• 3,255

Chương 1969: Hiểu lầm nho nhỏ


Sau khi La Chinh và Hàm Cửu Di rời đi một khoảng thời gian.

Trong quầng sáng đầy màu sắc bên cạnh hồ nước bỗng nhiên xu8ất hiện từng gợn sóng.
Tô Linh Vận và Mộ Minh Tuyết bên cạnh đều vui mừng ra mặt.
Ngọc bà bà lại hừ lạnh một tiếng:
Vừa đi là đi biền biệt mấy năm, rốt cuộc tên nhóc kia cũng chịu trở về!
Vừa nói, đoàn người vừa chạy thẳng đến cổng Tiên Phủ.
Ngoài cửa lớn sảnh phụ, Ninh Vũ Điệp không ngừng đập cửa sảnh phụ.
Mộ Minh Tuyết, Tô Linh Vận và đám người Ngọc bà bà cũng đầy vẻ quan tâm.

Sao nãy giờ người không nói gì?
Đường Vãn liếc nhìn Mục Huyết Dung.
Trong khoảng thời gian này, tâm trạng Mục Huyết Dung vẫn luôn rất sa sút, chẳng nói câu nào...

Phu quân!
Ninh Vũ Điệp liếc thấy La Chinh chậm rãi đi đến từ giữa quảng trường, giữa mày đầy vẻ vui mừng.
Nàng đang muốn chạy tới, lúc này mới phát hiện còn có một cô gái đứng sau lưng La Chinh, vẻ mừng rỡ kia liền đông cứng trên mặt.
Nếu như các nàng ở lại trong vũ trụ, La Chinh trải qua hai năm trong Thần Vực, song rất có thể thời gian của vũ trụ đã trôi qua hơn mười năm.
Trong sảnh phụ của Tiên Phủ...
Sau khi viết xong chữ
phong
này, vẻ mặt của thiếu niên càng mệt mỏi hơn, nhưng cậu vẫn cắn răng, muốn hô lên chữ tiếp theo.

Niệm Nhi! Niệm Nhi! Hôm nay ngừng thôi!
.

Soạt!
Phương Hận Thiểu mở quạt giấy ra, thản nhiên nói:
Thần cấp thấp tầm thường, dựa vào vận may nắm ấn ngọc trong tay, quả thật có thể làm càn trong nhất thời.
Tâm tình của người sẽ không vì vậy mà bị ảnh hưởng chứ?

Mặc dù Ninh Vũ Điệp có tu vi Thần Hải Cảnh, nhưng vẫn chưa đủ để đối đầu với tiên trong sách.
Thân hình của ông lão này nhoáng lên một cái, đã bỏ chạy ra xa, hoàn toàn không bắt được.
Với địa vị và phong thái của nàng thì sẽ không giải thích gì cả.

Khụ, Tiểu Điệp, giới thiệu một chút, vịnày là bạn của cha ta.
La Chinh nói.
Ánh mắt ông ta lóe lên, lập tức nói:
Thánh Hoàng đại nhân đã ra tay, mà còn dùng Độc Thủ Toái Diệt đánh bị thương một người, không biết là thánh nhân nhà ai.
Chắc hẳn chính tên thánh nhân này đã dẫn tên nhóc kia chạy thoát...

Ngươi nói Thuần Quân đại nhân đã ra tay?
Ánh mắt của Phương Hận Thiếu hơi lóe lên.
Chủ nhân hiện tại của tòa Tiên Phủ này chỉ có La Chinh, sao lại nói tiểu chủ nhân? Rõ ràng là A Phúc và tiên trong sách một lòng muốn La Niệm học được mọi tinh túy trong chữ Phạn kia nên mới nói như vậy, thật sự quá đáng.
Đúng lúc này, vẻ mặt của A Phúc đột nhiên thay đổi, lập tức lộ vẻ vui mừng:
Chủ nhân đã trở lại!

