• 584

Hồi 20: Mạnh Sơn tha tù nhân được phúc


Số từ: 1466
Dịch giả :Lê Duy Thiện
Nguồn: Sưu tầm
Nói về tỉnh Quảng Tây tù tử tội đông lắm, quan chủ ngục là Mạnh Sơn coi tù tỉnh ấy. Đến ngày hai mươi lăm tháng chạp, tám trăm tội nhân khóc than trong khám. Mạnh Sơn hỏi rằng:
Ngày thường các ngươi không khóc, sao hôm nay khóc một lược vang trời? Bởi cớ chi phải nói thât
. Tám trăm tù nhân đồng thưa rằng:
Tuy chúng tôi có tội, song cũng có một điểm hiếu tâm. Nay gần mãn năm mà không gặp cha mẹ, nên động lòng tủi phận khóc than
. Mạnh Sơn nói:
Ta nghe lời hiếu đạo cũng động lòng, vì biết thủy nguyên mộc bổn[61]. Vậy thì ta làm phước cho các ngươi về viếng song thân. Đến mồng năm tháng giêng năm tới, các ngươi phải tựu cho đủ mặt, đặng ta điểm danh mà trình số với quan trên. Nếu trễ nãi thì ta phải bị tội nặng
. Các tù nhân đồng quỳ thưa rằng:
Lão gia đã mở lượng rộng cho chúng tôi về thăm cha mẹ gần mười ngày, thật ân sâu như biển. Lẽ nào chúng tôi dám trễ nãi, mà hại lão gia sao!
. Nói rồi liền bái tạ lui về.
Đến rạng đông, ngày mồng năm tháng giêng, mấy trăm tù nhân đều tới y số, không thiếu người nào, Mạnh Sơn lấy sổ ra mà kêu tám trăm đủ mặt y số. Mạnh Sơn vui lòng đẹp ý mà khen rằng:
Các người không phải là tội nhân, vì nói ra thì nhớ lời thật là người trung tín, vả lại có hiếu với cha mẹ, mà lại biết ân nghĩa của ta, không úy tử tham sinh mà hại ân nhân, thiệt là anh hùng khí khái
.
Qua năm sau, ngày hai mươi lăm tháng chạp, Mạnh Sơn cũng tha về như lệ cũ thật hôm mồng bốn tháng giêng, tám trăm tù nhân đã tựu trước, không đợi mùng năm. Mạnh Sơn điểm y số, rồi khen rằng:
Các ngươi thật là người trung tín lắm! Lẽ thường nhiều người hay làm mặt phải, rồi lâu lại đổi lòng làm quấy, chớ như các người càng ngày càng ở phải hơn trước, thật lâu ngày mới biết lòng người! Như các ngươi, cải ác tùng thiện, bỏ điều hung dữ gian tham muốn về lo việc sinh phương, thì ta thả hết thảy
. Tám trăm tù nhân đồng quỳ lạy thưa rằng:
Chúng tôi bị nhà giàu bất nhân làm khổ, nên hết thế làm ăn, vì đói khát nên phải trộm cướp nhà giàu, bởi không phải là dân chuyên nghiệp mới chúng bắt, còn kẻ thì bị quân hoang hiếp đáp, tức phải đua tranh, vì nhẫn không được nên phạm tội. Song bị giam cầm hai năm nay, đã biết ăn năn chừa lỗi, nhờ ân lão gia phóng xả, lẽ nào chúng tôi không cải ác tùng thiện, con noi dấu cũ làm chi? Song e một điều, nếu lão gia tha chúng tôi, thì lão gia mắc tội, chúng tôi chẳng nở lòng! Vậy thì chúng tôi ở đây, chờ dịp Thiên tử ân xá cũng may. Dù giam hậu tới kỳ chết cũng đành, chớ lẽ đâu tội chúng tôi mà để lão gia chịu thế?
. Mạnh Sơn cười rằng:
Cứ theo lời ấy chắc các ngươi đã cải dữ làm lành. Song con kiến cũng biết tiếc mạng, lẽ nào ta lại liều mình, miễn các ngươi về xứ sở lo việc làm ăn. Còn ta ở nán lại, ta sẽ lo kế thoát thân, các ngươi đừng lo việc ấy. Hãy đi cho mau
. Tám trăm tù đồng rơi lệ, lạy tạ lui về.
Nói qua tri phủ Đằng Công Nghĩa đúng một tháng, đòi Mạnh Sơn đem sổ mà điểm tù trước cửa phủ. Mạnh Sơn bẩm rằng:
Tôi cho bọn họ về thăm nhà, ít hôm sẽ trở lại y số
. Đằng Công Nghĩa hãi kinh, xuống đề lao xem thử, thật không có một tên tù nào. Giận quá, đánh Mạnh Sơn bốn chục roi, rồi bắt đi kiếm tù lập tức. Mạnh Sơn xách giáo có quân lính theo sau.
