• 360

Chương 972: Phiên ngoại 93


Cô vừa nói dứt lời, tiếng kêu rên của cậu béo càng to hơn.

Cậu ta nói:
Đội trưởng ơi, không chỉ tay mà mặt cũng 8không thể đánh được. Mặt mà bị đánh sưng, mắt sẽ không nhìn thấy thì làm sao mà mổ cá? Hơn nữa, cũng không thể đánh vào 3eo và bụng, tôi không đứng được thì mổ cá kiểu gì? Ả, ả...

Anh nhìn cô với vẻ buồn bã. Nhìn dáng vẻ giống như chú chó mong được chủ vuốt ve của anh, cô vô thức xoa đầu anh khiến tâm trạng của anh tốt hơn nhiều.
Vậy mà câu nói tiếp theo của cô đã phá vỡ tâm trạng tốt đẹp của anh:
Nhưng sao tự nhiên anh lại mời họ ở lại dùng cơm?
Bùi Diệp:
...

Anh đáp:
Những món này để vợ chồng mình ăn. Về phần bọn họ, anh vừa gọi cho khách sạn, lát nữa bên khách sạn sẽ đưa đồ ăn đến.

Cô thở phào nhẹ nhõm:
Vậy thì ổn rồi.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt ngoài phòng9 bếp.
Khi mọi chuyện kết thúc, khuôn mặt của cậu béo đã bị đánh sưng vù. Cậu ta vừa xử lý con cá một cách gọn gà6ng vừa ai oán nhìn nhóm người Phó Thiên Thiên đứng bên cạnh. Trong lúc mổ cá, chỉ cần hơi thay đổi tư thế là cơ thể cậu 5ta đau như sắp rã rời đến nơi.

Chết tiệt, tôi độc thân thì đã sao? Tôi độc thân vui vẻ nhé! Hơn nữa, tôi ế bằng thực lực nhé, cậu dựa vào cái gì mà móc máy tôi?
Mọi người có mặt ở đây:
...

Ừ, đúng là ể bằng thực lực thật.
Thật quá đáng, bọn họ đánh cậu ta thành như thế này rồi mà còn bắt cậu ta đứng đây mổ cá. Cậu ta thật sự quá thê thảm.
Thật ra chuyện này không thể chỉ trách cậu ta, ai bảo Phó Thiên Thiên không nói rõ trong điện thoại, làm cậu ta nghĩ nhiều, tưởng rằng cô sắp gặp nguy hiểm. Do đó cậu ta mới vội vàng bảo các đồng đội đi cứu cô. Nào ngờ bọn họ lại nhìn thấy vợ chồng cô đang quấn lấy nhau trong phòng bếp.
Bùi Diệp:
...

Giờ anh chỉ muốn vả vào miệng mình một cái.
Anh thở dài:
Nếu như anh nói là anh mời họ ở lại, em có tin không?

Phó Thiên Thiên:
Từng này đồ ăn sẽ không đủ đâu.


Nhưng các cậu cứ nhìn chòng chọc như thế, thằng này không mổ cá được.
Ngô Danh:
Lúc mổ bụng rạch ngực kẻ địch, cậu còn làm được nữa là, sao lại không làm gì được một con cá? Rốt cuộc cậu có biết mổ cá không đấy? Trước đây cậu luôn miệng nói là cậu giỏi nấu nướng, chẳng lẽ toàn là nói khoác sao?

Béo đáp:
Ngô Danh, đồ độc thân nhà cậu, một ngày cậu không đâm chọc tôi đôi câu thì cảm thấy khó chịu đúng không?

Bọn họ không cứu được người đã đành, cậu ta còn phải làm ngư dân mổ cá, hơn nữa còn bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm.
Làm cá được nửa chừng, cậu ta không chịu được nữa, bèn nói:
Mọi người có thể quay lưng đi, đừng nhìn tôi được không?

Cậu mổ cá thì cứ mổ, chúng tôi nhìn là việc của chúng tôi.
Ngô Danh nói.
Béo:
...

Sau khi mổ cá xong, cậu ta mếu máo:
Sau này tôi sẽ không khoe khoang về tài nghệ nấu nướng của mình nữa.

Có điều, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy loại người ế bằng thực lực mà còn kiêu ngạo như anh ta.
Vâng, vâng, cậu giỏi, cho cậu hai like. Nhưng mà xin các vị đừng nhìn tôi nữa được không? Tôi có bóng ma tâm lý khi bị người khác nhìn chằm chằm lúc đang làm việc gì đó.


Chỉ như thế này mà cũng có bóng ma tâm lý. Đã thế, ông đây cứ đứng đây nhìn đấy.

Bởi vì Phó Thiên Thiên là đội trưởng của bọn họ, bình thường đã quen với việc chia sẻ mọi thứ với nhau. Sau khi đến Bùi Viện, bọn họ hỏi anh về cấu trúc tầng một, sau đó người thì đi uống nước, người thì đi vệ sinh, người thì đi tham quan khắp nhà anh.
Khi thấy bọn họ đột ngột bước vào, Phó Thiên Thiên còn kinh ngạc hỏi anh.
Không phải bọn họ đã về rồi sao? Sao còn ở đây?

Sau đó, đội vệ sĩ nhà họ Bùi rút lui, còn các thành viên của đội Hắc Ứng đã đi tới cửa thì được Bùi Diệp mời ở lại ăn cơm trưa. Bọn họ đã quen với những ngày dùng bữa cùng Phó Thiên Thiên, tưởng lời mời khách sáo đó của anh là thật liên quay trở lại.
Thấy vậy, Bùi Diệp thật sự muốn cầm chổi đuổi tất cả bọn họ ra khỏi nhà. Có điều bọn họ là cấp dưới của vợ anh, và người mở miệng mời họ ở lại quả thực là anh.
Anh vô cùng hối hận tại sao lại hỏi một câu khách sáo như thế, để rồi khiến bản thân phải chịu tội.
Rõ ràng vợ chồng anh nên cùng ăn bữa trưa ngọt ngào, kết quả lại trở thành bữa cơm trưa với rất nhiều
kỳ đà
, lại còn toàn là đàn ông.
Thấy anh im lặng, vẻ mặt buồn bực, cô đã đoán được suy nghĩ của anh.

Cô nhìn nguyên liệu nấu ăn trên bàn, nói:
Nếu anh đã gọi đồ ăn của khách sạn, hay là... không nấu những món này nữa?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.