• 3,238

Chương 2691: Cắt đứt



Đường đi của các ngươi phải dừng ở đây rồi.
Nàng ta nói.

Giọng của nàng thánh thót dễ nghe, cực kỳ êm tai như có lực cầu hôn.
<8br>Yến Đạt đứng nghiêm trang giữa không trung, trong mắt tuy có tia kinh ngạc nhưng vẻ mặt thì vẫn kiên nghị như cũ:
Không ngờ lần này ngay3 cả Thần Sào Đại Yêu cũng ra mặt...

Bất ngờ lắm sao?
Cô gái mỉm cười, hỏi.


Đương nhiên rồi.
Cô gái này xảo quyệt thật, biết dùng thủ đoạn này để đánh vào tinh thần của mọi người, khiến mọi người nhụt chí.
Lúc này hắn ta liền quyết đoán, không tiếp tục nói nhảm với nàng ta nữa mà quát lớn:
Yên Đãng, hộ tống gia chủ Tô gia rời đi, những Thái Nhất Vệ còn lại kết thành Kiếm Trận.
Đám yêu nữ này không phải người cùng tộc với chúng ta, chúng tuyệt đối sẽ không tha mạng cho bất kỳ kẻ nào trong chúng ta đâu!
Mệnh lệnh này ban ra đã cắt đứt đường quay lại của mọi người, đồng thời ngăn cản toàn bộ những ý nghĩ định thỏa hiệp.

Đùng đùng đùng...
Uy lực khi Lục Yên Kiếm nổ tung không hề tầm thường, phá hủy hết cả đầu cũng như linh hồn của đám Xích Kim Ô đó.
Vầng sáng đẹp mắt cùng uy thế kinh khủng thậm chí hấp dẫn ánh mắt của nhóm Thái Nhất Vệ ở đằng xa.
Bọn họ vô cùng kinh ngạc nhìn về phía này, trong lòng đều cảm thấy khó hiểu.
Chỉ là một khối phong thạch 9thôi, đầu đến mức khiến tộc Kim Ô gây chiến toàn diện như thế? Thậm chí còn phiền tới Phượng nữ đại nhân ở xa nghìn vạn dặm hóa ra hình chiế6u huyền diệt, phá hủy Thiên Vạn U Phong Kiếm Trận.
Có thể nói cho ta biết lý do không?
Yến Đạt lại hỏi.
Thiên Cung không ph5ải không đủ năng lực chống lại tộc Kim O, chẳng qua vì đối với Thiên Cung, Quan Sơn Châu không phải là nơi quá quan trọng mà thôi.
Ở bên kia, Yến Đăng hộ tống Tô Do Thần khẽ xoay người, bay về hướng bên cạnh hòng xông ra khỏi vòng cản của ba cô gái này.
Thế nhưng cô gái hai cánh cầm đầu đã ngăn trước người y.
Đám Kim Ô đứng rời rạc ở xung quanh cũng nhào về phía đám người lần nữa, trong Lạc Hồ Lĩnh thì có vô số bóng đỏ bay vụt lên.
Giao phong thạch ra đây, ta sẽ để các ngươi rời đi.

Nghe thấy lời của cô gái, trong lòng mọi người đều hơi rung động.
Mục đích lớn nhất của họ là được sống tiếp, trở lại Sơn Hà thành lũy, về phần khối phong thạch kia thì việc hộ tống nó đến Sơn Hà thành lũy có liên quan gì đến những tướng sĩ dưới tầng chót như họ, hay thậm chí là Thái Nhất Về đâu?
Vì vậy họ chỉ dựng một Sơn Hà thành lũy,một mặt là để rèn luyện cho Thái Nhất Vệ, mặt khác là để giữ lại cơ hội cho mình.
Giá trị của một khối phong thạch đương nhiên không thể đo đếm hết, nhưng vẫn không đủ để khiến tộc Kim Ô coi trọng như vậy.

Bởi vì khối phong thạch này rất đặc biệt, chúng ta nhất định phải có được.
Cô gái vẫn duy trì nụ cười mỉm, nói tiếp:
Giết hết toàn bộ những người này cũng thật đáng tiếc.
Chẳng qua cũng chỉ để bổ sung thêm một ít công huân cho họ mà thôi...
Còn nếu không giao phong thạch ra, bọn họ rất có thể đều phải chết ở đây.
Nhưng Yến Đạt chỉ cười cười:
Ngươi biết rõ là không thể mà.
Lúc chúng đang hoảng hốt, trường kiếm trong tay La Chinh đã đột nhiên đưa ra.

Lục Yên Kiếm!
Một đường kiếm hình vòng cung bắn ra từ mũi kiếm của hắn.
La Chinh tính toán vô cùng chính xác, độ cong của đường kiểm vừa vặn có thể quấn lên đầu của mỗi một con Xích Kim Ô, sau đó lập tức nổ tung.
Một khi Thái Nhất Vệ đã nhận nhiệm vụ thì chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc là hoàn thành, hoặc là chết.

