• 360

Chương 967: Phiên ngoại 87


Vốn dĩ Chung Bình Quân muốn hù dọa Tô Mễ, những câu nói
tôi không sợ
của cô đã khiến hắn kinh ngạc.

Sau khi kinh ngạc q8ua đi, trong lòng hắn có một thoáng tự giễu, sau đó lộ ra vẻ mặt càng chán ghét hơn.
Cô ta đúng là một người không sợ chết, thậm chí còn vì một người đàn ông mà vứt bỏ tính mạng của mình.
Cô ta thế mà lại... thích hắn.
Ha ha, đúng là một điều châm chọc.
Có vô số người đã chết dưới tay hắn, nhưng đây là lần đầu tiên có người cam tâm tình nguyện chết dưới tay hắn. Đột nhiên hắn không còn hứng thú giết cô nữa.
Hắn bóp cổ cô rất chặt khiến cô có cảm giác cổ mình có thể bị gãy bất cứ lúc nào. Nỗi sợ hãi trước khi chết khiến cô lại có suy nghĩ muốn tháo chạy. Tuy nhiên, khi nhìn vào sự chế giễu trong mắt hắn, cô nhanh chóng cắt đứt ý định bỏ chạy.
Cô không thể bỏ chạy, nếu làm vậy, cô sẽ không còn cơ hội nào,
Hắn giận dữ đứng dậy đi ra mở cửa, vừa định mở miệng khiển trách người đứng ngoài của một trận, nhưng còn chưa kịp nói thì đã thấy ngoài cửa không có một ai.
Cô ta đâu? Chẳng lẽ vừa nãy là ma gõ cửa phòng hắn sao? Hắn thật sự đã gặp ma mất rồi. Hắn vừa định đóng cửa vào thì mùi thức ăn thơm phức xộc vào mũi. Hẳn vô thức cúi đầu nhìn thì thấy một khay đồ ăn thơm ngon để dưới sàn nhà.
Chung Bình Quân đang bước lên cầu thang chợt dừng bước, gân xanh trên trán lại nổi lên, lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ đứng ở cửa bếp:
Tôi nhớ rằng tôi đã bảo cô rời khỏi nhà tôi ngay lập tức, đừng xuất hiện trước tầm mắt tôi nữa cơ mà.

Tô Mễ phớt lờ lời nói của hắn, chỉ đáp:
Phải rồi, khoảng mười phút nữa là có bữa khuya. Anh đi lên thay quần áo và rửa tay đi, vẫn dư dả thời gian mà.

Hắn bóp cổ cô mạnh hơn:
Chẳng lẽ cô không sợ chết thật sao?

Tô Mễ nhắm nghiền mắt và mím chặt môi. Hành động của cô đã nói rõ ý của mình. Cô không sợ chết. Chung Bình Quân:
...

Hành động bất ngờ này khiến cô mở to hai mắt vì khiếp sợ.
Hắn cười nhạt và ghé sát vào mặt Tô Mễ:
Thế nào, như vậy cô cũng không sợ sao?

Mười phút sau, cô bưng một chiếc khay đựng bữa khuya đến trước cửa phòng hắn và gõ cửa.
Hẳn bèn nói với giọng đầy tức giận:
Cô rời khỏi nhà tôi ngay!

Tô Mễ lại gõ cửa lần nữa mà không nói lời nào.
Rốt cuộc cô ta sao vậy?
Người phụ nữ như vậy, chỉ cần hắn không để ý đến cô ta thì hắn là sẽ không sao.
Tuy nhiên, hắn đã đánh giá thấp sự kiên trì của Tô Mễ.
Tô Mễ cảm thấy đau lòng cho người đàn ông trước mặt, sau đó từ từ nhắm mắt lại:
Nếu anh thật sự muốn giết tôi thì cứ ra tay đi.

Phản ứng bất ngờ này của Tô Mễ khiến Chung Bình Quân ngẩn ra.
Hắn buông cổ Tô Mễ ra, vẻ mặt chán ghét:
Cô rời khỏi nhà tôi ngay.
Khí quản được tự do, bỗng nhiên được hít thở trở lại, Tô Mễ há to miệng tham lam hít lấy hít để.
Khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, Chung Bình Quân đã đi lên lầu. Hắn không giết cô. Sau chuyện vừa rồi, Tô Mễ càng không sợ hắn.
Bữa khuya sắp xong rồi, lát nữa tôi sẽ mang lên phòng cho anh.

Trên trán Chung Bình Quân nổi gân xanh.
Hắn không ngờ mình lại gặp phải một cô gái như vậy. Xem ra cô ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Nghĩ tới đây, hắn nở nụ cười tàn nhẫn, giọng nói càng lạnh lùng hơn:
Cô không đi hả? Vậy cô đừng hối hận đấy.

Chung Bình Quân:
...

Cô gái này thật sự được đằng chân lân đằng đầu. Hắn bỗng hối hận vì vừa nãy đã tha cho cô ta, đáng ra nên bóp chết cô ta mới phải.
Trực giác mách bảo cô nên chạy trốn ngay bây giờ, bởi vì hắn là một nhân vật nguy hiểm. Nhưng đôi chân cô lại cứ không chịu nghe theo lời sai bảo, cứ đứng yên không nhúc nhích, trong đầu cô cũng có một giọng nói vẫn luôn nhắc nhở cổ răng
Đừng đi! Đừng đi!
.
Tô Mễ lại thu hết can đảm nhìn vào mắt hắn, kiên định nói:
Tôi không đi.

Hắn thoáng sững sờ, sau đó nụ cười bên môi càng lạnh lùng hơn:
Cô đơn à? Cô biết cô đơn là gì không?


Tôi... tôi không rõ lắm, nhưng tôi có thể cảm nhận được nỗi cô đơn khi nhìn vào mắt anh. Điều đó khiến tôi cảm thấy hết sức xót xa, vì thế tôi... không muốn anh cô đơn.

Có điều, hiện tại hắn đã là một người dân lương thiện, không thể tùy tiện giết người.
Phụ nữ chết tiệt!

Cô không sợ à? Những lời cô nói, t3ôi có thể coi như là cô muốn... ôm ấp không?
Hắn lạnh lùng gằn từng từ
Đáng tiếc, tôi không hề có hứng thú với cô. Hơn nữa, đồ9 dâng tận miệng không phải là thứ đáng tiền.

Tô Mễ run lên trước lời nói của hắn, nhưng không vì thế mà ảnh hưởng đến l6òng can đảm của cô.
Anh Chung, tôi biết anh rất cô đơn, nên...
Cô nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, nhấn nhá từng từ
Tôi muốn bên 5anh, tôi muốn khiến anh không còn cô đơn nữa.

Hắn nhìn cô với vẻ mỉa mai:
Những lời này của cô sẽ chỉ khiến tôi càng thêm ghét cô. Tôi không nói lại lần thứ hai đầu, cô ra khỏi nhà tôi ngay đi. Nếu không đừng trách tôi không khách sáo.

Lời đe dọa của hắn khiến Tô Mễ càng run hơn.

Không... tôi sẽ không hối hận!
Tô Mễ buộc bản thân ngẩng đầu lên, không để nỗi sợ hãi bao trùm tâm trí.
Hắn cười mỉa một tiếng rồi đột nhiên bóp cổ cô, ẩn cô vào tường.
Hắn cau mày.

Tô Mễ đã để khay đồ ăn ở đây rồi đi? Cô ta cho rằng có thể lấy lòng hắn bằng những món ăn này sao? Đúng là ngây thơ

Hắn lùi lại rồi đóng sầm cửa vào, sau đó khóa trái cửa lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.