Hồi 9: Thái tử tạm thời tránh sắc
-
Bắc Du Chân Võ Đế
- Khuyết Danh
- 3761 chữ
- 2020-05-09 04:14:34
Số từ: 3752
Dịch giả :Lê Duy Thiện
Nguồn: Sưu tầm
Nói về Tịnh Lạc quốc vương lâm triều, bá quan văn võ quỳ tâu hết các việc Thái tử đã dặn, Tịnh Lạc quốc vương phán rằng:
Thiệt như lời Thái tử, thì không về cũng chẳng trách chi, các khanh nói thế nào cũng rước không đặng. Song trẫm không chắc sang năm sinh đặng một trai, ngặt Thái tử quyết lòng xuất gia, dầu đi rước cũng vô ích, vậy trẫm phong Trần Xuân làm Tuần kiểm và thưởng bá quan mỗi vị một bậc, để coi lời hiệu nghiệm ra thể nào
. Bá quan và Trần Xuân tạ ơn.
Thiệt năm sau Thiện Thắng hoàng hậu có thai, sinh đặng một trai, đặt tên là Huyền Hư thái tử. Vua quan đồng mừng rở mới tin lời Huyền Nguyên thái tử nói không sai. Rốt lại sau Huyền Hư thái tử kế vị.
Nói về Huyền Nguyên thái tử tu tại núi Võ Đương đã hai mươi năm, ban ngày ngồi trên bàn thạch. Lúc trời nắng, hoặc ban đêm thì vào hang đá ẩn mình.
Sau núi ấy có một bà Đương Sơn thánh mẫu, ngồi ngẫm nghĩ rằng:
Diệu Lạc thiên tôn có dặn mình ở sau núi mà tu hành coi chừng thái tử Huyền Nguyên luôn thể. Song hai chục năm nay Thái tử Chân tu, không sa mê sắc dục; thần thông luyện đã cao. Chi bằng đêm nay ta tới thử Thái tử xiêu lòng thì làm vợ chồng cũng xứng đôi, sẽ dầy duyên thần thông, đi dạo trong thiên hạ cũng tốt:. Nghĩ rồi liền hóa ra một người mỹ nữ, nhan sắc quá tiên nga. Đợi lúc huỳnh hôn đi ngang động kêu rằng:
Sư phụ ôi! Xin cứu tôi làm phước
. Và thương khóc chỉnh ghê.
Lúc này Thái tử đã vào hang đá mà ngồi. Nghe tiếng khóc la bước ra xem thử. Ngó thấy một người gái tốt, kinh hãi hỏi rằng:
Cô ở đâu tới đây trong lúc huỳnh hôn, hãy về cho chóng?
. Nàng ấy thưa rằng:
Tôi qui ninh mà đi lạc đường, rủi lại trời thêm tối. Xin thầy làm phước, cho tôi tá túc một đêm. Rạng đông tôi sẽ thăm mẹ tôi, vì nghe tin gia mẫu bệnh nặng
. Thái tử nói:
Đây là chỗ tu hành, không có nơi tá túc. Vả lại hang đá nhỏ và hẹp, một mình tôi nằm cũng chật rồi, có chỗ đâu cho cô nghỉ? Lời xưa nói: Nam nữ thọ thọ bất thân. Rất đỗi con trai con gái đưa vật chi còn lựa nơi mà để, không dám trao tay thay. Huống chi là ban đêm, gần nhau sao phải, trời cũng còn sáng, đi cũng thấy đường, xin cô kiếm nhà khác mà tá túc, ngày mai sẽ lên đường
. Nàng ấy nói:
Thiếp là phận đàn bà con gái, ngủ đêm nhà trần tục sao nên, bởi thầy Chân tu nên tôi mới dám tá túc. Vả lại tôi có chứng đau bụng, nếu đi xa dầm sương ngủ lạnh, e bệnh phát thình lình. Xin thầy cho tá túc làm phước
. Thái tử trở vô động làm lãng, nàng ấy ngồi năn nỉ hoài.
Giây phút nàng ấy rên la rằng:
Trời ôi! Nếu đau bụng đêm nay, thì phải chết!
