• 8,615

Chương 2566: Nghiền ép


Bây giờ chúng ta quay về là được, thật sự không đáng mang mạng mình ra bỏ lại đây.
La Chinh hỏi tiếp:
Nếu đám Ngao Độc8 Quân Nghị này bao vây tấn công chúng ta thì không biết Hoa Bắc các huynh có thể tạm thời ngăn cản không?
Lại Hoa Bắc 3kinh ngạc nhìn La Chinh một chốc rồi đáp:
Dù chúng ta khó mà tránh được đám Ngao Độc Quân Nghị này, nhưng nếu giữ nó k9hông cho lại gần người thì vẫn đủ khả năng...

La Chinh huynh, huynh hỏi vậy để làm gì? Chẳng lẽ...

Thế nhưng, chỉ cần y khẽ xê dịch một chút thôi, với thần thức hùng hậu của La Chinh thì hắn luôn có thể tìm ra dấu vết!

Xoet!

Vầng sáng xanh lục lóe lên quanh người y, thoắt cái y đã biến mất trước mặt La Chinh.
Chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên mà thanh niên này vận dụng thâm thúy và cao tay hơn La Chinh rất nhiều.
Hắn sợ mấy người bọn họ không chặn nổi đám kiến này nên mới nghênh ngang đi qua, thu hút đại đa số Ngao Độc Quân Nghị về phía mình.
Về phần nọc độc của Ngao Độc Quân Nghị? Nó vốn chẳng nằm trong phạm vi cần để ý kiêng kỵ của La Chinh.
Ánh6 mắt La Chinh đã hướng đến gã thanh niên đứng cách đó không xa.
Y vẫn nhàn nhã tựa người trên vách động đợi cả 5nhóm bọn họ rời đi nên đương nhiên cũng nghe được lời La Chinh nói.
Thanh niên nhìn thấy La Chinh thật sự dám xông về phía mình, ý cười trên mặt càng sâu hơn.
Y huýt sáo khe khẽ, đám Ngao Độc Quân Nghị tàng hình bám trên vách động xung quanh liền rơi xuống rào rào như mưa, bò trên người La Chinh.
Trong lúc bay lượn, cơ thể hắn bỗng lắc mạnh.
Nếu là yêu thú kiến bình thường thì đợt rung lắc này đã đủ biến chúng thành bột mịn, nhưng Ngao Độc Quân Nghị nhỏ xíu ấy lại có thân mình vô cùng rắn chắc.
Hắn chớp thời cơ ra tay với thanh niên trước.
Trong lòng thanh niên đầy ắp câu hỏi, nhưng khi thấy La Chinh vung kiểm chém về phía mình thì mọi câu hỏi đã bị nỗi kinh hoàng che lấp.
Thế nhưng thái độ dửng dưng và dáng vẻ khỏe mạnh như rồng như hổ của hắn khiến ánh mặt thanh niên toát lên vẻ hoang mang.
Y thấy hình ảnh này thật quá mâu thuẫn.
Rõ ràng đã trúng độc rồi, nhưng hình như tên này lại không bị chất độc ảnh hưởng? Sao có thể như thế?
Đừng đợi nữa, ngươi chắc chắn sẽ chết trước ta.
La Chinh mỉm cười, khí tức trong người bỗng nhiên bùng nổ ra ngoài.
Tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong tay hắn, thoắt sau đã có một thanh trường kiếm hiện ra.
Nhát kiếm của La Chinh để lại một vết chém sâu hoắm trên vách động.
Sau khi tàng hình, thanh niên kia vội vàng lao đi thật nhanh vào sâu trong hang động, thân pháp vừa nhanh vừa linh hoạt khéo léo!
Vầng sáng màu lục hiện lên trước thanh trường kiểm, thân hình của thanh niên kia cũng lặng lẽ hiện ra.
Trong tay y còn cầm một cái xác trùng rất lớn, chính vật thể vô cùng kiên cố ấy đã chặn lại trường kiểm của La Chinh.

Vut!

La Chinh vừa lượn lờ thân người vừa tung kiếm chém.

La Chinh huynh!

Lại Hoa Bắc thấy vậy thì lập tức hoảng hốt, trong lòng thầm mắng La Chinh quá xúc động, quá ngu xuẩn.

Ta không những không sợ độc của Ngao Độc Quân Nghị, mà những loại độc khác, ta cũng không sợ.
Ngươi có thể thử nghiệm cả châm bọ cạp trong tay mình.
La Chinh thản nhiên nói.
Dù sao hiện giờ La Chinh cũng chưa từng luyện cách phát huy chân ý của đạo.
Nếu thanh niên này ẩn nấp ở một nơi hẻo lánh nào đó không nhúc nhích thì La Chinh căn bản không thể nào phát hiện ra.
Thế nhưng trong nhát chém cuối cùng, La Chinh đã bộc phát ra đến chín phần sức mạnh của mình nên có thể đâm xuyên qua xác trùng và đâm thẳng vào ngực thanh niên.

