• 8,615

Chương 665: Cái xấu trong nhân tính


Lang sư huynh do dự một chút, cuối cùng vẫn chọn tạm thời rút lui, năm tên võ giả di chuyển về phía mặt nước, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Mặc dù La Chinh đang nhắm hai mắt, nhưng sao lại không rõ hắn vừa bị năm tên Chiếu Thần Cảnh theo dõi cơ chứ?

Nói đến thì cũng xui xẻo thật, trước đây khi hắn tiến vào đại lục Hải Thần cũng gặp phải bão không gian, cuối cùng rớt thẳng xuống thảo nguyên Thiên Ưng, không ngờ lúc quay về lại gặp bão không gian lần nữa.

Cũng may lần này La Chinh đã lĩnh ngộ quy tắc không gian tầng thứ hai, lại cộng thêm việc tu vi La Chinh cũng tăng lên, thực lực không thể so với trước kia, cho dù bão không gian lần này mạnh hơn lần trước, nhưng La Chinh cũng không bị thương gì nặng. Chẳng qua vẫn có chút lực không gian chui vào người giống như lần trước, bây giờ nên tập trung suy nghĩ để loại bỏ đám lực không gian này ra ngoài cơ thể.


Xem như năm tên này cũng biết tự lượng sức mình.
La Chinh nhắm hai mắt, đôi mắt dưới mí mắt nhẹ nhàng chuyển động.

Đúng vào lúc này, La Chinh lại cảm nhận thấy có ba người đang đến gần, La Chinh khẽ cau mày, không phải nói trong Bạo Loạn Tinh Hải ít người lui tới à? Sao vùng này giống cái cổng thành thế, cả đống người đi tới đi lui?

Ba người tới gần kia cũng là võ giả Chiếu Thần Cảnh, liên tục đến gần, ngay sau đó ba người cùng lao đầu xuống mặt nước!


Viên tỷ tỷ, ta phát hiện một con Hắc Thanh Bạng! Ở dưới đáy khối đá ngầm kia kìa!
Người đến lại là ba nữ võ giả, ba nữ võ giả này cũng không phải là võ giả độc lập, mà là đệ tử nội môn của Ngư Long Tông, chuyện ra biển rèn luyện của Ngư Long Tông cũng không chỉ nhằm vào võ giả độc lập, cho dù là đệ tử nội môn cũng phải hoàn thành nhiệm vụ giống như thế.

Sau khi ba nữ tử này sử dụng Tỵ Thuỷ Đan, lẫn vào nước biển bơi tới bơi lui, các nàng mặc Vũ Y, giống như ba Mỹ Nhân Ngư, tu thế bơi cũng vô cùng linh hoạt.


Ừ, đúng là có một con Hắc Thanh Bạng đang ẩn thân dưới tảng đá ngầm kia, trước phải đem... A!
Một vị nữ tử trong đó đang nói chuyện, lại bất ngờ chú ý thấy có một người đang ngồi ngay ngắn dưới đáy biển bên cạnh tảng đá ngầm ấy, sau đó thét lên giữa nước biển, âm thanh truyền đi cũng không xa, hai nữ tử khác thấy vẻ kinh hoảng của nàng thì trên mặt tràn đầy kỳ quái, nhìn thấy mắt ánh của nàng, vừa vặn cũng nhìn thấy La Chinh đang ngồi dưới đáy biển.


Sao dưới đáy biển lại có người được! Không phải người chết đấy chứ?



Chẳng lẽ là ở đây để tu luyện à?



Kỳ quái thật... Đợi chút, hình như người này đang ngồi chữa thương, chẳng lẽ bị thương sao?


Thiên phú của ba nữ tử này đều tốt, các nàng xuất thân từ một gia tộc nhị phẩm tại một thành ở cực Đông, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra ngoài rèn luyện, trái với đám võ giả bước ra từ sống chết kia thì ngây thơ hơn rất nhiều, cũng ít lòng đề phòng hơn một chút.

Nhìn thấy La Chinh ngồi dưới đáy biển như vậy, ba người các nàng cũng không sợ hãi bao nhiêu, ngược lại còn tò mò
vây xem
La Chinh. Thậm chí một nữ tử trong số đó còn từ từ bơi đến, duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng chọt chọt vào thân thể La Chinh, giống như muốn xác nhận xem La Chinh đã chết hay còn sống.

Sau khi chắc chắn là có thể cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể La Chinh, ba nữ tử liền dùng chân nguyên truyền âm để thương lượng một chút, muốn kéo La Chinh lên khỏi mặt nước.

La Chinh cũng không nhúc nhích, bây giờ hắn đang dùng hết sức để loại bỏ lực không gian ra ngoài cơ thể, lấy sức khống chế của hắn đối với lực không gian, quá trình này mất không quá một canh ba khắc.

