• 8,687

Chương 2556: Điều kiện của ma địch


Một số nhóm thương nghiệp lớn mạnh đã bàn bạc với nhau, không bằng vận chuyển vật sống ra khỏi thế giới mẹ, sau đó trở lại thế gi8ới mẹ bằng cửa khẩu.

Như vậy cũng coi như một đường tắt.
Nếu công tử có thể giúp Ma Địch đoạt lại vương vị, ta sẽ vô cùng cảm kích!
Giọng nói của nàng ta đột nhiên trở nên trầm thấp.
Ma Địch biết ân tình của nàng ta khi đưa La Chinh ra khỏi sa mạc không đủ để hắn mạo hiểm như vậy.
Trên thực tế, vùng hoang mạc này cũng không hoang vắng như tưởng tượng, trong đây có ốc đảo và rất nhiều Sa dân.
Thậm chí còn có một quốc gia và mấy chục bộ lạc to, nhỏ khác nhau.

Nếu ngươi đã có cách rời khỏi đây thì hãy chỉ cho ta một con đường sáng.
Nếu ta có giúp được gì, ngươi cứ nói thẳng.
La Chinh nói.
Mấy tháng trước nội bộ Sa quốc có mưu phản, Vương huynh, Vương đệ của Ma Địch đều bị Vương thượng giết gần hết.
Ma Địch được sự che chở của Hoán Vụ Thần Linh nên mới trốn được vào trong sa mạc, giữ được tính mạng này.

Từ lúc trận bão cát này nổi lên đã bao phủ toàn bộ hoang mạc, ta tìm kiếm một lúc lâu cũ5ng không thể ra ngoài được.
Không biết trong hoang mạc Xích Dương có cơ quan tinh xảo nào không?
La Chinh thuận thế nói ra nghi hoặc của mình.
Xem ra trận bão cát được ảo ảnh tạo ra này quả thực đã sử dụng pháp tắc không gian, thậm chí là chân ý Hư Không Huyền Diệt.
Không biết hung thủ ẩn núp trong sa mạc mạnh tới đâu mà có thể tạo ra ảo ảnh kỳ lạ như vậy.
Chuẩn bị xong xuôi đâu đấy, nàng ta lấy ra một cây sáo cong queo màu xanh lục và khẽ đặt cây sáo kia lên môi.
Ma Địch thổi nhẹ, một tiếng sáo du dương vang lên.
Lần này, nàng ta lộ rõ vẻ cầu xin thương xót.
Cuộc tranh đấu vương vị vốn vô cùng tàn khốc, lựa chọn duy nhất của nàng ta là tha hương cầu thực.

Hoán Vụ Thần Linh?
La Chinh hơi nhướng mày.
Cô gái kia khẽ cười nói:
Trong mắt các ngươi thì đó hẳn là một hung thú lợi hại, nhưng nó lại là thần linh của chúng ta.

Đúng vậy.
La Chinh gật đầu thừa nhận.
Chỉ có điều, cô gái này không thể ngờ rằng La Chinh vốn khô6ng phải người của thế giới mẹ.
Trong lúc hoảng hốt La Chinh đã chạy bừa nên mới vào vùng hoang mạc khó tìm lối ra này.
Mà cũng vì sự tồn tại của
Hoán Vụ Thần Linh
nên Sa dân ở trong hoang mạc mới được bảo vệ, nên trong mắt họ thì hung thú này như một thần linh.

Đã như vậy thì xin mời La công tử theo Ma Địch lên đường.

Sau đó Ma Địch gọi đám hộ vệ lại, thu dọn lều trại.
Không phải nàng ta dùng tâm kế, chỉ là nàng ta sợ cơ hội từ trên trời rơi xuống này sẽ bị mình bỏ lỡ.

Không dối gạt công tử, Ma Địch là Vương nữ của Sa quốc.
Nhìn đám hộ vệ xung quanh cô gái là có thể đánh giá ra được, cường giả của Sa quốc chắc cũng chỉ là một đám Thần Hải hay Thần Biến cảnh mà thôi, hắn sẽ không tốn nhiều thời gian để giúp nàng ta quét sạch những phiền toái này.
Vì thế, La Chinh gật đầu đồng ý.
Chỉ có điều, nàng ta sợ La Chinh từ chối nên mới không mở miệng nói thẳng.
Bây giờ bản thân La Chinh chủ động nói ra khiến nàng ta thở phào nhẹ nhõm.
Nhiều năm nay, nó luôn phù hộ cho Sa quốc chúng ta...
La Chinh nghe cũng hiểu một chút.
Trong mắt những cường giả Bỉ Ngạn cảnh kia, hoang mạc Xích Dương này là một vùng đất hoang vu.
Nghe La Chinh nói vậy, hai mắt cô gái như sáng lên.
Nàng ta từng đi qua Thiên Dung thành, chung quy cũng là Sa dân từng trải sự đời.
Hoán Vụ Thần Linh hẳn là một con hung thú chiếm cứ hoang mạc Xích Dương này, và nó rất thông thạo việc tạo ra ảo ảnh.
Ảo ảnh nó tạo ra có thể nhốt La Chinh bên trong bão cát, đủ để chứng minh
Hoán Vụ Thần Linh
trong miệng cô gái kia rất mạnh.
Hắn cũng hiểu ý trong lời của cô gái.
Hiển nhiên nàng ta đang bị một số người đuổi giết nên mới trốn trong chỗ sâu của sa mạc này.

