trước đây tôi ở lại nhà anh một đêm, sau khi trở về, ba mẹ tôi đã nghĩ thông suốt, không còn ép tôi kết hôn vì lợi ích gia đình nữa mà để tôi được theo đuổi lý tưởng của mình. Tôi đoán hẳn là do tôi được lấy may mắn từ anh, vì thế tôi vẫn luôn muốn trả ơn anh. Hôm nay vừa khéo tôi được nghỉ nên đã đến đây.

Chung Bình Quân:
Cô vào nhà bằng cách nào?


Anh yên tâm đi, tôi không lẻn vào qua cửa sổ đầu.
Tô Mễ nói:
Anh để chìa khóa dự phòng dưới chậu hoa ngoài vườn, tôi đã dùng nó để mở cửa vào nhà một cách đàng hoàng.

Khuôn mặt tươi cười đó chính là... Tô Mễ.
Đây là cô gái thề rằng sẽ trở thành cảnh sát, đã xuất hiện trong biệt thự nhà hắn một thời gian trước.
Hắn bỗng sầm mặt:
Sao cô lại ở đây?

Tự tiện dùng chìa khóa của chủ nhà để mở cửa vào nhà khi chủ nhà đi vắng, như thế này khác kẻ trộm ở chỗ nào? Hiển nhiên là cô ta không nhận thức được điều đó, còn hùng hồn cho rằng đây là đang báo đáp ân tình.
Về phần chìa khóa dự phòng dưới chậu hoa, thật ra đó là hắn để lại cho ông cụ Phỏ.
Bởi vì trong nhà hắn có rất nhiều sách, thỉnh thoảng ông muốn đọc sách thì sẽ sang nhà hắn lấy mấy quyển. Để ông tiện ra vào, hắn đã để chìa khóa dự phòng dưới chậu hoa, nhưng không ngờ điều này lại tiện cho Tô Mề.
Chung Bình Quân lái xe vào gara tầng hầm của biệt thự nhà họ Chung, cầm chìa khóa nhà, mở cửa biệt thự, chuẩn bị bước vào. Tuy nhiên, trực giác nhạy bén khiến hắn lập tức nhận thấy có điều gì đó không ổn ở trong nhà. Hắn bèn nhanh chóng lia mắt nhìn trong nhà một lượt và trở nên cảnh giác.
Có người đã đột nhập vào nhà hắn, cả ngôi biệt thự chỉ có phòng bếp sáng đèn.
Hắn vừa định đi về phía trước thì giẫm phải thứ gì đó, bèn nhìn xuống bên cạnh tủ giày.
Mà sao cô ta lại tìm được chìa khóa đó nhỉ? Ngoài ông cụ Phó ra, những người khác không biết nó được để ở đó.
Hắn đanh mặt:
Chìa khóa đầu?


Đây.
Tô Mễ lấy chìa khóa từ trong túi của chiếc tạp đề đang mặc rồi ném cho hắn.
Nhưng ngay sau đó, ông lại nghe thấy bà ta nói tiếp:
Tôi chỉ cần ở phòng bên cạnh hoặc phòng đối diện ông ấy là được.

Ông cụ Phỏ:
...

Vợ chồng Bùi Diệp đã mời ai về nhà thế này?
Chợt nhận ra câu mình vừa nói có phần làm tổn thương người khác, ông lúng lúng nói:
À, tôi quên mất, bây giờ mới nhớ ra là Thiên Thiên và Tiểu Diệp đã nói rằng để bà ở lại đây tối nay.

Ông thầm mắng vợ chồng Bùi Diệp một trận. Họ vứt bà ta đến chỗ ông là thêm phiền toái cho ông.
Bà A Chỉ liền nhoẻn miệng cười:
Phải rồi, tôi có thể tự chọn phòng cho mình chứ?
Ông cụ Phó đành bất lực nói:
Tất nhiên là có thể.

Hắn bắt lấy chìa khóa một cách chuẩn xác, sau đó gằn giọng:
Cô ra khỏi nhà tôi ngay lập tức, tôi không cần cô phải trả ơn. Ngoài ra, sau này cô đừng đến nhà tôi nữa, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát xử lý cô đấy.


Tôi thấy anh sống một thân một mình rất đáng thương. Tối nay anh đến chỗ tình địch của mình, chắc hẳn không ăn được là bao. Tôi tốt bụng chuẩn bị bữa khuya cho anh mà anh lại nói vậy. Thật quá đáng!

Hắn lạnh lùng đáp:
Cô cảm thấy tôi quá đáng thì có thể đi ngay. Không ai giữ cô ở lại đây đâu.

Ông cụ Phó:
...

Trong vài giờ hai người quen nhau, bà ta gần như cứ cá3ch năm phút lại nhắc ông một lần tên bà ta là gì. Ông không nhớ mới lạ.
Bà Trương này.
Ông lùi lại hai bước theo bản năng, nhìn bà ta và nó9i:
Bà xem, bà cũng đã xa nhà lâu như vậy rồi, nên về nhà đi thôi. Thế này nhé, tôi có thể bảo tài xế lái xe đưa bà về.
Bà ta liền thay đổi 6sắc mặt:
Tôi không có nhà.

Ông cụ Phó sửng sốt, nhưng chợt ra nhớ ra rằng lúc đến đây, vợ chồng Phó Thiên Thiên đã nói là bà ta tạm5 thời không có nhà để về, nên dự định bố trí cho bà ta ở lại đây một tối, đến ngày mai sẽ sắp xếp bà ta đi nơi khác.
Ở sàn nhà gần tủ giày có một đôi giày da của phụ nữ. Việc hẳn giẫm phải đôi giày dường như đã đánh động đến người ở trong nhà. Tiếp theo, cửa trượt của phòng bếp đột nhiên mở ra, một cái đầu ló ra. Hắn đã bật đèn ở huyền quan, tuy ánh đèn hơi mờ những người kia vẫn có thể nhìn ra mặt mũi hắn.
Người trong bếp mỉm cười, cất tiếng chào hằn:
Anh về rồi à!

Hắn nhíu mày nhìn cô gái xuất hiện trong căn bếp nhà mình.
Nghe thấy vậy, bà ta gọi luôn người giúp việc dẫn bà ta lên lầu. Ông còn nghe thấy bà ta hỏi người giúp việc:
Ông Phó ở phòng nào?

Người giúp việc:
À, việc này.


Cô yên tâm, tôi sẽ không ở phòng ông ấy đâu.
Ông cụ Phó đứng dưới lầu thở phào nhẹ nhõm.
Tô Mễ trừng mắt nhìn hắn vài giây. Vẻ mặt hắn lạnh tanh từ đầu đến cuối.

Cuối cùng cô chịu thua, đành bí xị nhìn hắn:
Tôi thật sự muốn trả ơn anh mà. Hơn nữa, tôi đến là muốn chia sẻ với anh một tin vui.



Không phải là tin cô đã trở thành cảnh sát sao? Tôi biết rồi, bây giờ cô cũng đã chia sẻ xong, có thể đi được rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.