• 8,615

Chương 3262: Nhập vào thân xác


Tam Nhãn Long Mệnh Tước cố gắng bay tới, cúi đầu đưa mỏ lại gần Phượng Ca ở bên dưới. Trong lòng Diễm Phi run lên, nhưng bà không hề ngăn cản. 8Vừa rồi, La Chinh đã nhắc nhở nên Diễm Phi đột nhiên nhớ ra tộc Tinh Chuẩn trong Thập Tứ Trọng Thiên có bảo vật trấn tộc này.

Dù sao n3ăm xưa Diễm Phi cũng là một thành viên của tộc Kim O, chỉ có điều Tam Nhãn Long Mệnh Tước là bảo vật trấn tộc của tộc Tinh Chuẩn. Năm xưa, Diễ9m Phi cũng chỉ nghe nói chứ chưa từng nhìn thấy, vì thế bà không nhận ra nó ngay từ lúc đầu.

Tam Nhãn Long Mệnh Tước nuốt Phượng Ca và6o trong miệng, sau đó nằm rạp xuống ngay tại chỗ. Chỉ một lát sau, con khổng tước to lớn này phát ra một tiếng rít dài, cánh khẽ giương ra bay5 vọt lên. Trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một quả trứng lớn.

Tách tách tách...

Quả trứng lớn này nhanh chóng vỡ vụn ra, Phượng Ca leo từ bên trong quả trứng ra. Lúc này, Tam Nhãn Long Mệnh Tước ở trên bầu trời phát ra một tiếng rít.

Bốp!


Oanh!

Một tiếng va chạm trầm trầm vang lên, toàn bộ không gian vẫn chẳng có chút dao động nào.
Sau khi nhốt bọn họ lại, Đế Tuấn càng phản kích một cách tùy ý và trực tiếp hơn. Ông ta xông thẳng lên trời rồi lại đột nhiên lao thẳng vào núi Thái Nhất.
Nhưng lúc hắn chưa kịp mở miệng thì Đế Tuấn lại lao xuống một lần nữa. Ông ta dựa vào tín vật Bỉ Ngạn mượn của Mẫn Hổ, có thể đánh giáp lá cà với mấy chục cường giải

Đi mau!

Diễm Phi khẽ vung tay lên một cái, một sóng dao động không gian xuất hiện, sau đó bao phủ lấy La Chinh, Phượng Ca và Đông Hoàng. Thân là nữ yêu Thần Sào, bà cũng thông thạo thần thông không gian. Những lúc mấy người sắp chạy thoát nhờ dịch chuyển không gian thì Đế Tuấn lại nhanh nhạy cảm ngộ được.
Vào giây phút Đế Tuấn xông vào trong núi, thân thể ông ta hóa thành vô số khối lập phương màu lam nhỏ. Nhưng Cam Cao Hàn và các cường giả của Thiên Cung cũng chỉ có thể dùng thân thể của mình để ngăn chặn.

Rầm rầm rầm rầm...

Đợi tới khi va chạm một lượt với đám người Cam Cao Hàn, Đế Tuấn lại đột nhiên chui từ trong núi Thái Nhất ra. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, khe nứt ở núi Thái Nhất càng lúc càng lớn, bên trong ngọn núi phát ra tiếng đứt gãy.
Đế Tuấn dùng không gian giam cầm, ta không phá được!


Đoàng...

Âm thanh kia nặng nề dường như toàn bộ trời đất bị đập nát vậy. Trên không trung, thân thể của Ninh Hư Viễn rơi thẳng xuống như một bao cát, đập vào núi Thải Nhất.

Ầm ầm ầm...

Một con mắt của nó nổ tung, mù mất một mắt...
Trước đây, La Chinh nghe nói Tam Nhãn Long Mệnh Tước có thể cứu chủ ba lần, mỗi lần sẽ bị mù một con mắt. Bây giờ, xem như họ đã dùng một cơ hội. Lúc Phượng Ca dung hợp tín vật Bỉ Ngạn này đã biết về chuyện này. Nàng nhìn thấy cảnh này cũng biết bản thân đã
chết
một lần.

Vào!

Diễm Phi đi tới đi lui trong khối lập phương màu lam, trên mặt lộ rõ sự lo lắng. Phượng Ca nhìn mẫu thân của mình lo lắng như vậy, ngoài lo lắng suông thì cũng chẳng có cách nào tốt hơn. La Chinh nhìn chằm chằm Đông Hoàng nằm dưới mặt đất, trong mắt như hiện ra vẻ trầm tư.

Mặc dù Đông Hoàng trốn trong Bỉ Ngạn, nhưng nếu có thể khống chế thân thể của ông ấy thì thực lực chắc cũng không tệ nhỉ?
La Chinh hỏi.
Hậu Nghệ và Đế Tuấn vẫn chưa quay về Văn Minh Chi Khí, luôn chú ý tình huống ở bên ngoài.

