• 586

Hồi 7: Ngọc Hoàng Thượng Đế phong quan


Số từ: 2320
Dịch giả :Lê Duy Thiện
Nguồn: Sưu tầm
Nói nhắc lại, trận bão khi nãy là Diệu Lạc thiên tôn làm phép, đem Tây Hà quốc vương lên mây. Đến khi thái hậu và vua Hiệp Tường về cung, thì Diệu Lạc thiên tôn đem Tây Hà quốc vương xuống chỗ cũ mà dặn rằng: « Ngươi ở đây tu luyện ba năm, sẽ có ta đến ». Tây Hà quốc vương liền dạ. Diệu Lạc thiên tôn đằng vân bay mất. Còn một mình Tây Hà quốc vương ở lại, ngồi tu luyện ngày đêm. Đói ăn trái tòng, khát uống nước suối. Như vậy cho mãn ba năm.
Ngày kia Diệu Lạc thiên tôn đến hỏi rằng: « Đồ đệ người biết đạo tiên ra thế nào chăng ? ». Tây Hà quốc vương chào thầy, rồi bạch rằng: « Đệ tử không biết chi hết ». Diệu Lạc thiên tôn hỏi: « Biết trong mình ra thể nào chăng ? ». Tây Hà quốc vương bạch rằng: « Đệ tử mấy tháng nay không ăn uống chi, ngồi hoài đã cứng mình như chết ». Diệu Lạc thiên tôn thấy Tây Hà quốc vương không biết việc chi trong trời đất thì biết cái tâm đã chết rồi, nên mỉm cười mà khen rằng: «Như vậy thì đã thành công!». Tây Hà quốc vương bạch rằng: «Bây giờ mới tính làm sao?». Diệu Lạc thiên tôn nói: «Nay cho ngươi năm sắc mây lành, đưa về thiên cung ra mắt Ngọc Hoàng Thượng Đế». Tây Hà quốc vương tạ ơn thầy.
Diệu Lạc thiên tôn hóa mây lành, đưa Tây Hà quốc vương tới Tam Thanh các, vào ra mắt ba ông Tam Thanh. Ba ông Tam Thanh dọn tiệc khánh hạ[35]
Bửa sau, Ngọc Hoàng Thượng Đế lâm trào, các thần tiên chầu chực. Tam Thanh quỳ tâu rằng: «Diệu Lạc thiên tôn độ đặng một đệ tử, nay tu đã thành công, xin vào ra mắt thánh chúa». Ngọc đế truyền chỉ đòi vào.
Khi ấy Tây Hà quốc vương vào trước đền Thông Minh tung hô xong xả. Thượng Đế phán rằng: «Bá quan nghị phong chức chi?». Các thần tiên quỳ tâu rằng : « Hồn thánh chúa hóa thân làm Tây Hà quốc vương, nay đã tu hành thành công về đây, tự ý thánh chúa phong tặng ». Thượng Đế nhớ trực lại, động lòng thương xót, đòi Tây Hà quốc vương lên dựa ngai rồng, phủ ủy nhiều lời, rồi phán rằng: «Trẩm phong khanh làm chức: Kim Khuyết hóa thân, Đãng Ma thiên tôn. Đặng về phủ Cửu Thiên, cung Thái Dương, cai trị ba mươi sáu vị thiên tướng. Trẫm ban cho mão bửu quan, áo bắc long bào, và một cây gương thất tinh, đặng phép ngồi chung với trẫm». Đãng Ma thiên tôn tạ ơn. Thượng Đế đãi yến.
Hôm sau Đãng Ma thiên tôn đến cung Thái Dương lãnh việc điểm tướng. Người con cung ấy là Đặng Hóa nghinh tiếp. Đãng Ma thiên tôn nói rằng: « Ta vâng chỉ Thượng Đế phong chức Đãng Ma cai trị ba mươi sáu thiên tướng nay đến đây lãnh việc, sao không thấy tướng nào ? ». Đặng Hóa thưa rằng : « Khi trước Thượng Đế xuất một hồn cai trị cung Thái Dương nên ba mươi sáu thiên tướng chịu phép. Kể từ khi linh hồn đi giáng sinh, không ai cai trị, nên ba mươi sáu thiên tướng đã trốn xuống thế gian hết rồi ». Đãng Ma thiên tôn nói: «Như vậy thì ngày mai ta sẽ tâu với thánh chúa ».