Vù vù vù...

Ngay khi tiếng sáo này vừa vang lên, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện.
Các hạ cứ đi về hướng Bắc là có thể ra khỏi hoang mạc Xích Dương.
Cô gái cười đáp lại.
La Chinh cũng biết phần lớn nguyên nhân mà hắn không thể ra khỏi hoang mạc này là do bão cát.
Ngay cả cường giả Bỉ Ngạn cảnh cũng khó mà giết được nó.
Vì thế, đa số đội buôn và phi thuyền đều đi đường vòng sau khi vào Tam Điệp Quan, tránh hoang mạc Xích Dương.
Chỉ có điều, sự xuất hiện của La Chinh khiến nàng ta cảm thấy bản thân có một tia hy vọng.
La Chinh suy xét trong lòng một lúc, đối với hắn thì chuyện này cũng không phải việc khó.
Hoang mạc Xích Dương tiếp giáp với Tam Điệp Quan, các t3hương nhân quen đường sẽ không bị lạc trong vùng hoang mạc này.
Nhưng cũng có một số người ngoại lệ, và La Chinh là một 9trong số đó.
Cô gái kia vẫn trả lời một cách bình thản:
Trận bão cát này là ảo ảnh được tạo ra do Hoán Vụ Thần Linh thở, nếu người bình thường tiến vào sẽ không thể ra được.
Nhưng Sa dân chúng ta có cách.

Ai ngờ cô gái kia không trực tiếp trả lời hắn mà chỉ cười và nói:
Các hạ muốn rời khỏi hoang mạc Xích Dương để tới nơi nào?
La Chinh đoán rằng cô gái này không liên quan gì tới Hiên Viên Vệ bèn đáp:
Thiên Dung thành
Trên mặt cô gái kia cũng không có vẻ gì là bất thường:
Thiên Dung thành là thành lớn ở phía Bắc của hoang mạc.
Ta đã từng đi qua nơi đó.

La Chinh thấy nàng ta vừa trả lời mình vừa liếc trái, liếc phải như có vẻ không được kiên nhẫn.
Hắn hỏi ngay:
Thế ngươi có thể nói cho ta biết cách rời khỏi hoang mạc này không?

Đương nhiên có cách rời khỏi hoang mạc này rồi, nhưng phải chờ bão cát trên hoang mạc Xích Dương lắng xuống đã.
Hắn phải nhanh chóng chạy tới Thiên Dung thành để tụ hợp với đám Minh Vi, thời gian đợi bão tan quá lâu.

Không có biện pháp khác sao?
La Chinh lại hỏi.
Nàng ta nói vòng vèo cả một lúc lâu dường như là đang muốn tìm sự trợ giúp từ hắn.
La Chinh cũng có việc cần nàng ta giúp đỡ nên bèn nói thẳng.
Cát vàng vốn bụi tung bụi mù khắp nơi như nghe thấy hiệu lệnh từ cây sáo mà rẽ ra hai bên.

O!
Ngay khi đám cát vàng tránh sang hai bên, La Chinh mới cảm nhận được một gợn sóng dao động không gian.
Nàng ta không thể phán đoán được thực lực của La Chinh, nhưng hẳn là một người đến từ nơi khác, ắt hẳn thực lực sẽ không tầm thường.
Nếu có thể tìm được sự trợ giúp từ hắn thì có lẽ nàng ta sẽ được cứu mạng.
Vì thế hắn lập tức hỏi lại:
Bao lâu nữa trận bão cát này mới tan?

Một khi hoang mạc Xích Dương xuất hiện bão cát thì phải một năm rưỡi mới tan.
Cô gái đáp.
La Chinh khẽ cau mày.

Cây sáo này là do Hoán Vụ Thần Linh ban tặng.

Ma Địch dùng cây sáo này mới có thể chạy thoát ra khỏi Sa quốc.
Ma Địch nhẹ giọng nói với La Chinh.

La Chinh nhìn thoáng qua cây sáo kia, hỏi:
Toàn bộ Sa quốc chỉ một mình cô có cây sáo này à?
Nếu dùng cây sáo này mở đường, ẩn núp trong sa mạc thì đúng là có thể trốn được sự đuổi giết của người khác.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.