Hồi 8: Thái tử Huyền Nguyên chừa vá
-
Bắc Du Chân Võ Đế
- Khuyết Danh
- 824 chữ
- 2020-05-09 04:14:34
Số từ: 814
Dịch giả :Lê Duy Thiện
Nguồn: Sưu tầm
Khi ấy đương buổi chầu, quan giữ bảng vào tâu rằng:
Có tiều phu Trần Xuân ở núi Võ Đương lãnh bảng, tôi đem vào ra mắt thiên nhan
. Tịnh Lạc quốc vương truyền chỉ đòi vào. Tiều phu Trần Xuân đến sân chầu, tung hô xong xả. Tịnh Lạc quốc vương phán hỏi rằng:
Khanh thấy Thái tử hay sao, mà dám lãnh bảng?
. Trần Xuân quỳ lạy tâu rằng:
Tôi thấy có một người con trai đi với đạo sĩ vào núi Võ Đương, nên tôi hồ nghi là Thái tử
Tịnh Lạc quốc vương phán hỏi rằng:
Khanh thấy Thái tử hay sao, mà dám lãnh bảng?
Trần Xuân quỳ lạy tâu rằng:
Tôi có thấy một người còn trai đi với đạo sĩ vào núi Võ Đương nên tôi hồ nghi là Thái Tử
Tịnh Lạc quốc vương phán rằng:
Như vậy thì khanh dẫn đường, đặng trẫm sai chỉ huy Thang Bá, hiệu úy Huỳnh Chung, dẫn năm trăm ngự lâm quân, vào núi Võ Đương, kiếm đặng Thái Tử về Trào, thì quả nhân trọng thưởng
. Trần Xuân tạ ơn. Tịnh Lạc quốc vương sai tướng binh đi theo như lời đã phán.
Nói về Trần Xuân dẫn quan quân vào núi Võ Đương, thấy Thái Tử chừa hai cái vá, ngồi trên thạch bàn trơ trơ. Quan quân đồng lạy. Thang Bá, Huỳnh Chung đồng bẩm rằng:
Chúng tôi vâng chỉ, thỉnh điện hạ về trào
. Thái Tử làm thinh không nói lại. Thang Bá, Huỳnh Chung áp lại bồng Thái Tử, xảy nghe gió thổi đùng đùng, tối tăm trời đất đá trên núi lở xuống, cát bay vào con mắt mở không ra. Quan quân kinh hãi, nhắm mắt chạy về như tên bắn.
Nói qua Tịnh Lạc quốc vương thấy quan quân chạy về xơ xãi, liền phán hỏi rằng:
Các khanh gặp Thái Tử hay chăng?
. Thang Bá, Huỳnh Chung quỳ lạy tâu rằng:
Chúng tôi đến núi Võ Đương, thấy Thái Tử ngồi trên bàn thạch. Chúng tôi lạy theo lễ, rước Thái Tử không về. Chúng tôi thấy Thái Tử làm thinh, túng phải tùng quyền áp lại. Chẳng ngờ gió lớn quá, tối tăm trời đất, đá lở cát bay, nên chúng tôi về chịu tội
Tịnh Lạc quốc vương phán rằng:
Trẫm miễn tội cho các khanh. Hôm sau trẫm bảo Trần Xuân dẫn lộ, tuyển ba ngàn ngự lâm quân, theo bá quan đi rước Thái Tử
. Thang Bá, Huỳnh Chung đồng tạ ơn.
Hôm sau bá quan vào núi Võ Đương, thấy Thái Tử ngồi trên bàn thạch. Bá quan làm lễ. Thái Tử nói:
Nhọc công bá quan lên núi, chẳng hay thương nghị việc chi?
. Bá quan bẩm rằng:
Chúng tôi vưng thánh chỉ, rước thiên tuế về trào
. Thái Tử nói:
Ta đã xuất gia rồi, lẽ nào bỏ đạo mà về tục?
. Bá quan đồng bẩm rằng:
Thiên tuế mới đi tu mà trước đã mang tội bất hiếu. Nếu thiên tuế theo đạo mà không về, thì hoàng đế nhớ thương mà sinh bịnh. Vả lại hoàng đế tuổi cao tác lớn, một mai chầu trời, biết ai làm trưởng nam đầu tang tóc chế, lấy ai kế vị ngôi trời? Chi cho khỏi thiên hạ luận rằng: Từ quân bỏ cha quên chúa, không đoái hoài cơ nghiệp tiên hoàng. Như vậy thì thiên tuế ti chưa thành tiên, mà trước đã thành danh bất hiếu chăng? Chúng tôi trước sau cũng làm tôi con thiên tuế, nên phải bẩm cạn lời, xin Đông cung xét lại? Thái Tử nghe nói động lòng rơi lụy mà rằng:
Chuyện ấy ta đã hỏi gia sư rồi. Thầy ta nói:
Nội năm nay phụ vương sẽ sinh đặng một trai, ngày sau kế vị. Còn số ta không đặng làm vua nên phải đi tu cho thành chánh quả. Xin các khanh về tâu lại rằng:
Đạo con xin cam chịu tội với cha mẹ, ráng tu cho thành đạo sau sẽ rước cha mẹ về trời, chớ phần kế vị năm sau sẽ có Đông cung, xin phụ vương, mẫu hậu đừng ưu phiền mà kém hao long thể. Còn bá quan đặng trung thì mất hiếu, huống chi ta là kẻ xuất gia? Dầu thiên hạ dị nghị thế nào ta cũng phải chịu. Miễn các khanh trọn ngay cùng chúa, sau em ta kế vị, các khanh cũng phò hộ cho hết lòng. Chớ phần làm vua trời đã định cho em ta, dầu ta có về trào cũng phải lụy, chi bằng tu luyện cho thành tiên, sẽ bảo hộ nhà nước. Thôi, các khanh về tâu lại cho đủ điều
. Bá quan thấy Thái tử nói hết lời, không dám làm võ như khi trước, túng phải từ tạ lui về, Thái tử cũng cứ ngồi như cũ.