Khi ấy Mạnh Sơn đi tới rừng hoang nghĩ rằng:
Nếu mình kiếm ít tù nhân, sai họ đi kêu nhau, ít ngày cũng tựu đủ y số. Song đã tha ra nó mới mừng rỡ, rồi sai bắt lại, tội nghiệp biết chừng nào! Té ra thất tín với họ! Thà liều một mình mà cứu tám trăm mạng cũng chẳng ức chi, chẳng hề phiền quan trên trách phạt bó buộc, tại mình làm phạm phép, nên quan trên mới hành tội. Mình có chết thì người mới khỏi tội
. Nghĩ như vậy, nên trồng cán giáo dưới đất, để lưỡi giáo xiên xiên, quyết nhào vô ngọn giáo mà chết. Ai dè có con thỏ trắng, chạy lại đụng giáo ngã đi. Mạnh Sơn dựng lên, thỏ lại đụng nữa, làm như vậy ba lần. Ấy là Thổ địa hóa bạch thố mà cứu mạng.
Xảy thấy thiên sứ đến nói rằng: Ta vâng chỉ Ngọc đế phong Mạnh Sơn làm chức Phong đô Mạnh nguyên soái, có ban áo mão hia giáp và cây giáo Huỳnh long, với một hoa Quỳnh giắt trên mão kim khôi, vì khen Nguyên soái có nhân lắm, liều mình cứu tám trăm người. Vậy Nguyên soái hãy thay đổi y phục, thì bay lên ngồi trên vầng mây xanh đặng sẽ bay qua hướng Bắc, phò Chân Võ tổ sư đi thu yêu tinh
. Mạnh Sơn mừng quá bái tạ vâng lời, nhảy lên mây xanh, bay qua phía Bắc. Thiên hạ đều thấy như vậy, mấy tên lính về báo lại. Tri phủ Đằng Công Nghĩa nói:
Ta ở lại phủ nghe quân canh cửa vào báo rằng, Có một người bay trên mây qua phía Bắc. Ta ra xem thấy kim khôi giáp vàng rực rỡ, không dè là Mạnh Sơn thành thần. Vậy ta phải làm tờ trình cho quan tỉnh dâng sớ về trên
. Nói rồi làm y lời.
Cách ít ngày có chỉ vua xuống ban khen Mạnh Sơn và tha tám trăm tù nhân không cho tập nã. Thiên hạ đồn rất nhiều, không bao lâu thấy chỉ dụ khắp nơi. Tám trăm tù nhân đều mừng và cám cảnh, họ lo sinh phương, cải ác tùng thiện, những trộm cướp và kẻ hung hoang, cũng hồi tâm giải nghiệp.
Nhắc lại, khi Mạnh nguyên soái đến ra mắt Chân Võ tổ sư và thưa hết mọi việc. Chân Võ tổ sư với các tướng đều khen.
Nói về đất Trần Sa có một con yêu là Dương Bưu hay đào hầm cho thiên hạ sụp xuống đất, bắt mà ăn thịt.
Khi ấy Chân Võ tổ sư đi với các tướng, tới đất Trần Sa. Chân Võ tổ sư nói:
Trước mặt có yêu khí lên thấu mây xanh, tướng nào dám đi tiên phong mà bắt nó?
. Triệu nguyên soái thưa rằng:
Tôi xin lãnh mệnh
. Nói rồi cưỡi cọp đi trước, không dè Hắc hỗ sụp hầm, vừa cọp vừa người đều bị sụp xuống. Chân Võ tổ sư bước tới cũng bị sụp xuống nữa. Thủy Hỏa nhị tướng nhảy xuống hầm. Hỏa tướng cõng Tổ sư bay lên, Thủy tướng cõng Triệu nguyên soái đưa lên với Hắc hỗ, rồi nhảy xuống hầm hóa ra con rồng, phá hầm ấy thành sông, hóa nước đầy dẫy. Dương Bưu kinh hãi nhảy lên bị Triệu nguyên soái bắt được nộp cho Tổ sư. Dương Bưu lạy lục xin đầu hàng. Chân Võ tổ sư cho uống hỏa đơn, liền dâng sớ tâu với Ngọc đế… Ngọc đế phong Dương Bưu làm chức Địa kỳ Dương nguyên soái theo làm bộ hạ Tổ sư.
Nói về huyện Long Môn có một con yêu là Lý Soái ở tại trại Long Môn, hằng đón bộ hành mà thu tiền mãi lộ, nếu không tiền mãi lộ thì Lý Soái bắt mà ăn thịt. Nay Chân Võ tổ sư với các tướng đi ngang trại ấy Lý Soái đón đường thu tiền mãi lộ. Bị Châu nguyên soái nhảy ra hỗn chiến. Lý Soái cầm trái chùy bằng đồng nặng quá, nên Châu nguyên soái cự không lại, liền trá bại, lấy túi Trang độc quăng ra, thu Lý Soái vào đó, đem nộp cho Tổ sư. Chân Võ tổ sư hỏi:
Ngươi chịu đầu hàng chăng?
. Lý Soái liền chịu, Chân Võ tổ sư cho uống hỏa đơn rồi cũng dâng sớ về tâu với Ngọc đế. Ngọc đế phong Lý Soái làm chức tiên phong, và kiêm chức Lý nguyên soái, cầm chùy đồng theo bảo hộ Tổ sư.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bắc Du Chân Võ Đế.