. Rên ban đầu vừa vừa, sau rên lớn lắm. Thái tử nghĩ thiệt rằng:
Nếu mình để cho nó dầm sương đến đổi phát bệnh mà chết, thì thất đức vô cùng
. Túng phải bước ra mà nói rằng:
Thôi, cô vô động mà nghỉ
. Nàng ấy ôm bụng, gượng bước vào trong hang đá nằm ngay. Thái tử ở ngoài trời chịu lạnh. Nàng ấy cứ rên tới, và kêu lớn rằng:
Sư phu ôi! Xin cứu mạng tôi làm phước
. Thái tử nghe kêu văng vẳng bước lại cửa động hỏi rằng:
Cô bây giờ bệnh nhẹ hay chưa?
. Nàng ấy khóc và nói rằng:
Tôi lạnh quá chắc là đau bụng phải thêm mãi, xin thầy cứu mạng làm ơn
. Thái tử nói:
Không hề chi, cô đừng rên la vô ích, để tôi vác đá lấp cửa động, thì bớt lạnh, ráng đợi mai sẽ kiếm thuốc thang
. Nàng ấy nói:
Không đặng đâu, hơi đá gần càng lạnh hơn nữa. Xin thầy ngồi áng miệng hang cho khuất gió, gần hơi người thì ấm hơn
. Thái tử thấy năn nỉ hoài, túng phải lại ngồi day lưng vào miệng hang áng gió. Nàng ấy cử rên mãi, la lạnh la đau. Thái tử làm thinh không hỏi tới. Nàng ấy nói:
Phải chi thầy cho tôi vào động khi mới tới, có đâu bị lạnh mà phát bệnh này, nay xin thầy làm phước úm tôi một đêm, thiệt là ơn cứu tử
. Thái tử nói:
Tôi tu hành hai mươi năm nay, chẳng hề gần nữ sắc. Cùng chẳng đã mới phải gần cô, lẽ đâu dám kề dựa
. Nàng ấy và rên và khóc, năn nỉ rằng:
Sư phu tu hành cứu nhân độ thế, nở nào bền lòng chặt dạ, không cứu mạng người?
. Cứ nói hoài như vậy. Thái tử thấy cũng cảm thảm, động lòng thương xót, hỏi rằng:
Cô thuở nay đau bệnh này uống vật chi mà hết?
. Nàng ấy nói:
Bệnh tôi thuốc trị hoài không hết. Khi ở nhà mới ướm đau thì chồng tôi nhận tay trên bụng một hồi liền mạnh, như khi nào đau quá, chồng tôi phải lấy bụng dằn ép một hồi mới hết. Nay lỡ cùng đường không ai làm như vậy, nên nó thêm hoài. Phải chi thầy lấy lòng từ bi, nhận giùm một đôi cái họa may nhẹ bớt, ngày mai đặng thấy mặt mẹ tôi, thì ơn thầy như trời đất
. Thái tử nói:
Tôi là người tu luyện, lẽ nào dám động tới mình cô? Thiệt giúp không đặng
. Nàng ấy nói:
Cứu đặng một mạng sống, hơn lập bảy cảnh chùa, thầy cũng thường nghe biết. Vả lại có kinh có quyền, việc làm phước luận kinh sao đặng, rất đỗi chị dâu té xuống sông, em chồng còn phải vớt. Huống chi cứu một mạng người, không phải thầy có lòng tà tây, mà sợ tội lệ. Nếu thầy không ra tay nhận giùm vài cái thì tôi chắc chết mà thôi, tôi chết xuống suối vàng, thầy cũng mắc nhân quả
. Thái tử nghe nói cũng phải, cùng chẳng đã xòe tay nhận giùm ít cái, nàng ấy cứ rên siết la chết hoài. Thái tử nói:
Nhận không bớt nhận hoài cũng vô ích
. Nàng ấy nói:
Khi mới phát thì hết được, nay đã quá rồi, nên không hiệu. Thầy làm ơn thì làm cho trót, xin nằm sấp lên bụng tôi, một chút chắc phải hết
. Thái tử nghe nói lắc đầu than rằng:
Cô chế thì cô chịu tôi không lẽ làm như vậy
. Nói rồi bỏ ra ngoài động than rằng:
Mình bỏ nước lìa nhà xa cha cách mẹ, tu hành hai chục năm nay, không gặp kẻ đồng đạo mà chuyện trò, lại bị oan gia vương vấn. Thế ở đây tu cũng không thành, phải bỏ núi này mà đi chỗ khác
. Nói rồi đi xuống núi.
