• 360

Chương 980: Phiên ngoại 101


Chợt một nhóm người đi về phía họ.

Thấy Vương An Dương, Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai dẫn người đi tới, Phó Thiên Thiên nhí8u mày.
Anh ta giữ chức đội trưởng đội vệ sĩ nhà họ Bùi nhiều năm, rất được anh tin tưởng, không ngờ anh ta lại phản bội anh.
Có sự giúp đỡ của Thạch Kiều, những kẻ bắt cóc kia có thể xông vào Bùi Viện một cách dễ dàng.
Nương theo hai giọng nói vang dội, lão Mặc và lão Văn cũng đi tới:
Còn c9ó hai ba nữa!

Chốc lát sau, Lữ Quảng cũng dẫn theo mười cấp dưới tới tiếp viện. Cuối cùng, nhìn thấy mọi người vây 6quanh, Ngô Danh yếu ớt đưa tay ra:
Đội trưởng, chúng tôi cũng tới.

Thấy cảnh này, người bên cạnh vội vàng ngắn họ lại.
Cậu chủ, không được!


Đội trưởng, cô tuyệt đối đừng nên mắc lừa, bọn chúng cố ý dụ hai người đi vào trong đấy.

Đúng thế, trước hết chúng ta cứ yên lặng theo dõi diễn biến đã.
Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên hoàn toàn không nghe những lời vô nghĩa của họ. Không đợi họ nói xong, hai người đã đi thẳng vào trong căn cứ.

Rõ!

Sau khi mọi người phân tán xung quanh căn cứ, người được Bùi Diệp cử đi tìm hiểu xung quanh đã trở về.
Tình hình không được tốt cho lắm, tất cả lối vào đều đã bị đóng, hoàn toàn không có cách nào thăm dò được tình hình bên trong. Thiết bị mà bọn họ mang tới cũng không thể phân tích được có bao nhiêu người bên trong tòa nhà. Rõ ràng là bọn bắt cóc đã sớm đề phòng bọn họ sử dụng sản phẩm công nghệ cao và các biện pháp đối phó như lúc trước.
Mặc dù không nhìn thấy bên trong nhưng Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên đã tới đây một lần nên rất quen thuộc với địa hình nơi đây. Phó Thiên Thiên tăng thêm người mai phục ở lối ra, sau đó cho người bắc loa nói vào trong căn cứ.
Những người này sợ mục tiêu của họ chưa đủ lớn hay sao?
Có điều, tất cả bọn họ đến đây cũng là muốn giúp đỡ hai vợ chồng cô. Sau khi ngẫm nghĩ, Phó Thiên Thiên dặn dò nhóm người:
Tất cả nghe lệnh của tôi, mai phục bốn phía. Không có lệnh của tôi, không ai được phép hành động thiếu suy nghĩ!


Ha, trả giá? Trả giá cái gì? Tôi nghe mà sợ quá!

Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên đều thay đổi.

Bây giờ cậu chủ mới biết sao? Đáng tiếc là đã muộn rồi.


Anh nghĩ là anh có thể dễ dàng chạy thoát ư?
Bùi Diệp nheo mắt đầy nguy hiểm.
Dường như sợ hai người họ không đồng ý, ngay sau đó, tiếng khóc của hai đứa bé liền phát ra từ loa phóng thanh.
Nghe thấy tiếng khóc đó, mặt hai vợ chồng Bùi Diệp đều biến sắc. Bọn họ liếc nhìn nhau, rồi thảo toàn bộ vũ khí trên người xuống.

Tôi muốn hai người đơn thương độc mã đi vào đây. À đúng rồi, trước khi đi vào, vứt hết tất cả vũ khí của hai người ở ngoài, nhất là sợi dây chuyền chìa khóa trên cổ hai người. Nếu hai người không làm theo, tôi không thể bảo đảm là tôi sẽ làm gì con của hai người đâu.

Sắc mặt của Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên đều khó coi.
Giọng Thạch Kiều lập tức vọng ra:
Cậu chủ, đã lâu không gặp!

Không ngờ nội gián bên cạnh tôi lại là anh!

Trước đây, bởi vì bị thương ở chân mà Thạch Kiều từ chức đội trưởng đội vệ sĩ, xuống làm đội phó, giao chức đội trưởng cho Nghiêm Luật, bình thường chỉ phụ trách việc vặt trong đội vệ sĩ. Bùi Diệp luôn nghĩ, Tiểu Tử và Mùng Hai có thể dễ dàng bị bắt cóc như vậy là do có nội gián trong đội vệ sĩ. Hơn nữa, cấp bậc của người này không thấp. Tuy nhiên, người dưới trướng anh đều do đích thân anh tuyển chọn kĩ càng, người nào cũng từng vào sinh ra tử và có giao tình với anh, đặc biệt là Thạch Kiều.

Cậu chủ đừng quên là cô chủ nhỏ và cậu chủ nhỏ hiện đang nằm trong tay tôi!
Thạch Kiêu phách lối.

Vậy ra, từ đầu anh đã là nội gián?

Thấy thế, những người khác muốn ngăn cũng không còn kịp nữa, chỉ biết đứng ở ngoài lo lắng không thôi. Vào trong căn cứ, sắc mặt của Phó Thiên Thiên thay đổi.

Sao vậy em?
Bùi Diệp lo lắng nhìn cô.
ở đây có từ trường, giác quan thứ sáu và một năng lực khác của em không thể nào sử dụng được vào lúc này.

Đó là Thạch Kiều,
Bùi Diệp cầm lấy loa:
Thạch Kiều?


Tất cả những người bên trong nghe đây, các người đã bị bao vây! Nếu các người giao con tin ra, đồng thời đầu hàng, các người sẽ được khoan hồng, còn không, các người sẽ phải trả giá nặng nề!

Một giọng nói cà chớn từ bên trong vọng ra:
Phó Thiên Thiên nhìn thấy sau lưng Ngô Danh là 5mấy chục thành viên của đội đột kích Hắc Ưng.
Bọn họ xúm lại trước căn cứ thấy khóe miệng hai vợ chồng Phó Thiên Thiên co giật.

Đúng vậy!
Anh ta đã bắt đầu mất kiên nhẫn:
Có điều, ban đầu tôi chỉ muốn ôn lại chút chuyện cũ với cậu chủ và cô chủ, song hôm nay có nhiều người tới đây như vậy, tôi có phần không vui đấy nhé. Nếu hai người muốn bảo đảm an nguy của con hai người, tiếp theo đây hai người phải làm theo lời tôi.


Anh muốn làm gì?


Sao các anh lại tới đây?

Vương An Dương:
Thị trưởng bảo tôi đến giúp cô.
Tiêu Nhiêm và Mạnh Khai:3
Các chủ cũng bảo chúng tôi đến giúp cô!

Nói xong, cô cười khẩy:
Có điều, dù em không thể sử dụng năng lực, anh ta cũng không phải là đối thủ của em!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.