• 360

Chương 973: Phiên ngoại 94


Khi cô nấu đồ ăn sắp xong, khách sạn cũng đóng gói đồ ăn và chuyển tới Bùi Viện.

Có điều người của bên khách sạn chỉ có thể đưa đồ ăn đến 8cổng, sau đó bảo vệ gác cổng sẽ chuyển đồ ăn vào trong biệt thự. Bởi vì có rất nhiều đồ ăn nên các thành viên của đội Hắc Ưng nhao nhao đi ra giú3p mang đồ vào. Trong lúc bế hộp đồ ăn, một thành viên của đội đột kích nhìn Ngô Danh với vẻ mặt khó hiểu:
Đội phó Ngô, chẳng phải đội trưởng đan9g nấu cơm sao? Vì sao lại còn gọi đồ ăn bên ngoài cho chúng ta?

Tuy nhiên, những người lăn lộn trên chốn thương trường như Bùi Diệp thường sẽ rất giả tạo, những chuyện mà họ không muốn cũng sẽ biết cách nói khéo để giữ phong độ của người quân tử, chẳng hạn như tình huống bây giờ.
Trước mặt Phó Thiên Thiên, Bùi Diệp lịch sự nói với bọn họ:
Trong đội của các cậu cấm uống rượu nên hôm nay tôi dùng trà thay rượu, cảm ơn các cậu đã đến nhà tôi làm khách.


Nhóc con!
Ngô Danh vỗ vai cậu ta:
Cậu tự mở to mắt ra nhìn nhà của anh ấy đi, chỗ nào cũng có thuộc hạ của anh ấy. Còn một điều này nữa, người có thể đánh ngang cơ với đội Hắc Ứng trên toàn nước Z này, chính là đội vệ sĩ nhà họ Bùi đấy. Cậu cho rằng có việc gì mà anh ấy không dám làm?

Cái gì? Chồng của đội trưởng không phải là Bùi Diệp, người đứng đầu của nhà họ Bùi đấy chứ?


Đúng vậy. Trước kia tôi chưa nói với cậu điều đó à?

Thật không ngờ chồng của đội trưởng lại là Bùi Diệp.


Điều đó là đối với người bình thường, còn đối với anh Bùi thì...
Anh ta cười ha ha:
Anh ấy không sai người trói chúng ta lại nói ném ra ngoài đã là nể mặt đội trưởng và khoan dung với chúng ta lắm rồi.


Không phải anh ấy chỉ là một doanh nhân bình thường sao, lại dám ra tay với người của đội Hắc Ưng chúng ta?

Ngô Danh tóm lấy cổ cậu ta, cười hì hì nói:
Đã ở lại rồi, bây giờ mới nói muốn trở về căn cứ không phải đã quá muộn rồi sao? Đừng có giấy, chúng ta cùng đi vào nào!

Cuộc nói chuyện giữa hai người họ đã lọt vào tại các thành viên khác trong đội.
Người như Bùi Diệp, chỉ cần nhìn thấy người khác phải ngồi bên cạnh vợ anh thì mặt sẽ bí xị. Huống hồ bây giờ lại có đến mười mấy người đàn ông ngồi cạnh cô, sao anh có thể thoải mái cho được?
Chà, bọn họ vẫn là những người ít kinh nghiệm sống.
Mọi người sôi nổi cầm chén trà lên phụ hoạ, ai nấy đều ngầm hiểu với nhau.
Sau khi uống trà, chủ nhà đã làm tròn nghĩa vụ, Bùi Diệp nhìn sang Phó Thiên Thiên, chẳng buồn nhìn những
kỳ đà
trước mặt nữa.

Tại sao lại không? Chúng ta là cấp dưới của đội trưởng, đội trưởng mời chúng ta ở lại ăn bữa cơm rau dưa, đó chẳng phải chuyện rất bình thường à?