Chúng ta mau rời khỏi đây đi!
Diễm Phi nói.
Đám người Cam Cao Hàn đã mạo hiểm tính mạng để bảo vệ Đông Hoàng, người của tộc Hữu Hùng thì bị tộc Kim Ô ngăn cản. Lúc này chính là thời cơ để đưa Đông Hoàng chạy trốn. Nhưng sau khi nhìn ngọn núi lớn đang dần dần bị phá vỡ, La Chinh đột nhiên nhớ tới Ninh Vũ Điệp và Khê Ấu Cầm!
Núi lớn bị đổ cũng chẳng phải vấn đề gì to tát, dù sao người trong Tâm Lưu kiếm phái đều biết bay. Bây giờ, Trung Thần Châu đã thành nơi nguy hiểm, nếu hắn rời đi thì phải đưa bọn họ đi cùng. La Chinh định bảo Phượng Ca đưa Đông Hoàng rời đi, hắn sẽ về Tâm Lưu kiểm phải một mình.
Ông ta duỗi một ngón tay ra, một khối lập phương màu lam xuất hiện.
Soạt!

Khối lập phương màu lam này lập tức bao trùm Diễm Phi, La Chinh, Phượng Ca và Đông Hoàng. Không gian đã bị khóa lại...
Núi Thải Nhất to lớn bị cú va chạm này của Ninh Hư Viễn làm chấn động không ngừng. Giữa ngọn núi xuất hiện một khe hở. Bản thân núi Thái Nhất là một dãy núi cực kỳ hiểm trở, mặt phía Đông tiếp giáp với Long thành thì bằng phẳng, còn mặt phía Tây thì có cấu trúc lõm vào trong. Thái Đích Cung nằm bên trong mặt lõm này, nhìn từ phía sau có thể thấy vô cùng hiểm trở.
Khe hở này nằm ngay ở phần hiểm trở của mặt lõm. Sau khi Ninh Hư Viễn bị nện vào phía sau núi Thái Nhất, mấy người nữa cũng liên tiếp bị rơi xuống. Có lẽ Đế Tuấn thực sự rất giận, vì thế ông ta ra tay cũng rất thô bạo và nặng tay!

Rầm!

Sau khi bị mù một con mắt, Tam Nhãn Long Mệnh Tước bay lượn trên không trung một vòng, sau đó lao về phía Phượng Ca rồi vào trong thế giới trong cơ thể. La Chinh thu hồi những mảnh xương trên cơ thể, đứng thẳng lên. Diêm Phi nhìn hắn với ánh mắt phức tạp.
Cường giả cấp bậc như Chúc Hồng Khoan có thể chịu được độc tố cực mạnh, nhưng sau khi gã bị kim trên
cái đuôi
của La Chinh đâm thì chết bất đắc kỳ tử ngay tức khắc. Độc tính trên cây kim kia đã vượt qua sự tưởng tượng của Diễm Phi.
Lúc bà đang định hỏi La Chinh về chuyện này thì trên bầu trời lại truyền tới một chấn động kịch liệt.

Rầm...

Đám người Ninh Hư Viễn có thực lực mạnh hơn một chút nên khi nện vào núi Thái Nhất vẫn giữ được một mạng. Tuy nhiên, bọn họ đều có vẻ bị thương rất nghiêm trọng. Những người có thực lực yếu hơn bị Đế Tuấn dùng thi thể nện xuống, đã biến thành một đông máu thịt lẫn lộn, khảm nạm vào núi Thái Nhất...
Mỗi lần có người rơi xuống, khe hở trong núi Thái Nhất lại rộng hơn một chút, toàn bộ núi Thải Nhất có nguy cơ bị đứt đôi!
Mặt Diễm Phi biển sắc. Bà đưa hai tay ra khẽ vẫy về phía cạnh của khối lập phương, định tạo ra một đường hầm không gian khác, nhưng không gian không có chút dao động nào. Trong thế giới mẹ, ngoài vị Cổ Thần Hỗn Độn kia ra thì người thông thạo thần thông không gian nhất chính là Đế Tuấn.

Không có tác dụng sao?

Ánh mắt La Chinh ngưng lại, đầm một phát vào cạnh của khối lập phương.

Nói thẳng ra là người muốn chúng ta dùng linh hồn nhập vào thể xác của ông ấy!
Hậu Nghệ lập tức trả lời. Đế Tuấn lại lắc đầu nói:
Đông Hoàng là người đứng đầu một tộc, tất nhiên sẽ có bị bảo lợi hại để bảo vệ linh hồn. Chỉ dựa vào một tia khí hồn của chúng ta mà đòi khống chế ông ấy là chuyện không dễ!



Vậy nếu để chính Đông Hoàng Thái Nhất thử thì sao?
La Chinh đột nhiên hỏi.

Trên lý thuyết, hai Đông Hoàng, hai Đế Tuấn đều là một người. Bọn họ chỉ là sản phẩm phục chế hình chiếu trong vòng Hỗn Độn này mà thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.