Ngươi...
Mặt thanh niên thoắt cái trắng bệch.
Trong tay phải củay chính là một cây châm tạo thành từ đuôi bò cạp - Tuyệt Huyền Độc Hạt.
Y liền nở nụ cười lạnh:
Muốn tìm đến cái chết thì cứ mở miệng nói thẳng với ta, ta sẽ tiễn ngươi...

Y vừa dứt lời, cơ thể La Chinh đã lập tức nhảy vọt lên, bay lượn về phía thanh niên kia.

Vụt...
Khoảng cách giữa bọn họ chỉ chừng nghìn mét, dù La Chinh đã gắng sức làm giảm tốc độ mình lại nhưng cũng chỉ thoáng chốc đã vượt qua.
Hắn đáp xuống ngay trước mặt thanh niên, lạnh lùng hỏi:
Có phải người đang nghĩ rằng lúc nào ta sẽ bị phát độc mà chết?
Luồng khí màu xanh lục lượn lờ trên gương mặt La Chinh, chứng tỏ độc tố của Ngao Độc Quân Nghị vẫn đang tàn phá bên trong cơ thể hắn.
La Chinh chỉ có thể đánh bay đám kiến bám trên người mình chứ không khiến chúng nát bấy được.
Tên thanh niên kia vẫn cứ tựa trên vách động, ánh mắt nhìn La Chinh như thể nhìn người chết:
Ta từng gặp kẻ ngu dốt rồi nhưng chưa thấy ai ngốc như ngươi, lại còn hăng hái muốn chết đến thế...
Y thông thạo nhất là điều khiển đủ loại trùng kỳ lạ, hơn nữa y còn tu luyện pháp môn của chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên nên đa số chân thần khó mà chống lại y nổi.
Dù thật sự định ra tay thì nên dùng thủ đoạn như sấm đánh chớp giật, nhanh chóng tiến lên chế ngự kẻ điều khiển Ngao Độc Quân Nghị kia.
Chứ La Chinh cứ bay chậm rì rì như này thì e là chỉ thoáng chốc sẽ bị Ngao Độc Quân Nghị cắn trúng, làm vậy không phải đi tìm chết à? Đương nhiên tại Hoa Bắc không thể biết rõ dụng ý của La Chinh.
Khóe miệng La Chinh cong nhẹ, hắn cũng kích hoạt chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên, để cơ thể mình nhẹ bẫng như một chiếc lá tung bay, tùy tính mà linh động.
Nhìn chuyển động của hắn cứ như đang phất phơ không có mục đích gì, nhưng thật ra lại đang bám sát lấy bước chân của thanh niên kia.
Thậm chí nhiều khi, còn có thể giết người trong trạng thái tàng hình.
Lần này, chỉ được lệnh là dọa lùi đám vô dụng này thôi, đâu ngờ trong số họ còn có cả một thằng ngu nữa, cứ nhất quyết muốn xông lên tìm chết.

Ngao Độc Quân Nghị này có thể đâm xuyên qua da mình, mà nọc độc kia truyền đi quả thật cũng rất nhanh...
Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên.
Nhưng Ngao Độc Quân Nghị độc đến mấy thì cũng chẳng thể khiến La Chinh bị thương chút nào.
sao ngươi không sợ độc của Ngao Độc Quân Nghị?
Thanh niên nhìn chằm chằm vào mặt La Chinh và hỏi, trên gương mặt hắn là vẻ không thể chấp nhận sự thật này.
Cả khuôn mặt La Chinh lúc này đã nhuốm màu xanh lục, hiển nhiên hắn trúng độc rất nặng rồi, vậy mà hắn lại chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào.

Bộp bộp bộp.
Từng con kiến nhỏ rơi lên người La Chinh, vươn bộ hàm sắc nhọn đâm vào da hắn và rót độc tố trong cơ thể chúng vào vết thương.
Ngay khoảnh khắc khi nọc độc của Ngao Độc Quân Nghị rót vào người, bên ngoài cơ thể La Chinh bỗng lóe ra luồng khí màu xanh lục, chỉ trong nháy mắt đã bao bọc toàn bộ cơ thể hắn!
Vẻ mặt La Chinh vẫn hoàn toàn bình tĩnh, hệt như trước đó.
Mãi đến khi hắn chém ra nhát kiếm thứ tám, tiếng kim loại va nhau mới biến mất, trường kiểm của hắn ghim vào vách động.
Mỗi một nhát chém ra, phía trước hắn lại lóe lên ánh sáng lấp lánh màu xanh lục, sau đó hắn lại bay thêm chừng mấy chục mét trong hang động rồi chém ra thêm nhát nữa...
Cứ mỗi lần La Chinh xuất kiểm là lại có tiếng như kim loại và vào nhau vang lên, giống như hắn vừa chém lên một lá chắn rắn chắc.
Trong mắt hắn, chỉ một, hai hơi thở nữa thôi là cả người La Chinh sẽ bị tê liệt và ngã ra đất, sau đó thối rữa mà chết.
Y từng được chứng kiến kiểu chết này rất nhiều lần rồi.
Loại độc trong đó còn ghê gớm hơn cả nọc của Ngao Độc Quân Nghị, đồng thời cũng là vật bảo mệnh củay.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.