• 3,338

Chương 3188: Cửa thực dục


Cô gái Nhân tộc chỉ do dự một lát đã đưa ra quyết định. Ngôi thần miếu này là pháo đài cuối cùng của Nhân tộc, sừng sững 8trong Thập Thất Trọng Thiên nhiều năm như vậy vẫn không bị đánh chiếm, nàng ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này!
Thân thể nàng ta nhẹ nhàng chui từ trong quả cầu màu đỏ ra, đuôi rắn uốn éo, theo sát La Chinh và Phượng Ca.
La Chinh bước lên hình vẽ bầu trời sao.

Hình vẽ này đặc sệt như thủy ngân, lúc hai chân La Chinh giẫm lên hình6 vẽ, ánh sao lóe lên, nháy mắt nuốt mất La Chinh.
Phía dưới là một đại lục chìm trong bóng tối, đại lục vốn nhỏ như bàn tay nhưng lại đang nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt La Chinh, từ một bàn tay biến thành một bản đồ, từ một bản đồ biến thành mặt đất bao la...

Sắp rơi xuống rồi!

Sau khi bò dậy từ dưới đất, La Chinh quan sát thân xác của mình trước.

Thế giới trong cơ thể không còn nữa?

9527, Thanh Ngọc tiên sinh...

Hồn Nguyên Chi Linh cũng không dùng được nữa, thân thể của ta.
Hắn quan sát một lượt, lúc này mới phát hiện bây giờ hắn lại biến thành một người phàm bình thường!
Trong vùng đất hoang vu tối om om này, khắp nơi đều yên tĩnh.
La Chinh vốn còn muốn tìm ra Phượng Ca, bây giờ xem ra không thể...
Mùi thơm này xông vào lỗ mũi, như in sâu vào linh hồn La Chinh!
Hắn vốn còn đang mơ hồ bỗng giật mình, thấy phía trước có một vùng đèn đuốc huy hoàng. Trên một chiếc bàn lớn bày đủ các loại trái cây, rót đầy rượu ngon màu sắc tươi đẹp, tỏa ra mùi hương làm say lòng người,
Mới vừa ăn vài miếng, người này bỗng nhiên trợn trắng mắt, miệng sùi bọt, ngã nhào xuống đất!

Có độc!

Thật sự là quá khát quá đói...
Nháy mắt khi ý nghĩ này xuất hiện, ở phía xa bỗng truyền tới mùi rượu.
Chớp mắt khi bị ảnh sao nuốt vào, vô số điểm sáng che phủ trên đầu La Chinh.
Những ngôi sao sáng đầy trời kéo dài đến tận chân trời, giống như một con sông màu bạc.
Trong thất tình lục dục, ham muốn ăn uống là mạnh nhất. Từ khi La Chinh tích cốc đến nay, ngoài đôi lúc hưởng dụng những món ăn ngon đặc biệt ở trong Thần Vực ra, hắn rất ít khi ăn ngấu nghiến thứ gì. Bây giờ hắn đã biến thành người bình thường, một khi ham muốn ăn uống bị lôi lên, cuối cùng vẫn mãnh liệt như vậy.

Thứ này không thể ăn!

Ngay lúc vừa mệt vừa đói, ở phía xa bỗng xuất hiện một đống lửa, có mấy bóng người mơ hồ đang vây quanh đống lửa, mà ở trên đống lửa chính là mấy cục thịt được xâu thành chuỗi. Ánh lửa bùng lên, lớp dầu bên ngoài mặt cục thịt được nướng nổ vang lách tách.
Cục thịt tỏa ra mùi thơm có thể len lỏi vào trong linh hồn, nhất là đối với La Chinh vừa mệt vừa đói lại càng hiện ra sự cám dỗ khó có thể tưởng tượng được.
Tiếp theo chính là cô gái Nhân tộc kia...

Vù vù vù vù...


Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?


Đây là thử thách đối với ta?


Mệt quá...

La Chinh lau mồ hôi trên trán, đi một khoảng cách xa như vậy nhưng có lẽ còn không xa bằng một bước trước đây của hắn.

La Chinh!

Phượng Ca không chút do dự nhảy lên hình v5ẽ bầu trời sao, nàng cũng biến mất trong nháy mắt.
Những người kia mở miệng nhắc nhở La Chinh, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ.
La Chinh nhìn họ bằng ánh mắt nghi hoặc, hắn cũng không quên mình đang ở bên trong ảo cảnh, là vì thông qua thử thách của bức tượng kia.

Lôi Hình Hóa Ý!


Phong Linh...


Không thể ăn!

