• 8,687

Chương 2557: Hiện tượng giả


Nhưng thế giới mẹ khác Thần vực một chút.

Thần dân trong Thần vực chỉ có thể sống ở ngoài thân thành, không thể nào tạo thành qu8ần thể quá đông đúc.
Với trí nhớ hiện tại của hắn, mọi chi tiết hoàn cảnh xung quanh đều khắc rõ trong đầu.
Một canh giờ sau, ánh mắt La Chinh nhìn về phía cồn cát cách đó không xa, sâu trong mắt lặng lẽ lóe lên vẻ khác thường.
Ở phía trước không xa, một tòa thành lớn xuất hiện! Còn bảy cồn cát kia thì đứng sừng sững ở bên cạnh Sa quốc.

Sa quốc này đột nhiên xuất hiện ư?
Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên.
Lúc này, hắn đại khái đã chắc chắn được rằng cô gái tên Ma Địch này thực sự dẫn mình đi vòng quanh.
Không biết nàng ta đang chơi trò gì...

Bảy cồn cát, mặc dù vị trí hơi thay đổi, nhưng hình như mình vừa đi qua nơi này!
La Chinh thầm nghĩ.
Mặc dù nghi ngờ nhưng La Chinh vẫn tỏ ra bình tĩnh, đi theo Ma Địch và lặng lẽ đánh giá những hộ vệ sau lưng nàng ta.
Còn thần dân bên trong thế giới mẹ thì nhiều hơn Thần vực vô số lần, họ tụ hợp lại với nhau tạo thành các 3quốc gia.
Giữa các quốc gia cũng có chém giết, tranh đấu, kế thừa hoàng vị...
E rằng trước đó nàng ta tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu nói ra những lời kia cũng không thể tin được.
Nửa canh giờ sau, La Chinh trông thấy một mảng tường thành màu vàng xám sau lớp cát cuồn cuộn.
La Chinh nhìn chằm chằm những Sa dân kia, hai mắt hiện lên một vòng hào quang màu xanh lục.
Dưới sự hỗ trợ của Thanh Mục Linh Đông, dung mạo thật của những Sa dân kia lộ ra, rõ ràng đó là những pho tượng được tạo thành từ cát!
La công tử, mau tiến vào hoàng cung với ta.
Ma Địch thúc giục, trong giọng nói lộ rõ sự vội vàng.
Trên mặt những hộ vệ này luôn lộ ra vẻ căng thẳng, tên đội trưởng mặt sẹo kia còn đi xuống cuối đội ngũ, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây như đang phòng bị thứ gì đó...
Lại một canh giờ nữa trôi qua, La Chinh lại thấy bảy cồn cát kia một lần nữa, nhưng bảy cồn cát này lại hơi xê dịch đi một chút.
Sắc mặt của Ma Địch và những hộ vệ sau lưng nàng ta lập tức biển đổi, nhưng Ma Địch vẫn cứ bình tĩnh đáp lại:
La công tử đang nói giỡn sao? Một tòa Sa thành lớn thế này, sao lại không có người? Ta...
La Chinh hừ lạnh, mũi chân nhún nhẹ, một sức mạnh đáng sợ tản ra.
Dưới sự tác động của luồng sức mạnh này, những hạt cát dưới đất bay ra xung quanh như gợn sóng khuếch tán...
Bất cứ ai khi nhìn thấy nụ cười này cũng sẽ cảm thấy tim đập thình thịch, La Chinh cũng không ngoại lệ.
Nhưng khi phát hiện ra Ma Địch dẫn mình đi vòng quanh, trong lòng hắn đã vô cùng cảnh giác.
Mặc dù nàng ta có thể phá vỡ ảo ảnh không gian bằng cây sáo, nhưng nàng ta dựa vào gì để phân biệt được phương hướng? Trong lòng La Chinh xuất hiện sự hoài nghi, vì thế hắn trở nên cẩn thận hơn.
Hắn lặng lẽ khuếch tán thần thức ra, sau đó nhớ kĩ vị trí của những cồn cát xung quanh.
Sa quốc chỉ là một trong số rất nhiều quố9c gia trong thế giới mẹ rộng lớn này mà thôi.
Thân dân không phải người phàm, dù họ không vào Thần Hải cảnh những thể lực và sứ6c chịu đựng cũng không hề kém cạnh Thần Hải cảnh.