Khi ấy Đương Sơn thánh mẫu kinh hãi nghĩ rằng:
Mình chọc giận Thái tử tức mình bỏ núi nầy mà đi về trần tục; chắc mình mang tội mười phần. Bởi Thái tử tu đã hai chục năm, gần thành chánh quả. Nay ta phá cho về tục, thì công tu trước hết rồi. Nếu Diệu Lạc thiên tôn hay ra chắc mình phải đọa. Phải làm thế nào cho thái tử trở lại mới xong
. Nghĩ rồi biến ra một bà già lấy cục đá hóa ra khúc sắt, rồi đằng vân đi chận đầu Thái tử.
Nói về Thái tử thừa dịp trăng tỏ nên đi luôn, khỏi chân núi, thấy một bà già, cầm khúc sắt mài vào tấm đá. Thái tử lấy làm lạ, đứng coi sửng rổi hỏi rằng:
Bà mài sắt làm chi vậy?
. Bà ấy nói:
Con cháu nội tôi kkhông kim may áo, nên tôi mài sắt cho nên kim
. Thái tử cười rằng:
Cục sắt bây lớn, mài mấy năm thành đặng cây kim, bà đừng làm sự mỏi mệt vô ích
. Bà ấy nói:
Đã biết lâu lắc lắm, song đã hứa lỡ với cháu, không lẽ nuốt lời. Đã mài mấy ngày rày, không lẽ ngả lòng mà bỏ. nếu bỏ thì uổng công trước không ai bắt đền. Nên phải bền chí dày công, chày ngày phải nên việc
. Thái tử liền bỏ đi luôn.
Đương Sơn thánh mẫu thấy Thái tử đi tới, không chịu trở lên non, nên biến hình ông già, đằng vân đón đầu cách chừng ba dặm. Ngồi dựa khe cầm dùi đục đá cộp cộp.
Khi ấy Thái tử đi hồi lâu tới đó, ngó thấy lấy làm lạ hỏi rằng:
Ông tuổi tác dường này, đục đá làm chi vậy?
. Ông ấy trả lời rằng:
Tôi già cả, làm ruộng bị hạn hoài nên phải đục đá này cho thông nước khe mà làm ruộng
. Thái tử cười rằng:
Vừng đá chần vần, ông đục chừng nào cho lủng?
. Ông già ấy nói rằng:
Lòng bền đá phải lủng, công dày việc phải nên. Tôi đục nó cả tháng rồi lẽ nào nghe lời chú ngả lòng mà bỏ? Tôi bền chí cũng có ngày nên việc, nếu vì một lời chú mà bàn đồ nhi phế, thì uổng công mệt nhọc bấy lâu
. Thái tử nghe nói ngẫm nghĩ:
Mình mới đi một đổi đường, gặp bà già mài sắt, ông già đục đá đều chẳng vì một lời nói mà bỏ công trước. Còn mình tu hành hai mươi năm nay, nghĩ nào giận một đứa đàn bà, mà bỏ công tu trước. Chi bằng trở lại núi tu hành, cho thành chánh quả
. Ngĩ rồi liền trở lại.
Khi ấy Đương Sơn thánh mẫu thấy Thái tử trở về động cũ, lòng mừng rỡ mười phần. Liền hiện nguyên hình trở về sau núi Võ Đương tu luyện.
Nói về Diệu Lạc thiên tôn ở trên mây ngó xuống, thấy Thái tử đã thành tiên. Song ngũ tạng chưa đặng tinh sạch vì còn ăn trái cây uống nước suối. Nên Diệu Lạc thiên tôn niệm chú hóa hai con buồn ngủ bay đậu trên mí con mắt Thái tử, Thái tử ngủ mê.
Khi ấy nhằm lúc giờ ngọ. Diệu Lạc thiên tôn kêu một vị thần tướng, cầm gươm giáng hạ theo mình. Bảo thần tướng vén áo Thái tử, mổ bụng lấy ruột và bao tử ra, đem xa xa, bỏ dưới hang đá, lấy đá đậy lại. Rồi đưa một cái áo tiên, hóa ra bao tử mà thế vào. Lại lấy một sợi dây đai, hóa ra ruột mà may lại, rồi hàn lành lẻ như xưa. Diệu Lạc thiên tôn lấy một hột thuốc kim đơn bỏ vào miệng Thái tử, rồi truyền thần tướng lui về.