Hôm sau Thượng Đế lâm triều, thần tiên chầu chực. Đãng Ma thiên tôn quỳ tâu rằng: «Nhờ ơn Bệ hạ cho tôi cai trị Thái Dương cung, song bấy lâu vô chủ, ba mươi sáu thiên tướng đều trốn xuống phàm nên tôi phải tâu lại». Thượng Đế phán rằng: «Đãng Ma thiên tôn tâu như vậy, các khanh nghị lẽ nào?». Các thần tiên tâu rằng: «Ba mươi sáu thiên tướng thuộc về Đãng Ma thiên tôn cai trị, nay trốn hết, thì Đãng Ma thiên tôn phải giáng hạ mà thâu về». Thượng Đế y tấu, truyền Đãng Ma thiên tôn xuống phàm mà thâu thiên tướng. Đãng Ma thiên tôn tạ ơn.
Đoạn bãi chầu, Đãng Ma thiên tôn về cung buồn bực. Không biết ba mươi sáu thiên tướng ở chốn nào mà đi thâu. Ngẫm ngĩ rằng : « Thế này thì phải hỏi thăm thầy mới rõ ». Nghĩ rồi tìm đến ra mắt Diệu Lạc thiên tôn mà bạch rằng : « Đệ tử ra mắt sư phụ ». Diệu Lạc thiên tôn hỏi : « Đồ đệ đến có việc chi ? ». Đãng Ma thiên tôn bạch rằng : « Đệ tử nhờ ơn chúa, cho cai trị Thái Dương cung, quản ba mươi sáu thiên tướng. Đệ tử đến đó mới hay các thiên tướng trốn hết xuống phàm, nên về tâu lại. Thượng Đế truyền chỉ sai đệ tử xuống phàm, thâu ba mươi sáu thiên tướng. Song đệ tử không biết đi ngỏ nào, phải đến cầu thầy chỉ dẫn ». Diệu Lạc thiên tôn nói : « Như vậy thì ngươi còn mắc nạn bốn mươi hai năm nữa, bây giờ muốn thâu thiên tướng ngươi phải giáng sinh tu hành một kiếp nữa, mới thâu đặng thiên tướng đem về ». Đãng Ma thiên tôn bạch rằng: « Bây giờ đệ tử phải đầu thai nhà nào ? ». Diệu Lạc thiên tôn nói : « Nay vua Tịnh Lạc quốc vương không con. Thiện Thắng hoàng hậu đương cầu khẩn. Vậy thì ngươi hóa ra hào quang, đầu thai vào đó, sau tu hành thành đạo, sẽ thâu thiên tướng đem về ». Đãng Ma thiên tôn tạ từ thầy, rồi hóa hào quang bay xuống nước Tịnh Lạc.
Nói về Thiện Thắng hoàng hậu, đương thắp hương cầu khẩn sau huê viên, xảy thấy hào quang sáng lòa, bay nhập vào bụng. Thiện Thắng hoàng hậu mừng rỡ về cung. Đêm ấy Thiện Thắng hoàng hậu chiêm bao, thấy nuốt mặt nhựt. Từ ấy sắp sau thọ thai, đến mười tháng, nhằm ngày mồng ba tháng ba, niên hiệu Khai Hoàng năm thứ hai mươi lăm, hồi giờ ngọ, Thiện Thắng hoàng hậu nức hông bên tả, thái tử chung ra. Thiện Thắng hoàng hậu đã xỉu.
Khi ấy Diệu Lạc thiên tôn thổi một hơi, Thiện Thắng hoàng hậu tỉnh lại, coi hông đã lành rồi. Thấy có chín con rồng nhỏ, nhổ nước miếng tắm cho thái tử.
Giây phút Diệu Lạc thiên tôn đằng vân, chín con rồng cũng bay hết. Thiện Thắng hoàng hậu sai cung nga tâu cho vua hay. Tịnh Lạc quốc vương mừng rỡ, truyền bồng thái tử ra xem, thấy mặt mũi phương phi, lòng mừng khấp khởi. Đặt tiên là Huyền Nguyên thái tử.