Hôm nay bão cát cuồn cuộn, chắc hẳn mọi người đều ở trong nhà.
La công tử vào trong sẽ thấy Sa dân thôi.
Ma Địch trả lời.
Hắn muốn xem xem Ma Địch muốn diễn trò xiếc gì.
Cả đoàn người từ từ đi về phía cửa thành, La Chinh vừa đi vừa hỏi:
Vương thượng của Sa quốc cướp mất vương vị, vì sao không phải người bảo vệ thành trì? Ta thấy trên tường thành kia không có ai cả.
Ma Địch suy nghĩ một chút, nàng ta khẽ cau mày dưới lớp khăn che mặt và đáp:
Vương tộc của ta đều bị Vương thượng giết hết rồi, chắc hẳn Vương thượng nghĩ rằng ta là một cô gái nhỏ yếu nên không thể tạo ra sóng gió gì, đương nhiên sẽ không phòng bị gì cả.

Nhưng ta thấy bên trong Sa quốc này không hề có bất cứ Sa dân nào?
La Chinh lại hỏi.

Soạt soạt...
Cơn sóng lấy La Chinh làm trung tâm, hình thành xu thể dời núi lấp biển.
Những phòng ốc trong đám cát bụi kia bắt đầu sụp đổ liên tiếp, đám Sa dân cũng biến thành từng đống cát vàng, Ma Địch và những hộ vệ kia lập tức lui lại, nàng ta hô lớn:
Hoán Vụ Tôn Giả, ta đã đưa người tới cho ngài rồi! Xin hãy mau chóng hiển linh!

Vù vù...
Ngay khi ấy, tiếng gió nổi lên vù vù, bảy cồn cát vốn đứng sừng sững ngoài thành như biết đi, mau chóng đổ dồn về phía La Chinh.
Nhưng La Chinh lại tỏ ra vô cùng từ tốn, hắn bình thản hỏi:
Một Sa quốc lớn thế này mà chỉ có bằng này Sa dân thôi sao? Không biết dùng gì để sống?
Thân dân không phải võ giả, nếu bọn họ không bước vào Thần Hải cảnh thì không thể nào nhịn ăn được.
Vì thế thần dân của Thần vực cần phải trồng cây, chăn nuôi mới có thể nuôi sống bản thân.
Lúc này,Ma Địch nhìn La Chinh và thản nhiên cười:
La công tử, xin hãy theo ta vào Sa quốc, giúp ta giết chết Vương thượng.
Nếu Ma Địch có thể giành được vương vị, Sa quốc ta sẽ hậu tạ các hạ.

Được.
La Chinh gật đầu.
Trong sa mạc hoang vu buồn tẻ này, xung quanh gần như chẳng có bất cứ cảnh vật mang tính biểu trưng nào.
Hơn nữa, dưới sự tàn phá của bão cát, những cồn cát kia đều thay đổi phương hướng.
Một Sa quốc lớn như thế này lại có thể sinh tồn trong sa mạc mênh mông toàn cát vàng, hiển nhiên không có chuyện dùng cát để ăn.

Cái này...
.
La Chinh lập tức khẽ cười:
Hay là...
thực chất trong Sa quốc này không có ai?

Trong lòng La Chinh tràn đầy ngờ vực, nhưng hắn vẫn không lộ ra ngoài.

Trước khi trời tối, chắc hẳn chúng ta có thể tới Sa quốc.
Nửa ngày sau, Ma Địch đã dẫn La Chinh đi được quãng đường hơn trăm dặm.
<5br>Ngoài việc dùng
cây sáo bảo vệ
rẽ bão cát ra, Ma Địch còn liên tục thay đổi tuyến đường.
Thấy hành động này của Ma Địch, trên mặt La Chinh lộ ra vẻ nghi ngờ.
Cả hai vừa hỏi vừa đáp, chầm chậm tiến vào trong thành.
Quả nhiên như Ma Địch nói, trên đường phố rộng rãi của Sa quốc có mấy Sa dân đang qua lại, nhưng dáng đi của họ lại vô cùng kỳ lạ, giống như đang kéo lết hai chân trên mặt đất vậy.
Tới lúc đó làm phiền La công tử giúp đỡ.
Ma Địch buông cây sáo ra rồi khẽ nói.
Nàng ta cười ngọt ngào với La Chinh, gương mặt dưới lớp mạng che lộ ra nụ cười mê hoặc.
Trên đường đi La Chinh đưa ra rất nhiều câu hỏi, Ma Địch phải vắt hết óc để trả lời.
Những câu hỏi này thì Ma Địch khó mà đưa ra đáp án hợp lý.
Trong lúc di chuyển, tầng cát vàng bên ngoài cồn cát bị rớt xuống, làm lộ ra từng dây leo khổng lồ màu xanh lá cây.

Ở trên ngọn cây lại có từng cái miệng đầy răng nhọn, hình dáng cực kỳ quái dị.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.