Còn Diệu Lạc thiên tôn thâu hai con buồn ngủ, Thái tử thức dậy thấy thầy ngồi một bên. Bởi Diệu Lạc thiên tôn biến ra hình đạo sĩ, khi trước mạo hiệu xưng là Đẩu Mẫu ngươn quân cho Thái tử dễ hiểu, nếu xưng hiệu Diệu Lạc, thì Thái tử không từng nghe danh. Nên bây giờ Thái tử thấy Diệu Lạc thì biết thầy mình. Trong ý cũng tưởng là Đẩu Mẫu ngươn quân, chớ không biết là Diệu Lạc thiên tôn, bởi thầy không cắt nghĩa.
Khi ấy Thái tử giật mình bước xuống, lạy Diệu Lạc thiên tôn mà bạch rằng:
Đệ tử không hay thầy đến, nên chẳng tiếp nghinh xin thầy từ bi thứ tội!
. Diệu Lạc thiên tôn nói:
Ta khi trước giảng kinh có cắt nghĩa, cấm ban đêm con không đặng ngủ thay. Sao ngươi lại ngủ như vậy?
. Thái tử bạch rằng:
Từ khi tôi thọ giáo đến nay, chẳng hề dám ngủ. Không biết vì cớ nào hôm nay lại hôn mê; làm như bất tỉnh nhơ sự
. Diệu Lạc thiên tôn nói:
Đừng có như vậy nữa!
. Thái tử bạch rằng:
Từ này sắp sau, tôi chẳng dám nằm
. Diệu Lạc thiên tôn nói:
Thầy cho ngươi một cây gươm báu, nếu gặp yêu tinh nhiễu hại, rút gươm ra thì nó phải đi. Ngươi ráng tu hành vài mươi năm nữa, thì thành tiên về chốn thiên cung
. Nói rồi đằng vân bay lên mây. Thái tử lạy đưa, rồi trở vào động ngồi luyện. Càng ngày càng nhẹ mình không đói không khát nước, ngó lên trời thấy vừng mây ngũ sắc ngay trên đầu, đi đâu cũng theo che mãi. Thái tử mừng rỡ, giở kinh luật đọc hoài, cầm thú cũng hay tới nghe tụng kinh.
Cách ít năm cây tre ở gần động thành tinh, vì nó thường nghe tụng kinh nên biết biến hóa.
Ngày kia con tinh ấy giả làm gái tốt, ban chiều ở xa xa đi tới. Đến Thái tử thì trời đã huỳnh hôn. Nàng ấy và khóc và thưa rằng:
Xin sư phụ cứu mạng
. Thái tử hỏi:
Cô đến đây có chuyện chi?
. Nàng ấy thưa rằng:
Chồng tôi ép lòng tôi, muốn gả cho kẻ giàu sang mà lấy bạc vàng châu báu. Tôi thề nguyền không chịu, chồng tôi hăm giết bỏ, nên lén trồn về mẹ tôi. Chẳng ngờ lạc đường lại trời mưa đêm tối, không chỗ nào tá túc, xin thầy cho vào động ngủ nhờ một đêm, mai sáng tôi lđi lập tức
. Thái tử nói:
Động ta hẹp hòi, lại có kinh sách, đàn bà vào đó sao nên
nhứt định không cho tá túc. Nàng ấy làm ngang chạy vào động. Thái tử nghi là yêu quái, liền rút gươm ra dá gươm mà dọa. Không dè gươm linh bạy lại chém nàng ấy rụng đầu. Thái tử kinh hãi, coi lại là cây tre đứt hai mới biết nó là cây tre lâu năm thành tinh, đến làm nhăn mà chết.
Cách hai mươi năm nữa, có một con lươn cái thành tinh biến ra một người đàn bà, bận đồ chế, đến lạy Thái tử khóc ròng. Thái tử lấy làm lạ hỏi rằng:
Cô ở đâu, nhân chuyện chi mà khóc than, đến lạy bần đạo?
. Nàng ấy bạch rằng:
Nhà tôi sáu người, bị thiên thời chết hết bốn mạng. Còn hai mẹ con tôi, mà nay tôi cũng xuông nữa. Xin thầy đến cứu mạng con tôi làm phước, dầu tôi thác xuống chín suối cũng còn cám ơn thầy
. Thái tử hỏi:
Nhà cô cách chừng mấy dặm?
. Nàng ấy bạch rằng:
Cách chừng năm dặm mà thôi
. Thái tử hỏi:
Xóm nàng ở có đông chăng?
