Chương 3280: Quả cầu
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 1542 chữ
- 2022-02-26 03:05:03
Đốm sáng do La Niệm biến thành khẽ lay động, băng qua băng lại trong một đống những đốm sáng lộn xộn.
Nếu chỉ nhìn b8ằng thị giác bình thường thì đốm sáng của La Niệm không di động, mà thứ dịch chuyển chính là ngọn núi được hình thành từ đố3m sáng kia. Tuy nhiên khoảng cách trong thế giới Huyền Lượng được hiểu theo một ý nghĩa rất khác với bình thường, vì vậy th9ứ đang di chuyển thật ra chính là bản thân La Niệm.
La Niệm quan sát một lúc, lông mày từ từ nhíu lại. Đốm sáng đại diện cho lông mày của cậu cũng hơi rút ngắn khoảng cách.
Những đốm sáng trật tự ấy thoạt nhìn giống như đồng bằng, những vùng đồng bằng này lại là lập thể. Mặc dù La Niệm nhìn ra và có thể hiểu được nhưng không tài nào hình dung được, bởi vì cậu không thể tìm ra tình huống tương ứng trong tất cả những gì mình từng trông thấy. Dù gì nơi này cũng không phải là trong Hỗn Độn...
Trong lúc Khương Tử Nha đang khổ sở tìm kiếm thì La Niệm đã chậm rãi tiến vào trong vùng đồng bằng.
Khi vừa bắt đầu, La Niệm cần tiến hành dịch giải những đốm sáng mà mình thấy, tựa như dịch giải Phạn văn vậy. Lần đầu tiên trông thấy thì chính là Phạn văn màu vàng, khi nhìn lần thứ hai sẽ là tin tức ẩn giấu trong Phạn văn đó.
Sinh linh trong thế giới mẹ vốn đã bị yếu thế về mặt hiểu biết đối với Huyền Lượng Chi Thái. Mặc dù Khương Tử Nha vẫn luôn miệt mài ngâm mình trong thế giới Huyền Lượng và quy kết ra rất nhiều quy luật, song vẫn dễ dàng bị lạc trong đó...
Có thể miễn cưỡng tiến vào ngọn
núi
kia đã là giới hạn của ông rồi. Ông chỉ hy vọng La Niệm chỉ gặp phải một sự cố nho nhỏ và rơi vào trong núi, như vậy ông vẫn có niềm tin là mình đưa được La Niệm về.
La Niệm chẳng phải loại người gan to bằng trời, con mắt này mang đến cho cậu cảm giác nguy cơ mãnh liệt. La Niệm lập tức cầm quả cầu chạy như điên theo hướng ban nãy mình đến mà gần như không chút do dự. Vô số đốm sáng nhảy vụt lên và đan xen vào nhau...
Chẳng mấy chốc cậu đã tìm được sợi thùng nằm ở biên giới thảo nguyên, sau đó di chuyển thật nhanh thuận theo sợi thùng.
Vẻ mặt Khương Tử Nha cực kỳ nghiêm trọng, ông nói:
Dây thừng bị tuột ra như vậy chỉ có hai khả năng, một là bị mấy thứ không biết tấn công bất ngờ.
Mấy thứ không biết?
Trong lòng La Chinh chợt lạnh đi.
Có trời mới biết trong thế giới Huyền Lượng tồn tại những thứ gì...
Trong số họ chỉ có Khương Tử Nha là hiểu rõ về thế giới Huyền Lượng nhất, cũng chỉ có ông là có khả năng cứu được La Niệm.
Vụt...
Đồng bằng đốm sáng toát ra một sức hấp dẫn rất lớn đối với La Niệm, khiến cậu không kìm lòng được mà tiến thẳng đến đó.
Còn chưa đi được bao xa, La Niệm đã cảm thấy sau lưng mình bị níu chặt, sợi thừng buộc trên người đã kéo cậu lại.
Khi dòng sông không ngừng chảy lướt qua thân thể cậu, đằng trước lại xuất hiện một loạt đốm sáng.
Toàn bộ các đốm sáng đều rất ổn định và trật tự, tựa như đang chuyên chú bày ra trận pháp.
Thân thể La Niệm chỉ hơi rung nhẹ, đầu sợi thừng đã được cởi ra khỏi người cậu. ở cửa hàng của không gian Tắc Sơn, một sợi dây thừng khẽ đong đưa, phù văn trên bề mặt cũng bắt đầu lấp lóe không ngừng. Khương Tử Nha vừa thấy phù văn biến đổi thì sắc mặt hơi tái đi. La Chinh cũng rất lo lắng khi để La Niệm tiến vào thế giới Huyền Lượng. Bây giờ để ý thấy vẻ mặt của Khương Tử Nha như thế, hẳn bèn hỏi:
Tử Nha tiền bối, sao vậy?
Đầu kia của sợi thừng bị tháo ra rồi!
Khương Tử Nha nói.
Sao lại thể được?
La Chinh hỏi.
Vượt qua dòng sông, vượt qua núi lớn...
Khương Tử Nha tìm kiếm trong nói một lúc lâu cũng không tìm thấy bóng dáng La Niệm đầu. Ông không còn cách nào khác, đành phải quay trở về hang núi.
