• 3,248

Chương 3263: Khí hồn nhập thể


Dưới cái nhìn chăm chú của Diễm Phi và Phượng Ca, một sợi khí hồn của Đông Hoàng Thái Nhất kia chui thẳng vào đầu Đông Hoàng.

Đông Hoàng có đeo Thiên Yên Hồn Bội, tia hồn phách này...
Diễm Phi hơi chần chờ nói.

Thiên Yên Hồn Bội kia có t3hể bài trừ tất cả những hành vi đoạt xá, e rằng sợi khí hồn mà La Chinh vừa thả ra sẽ bị hồn bội phát hiện, sau đó thanh trừ...9

Đương nhiên, đây chỉ là nỗi lo lắng của Diễm Phi mà thôi. Dù sao sợi khí hồn mà La Chinh vừa thả ra cũng rất kỳ lạ, dư6ờng như đó chính là một sợi phân hồn của bản thân Đông Hoàng. Nhưng hơi thở của sợi khí hồn này hơi lạ, hoàn toàn không phải Đô5ng Hoàng.
Nếu Đông Hoàng Thái Nhất thật sự bị đoạt xá thì sẽ không sinh ra hơi thở quen thuộc như thế này. Bà tin tưởng phán đoán của mình nên mới coi như La Chinh dùng mánh khóe gì đó để Đông Hoàng tỉnh lại. Đông Hoàng nhìn thoáng qua Diễm Phi rồi lại nhìn Phượng Ca, mỉm cười nói:
Chúng ta lại gặp mặt rồi, vị này là mẫu thân của ngươi sao?


Ừm!
Phượng Ca gật đầu:
Dường như mẫu thân của ta hơi hiểu lầm về ngài.

Đông Hoàng mỉm cười nói với Diễm Phi:
Ta quả thực là bản tôn Đông Hoàng Thái Nhất, nhưng không phải vị Đông Hoàng mà người biết kia. Có thể xem Đông Hoàng kia là một hạt giống mà ta gieo vào trong Hỗn Độn này...

Ngay khi Diễm Phi còn đang lo lắng thì sợi khí hồn của Đông Hoàng Thái Nhất đã lặng lẽ chui vào trong thể xác. Chưa tới một hô hấp, mí mắt của Đông Hoàng hơi run run, sau đó mở hai mắt ra. Trong cặp mắt kia dường như khảm nạm sao trời, mắt sáng như sao!
Diễm Phi nhìn Đông Hoàng, trong đôi mắt dịu dàng lóe ra vẻ khó mà tin nổi. Dường như bà còn chưa tin Đông Hoàng đã tỉnh lại.

Bệ hạ...

Đúng lúc này, núi Thái Nhất lại phát ra một tiếng nổ lớn. Trên núi bỗng nhiên nổ thành mấy cái hố lớn. Mấy khối lập phương nhỏ màu lam xuất hiện, Đế Tuấn lại bay lượn trên không trung một lần nữa. Ông ta lôi theo những thi thể kia, bắt đầu tàn phá. Tuy thi thể được tạo ra từ Thi Thể Biên Chức Giá chưa báo được thù thì không bỏ qua, nhưng chung quy nó cũng có cực hạn.
Đám cường giả như Cam Cao Hàn đang treo trên thi thể người cũng đầy bụi đất. Đế Tuấn cứ thể xuyên qua ngọn núi khiến rất nhiều người bị giày vò rồi rơi xuống, bây giờ chỉ còn lại năm người Cam Cao Hàn mà thôi.

Các ngươi đã cố chấp như vậy, ta sẽ tiễn các ngươi một đoạn.
Đế Tuấn quay đầu nhìn Cam Cao Hàn.
Do một sợi khí hồn quá yếu ớt, Đông Hoàng Thái Nhất của hiện tại không thể chịu nổi một kích linh hồn. Nhưng bản thân Đông Hoàng Thái Nhất có dị bảo như Thiên Yên Hồn Bội nên đương nhiên không sợ công kích linh hồn. Huống chi, Đế Tuấn thấy Đông Hoàng Thái Nhất thức tỉnh, chưa chắc đã dùng công kích linh hồn để thăm dò.
Sau khi vào trong thể xác, Đông Hoàng Thái Nhật bản tôn cũng đang đọc ngọn lửa ký ức của Đông Hoàng. Nếu là linh hồn xâm chiếm thì việc đọc ngọn lửa ký ức này sẽ tốn rất nhiều thời gian, thậm chí còn có thể bị bài xích, bởi dù sao đó cũng không phải ký ức thuộc về mình.
Nhưng đối với Đông Hoàng Thái Nhật bản tôn thì vấn đề này không khó, chỉ chớp mắt một cái đã dung hợp sạch sẽ...
Rầm...

Mục đích mà hắn đặt khí hồn của Đông Hoàng Thái Nhật bản tôn vào thân thể của Đông Hoàng là để đối phó Đế Tuấn. Nếu không phát huy được toàn bộ thực lực thì e rằng kết cục của tất cả mọi người khó mà nói được.
Đông Hoàng Thái Nhất đứng thẳng lên, đưa tay nhẹ nhàng nhấc kiếm Tử Hồng ở bên hông lên. Sau khi quan sát một lượt, ánh mắt ông lộ ra vẻ tán thưởng:
Kiểm tốt.