Vậy những người này cũng phải chôn cùng sao?
Cô gái hai cánh nói tiếp.
Các tướng sĩ và cả một số người thuộc Thái Nhất Vệ đang thì thầm trò chuyện.
Dù tướng sĩ có trung thành đến mấy, khi đã bị ép đến đường cùng thì trong lòng cũng sẽ nảy sinh ra một vài ý nghĩ kỳ quái gì đó.
Mục tiêu của tộc Kim ô không phải là các ngươi, chắc hẳn chúng sẽ không đuổi tận giết tuyệt...
Không chỉ Lâm Huy mà mấy Thái Nhất Vệ khác cũng giải tán thuộc hạ của mình.
Những người này vượt nghìn dặm xa xôi đến đây là để canh giữ Bích Vân thành, bây giờ Bích Vân thành đã bị bỏ, nhiệm vụ của họ đương nhiên cũng kết thúc.
Tô Khoan vẫn luôn một lòng nhớ đến Tô Hữu Tuyết, bây giờ thấy cô gái hai cánh kia đuổi sát theo phụ thân mình thì không kịp suy tính gì nhiều mà lập tức xông ra ngoài.
Ở bên kia Lạc Hồ Lĩnh có Thần Sào Đại Yêu, lại có vô số Xích Kim Ô nữa, chạy đến đó chẳng phải chịu chết à? Chỉ có điều, đa số Xích Kim Ô đều đang tấn công về phía Thái Nhất Vệ, hai người La Chinh cùng Tô Khoan cũng không thu hút sự chú ý của chúng lắm nên chỉ có một vài con bao vây về phía họ.

Quác quác quác...
.
Bảy, tám con Xích Kim Ô giang rộng hai cánh, đập xuống chỗ La Chinh.
Những người khác cũng đang trốn chạy, nhưng hoặc là về hướng Tây, hoặc là về hướng Đông, thậm chí còn có người chạy ngược về Bích Vân thành.
Dù sao số lượng Kim Ô ở đó cũng ít nhất, khả năng thoát thân sẽ lớn hơn một chút.
Một vài người thấy hướng chạy của Tô Khoan và La Chinh thì đều cảm thấy quái lạ.
Song, y còn chưa vội đi được bao xa thì đã có mấy điểm sáng vàng bay vụt về phía y! Tô Khoan cắn răng, lộn một vòng về phía trước.
Nhưng đám Ngột Kim Ô này còn linh hoạt hơn cả y,y căn bản không thể nào tránh thoát.
Lúc này, sau lưng, chợt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, La Chinh đâm trường kiếm tra thật nhanh, giết sạch đám Ngột Kim Ô tấn công đến, đồng thời bảo Tô Khoan:
Đi theo ta!
Hai người cứ thể rời khỏi đại quân, vọt thẳng về phía Nam...
Cô gái hai cánh nở nụ cười rét lạnh:
Đã thế thì đừng trách chúng ta.
Diêu, Khư Tử, hai người các ngươi đi đoạt lại phong thạch...
Nàng ta vừa dứt lời, khí tức của hai kẻ kia liền tăng vọt.
Yến Đạt cũng không chút do dự vung tay lên, sấm chớp lóe sáng trên đỉnh đầu, thanh kiếm khổng lồ đã hiện ra trước người hắn ta.
Số lượng Xích Kim Ô nhiều hơn không chỉ gấp mười lần so với trước đó! Thấy cảnh này, trái tim của tất cả mọi người không ngừng chìm xuống tận đáy.
Mặc dù nhóm Thái Nhất Về nghe lệnh Yến Đạt kết thành Kiếm Trận, nhưng vì đang ở thế yếu nên họ cũng biết hôm nay e là khó may mắn thoát khỏi.
Vừa rồi Yến Đạt cũng không ra mệnh lệnh gì ràng buộc các tướng sĩ không thuộc nhóm Thái Nhất Vệ, thể là Lâm Huy liền nói với mấy người Lỗ Nhận:
Nếu các ngươi có thể mở đường máu ra ngoài thì hãy chạy trốn thật nhanh.
Trong mắt chúng, hai kẻ loài người vừa mới vào Bỉ Ngạn cảnh như họ không đáng nhắc tới, chỉ là tiện thể diệt trừ luôn mà thôi.
Ngay lúc khoảng cách giữa chúng với La Chinh còn chừng bảy, tám mươi mét thì La Chinh bỗng nhìn lên trên, ánh đỏ trong mắt lóe sáng.
Trong lòng đám chim bỗng sinh ra nỗi sợ kinh hoàng, dù chúng chỉ là yêu quái chưa có linh trí nhưng cũng biết cảm thấy sợ hãi, huống chi đám Xích Kim Ô này không ngốc hơn con người.
Dù sao,
đời người cũng chỉ có một lần.
Yến Đạt cau mày.
Chỉ có điều, trước mặt là vô vàn Xích Kim Ô đang lao lên, bọn họ cũng không rảnh chú ý đến La Chinh...

Sau khi đánh chết mấy con Xích Kim Ô đó, đám Xích Kim Ô còn lại cũng không có ý định truy sát hai người họ nên La Chinh cùng Tô Khoan có thể thuận lợi thông qua.

Ngay khi họ vừa mới bay vào trong dãy núi, phía trước chợt vang lên tiếng nổ vang kinh khủng, một ngọn lửa màu vàng giáng xuống từ không trung.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.