• 8,647

Chương 1970: Giải mã thiên phú


Gọi ta một tiếng Cửu Di là được.
Hàm Cửu Di cười nhẹ nói.


Chào Cửu Di!
Ninh Vũ Điệp gọi một tiếng ngọt ngào. 8

Sau đó, từng người Tô Linh Vận, Mộ Minh Tuyết cũng hành lễ với Hàm Cửu Di.

La Chinh, ngươi cũng phải g3iới thiệu cho ta một chút chứ.
Hàm Cửu Di nhìn La Chinh nói.
La Chinh gật đầu, liền giới thiệu Ninh Vũ Điệp và9 từng cô gái khác cho Hàm Cửu Di biết.
Hắn giới thiệu một hồi, khóe miệng của Hàm Cửu Di liền nở một nụ cười nh6ư có như không.
Mới không gặp thằng nhóc này hơn hai năm, linh hồn lại mạnh mẽ như thế? Linh hồn mạnh mẽ của La Niệm khiển La Chinh có chút khó hiểu.
Lúc trước, La Chinh lần lượt tu đến Bích Hồn Cảnh, Bạch Ngân Chiến Hồn, Hoàng Kim Chiến Hồn, cuối cùng mới tu thành Thần Hồn.
Cảnh giới linh hồn của hắn được tăng cường từng chút một như thế Linh hồn của La Niệm chưa tu luyện đến cảnh giới như vậy.
Nhưng đan dược này chỉ có hiệu quả một lần đối với một người.
Các nữ đệ tử trong điện Tử Hổn đều tu luyện thần đạo Tử Khí.
Xét về tổng thể, thiên phú của họ yểu hơn thiên phú của những đệ tử bình thường trên đảo nổi một chút.
Dường như, linh hồn của cậu chỉ đơn thuần là mạnh mẽ mà thôi!
Chẳng qua là linh hồn bị tiêu hao quá mức, không bị tổn thương linh hồn.
La Chinh nói với Ninh Vũ Điệp.
Nghe vậy, Ninh Vũ Điệp vẫn rất bất mãn, trong đôi mắt đẹp kia đầy vẻ tức giận, trừng mắt nhìn tiên trong sách cách đó không xa:
Chính là ngươi! Mỗi ngày để nó đắm chìm trong những chữ Phạn này! Sớm muộn gì cũng có ngày mất mạng!
Nàng rất yêu đứa con này của mình, nên đương nhiên không muốn La Niệm bị chút tổn thương nào, càng không muốn La Niệm mạo hiểm vì chuyện gì.
Hàm Cửu Di lặng lẽ bước đi trong sảnh phụ, lộ vẻ kinh ngạc:
Đứa nhỏ này...
Hàm Cửu Di đã từng tới Tiên Phủ này, Phúc đương nhiên nhớ rõ.
Sau đó, A Phúc dẫn mọi người vào Tiên Phủ...
Trên đường, Hàm Cửu Di nhìn xung quanh một lượt.
Nhiều kỷ nguyên thần trôi qua như vậy, có không ít chữ Phạn màu vàng được lưu truyền trong Thần Vực.
Một số chữ Phạn màu vàng đã được dịch ra, nhưng hoàn toàn không có giá trị gì quá lớn.
Chữ Phạn thật sự quý hiếm đều lưu giữ trong các nhà quyền thể lớn, nhất là những chữ Phạn hiếm thấy bị một số thánh nhân thu thập được thì ngay cả bản in cũng không hề truyền ra...
Vậy nên đương nhiên, nàng ta đã tốn không ít tiền của để chuẩn bị mấy viên kim đan Khai Ngô, đề phòng bất cứ tình huống nào.
Đến lúc này, nàng ta không keo kiệt chút nào, lấy ra toàn bộ.

Kim Đan Khai Ngộ này không thể biến các ngươi thành thiên tài nhà quyển thế thật sự, nhưng cũng đủ để các ngươi chứng thần đạo.
Hàm Cửu Di nói.
Đan dược như vậy cũng rất hiếm thấy trong nhà quyền thế, vật liệu cần để luyện chế được lấy từ trong Hồn Hoang.
Con nối dõi của các thánh nhân rất nhiều, đương nhiên họ sẽ chọn người có thiên phú mạnh nhất để bồi dưỡng.
Tuy nhiên, một số con nối dõi của các thánh nhân có huyết mạch rất đặc biệt, nhưng thiên phú lại tương đối kém, thậm chí ngay cả chứng thần đạo, có được thần cách cũng vô cùng khó khăn, do đó cần dùng kim đan Khai Ngộ để tăng thiên phủ.
Ngay sau đó, nàng ta vung nhẹ tay lên, trong tay đã xuất hiện ba viên đan dược màu xanh lá cây nhạt:
Kim đan Khai Ngộ này có thể nâng cao thiên phú lên rất nhiều, xem như là quà gặp mặt nho nhỏ, các ngươi hãy nhận lấy đi.

Nâng cao thiên phú?
Trong lòng Ninh Vũ Điệp và những cô gái khác hơi kinh hãi.
Hàm Cửu Di nói:
Đúng.

Kim đan Khai Ngộ này là kim đan thất chuyển, hơn nữa còn là đan dược hàng đầu trong kim đan thất chuyển.
Đối với nàng ta thì đây là cơ hội thăm lại chốn xưa, tất nhiên trong lòng cũng có thêm mấy phần xúc động.
Khi A Phúc đang dẫn mọi người vào điện chính, từ trong sảnh phụ bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu to.
Ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng
rầm rầm
vang lên, giống như tiếng có người ngã.

