Chương 971: Phiên ngoại 92
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1190 chữ
- 2022-02-18 04:41:51
Hai vợ chồng nhìn nhau.
Cuối cùng, Phó Thiên Thiên nói:
Em cũng không biết mổ cá.
Hai vợ chồng:
...
Phó Thiên Thiên8 liền lấy điện thoại ra:
A lô, cậu có biết mổ cá không?
Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà cô đọc địa chỉ của Bùi Viện rồi3 cúp máy. Bùi Diệp tò mò hỏi:
Em gọi cho ai vậy?
À, một đội viên của đội đột kích trong quân khu. Nghe nói tài nấu nướng của cậu ta9 rất cừ. Em bảo cậu ta đến mổ cá giúp chúng ta.
Bùi Diệp:
...
Hai người này chẳng những không cần bọn họ đến cửu mà tình trạng của cả hai đều rất ổn, thậm chí... Anh ta nhìn lướt qua chiếc tạp dề xinh xắn gần như chỉ treo trên cổ Phó Thiên Thiên một cách xộc xệch. Còn Bùi Diệp đang cầm một nắm cần tây. Cảnh tượng nhìn thế nào cũng thấy giống như là họ đang nấu cơm chứ không hề gặp nguy hiểm. Nghiêm Luật còn chưa kịp phản ứng thì hai đội viên của đội đột kích cũng tiến vào theo sau, tay lăm lăm khẩu súng nhắm thẳng vào vợ chồng Bùi Diệp:
Không được nhúc nhích!
Vợ chồng Bùi Diệp:
...
Một bầu không khí ngượng ngùng và yên tĩnh bao trùm bên trong căn bếp.
Tuy nhiên, vào giây tiếp theo, khi nhìn thấy các thành viên của đội Hắc Ứng người nào người nấy trang bị vũ trang đầy đủ, bước xuống từ trực thăng rồi đi vào trong biệt thự, đội vệ sĩ nhà họ Bùi đều ngẩn tò te.
Trông bọn họ như thế này, rõ ràng là đã có chuyện gì xảy ra trong biệt thự.
Nghiêm Luật lập tức dẫn người đi đến bên cạnh Ngô Danh:
Đội phó Ngô, có chuyện gì vậy?
Chỉ vì mổ một con cá mà cô gọi cho đội viên của đội Hắc Ưng? 6Đây không phải là
giết gà dùng dao mổ trâu
sao?
À, em này, nếu em thật sự muốn ăn cả thì anh có thể gọi điện bảo người ta m5ang một con cả đã được mổ sẵn đến đây.
Không cần đầu, chúng ta đã có sẵn cá, không thể lãng phí. Huống hồ nhà cậu ta cũng gần đây, cậu ta sẽ đến nhanh thôi.
Ngô Danh cũng mù mờ.
Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm. Tên béo của đội chúng tôi nói rằng đội trưởng gọi cho cậu ta, bảo cậu ta đến mổ cá. Chúng tôi cảm thấy chuyện này rất lạ, lại lo lắng cho sự an toàn của đội trưởng nên mới đến đây.
Nghiêm Luật:
...
. Anh ta cũng căng thẳng khi nghe nói Phó Thiên Thiên có thể gặp nguy hiểm, bèn ra lệnh cho tất cả thành viên đội vệ sĩ đang đi theo mình phải đề phòng cảnh giác. Sau đó, đội Hắc Ưng và đội vệ sĩ nhà họ Bùi phối hợp rất ăn ý, cùng bao vây xung quanh biệt thự và xông vào. Bởi vì không có người giúp việc nào trong biệt thự nên bọn họ tiến vào rất thuận lợi. Cuối cùng, các thành viên của đội đột kích và đội vệ sĩ xông vào biệt thự qua cửa lớn và cửa sổ của sảnh lớn, đã thính tại nghe thấy động tĩnh trong phòng bếp. Bọn họ đồng loạt giơ vũ khí lên và đi về phía đó.
Lúc đi đến cửa phòng bếp, Nghiêm Luật đang chuẩn bị tiến vào thì đột nhiên có một bàn tay tóm lấy cổ tay anh ta, lôi tuột anh ta vào trong phòng.