Sau đó, ông nhìn về phía La Chinh và nói:
Trừ sự chênh lệch về linh hồn ra, những phương diện khác có thể phát huy được trăm phần trăm thực lực.

Thật ra đến bước đường này rồi, bọn họ vẫn cố chấp ngăn cản Đế Tuấn cũng chẳng có nghĩa lý gì. Bây giờ, chẳng ai có thể ngăn được Đế Tuấn đi giết Đông Hoàng.

Không thả!

Cam Cao Hàn lau bùn đất trên mặt đi, lấy tín vật Bỉ Ngạn của mình ra. Từng đóa hoa Bỉ Ngạn nở rộ xung quanh ông và những người bên cạnh. Những đóa hoa Bỉ Ngạn này không bằng đóa hoa nhốt Đế Tuấn lúc trước, nhưng vẫn có không gian thần thông, có thể hấp thu vạn vật. Đám hỏa tiễn mà những con rắn lửa kia phun ra bay vào trong những đóa hoa màu đỏ tươi rồi biến mất...
Diễm Phi không kìm nén được định bổ nhào qua. Phượng Ca ở bên cạnh lúng túng giữ bà lại, đồng thời hạ giọng nói:
Mẫu thân, người đó không phải phụ hoàng...

Phượng Ca từng thấy tình cảnh này trong Bỉ Ngạn, đương nhiên nàng hiểu được tình hình thực tế. Nhưng nàng cũng không biết định nghĩa như thế nào về Đông Hoàng Thái Nhất hiện tại. Dù sao linh hồn và thể xác cũng đều là của Đông Hoàng, chỉ có điều một cái là bán tôn còn một cái là sản phẩm phục chế. Nghĩ sâu hơn một chút, đầu óc của nàng trở nên hỗn loạn.

Không thể có chuyện đó được.
Diễm Phi lắc đầu.
Hai cánh của ông ta giương lên, ảo ảnh mặt trời xuất hiện ở phía sau, nhiệt độ cũng dần dần tăng lên.
Vì trước đó không lâu, Đế Tuấn từng sử dụng thần thông Cửu Dương Diệt Thế nên bây giờ không thể sử dụng liên tục được. Nhưng việc phóng thích ra lửa thần Kim Ô mạnh nhất cũng là chuyện không khó.

Soạt soạt soạt...


A...

Đế Tuấn thấy bản lĩnh này của Cam Cao Hàn thì cười khẩy. Hỏa tiễn đang không ngừng chui vào trong bông hoa, từng đóa hoa Bỉ Ngạn bốc cháy, không gian bên trong lập tức bị cháy rụi.

Phừng phừng...

Đôi cánh kia vỗ không ngừng, ảo ảnh mặt trời ở phía lưng ông ta cũng liên tục mọc ra từng con rắn lửa. Những con rắn lửa này duỗi cổ bò về phía thi thể, phun ra vô số hỏa tiễn về phía đám người Cam Cao Hàn.

Xèo xèo xèo xèo...

Đám hỏa tiễn kia đang bay thẳng tới chỗ họ, e rằng chúng sẽ đốt sạch các cường giá của Thiên Cung, ngay cả thi thể cũng không còn. Ninh Hư Viễn nằm trên vách núi vội hét to:
Lão Cam, buông tay đi!


Hạt giống?
Diễm Phi sững sờ. Phượng Ca lập tức giải thích:
Có lẽ Đông Hoàng thực sự đã tiến vào Bỉ Ngạn từ lâu rồi. Chắc hẳn mẫu thân cũng từng nghe nói về Nhân tộc trong Bỉ Ngạn nhỉ? Phụ hoàng chính là người được Đông Hoàng đại nhân thực sự sáng tạo ra!

Phượng Ca giải thích như vậy xem như lời ít mà ý nhiều. Diễm Phi cũng không phải người không biết gì cả, bà đã từng nghe bệ hạ kể về truyền thuyết liên quan tới Nhân tộc trong Bỉ Ngạn. Bản thân Diễm Phi cũng từng tiếp xúc, chỉ có điều bà chưa được chứng kiến tận mắt cái gọi là Nhân tộc trong Bỉ Ngạn mà thôi.
La Chinh ở bên cạnh xem trò vui thì khẽ cười hỏi:
Đông Hoàng đại nhân, không biết ông có thể phát huy được mấy phần thực lực?

Lửa thần Kim Ô cháy hừng hực và lan ra một cách nhanh chóng. Nó lan lên người một trong những cường giả bám trên thi thể, người này bị thiêu thành tro tàn trong nháy mắt.

Trên mặt Cam Cao Hàn tràn đầy vẻ không cam lòng. Nhưng cuối cùng, ông vẫn lựa chọn buông tay, cùng mấy người khác rời khỏi thi thể. Những thi thể bám lấy Đế Tuấn cũng là họ dùng tính mạng của đồng bạn để đổi lấy, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, khiến Cam Cao Hàn vô cùng tự trách.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.