• 8,615

Chương 3313: Đám quái vật trong lối đi


Sau khi bước vào cánh cửa kia, Lăng Sương còn chưa thích ứng được với màn đêm nơi đây thì mùi hương ngọt ngào pha lẫn mùi gỉ sét đã chui vào hơi thở8 của nàng.

Lăng Sương nhíu mày, trong mắt thoáng chút hoang mang. Nàng đột nhiên giật mình, tự hỏi sao mình lại ngửi được mùi cơ chứ? Nàng 3chẳng qua chỉ đang ở thể dương hồn thôi mà.. Nhưng khi nàng nhìn lại mình thì lập tức giật bắn người. Trong thể linh hồn của nàng hiện lên đầy sợi 9tơ mảnh màu đỏ, chúng tản ra ánh sáng tựa như hồng ngọc.

Những sợi tơ đỏ này phác họa ra từng đường mạch máu trong cánh tay nàng, đồng thời6 cả lục phủ ngũ tạng, xương cổ và thậm chí cả đầu tại mắt mũi miệng cũng được phác họa đại khái.
huơ trống hoác. Đây không phải cảnh tượng mà nàng muốn trông thấy.
Trong lúc nàng đang băng qua một căn phòng trống khác thì phía trước bỗng vang lên tiếng ồn ào.
Nghe thấy âm thanh này, hai mắt Lăng Sương sáng rực lên, nàng nhanh chân bước về phía trước.

A ô ô, a ô ô, a ô ô...

Âm thanh của đám quái vật ở hai bên lối đi trước đó còn lộn xộn nay đã trở nên đều nhịp.

Đã nghe chưa?
Nó nói với Lăng Sương:
Bọn chúng bảo rằng nếu người làm không được thì sẽ giết người... Các huynh đệ của ta cũng đã tuyệt vọng từ lâu rồi, có phải bóp nát chút hy vọng cuối cùng này cũng chẳng sao!


Mình... như thế này là sao chứ?

5Lăng Sương lui về sau mấy bước, muốn rời khỏi cánh cửa này. Nhưng khi vừa nghĩ để bà ngoại, nỗi sợ trong lòng nàng bỗng chốc tan biến hết hệt như bông tuyết giữa trời hè... Mặc kệ đằng trước có vận mệnh gì đang chờ đón, nàng đều sẽ nhận lấy mà không chùn bước.
Nếu Lăng Sương từng đi đến Hồn thành, nàng nhất định sẽ phát hiện toàn bộ những gì diễn ra trong dương hồn của nàng rất giống với việc tiến vào Thánh Hồn cảnh, chỉ khác nhau một điểm là nàng không cần vào trong đám mây linh hồn mà chỉ bước một bước qua cánh cửa kia thôi.
Song, khi móng vuốt giữa của nó nâng đến trước mặt Lăng Sương, nó lại đột nhiên quỳ một gối xuống trước mặt nàng, phát ra tiếng
Bộp.

Ta, ta, bọn ta... đã chờ vô số năm, quá đau khổ. Hu hu, xin ngài hãy làm tròn lời hứa, giúp chúng ta một tay đi!

Giọng nói ấy khàn khàn mà thô ráp, tựa như hai khối sắt chà mạnh trên mặt đất, song lại không hề ảnh hưởng đến ý cầu xin mà nó đang biểu đạt.

Thả các ngươi?

Sau khi linh hồn đã có năm giác quan, Lăng Sương càng nhạy cảm hơn với áo cảnh xung quanh, ngay đến lối đi tối đen như mực cũng tự động hiện lên trong mắt nàng.
Hai bên này là ngục giam?

Hai bên lối đi là từng gian phòng được ngăn cách bởi hàng rào. Lớp hàng rào ở gần cánh cửa nhất đều bị hư hại, thoạt nhìn giống như bị bẻ gãy bởi sức lực thuần túy, trong gian phòng đương nhiên trống rỗng. Lăng Sương tiếp tục đi tiếp trên lối đi, ánh mắt không ngừng liếc nhìn vách ngăn ở hai bên.

Tất cả đều trống hết. Mấy thứ bị giam trong đó chạy thoát hết rồi à? Nhưng rõ ràng mình đã thấy mấy quái vật kia.

Những cái lỗ lớn trên hàng rào có lẽ là do con quái vật trước mắt nàng tạo ra, nó đập ra những cái lỗ đó chỉ vì muốn mai táng chúng.

Ta không biết phải giải lời nguyền cho các ngươi thế nào.
Lăng Sương nói thật. Bà ngoại biết nàng có cánh cửa này, thậm chí còn biết nàng có thể kêu gọi quái vật trong đó để chúng phục vụ cho mình. Nhưng cánh cửa này có ý nghĩa gì, Lăng Sương và đám quái vật này có quan hệ thế nào thì bà ngoại lại không hề nhắc đến.
Chắc là bản thân bà ngoại cũng không biết rõ...
Trong suy nghĩ của Lăng Sương, đám quái vật kia tượng trưng cho nỗi sợ. Từ khi còn nhỏ, nàng thường tỉnh giấc trong cơn ác mộng cũng bởi vì đám quái vật này...
Thế nhưng quái vật cũng đại diện cho sức mạnh. Nàng cần sức mạnh và cũng cần những quái vật này, dù có phải trả cái giá gì ở đây, nàng cũng không từ chối.
Nàng đi thêm chừng mấy nghìn mét nữa, hàng rào ở hai bên đều đã bị phá hỏng. Trong lòng Lăng Sương thoáng thất vọng, nàng đã lấy hết can đảm để đi đến đây, vậy mà lại tiến vào một cánh cửa lớn trống
Trong mắt Lăng Sương đầy vẻ hoang mang.