Bùi Diệp cau mày:
Tôi thì có thể có chuyện gì?
Nghiêm Luật:
...
Sau khi bình tĩnh lại, anh ta cẩn thận quan sát phòng bếp một lượt, bỗng cảm thấy có điều gì đó sai sai, cảnh tượng trước mắt không giống như trong tưởng tượng.
Không phải là hai vợ chồng Bùi Diệp đang thận trọng ẩn nấp, hoặc bị trói gồ lại và đợi bọn họ đến giải cứu sao?
Hai thành viên của đội Hắc Ưng cũng ngẩn người ra, không kịp thu lại khẩu súng trên tay.
Lúc này Ngô danh cũng xông vào kịp thời, còn hô to:
Chuyện gì thế? Đã bắt được bọn khủng bố chưa?
Khi nhìn thấy vợ chồng Phó Thiên Thiên đứng trong bếp, anh ta thảng thốt nói:
Ơ, đội trưởng và anh Bùi, hai người không sao chứ?
Chuyện này cũng chưa chắc. Ai mà biết được, lỡ đầu có người giỏi hơn cô thì sao?
Vậy anh cảm thấy nếu trên đời này có người giỏi hơn tôi, thì việc các anh đến cứu tôi chẳng phải là tự đưa mình vào chỗ chết à?
Ngô Danh sờ tai, cười ngượng:
Việc này... đội trưởng à, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra. Là thằng béo ạ, cậu ta nói rằng cô và anh Bùi đang gặp nguy hiểm, vì thế chúng tôi cấp tốc đến đây, chỉ sợ cô gặp chuyện bất trắc.
Anh ta liếc nhìn gã béo rồi túm lấy cậu ta:
Béo, cậu nói đi, có phải cậu nói là đội trưởng gặp nguy hiểm, bảo chúng ta nhanh chóng đến Bùi Viện cứu viện không?
Nhìn cảnh vợ chồng Bùi Diệp đang nấu cơm, khuôn mặt cậu béo nhăn lại đến mức sắp biến dạng đến nơi.
Nhìn những cấp dưới được trang bị vũ trang đầy đủ, cô sầm mặt.
Ngô Danh, tôi nghĩ anh nên giải thích xem các anh đang làm trò gì ở đây?
Ngô Danh:
À, chúng tôi, chúng tôi đến cứu hai vợ chồng đội trưởng ạ. Phải rồi, bọn côn đồ đâu?
Anh cảm thấy với khả năng của tôi thì có bọn côn đồ nào có thể khống chế được?
Sao lại là cậu?
Ban đầu Bùi Diệp nghe thấy tiếng động ngoài phòng bếp, còn tưởng rằng người mà Phó Thiên Thiên gọi đã đến nơi. Tuy nhiên người đó cứ chần chừ ở ngoài cửa mà không đi vào nên anh mới nằm cổ tay người nọ và lôi vào trong này.
Cậu... cậu chủ.
Nghiêm Luật hơi lắp lắp:
Sao cậu lại ở đây, cậu không sao chứ?
Bùi Diệp:
...
Cô nói người nọ sẽ đến rất nhanh đúng là nhanh thật. Chỉ mười phút sau, một chiếc máy bay trực thăng màu đen của quân đội đáp xuống trước biệt thự Bùi Viện.
Biểu tượng của đội đột kích Hắc Ứng rõ mồn một trên thân trực thăng. Phi công cũng là thành viên của đội, các vệ sĩ nhà họ Bùi vừa nhìn đã nhận ra. Vì vậy bọn họ không hề đề phòng cảnh giác, chỉ cho rằng Phó Thiên Thiên yêu cầu thành viên của đội Hắc Ưng khẩn cấp đưa thứ gì đó đến Bùi Viện bằng trực thăng.
Sao lại như vậy?
Phó Thiên Thiên gọi cho cậu ta bảo cậu ta đến mổ cá, đây rõ ràng là hành động khác thường, chẳng lẽ không phải là cô đang phát tín hiệu cầu cứu sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.