A?
Ninh Vũ Điệp sửng sốt.
Tuy khí thế này cực kỳ nhỏ bé, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Ninh Vũ Điệp không thể nhìn thấu tu vi của cô gái này, nhưng nàng mơ hồ cảm thấy cô gái này chính là người mạnh nhất mà nàng từng gặp từ trước đến này.

Nếu như bị thương tinh thần thì làm sao!
Ninh Vũ Điệp giận dữ nói.
Tiên trong sách cười nói:
Thần đan trị liệu của phòng luyện đan cũng không phải chỉ để trưng.

Ngươi mau mở cửa ra cho ta!
Ninh Vũ Điệp nóng lòng bảo vệ con trai, hiển nhiên cực kỳ tức giận, xông lên trước khống chế tiên trong sách.
Theo gợn sóng dao động, Đông Phương Thái Thanh nhảy lên khỏi đó, đứng vững vàng sang một bên. <3br>
Ông ta nhìn xung quanh một vòng, trong mắt lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Ngay sau đó, Phương Hận Thiểu, Đường Vân, M9ục Huyết Dung, Hàm Thiên Tiểu và các thần đại viên mãn cũng lần lượt chui ra khỏi quầng sáng...

Ừ, nếu gặp lại, ta phải giết hắn.
Đạo uẩn màu đỏ tươi trong đôi mắt Mục Huyết Dung từ từ lan ra.
Đạo uẩn của thần đạo Sát chảy dọc cơ thể nàng, sát ý nồng đậm khuếch tán ra...
Ngay sau đó, ông ta thò cánh tay sắt vào trong hồ, chạm nhẹ vào hồ nước một cái.
Bề mặt của bàn tay sắt vốn hiện ra ánh sáng bạc, nhưng lúc này lại xuất hiện từng vệt màu đen thui.
Sức mạnh này ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần của cậu, âm thanh vừa rồi gần như là cắn răng hô lên.
Sau khi hô lên chữ này, cậu mới cúi người xuống, viết ra một chữ
phong
như rồng bay phượng múa! Mà dưới chân cậu đã có mấy chục chồng giấy trắng, phía trên viết đến mấy trăm chữ...
Chú ý tới sự thay đổi trên nét mặt của Ninh Vũ Điệp, La Chinh lộ vẻ lúng túng.
Làm sao Hàm Cửu Di lại không nhìn ra phản ứng của các nàng? Nàng ta chỉ mỉm cười, đứng ở bên cạnh La Chinh.

Làm sao có thể? Trừ khi tên nhóc kia vẫn luôn trốn ở nơi nào đó trong Thần Vực.
Chỉ cần hắn lộ diện thì chắc chắn sẽ phải chết.
Đường Văn cũng khuyên.
Về sau, khi đã lén vào Thần Vực rồi, từ lúc ở vùng đất tổ Hàm gia đến lúc tiến vào đảo nổi cũng đã trôi qua hai năm...
Đưa người nhà vào Tiên Phủ, một mặt là vì cân nhắc an toàn, mặt khác là vì Tiên Phủ nằm trong rừng Lang Tuyền, tốc độ dòng chảy thời gian đồng bộ với Thần Vực.
Trong Thần Vực, thần có thể tu luyện đến cảnh giới đại viên mãn, tâm tình sớm đã trải qua nhiều lần gọt giũa, sao có thể vì chút việc như vậy mà canh cánh trong lòng?
Không phải...
Mục Huyết Dung nhìn bầu trời, nhìn đám mây trôi từ từ trên bầu trời, tiếp tục nói:
Trước khi tiến vào khoảng thời không trong ẩn ngọc kia, ta đã có dự cảm, bỏ lỡ cơ hội kia, sợ rằng cuối cùng sẽ không giết được hắn...
Ngày sau, có lẽ thật sự không có cơ hội này.
Nghe vậy, Phương Hận Thiểu và Đường Vãn liền nở nụ cười.
Ngược lại, tên
tiên trong sách
của Tàng Thư Các vuốt râu, bình tĩnh nói:
Ha ha, không phải chỉ là tiêu hao nhiều tinh thần một chút thôi sao, cùng lắm thì ngất xỉu thôi.
Nếu như nó thật sự đọc ra được những chữ này, mới là có lợi nhất! Ta cũng không biết, nó có thể làm đến mức độ nào!