Những người khác lại lao nhao nói.
Vùng hoang vu vô biên vô tận, cứ tiếp tục đi như vậy dường như vĩnh viễn cũng không có điểm cuối.
Ảo cảnh này cho La Chinh quá ít gợi ý, chỉ có thể kiên trì đi tiếp... Hai canh giờ sau, thể lực của La Chinh đã không thể chèo chống được nữa, trong cổ họng như có một đốm lửa đang thiêu đốt, ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.
La Chinh hỏi mấy vấn đề liên tiếp, những người đó đều không trả lời, giống như không có tai vậy.
Sau khi nhún vai, La Chinh đi tiếp.
Đừng nói là phóng thần thức ra, dương hồn xuất khiếu, ngay cả nội thị hay vận chân khí cũng không làm được!

Tái tạo một thân xác người phàm cho mình ở trong ảo cảnh, đúng là độc đáo, không biết có mục đích gì?
La Chinh hiếu kỳ.
Thấy mình càng ngày càng gần mặt đất, trong lòng La Chinh chợt hoảng sợ, Gần như là trong tiềm thức, hắn muốn ngự không bay lên.

Lên!

Liên tiếp sử dụng mấy loại bản lĩnh vẫn không thể giảm bớt tốc độ bắn rơi xuống!
Thần thông của hắn căn bản không có hiệu quả ở nơi này... Ngay khoảnh khắc thấy mình sắp đụng phải mặt đất, một sức mạnh vô hình nâng hẳn lên, bỗng nhiên chậm rãi rơi xuống mặt đất một cách từ từ và êm ái.
Nhìn biểu cảm của những người này, La Chinh trợn trắng mắt.
Đây là thử thách linh tinh gì vậy, chính là không để mình ăn mấy miếng thịt kia sao?
Thử thách không có bất kỳ nhắc nhở gợi ý nào, La Chinh chỉ có thể đi về phía trước không mục đích.
Bởi vì là thân thể người phàm, thân thể cũng không khỏe mạnh gì, sau khi đi về phía trước một canh giờ, La Chinh đã cảm thấy thể lực không chống đỡ nổi, một cảm giác mệt nhọc đã lâu không thấy ập tới từ sâu trong đầu.
Bây giờ La Chinh có thể chịu đựng được!
Dù sao ở bên trong Ám Vực, sức hấp dẫn của đám Ám Phỉ Trùng kia với La Chinh cũng rất mãnh liệt nhưng La Chinh vẫn có thể áp chế dục vọng xuống, chỉ là mùi thơm của mấy miếng thịt tỏa ra thôi mà.
Sau khi mấy người ở bên đống lửa nhìn thấy La Chinh, trên mặt bọn họ hiện lên vẻ tôn kính, cung kính hành lễ với La Chinh, tựa như La Chinh là một nhân vật cực kỳ tài ba.
Nhìn thái độ của những người này, trong lòng La Chinh hơi thả lỏng, đưa tay chỉ về những miếng thịt kia.

Ăn vào chắc chắn sẽ chết!


Chết rồi ắt bị loại!

Có điều La Chinh vẫn không tin ăn miếng thịt kia sẽ chết. La Chinh nhìn miếng thịt tỏa ra mùi hương đậm đà kia, sau khi nuốt nước miếng, vẫn chuẩn bị tiến lên lấy đồ ăn.
Một người trong đó thấy vậy thì gỡ miếng thịt xuống, há miệng nhai.
Lúc ở Hoàn Vũ, La Chinh đã từng kinh ngạc cảm thán ánh sao ở trong Hoàn Vũ, nhưng so sánh với cảnh tượng trước mắt, những ngôi sao ở thế giới trong cơ thể phụ thân chỉ như hạt cát trong sa mạc, những ánh sao trên đỉnh đầu nhiều tới mức gần như không thể đếm được...
Sao sáng đầy trời bao phủ xuống, sau khi lướt qua tầm mắt La Chinh, bắt đầu nhanh chóng cách xa mình. Mãi đến khi tiếng gió vù vù truyền tới bên tại La Chinh, hắn mới phát hiện không phải những ngôi sao đó cách xa mình mà là mình đang điên cuồng rơi xuống.
Những người đó vẫn hô to có độc không thể ăn, nhảy lên nhảy xuống ở bên cạnh như những tên ngốc.

Đây là đâu?

Người ở bên cạnh cái bàn cũng đứng lên, cung kính hành lễ với La Chinh, đồng thời nói:
Rượu có thể dùng, trái cây tự lấy...



Những người này không ngăn cản mình.
Trong lòng La Chinh vui mừng.


Nhưng chúng có độc, những thứ này đều có độc!
Có một người đột nhiên nói.
Bệnh thần kinh à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.