Ngô Danh nhướng mày, thoáng nhìn đội viên này, cậu ta là người mới được thăng chức trong hai năm nay nên không biết chuyện lúc hai vợ chồng Phó Thiên Thiên mới quen nhau, cũng chưa tiếp xúc với Bùi Diệp, vì thế mới không rõ về anh.
Thấy các thành viên đội Hắc Ứng đột nhiên trở nên chăm chỉ, thái độ cũng cung kính hơn trước, Bùi Diệp lấy làm khó hiểu.
Khi một người trong số bọn họ nghe thấy anh nói rằng trong nhà hơi bẩn, người đó lập tức tổ chức một đội quét dọn vệ sinh cho Bùi Viện khiến anh càng ngạc nhiên hơn.
Tất nhiên là bọn họ dùng bữa bằng chiếc bàn dài.
Vợ chồng Bùi Diệp được sắp xếp ngồi cạnh nhau.
Lần này đến đây có một nửa số thành viên của đội là người mới, vừa nghe sự thật bọn họ được mời ở lại Bùi Viện dùng bữa, ai nấy đều tái mặt.
Thế nhưng chuyện cũng đã rồi, bọn họ chỉ có thể cắn răng ở lại. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Bùi Diệp sau đó, bọn họ đều hết sức cung kính.
Chẳng mấy chốc Phó Thiên Thiên đã bày biện tất cả đồ ăn lên bàn. Bùi Diệp và cô bưng đồ ăn ra. Những đội viên đội Hắc Ưng thấy vậy liền vội vàng đi tới, đưa tay ra định giúp họ bưng đồ ăn.
Vì bọn họ quả nhiệt tình nên hai vợ chồng cô đã để mặc cho bọn họ làm. Phòng ăn của Bùi Viện rất lớn, bàn ăn chia làm hai loại, một loại bàn dài có thể ngồi mấy chục người, và có loại bàn tròn dành cho mười người.

Đó là lí do vì sao tôi nói anh ấy có thể đóng gói chúng ta, ném ra khỏi Bùi Viện đấy.

Vẻ mặt người kia trông như mểu:
Nhưng đối phó à, vừa nãy người đầu tiên nhận lời ở lại Bùi Viện ăn cơm là anh mà.

Đúng là tôi.
Ngô Danh cười đáp:
Lúc đó tôi chỉ khách sáo đáp lại, ai ngờ các cậu đều hưởng ứng.
Nét mặt người kia càng thêm đau khổ hơn.
Thân phận thật sự của anh có tác dụng lớn thế sao?
Nếu biết sớm thì anh đã lấy ra dùng, bây giờ cũng không đến nỗi có nhiều
kỳ đà
trong nhà như thế này.
Khi nhìn thấy hai hàng
kỳ đà
bắt mắt, sắc mặt Bùi Diệp tối đi. Thấy thế, các thành viên của đội Hắc Ưng nghĩ thầm, không biết mình làm không tốt chỗ nào mà lại khiến anh tức giận.
Nhìn dáng vẻ của các đồng đội, Ngô Danh thầm khinh bỉ trong lòng.

Cậu ngốc à?
Ngô Danh lườm:
Rõ ràng là những món mà đội trưởng nấu khô6ng phải dành cho chúng ta.

Thế thì lạ thật, nếu đã không chuẩn bị đồ ăn cho chúng ta, tại sao chồng của đội trưởng lại mời chúng ta ở lại ăn cơ5m trưa?

Ngô Danh cười hì hì:
Cậu cho rằng anh ấy thật sự muốn mời chúng ta ở lại dùng bữa sao?

Khi đó, Ngô Danh nhận lời, cậu ta liên lập tức phụ họa, không biết Bùi Diệp có nhìn thấy không. Vừa nghĩ đến việc bản thân đã làm mất lòng Bùi Diệp, cậu ta liền cảm thấy không ổn.

Tôi nghĩ hôm nay chúng ta đừng ở lại đây ăn cơm thì hơn. Chúng ta về căn cứ đi.

Cô thu lại ánh mắt và thản nhiên giải thích:
Có lẽ là cuối cùng họ cũng nhận ra thân phận thật sự của anh thì phải?

Bùi Diệp:
...

Anh đi vào trong bếp và hỏi vợ mình:
Bọn họ sao thế?

Phó Thiên Thiên liếc nhìn những cấp dưới của cô đang quét dọn nhà cửa, thỉnh thoảng lại liếc trộm về phía bên này, khi bắt gặp ánh mắt của cô thì nhanh chóng rụt cổ lại, tiếp tục tỏ ra chăm chỉ làm việc để được khen ngợi, cô liền hiểu ra.
Những món ăn trước mặt anh khác hẳn với những món ăn trước mặt bọn họ, rõ ràng là cả màu sắc và hương vị đều không bằng. Nhưng trong mắt anh không hề có sự ghét bỏ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.