. Nàng ấy bạch rằng:
Có một cái nhà tôi trọi trọi
. Thái tử nói:
Bần đạo là kẻ tu hành, lẽ nào đến nhà đàn bà gái góa mà không xóm?
. Nàng ấy năn nỉ rằng:
Cứu mạng người là trọng, miễn là lòng ngay thẳng, nghỉ nào mà sợ hiềm nghi?
. Thái tử từ chối hoài, nàng ấy khóc lạy nhiều phen, Thái tử ngồi làm thinh làm thế. Nàng ấy năn nỉ đến đỏ đèn, túng phải nói rằng:
Sư phụ chẳng chịu đi, không lẻ ép. Ngặt bây giờ trời đã tối, một mình tôi chẳng dám đi về
. Thái tử nói:
Cô đi về cho mau, cũng không đến nỗi tối
. Nàng ấy nói:
Đường từ nhà tôi tới chân núi thì tôi nhớ đường. Song từ đây xuống chân núi, tôi đã quên đường, xin sư phụ làm ơn, đưa xuống một đỗi
. Thái tử túng phải vào động lấy gươm linh mang vào lưng rồi đi dẫn lộ. Nàng ấy đi một đỗi, liền vịn vai Thái tử mà nói rằng:
Thầy ôi! Tôi mỏi chân quá, đi không nỗi, xin thầy dìu dắc xuống chân núi cám ơn
. Thái tử kinh hãi đáp rằng:
Bần đạo xuất gia hơn bốn chục năm, không hề động tới đàn bà con gái. Lẽ nào dìu dắt cho đặng, xin cô chậm chậm theo sau
. Nàng ấy nói:
Thầy nói cũng phải, song tôi mỏi chân như dần, đi về không nổi. Như thầy không chịu dắt, thì tôi theo về động tá túc một đêm, mai tôi về một mình cũng đặng
. Thái tử lắc đầu hoài. Nàng ấy nói:
Dắt thầy cũng không chịu dắt, mà cũng không cho về động tá túc, tôi biết tính làm sao? Vậy thì thầy ấp yêu tôi một hồi, tôi ráng về động cũng đặng
. Thái tử thấy nó nói trây quá, liền quay lại một nước. Nàng ấy thấy Thái tử không màng, nổi giận chạy theo ôm ngang mà nói rằng:
Ấy là tại thầy làm dày, đừng trách tôi làm hỗn. Lẽ nào hoa kia cố ý mà bướm nọ không tình
. Và nói và ôm cứng ngắt. Thái tử bị nó đeo nặng như cục đá. Biết là yêu quái, liền rút gươm ra. Nàng ấy biến mất. Thái tử trở về động, tu luyện như thường.
Nói về Diệu Lạc thiên tôn thấy Thái tử Chân tu, đã thành chánh quả. Liền vào đền tâu rằng:
Đãng Ma thiên tôn giáng sinh làm thái tử, nay tu luyện đã thành, xin Bệ hạ cho thần tướng rước về phong chức
. Thượng Đế đẹp ý, sai rồng xanh, rồng trắng và rồng đỏ, rồng đen, rồng vàng đi với Diệu Lạc thiên tôn, Diệu Lạc thiên tôn lãnh chiếu chỉ, Thái Bạch kim tinh bưng ấn, trong ấn chạm bốn chữ: Ngọc Hư sư tướng. Quyện Liêm tướng Thạch Cốc cầm cờ, đồng xuống núi Võ Đương.
Khi ấy Thái tử đang gở đầu chưa rồi, thấy ngũ long và thầy với hai vị thiên sứ đến. Diệu Lạc thiên tôn truyền Thái tử quỳ nghe đọc chiếu, sơ lược rằng:
Khanh tu nhiều đời, công lao trọng lắm. Nay trẫm sai Diệu Lạc thiên tôn vâng chiếu chỉ, phong khanh làm chức Ngọc Hư sư tướng Bắc Phiên Huyền Thiên Thượng Đế. Cho cai trị ba mươi sáu vị thiên tướng. Mỗi năm ngày mùng chín tháng chín, và hai mươi lăm tháng chạp, đi giáng hạ xem xét kẻ nhân gian dữ lành. Nay trẫm triệu khanh về cung Thái Dương, cha mẹ ông bà cũng về thượng giới
. Thái tử tạ ơn và lạy thầy. Rồi đứng dậy gở đầu, thì tóc đã cứng ngắt như đá. Thái tử kinh hãi, Diệu Lạc thiên tôn cười rằng:
Chiếu trời tới thì đã thành rồi, sửa hình dung sao đặng mà gở, phải bỏ tóc xả luôn luôn
. Thái tử tạ ơn. Rồi cưỡi rồng bay về thượng giới.