Nếu viên đan này thật sự có thể hiểu được thần đạo, Tiểu Điệp đã vô cùng biết ơn, những chuyện khác, chỉ cần làm những gì chàng ấy muốn!
Ninh Vũ Điệp mỉm cười nói.
Được chứng thần đạo, thành thần...
Trong vũ trụ, có thể nói đây là việc lớn không thể tưởng tượng nổi.
Thiên tài nhà quyền thế mà nàng ta nói, gần giống với sự tồn tại của cấp bậc Mục Ngưng, Hàm Lưu Tô kia.

Nhưng, cho dù các ngươi được chứng thần đạo, ngưng tụ ra thần cách, thì sợ rằng vẫn không thể bước vào Thần Vực.
Đến lúc đó có lẽ phải nghĩ cách khác.
Hàm Cửu Di tiếp tục nói.
Sau khi La Chinh tu thành thần cách cũng đã từng trải qua thay máu, nên mới có thể lẻn ra khỏi vũ trụ, thoát khỏi sự trừng phạt của bảng đá thống trị.
Nếu như ba cô gái Ninh Vũ Điệp, Tô Linh Vận và Mộ Minh Tuyết thật sự thành thần thì trong khoảnh khắc bước ra khỏi Tiên Phủ, các nàng sẽ vi phạm quy tắc thứ tám trăm ba mươi ba của bảng đá thống trị, dẫn tới sự trừng phạt của bảng đá.
Nghe thấy âm thanh này, Ninh Vũ Điệp biển sắc, thân hình như chim én tiến về phía sảnh phụ, đồng thời trách cứ:
Đã nói đừng để Niệm Nhi gắng gượng nữa, các ngươi không nghe!
Tiên trong sách mở cửa chính của sảnh phụ ra, vội vàng xông vào, thậm chí còn không kịp chào hỏi La Chinh.

Niệm Nhi? Nó làm sao?
La Chinh nhướng mày, đoàn người cũng vội vàng đi vào sảnh phụ.
Hắn liền thấy có giấy trắng bày đầy đất trong sảnh phụ, phía trên viết chữ lớn chừng bàn tay.
Nghĩ đến thái độ của Hàm Lưu Tô trong đảo nổi, nàng ta âm thầm thở dài trong lòng, người này cũ5ng không kém hơn cha hắn...
Khi La Chinh giới thiệu đến Ngọc bà bà, bà chỉ lạnh lùng gật đầu với Hàm Cửu Di, khô khan nói:
Ta là sư phụ của Ninh Vũ Điệp, ngươi là bạn của cha tên nhóc La Chinh kia, chúng ta ngang vai vế, hiển nhiên không cần cấp bậc lễ nghĩa gì chứ?
La Chinh cười khổ, nói với Hàm Cửu Di:
Tình cách của bà bà luôn như vậy.
Ngược lại, Hàm Cửu Di sẽ không để ý, sau khi quan sát mấy cô gái một chút, nàng ta nói:
Các nàng chưa được chứng thần đạo, không thể thật sự bước vào Thần Vực?

Ừ.
La Chinh gật đầu.
Trong ba cô gái, thiên phú của Mộ Minh Tuyết và Ninh Vũ Điệp không chênh lệch nhau mấy, thiên phú của Tô Linh Vận hơi yếu.
Những Thiên Tôn oai phong kia của vũ trụ cũng không có tư cách này.
Hiện tại, chỉ là một viên kim đan, đã trao các nàng có cơ hội này, tất nhiên ba cô gái đều vô cùng vui vẻ.

Á thánh lại đến Tiên Phủ, A Phúc xin chào cá thánh.
Lúc này A Phúc cũng tiến lên, thi lễ rất cung kính với Hàm Cửu Di.
Nhưng lúc đó, trong cả vũ trụ chỉ có hơn mười người có thể nở hoa sen, có tư cách chứng thần đạo.
Hiện tại trong khoảng thời gian ngắn, cho dù bản thân các nàng đang ở trong Tiên Phủ, nhưng muốn tu thành võ giả chứng thân cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.

Đây cũng là một chuyện phiền phức.
Hàm Cửu Di hơi nheo mắt.
Một thiếu niên mặc áo trắng nằm trong lòng Ninh Vũ Điệp, tim La Chinh hơi thả lỏng, xem ra chỉ là hôn mê bất tỉnh.
La Chinh tiến lên trước, đưa tay nhẹ nhàng ẩn trên trán La Niệm, từng đợt sức mạnh linh hồn từ từ ngấm vào trong đầu La Niệm.
Khi hắn chạm vào linh hồn của La Niệm, trên mặt liền lộ vẻ khiếp sợ.
có thể dịch chữ Phạn?
Tiên trong sách lại gần chào hỏi Hàm Cửu Di.
Lúc trước, Hàm Cửu Di đã mượn đọc sách cổ của Cổ Bắc trong Tàng Thư Các, ông ta và nàng cũng coi như là người quen.
Sau đó, tiên trong sách cười ha ha:
Á thánh đừng coi thường đứa nhỏ này! Chủ nhân để lại nhiều chữ Phạn như vậy, đã được nó dịch ra ba phần rồi!

Cái gì!
Hàm Cửu Di lộ vẻ khiếp sợ.
Nhưng những chữ Phạn hiểm thấy kia, rất khó dịch.

Đến tận bây giờ, có rất ít chữ Phạn quý hiếm được dịch ra hoàn toàn.

Muốn giải mã một chữ Phạn thường đòi hỏi sự từng trải cực kỳ phong phú.

Cho dù là như thế, có đôi khi chữ Phạn được dịch ra cũng trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, hết sức vô lý! Cổ Bắc thích du lịch trong Hỗn Độn, mà bởi vì Cưu Thánh, nên giá trị chữ Phạn mà ông cất giữ cũng rất cao.

Nếu thật sự có thể dịch ra một quyển thì có lẽ chính là sự tồn tại có giá trị phi thường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.