Đến khi Huyền Nguyên thái tử mười bốn tuổi, nhằm tiết ngươn tiêu, Huyền Nguyên thái tử tâu với phụ vương, xin phép đi coi đèn. Tịnh Lạc quốc vương phán rằng: « Con là Đông cung,chẳng nên coi đèn ban đêm, e việc rủi ro khó lắm ». Huyền Nguyên thái tử tâu rằng : « Con giả làm dân giả, đi coi đèn giây phút trở về, chẳng sinh sự mà phụ vương lo sợ ». Tịnh Lạc quốc vương y tấu, sai chỉ huy Thang Bá theo hộ giá Đông cung. Huyền Nguyên thái tử đi với quan chỉ huy, có bốn tên thái giám hầu hạ. Thái tử ra tới chợ, thấy đèn ngươn tiêu sáng như ban ngày. Huyền Nguyên thái tử đi trước, Thang Bá và bốn thái giám theo sau. Thái tử ngó thấy dãy bên nam có mấy người say rượu, ngồi ngã siêu ngã tó, ói mửa om sòm. Kẻ thì nằm bất tỉnh nhân sự.
Khi ấy Thái tử không ưa, liền đi ngang qua dãy bên bắc, thấy những kẻ lên lầu xanh, dành con điếm hạng nhứt mà đánh lộn với nhau. Thái tử ghét, bỏ qua dãy bên đông, thấy một người mang túi bạc ê ê, bị quân hung hoang đánh mà giựt bạc. Rồi chúng nó giành bạc với nhau, cũng đánh nhau thương tích như tài chủ.
Khi ấy Thái tử xem thấy lắc đầu than rằng : « Biết sao tránh cho khỏi tửu, sắc, tài, khí, dầu không làm vua cũng đành ». Lúc nầy Diệu Lạc thiên tôn muốn độ Thái tử, nên giả hình đạo sĩ đi coi đèn, mà xem thử nhân gian lành dữ luôn thể. Vừa nghe Thái tử than như vậy. Liền quay lại bái và nói rằng : « Tôi mới nghe khách quan nói : Muốn khỏi tửu, sắc, tài, khí. Tôi có một phương trách như chơi ». Thái tử hỏi : « Thầy dùng phương chi mà tránh khỏi bốn điều ấy ?». Đạo sĩ nói : « Bần đạo bỏ gia thế mà đi tu, cũng vì tránh bốn chữ ấy ». Chỉ huy Thang Bá thấy đạo sĩ cám dỗ Thái tử đi tu thì nghiến răng muốn chém đạo sĩ. Mới rút gươm ra, đạo sĩ hóa hào quang đằng vân lên nửa lừng mà ngâm thơ rằng :

Đạo tại trong tâm,
Song phải đi tầm.
Bằng tham phú quý,
Khó đến Lôi Âm

Ngâm thơ rồi nói rằng:
Ta là Cửu Thiên Đẩu Mẫu ngươn quân
. Thái tử nghe nói, liền lạy và thưa:
Đệ tử chịu bỏ giang san, quyết đi tu cho thành chánh quả
. Đẩu Mẫu ngươn quân nói:
Ta lui về Thiên cung, nếu ngươi không tu hành thì bỏ ngôi Thiên cung, hết trông trở lại
. Nói rồi liền bay mất. Thái tử hãi kinh, đi về trào với Thang Bá.
Hôm sau Tịnh Lạc quốc vương lâm triều, Huyền Nguyên thái tử tâu việc gặp đạo sĩ hồi hôm, tâu rằng:
Xin phụ vương cho con đi tu, đặng về tiên cảnh
. Tịnh Lạc quốc vương phán rằng:
Nay yêu tinh nhiều lắm, không chắc là thần tiên giáng thế độ người. Con chẳng nên tin lời mà bỏ giang san phú quý. Trẫm nhứt định không cho xuất gia
. Thái tử tâu rằng:
Thần tiên xưa nay thường có, người Chân tu thì đặng thành tiên. Lẽ nào không tin đạo cả. Nếu thoảng mảng ngày qua tháng lụn e số mạng không chừa. Đến quỷ vô thường bắt đi, ăn năn sao kịp. Xin phụ vương rộng lượng cho con xuất gia, ngày sau siêu thăng, sẽ cứu độ tiên nhân tông tổ
. Tịnh Lạc quốc vương thấy con quyết chí đi tu, cầm lại không đặng, liền nổi giận mà than rằng:
Hiệu úy Trịnh Tài, đem Thái tử giam vào lãnh cung. Chừng nào thôi tính việc xuất gia sẽ tha như cũ
. Phán rồi truyền bãi chầu.