Tử Nha tiền bối, có tìm ra khuyển tử không?
La Chinh thấy Khương Tử Nha quay về thì lập tức hỏi han, vẻ mặt đầy lo lắng. Nếu La Niệm thật sự xảy ra chuyện không hay gì thì chính bản thân hắn khó mà vượt qua được, hơn nữa cũng không thể nào đối mặt với Ninh Vũ Điệp!
Ôi...
Trong lòng cậu khẽ động, thoắt cái đã tự bước lên các bậc thang và vươn tay bắt lấy quả cầu hình thành từ một nhóm đốm sáng ấy.
Để học động tác cầm lấy vật trong thế giới Huyền Lượng như này, Khương Tử Nha đã tập luyện vô số kỷ nguyên Hỗn Độn mới có thể miễn cưỡng làm được. Song, đối với La Niệm thì chuyện này đơn giản như ăn cơm uống nước. Cậu căn bản không cần thích ứng mà cứ như sinh ra tại chính thế giới Huyền Lượng vậy!
Thế giới này khó mà hiểu thấu được. Dù thật sự có quái vật gì đó thì cách thức tấn công cũng khó mà tưởng tượng ra.
Đúng vậy.
Khương Tử Nha nói:
Ta từng có đồ nhi bị tấn công trong lúc du lịch trong núi, khi ấy hai đồ nhi đó chẳng thể trở về được nữa.
Khương Tử Nha cũng không thể xác định được tình trạng của hai đồ nhi, nhưng theo ông đoán thì họ chắc đã chết rồi.
Còn khả năng còn lại thì sao?
La Chinh hỏi.
Đó là cậu ta đã tự tháo dây thừng.
Khương Tử Nha nói:
Nhưng khả năng này rất thấp. Người vừa tiến vào thế giới Huyền Lượng chẳng thể phân biệt được phương hướng, cũng không phân chia thay đổi được hình thái của mình, nên không thể nào tháo dây thừng ra được.
Ý của Khương Tử Nha đã rất rõ, khả năng cao là La Niệm đã gặp phải vấn đề.
Sắc mặt La Chinh cũng khó coi cực kỳ. Hắn vốn tưởng rằng thế giới Huyền Lượng vẫn rất an toàn, nào ngờ còn có thể xảy ra sự cố như thế.
Không lâu sau, La Niệm đã rời khỏi ngọn núi ấy.
Cậu vẫn6 di chuyển qua lại giữa các đốm sáng, những đốm sáng ấy vây quanh và lướt qua La Niệm như thoi đưa, tựa như là dòng sông vậ5y... Ở trong mắt La Niệm, đây quả thật là một dòng sông dưới một hình thức nào đó.
Nhưng khi La Niệm càng lúc càng tiến sâu vào thế giới Huyền Lượng hơn, các đốm sáng trong mắt cậu cũng dần thay đổi. Mỗi một đốm sáng đều mang hàm nghĩa riêng của bản thân nó, khi tổ hợp lại sẽ tạo thành vật chất tương ứng.
Cậu có thể nhìn thấy thảo nguyên xanh bạt ngàn, dãy núi chập trung cao cao thấp thấp, mà ở giữa thảo nguyên thì có một loạt đốm sáng. La Niệm không nhìn ra được vật chất tương ứng với đốm sáng này, có lẽ là loại đồ vật nào đó mà trong Hỗn Độn không có.
Sau khi bắt lấy quả cầu, La Niệm đưa mắt nhìn ra xa hơn một chút.
đằng xa vẫn là một loạt đốm sáng lộn xộn. Tốc độ nhảy bắn của chúng quá nhanh nên ngay cả La Niệm cũng không thể nào phân biệt được. Nhưng ngay lúc cậu nhìn ra xa, cậu đã cảm giác được trong các đốm sáng ở xa ấy hiện ra một con mắt và nó cũng đang chăm chú nhìn cậu.
Có lẽ chỉ là một sự cố nhỏ thôi. Ta đi xem một chút!
Khương Tử Nha cột chặt một sợi dây thừng lên người mình rồi tung người nhảy lên, lập tức hóa thành vô vàn đốm sáng nhỏ và khuếch tán đi.
Chỉ có điều những đốm sáng này chỉ là bậc thang thôi. Ngay giữa những đốm sáng này lại có một nhóm các đốm sáng khác tụ tập lại cùng nhau, hình thành một quả cầu nho nhỏ.
La Niệm cũng không thể nào nhận ra
quả cầu
ấy là gì, nhưng phản ứng trong tiềm thức của cậu đã xác nhận rằng chính
quả cầu
đó đã thu hút cậu đến đây.
Khương Tử Nha thở dài, đang định mở miệng thì ánh mắt lại liếc sang sợi thùng bên cạnh, sau đó hai mắt ông đột nhiên trợn tròn lên, trên mặt toàn là vẻ không thể tưởng tượng nổi. Ông nói:
Sao lại thế được, hình như sợi thùng này đã bình thường trở lại rồi?
Là sao chứ?
La Chinh vội vàng hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.