Lời nguyền trên người bọn ta đã tồn tại quá lâu, những huynh đệ kia chịu không được nên đều kết thúc tính mạng của mình. Ta đây chúng từ trong ngục giam ra ngoài mai táng...
Nó còn nói thêm.
Bây giờ xem như Lăng Sương đã hiểu được đôi chút. Trong những hàng rào kia cũng có quái vật, nhưng chúng bị nguyền rủa và vẫn luôn bị giam ở đây đợi nàng đến. Nhưng hình như nàng đã tới quá muộn, thế nên có vài quái vật không chịu đựng được nữa đã tự sát rồi.
Đám quái vật trong các căn phòng ở sâu trong lối đi nghe được âm thanh này thì càng có nhiều con xông về phía hàng rào hơn. Chúng đánh, lung lay hàng rào và phát ra các loại tiếng kêu quái dị.
Vào lúc này, cả lối đi tựa như sống lại, màn đêm phía xa hóa thành khuôn miệng rộng của quái vật, khí tức mãnh liệt ập đến khiến Lăng Sương phải lùi lại vài bước. Tiếng kêu kích động của đám quái vật trong phòng đã làm kinh động đến thứ gì đó. Ở lối đi đằng xa, trong bóng tối bỗng có hai điểm sáng đó nổi lơ lửng, xông đến từ phía xa và cấp tốc rút ngắn khoảng cách với Lăng Sương. Khi nó đã đến đủ gần, rốt cuộc Lăng Sương cũng thấy rõ ràng khuôn mặt của nó. Thoạt trông nó tựa như một con khỉ có hình thể to lớn, hai tay mọc đầy lông dài rủ xuống trên mặt đất, đôi bàn tay có những cái vuốt sắc nhọn. Lúc đi đường, móng vuốt kéo xoèn xoẹt trên mặt đất tạo thành âm thanh chói tai.
Đôi mắt Lăng Sương đột nhiên mở lớn, đó chính là quái vật đã quan sát nàng vô số lần qua song cửa!
Lúc Lăng Sương vừa đến gần hàng rào sắt kia thì một bàn tay thật lớn mọc đầy lông bỗng chụp lấy hàng rào làm phát ra tiếng
Ầm!

Toàn bộ hàng rào đều rung lên...
Bang bang bang bang bang...


À hú...

Lăng Sương vừa dứt lời, đám quái vật hai bên lối đi lập tức gầm hét lên.
Đáp án của nàng không hề khiến chúng hài lòng.

Vụt!
Móng vuốt đang đưa ra trước mặt nàng chợt vòng nhẹ lại, chộp cả người nàng vào trong tay và giơ lên không trung.
Không thể nào! Ngươi không thể không biết!
Trong giọng nói của quái vật tràn ngập cảm giác không cam lòng:
Lời giao ước không phải như vậy, ngươi vốn nên cứu vớt bọn ta!
Sức mạnh của quái vật đó lớn đến mức khó mà tưởng tượng được. Lăng Sương cảm thấy mình ở trong tay nó chẳng khác nào một món đồ sứ yếu ớt, chỉ cần nó nhẹ nhàng dùng sức chút thôi là nàng sẽ hóa thành mảnh vỡ.

Ngươi... Ta đến rồi.
Lăng Sương nói. Nàng vốn định hỏi nó là ai, nhưng trong lòng lại cảm thấy mình và nó đã quen thuộc rồi. Nó quan sát nàng rất nhiều lần, mà nàng cũng quan sát nó rất nhiều lần, cho nên câu hỏi ấy không hề thích hợp.
Quái vật kia vươn cánh tay thật dài của mình ra, móng vuốt sắc nhọn nâng lên về phía nàng.
Dù hiện giờ xung quanh chỉ là bóng tối, thế nhưng bên ngoài móng vuốt vẫn lóe lên ánh sáng sắc lạnh. Lăng Sương không hề nghi ngờ rằng con quái vật này có thể xé nát nàng một cách dễ dàng.
Đây là lời uy hiếp, cũng là tình hình thực tế.

Lăng Sương, người lớn lên trong cuộc sống không sầu không lo ở trong thành thật sự không ngờ được mình lại là tia hy vọng cuối cùng của đám quái vật này. Khi chúng rốt cuộc đời được nàng tiến vào cánh cửa này thì nàng lại chẳng biết bất cứ thứ gì cả. Cảm xúc của chúng thể nào, không cần nói cũng biết...
Cô ô ô..

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.