Còn Thái tử bị giam cầm nơi lãnh cung, ngồi ngẫm nghĩ rằng:
Có ngày đêm thì có âm dương, có âm dương thì có thiên đường thì có địa ngục. Có người thì có ma quỷ thì có thần tiên, sự quỷ thần chắc có lắm. Nếu đạo sĩ hồi hôm là tinh tà, lẽ nào lại khuyên mình tu luyện? Vả lại xưng là Đẩu Mẫu ngươn quân, khuyên ta xuất gia tầm sư học đạo, nay hay ta mắc nạn, chắc là đến cứu chẳng sai
. Nghĩ rồi thắp hương lạy vái, xin Ngươn quân giáng hạ, chỉ nẻo tu hành. Vái vừa dứt lời, nghe Đẩu Mẫu ngươn quân ở trên mây kêu rằng:
Từ quân[36], nay bị giam lãnh cung, khó nỗi giải thoát. Chi bằng chịu đỡ, ra rồi sẽ trốn đi
. Huyền Nguyên thái tử và lạy và thưa rằng:
Đệ tử từ khi gặp sư phụ chỉ nẻo tu hành lòng tôi chẳng hề sai chạy. Dầu phụ vương tôi cầm tù cho đến chết, cũng không bỏ việc tu hành
. Đẩu Mẫu ngươn quân nói:
Ngươi có lòng mộ đạo, song chốn nầy không phải chỗ tu hành
. Thái tử thưa rằng:
Chẳng hay đến đâu mà tu hành mới đặng?
. Đẩu Mẫu ngươn quân nói:
Cách thành vua tám mươi lăm dặm, có núi Võ Đương, đến ở đó thì tu hành mới đặng
. Thái tử thưa rằng:
Tôi bị quân canh giữ nhiều vòng, biết làm sao mà trốn đặng?
. Đẩu Mẫu ngươn quân nói:
Ngươi nhắm mắt lại, ta làm phép đem đi
. Thái tử vưng lời nhắm mắt. Nghe gió thổi đùng đùng.
Đẩu Mẫu ngươn quân đem Thái tử đến núi Võ Đương, bảo mở con mắt ra. Thấy non tiên xinh tốt. Thái tử lạy Đẩu Mẫu ngươn quân mà kêu bằng thầy. Mình chịu làm đệ tử. Đẩu Mẫu ngươn quân dạy Thái tử theo phép tu hành. Thái tử học qua liền hiểu.
Nòi về Trịnh Tài thấy mất Thái tử, vào tâu lại vân vân. Tịnh Lạc quốc vương giận quá, truyền chém Trịnh Tài. Rồi ngồi buồn cúi mặt. Bá quan tâu rằng:
Nếu Bệ hạ muốn kiếm Thái tử, xin xuống chiếu khắp nơi, nếu ai biết Thái tử ở đâu thì báo tin, sẽ đặng thưởng vàng một ngàn lượng. Nếu ai nuôi Thái tử mà trả lại, thì đặng phong quan. Như vậy chắc có người tìm đặng
. Tịnh Lạc quốc vương y tấu, truyền chỉ tức thời.
Ngày kia có một người ở núi Võ Đương, họ Trần tên Xuân, làm nghề đốn củi. Ngó thấy bảng văn, rao về việc Thái tử, thì nghĩ rằng:
Hôm qua mình gặp một thầy đạo sĩ đi trong núi với một người trai, mặc đồ thái tử, chắc là đó chẳng sai
. Nghĩ rồi liền lãnh bảng. Quan giữ bảng liền dẫn Trần Xuân vào đền.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bắc Du Chân Võ Đế.