Đông Phương Thái Thanh gật đầu:
Tên thánh nhân này còn bị thương nặng, cụ thể là ai, ta không đoán được.

Trở về thì có thể biết tất cả, nhưng không biết chúng ta đang ở chỗ nào của Thần Vực, phải đi dò hỏi một phen trước đã.
Phương Hận Thiểu nói.
Thần Vực quá lớn, với tu vi của thánh nhân thì có thể tùy ý đi lại trong Thần Vực, nhưng khoảng cách mà đại viên mãn có thể dịch chuyển không gian lại ngắn hơn rất nhiều.

Nơi này không phải là6 biển Thời Gian!
Đường Vãn nhìn hồ nước lớn trước mắt nói.
Phương Hận Thiếu hờ hững liếc Đường Vãn một cái:
Phí lời.5

Chắc hẳn thằng nhãi kia đã thoát khỏi biển Thời Gian.
Đông Phương Thái Thanh nhíu mày nói:
Dựa vào thực lực của bản thân hắn thì không thể thoát khỏi biển Thời Gian được...
Đông Phương Thái Thanh đi vài bước về phía bên hồ, hồ nước màu đen này thật sự là quá thu hút sự chú ý.
Sáu chữ Phạn màu vàng được khắc trên vách tường.
Mà ở giữa sảnh phụ, một thiếu niên mặc áo trắng, khuôn mặt thanh tú, tay cầm bút lông sói màu đen đang viết chữ lên tờ giấy trắng trải trên mặt đất.

A Phúc!
Ninh Vũ Điệp lại nhìn về phía A Phúc bên cạnh.
Biểu cảm trên mặt A Phúc càng bình thản hơn, mỉm cười:
Tiểu chủ nhân đã từng nói, không có mệnh lệnh của ngài, ai cũng không thể tiến vào.

Ngươi!
Vẻ mặt của Ninh Vũ Điệp liền cứng lại.
Thiếu niên kia lắc lắc cơ thể, trên mặt liên tục lăn xuống những giọt mồ hôi, quần áo màu trắng sớm đã ướt đẫm.

Phong!
Sau khi thiếu niên này hô to một tiếng với chữ Phạn màu vàng kia, dường như từ chữ đó có sinh ra một luồng sức mạnh rất đặc biệt.
Khiến Ninh Vũ Điệp khó chịu nhất là, hơi thở mà nàng cảm nhận được từ cô gái này mơ hồ có phần giống với Khê Ấu Cầm! Ngọc bà bà nhận thấy nét mặt của Ninh Vũ Điệp, bèn gỗ thật mạnh cây trượng xuống đất, xụ mặt hừ lạnh một tiếng.
Nếu không phải nhận ra tu vi của cô gái mặc cung trang kia mạnh đến đáng sợ, sợ là bà đã sớm mắng La Chinh đưa gái hoang ở đâu về...
Hàm Cửu Di đứng trước cổng, thản nhiên quan sát một lượt, rồi theo La Chinh đi vào Tiên Phủ.
Lúc trước, La Chinh đưa đám người Ninh Vũ Điệp vào trong Tiên Phủ, hắn chỉ trở về vũ trụ một thời gian ngắn.
Cô gái kia cao gầy, vẻ ngoài đoan trang mà mềm mại đáng yêu, cũng là một cô gái tuyệt sắc.
Quan trọng hơn là, từ trên người cô gái kia tỏa ra một luồng khí thế nhàn nhạt.
Mặc dù Hàm Cửu Di không nói rõ quan hệ giữa nàng ta với La Tiêu, nhưng La Chinh mơ hồ có thể suy đoán ra quan hệ của họ.

Xét cho cùng, nàng ta vẫn là một thánh nhân, cũng không thể dùng một số xưng hô khó hiểu để gọi nàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.