Khi ấy Diệu Lạc thiên tôn dẫn Thái tử vào lạy ra mắt Thượng Đế và tâu rằng:
Huyền Nguyên thái tử tu tại núi Võ Đương, vâng chỉ lãnh chức, ra mắt thiên nhan
. Thượng Đế bước xuống ngai, đỡ Thái tử dậy, mời ngồi. Đãi yến xong xả, đưa về cung Thái Dương.
Khi Thái tử đến cung Ngọc Dương các vị thiên quân ra mắt Thái tử, thấy phía bắc có hai ngọn núi khói đen bay lên, Thái tử lấy làm lạ. Xảy có Diệu Lạc thiên tôn đến, Thái tử nghinh tiếp. Diệu Lạc thiên tôn nói:
Bây giờ thầy nói thiệt cho mà nghe: Đồ đề khi trước là Đãng Ma thiên tôn bởi ba mươi sáu vị thiên tướng trốn xuống phàm, nên đồ đệ phải giáng sinh tu hành cho thành, đặng thâu ba mươi sáu thiên tướng đem trở về cung Thái Dương như cũ. Bởi cớ ấy nên thầy mạo hiệu Đẩu Mẫu ngươn quân mà độ cho thành tiên
. Nói rồi giã từ lui gót. Thái tử nghe nói lấy làm lạ, hỏi các vị thiên quân rằng:
Cứ như lời thầy ta nói, thì ba mươi sáu tướng chưa về đây, còn hai ngọn khói nào bay lên đó?
. Các vị thiên quân bạch rằng:
Một ngọn oán khí, và một ngọn yêu khí, bởi vua Tùy Dương đế vô đạo, sát hại nhiều mạng thác oan, nên mới sinh ngọn oán khí; còn yêu khí là ba mươi sáu vị thiên tướng trốn xuống phàm làm yêu, cho nên khí yêu nó chiếu lên
. Thái tử nói:
Chẳng hay làm sao cho hết yêu khí và oán khí?
. Các thiên quân bạch rằng:
Nếu có vị nào thần thông ra công xuống trung giới thâu oán khí và yêu khí, thì thiên hạ thái bình
. Thái tử nói:
Bộ tướng của ta xuống thế làm yêu, thì ta phải xuống phàm thâu lại, sẵn dịp tâu với Bệ hạ, cho thâu oán khí luôn thể
. Các thiên quan mừng rở, từ giả lui về.
Bửa sau Ngọc đế lâm triều. Thái tử tâu về sự ấy. Ngọc đế mừng quá phán rằng:
Khanh sẵn lòng xuống phàm thâu nhị khí, trẫm phong khanh làm thêm một chức: Bắc phương Chân Võ đại tướng quân. Và ban cho một bộ giáp vàng, với năm trăm hoàn thuốc hỏa đơn
. Phán rồi liền rót ba chén ngự tửu, thương Chân Võ đại tướng quân. Chân Võ uống rượu rồi tạ ơn, lãnh giáp và thuốc. Thượng Đế truyền lấy gươm thất tinh khi trước ban cho Chân Võ.
Khi ấy Chân Võ qua cung Tam Thanh thuật chuyện phụng chỉ đi thâu nhị khí. Tham thanh hỏi:
Có ai đi với Đại tướng quân chăng?
. Chân Võ nói:
Có một mình tôi, không biết thành công chăng? Xin ba ông chỉ vẽ!
. Tam Thanh nói:
Không khó chi, khi trước ngươi tu chưa thành, Diệu Lạc thiên tôn làm phép cho ngươi mê, mỗ bụng đổi bao tử và ruột cho ngươi. Lại đem bao tử và ruột bỏ xuống hang đá, lấy đá đậy lại. Nay ruột ấy hóa ra con rắn, bao tử hóa ra con rùa, hai con ấy đều thành tinh đi phá thiên hạ. Nếu ngươi xuống phàm thì thâu hai con quái ấy, phong làm Qui Xà nhị tướng. Lo chi thâu ba mưới sáu thiên tướng không xong
. Chân Võ tạ từ đằng vân hạ giáng.