Vì vậy dưới sự ra sức của ba nữ tử mà La Chinh đã được chuyển vào trong tảng đá ngầm.


Ôi, mệt chết ta!



Tên này thoạt nhìn nhìn không mập mà sao lại nặng thế chứ! Cho dù kéo một cục gang cũng không mệt như vậy!



Hắn vẫn luôn nhắm mắt, giống y một pho tượng ấy, có chuyện gì thế nhỉ?


Ba nử tử thì thầm to nhỏ, tò mò đánh giá La Chinh.

Nhưng trong lòng La Chinh lại cảm thán, trên thế giới này dạng người gì cũng có, ba nữ tử này ngây thơ đến đáng sợ, lấy tính cách tò mò này của các nàng mà ra ngoài rèn luyện, e rằng không đến hai ngày đã bị người ta ăn đến một mẩu vụn cũng không còn!

Đúng vào lúc này, lông mày La Chinh lại nhíu một cái, khoé miệng cũng hơi nhếch lên, trong lòng cười lạnh nói: Không ngờ là đã đánh giá thấp sự tham lam của đám người kia, hắn cảm nhận được có vài người từ xa đang liên tục đến gần, mà trong đám người này còn có năm tên võ giả vừa rồi, chẳng qua trong đó còn nhiều hơn ba người, là ba tên võ giả Thần Đan Cảnh hậu kỳ.

Vừa rồi lúc ở dưới nước, năm tên kia đã để tâm đến La Chinh rồi, nhưng chắc vì sợ hãi thực lực của mình, nên chỉ có thể bất đắc dĩ chia sẻ cơ hội này cho những võ giả mạnh hơn mà thôi, nói một cách khác, là bọn họ tìm cường viện rồi!

Ba tên Thần Đan Cảnh hậu kỳ...

Đối với La Chinh mà nói đã từng là phiền toái nhỏ, nhưng đối với hắn bây giờ mà nói, thì không tính là phiền toái gì.


Ngay phía trước sao?
Vẻ mặt một tên võ giả Thần Đan Cảnh lạnh lùng hỏi.

Lang sư huynh vội gật đầu, trên mặt đắp lên vẻ nịnh nọt,
Hồ trưởng lão, ngay phía trước đấy ạ, người nọ thân bị trọng thương, nhìn có vẻ không phải chỉ trong ba canh giờ là có thể khỏi hẳn được!


Một vị võ giả Hư Kiếp Cảnh bị thương không thể nào tự bảo vệ được mình, đối với bất kỳ kẻ nào cũng là một sự hấp dẫn.


Chỉ là một võ giả mới vào Hư Kiếp Cảnh mà thôi, ba huynh đệ chúng ta liên thủ, cho dù hắn không bị thương thì sao? Còn không phải ngoan ngoãn dễ như trở bàn tay à! Nếu người này không phản kháng mà nói có lẽ ta sẽ để cho hắn một con đường sống, còn nếu hắn phản kháng thì...
Một gã võ giả Thần Đan Cảnh khác the thé nói.

Tên võ giả họ Hồ lại lắc đầu nói:
Cho dù phản kháng hay không phản kháng đều giết hết, lỡ như đối phương xuất thân từ đại tông môn nào đó thì sao, để hắn chạy là một mối hoạ vô cùng!



Đúng, Hồ trưởng lão nói đúng!
Lang sư huynh luôn miệng nói.

Thoáng chốc, tám người này đã đến gần chỗ mục tiêu, liếc mắt đã thấy bên trong tảng đá ngầm kia có ba nữ đệ tử cùng tông, mà cạnh ba nữ đệ tử đó còn có một người đang ngồi trong đấy.

Lông mày gã võ giả họ Hồ lập tức nhíu lại, sau đó hắn từ từ đến gần, rồi quát lớn:
Viên Thanh Vi! Các ngươi đang làm gì đấy!


Nữ đệ tử dẫn đầu tên Viên Thanh Vi nhìn thấy võ giả họ Hồ, lập tức đứng dậy nói:
Hồ trưởng lão, ở đây có một vị võ giả, hình như bị thương...


Khoé miệng võ giả họ Hồ lộ ra một nụ cười quỷ dị, sau đó nói:
Được rồi, ta đã biết, các ngươi đi đi! Vị võ giả này cứ giao cho ta giải quyết.


Ai ngờ nữ tử rên Viên Thanh Vi kia lại lắc đầu,
Chúng ta không đi, trước tiên chờ người này tỉnh lại đã rồi nói sau.



Bảo các ngươi đi thì đi đi! Nơi này để cho ta giải quyết!
Võ giả họ Hồ lại quát lớn.

Dù sao võ giả họ Hồ này cũng là trưởng lão của Ngư Long Tông, quát lớn như vậy, trên mặt ba nữ đệ tử kia lộ ra vẻ hậm hực, chỉ có thể phi thân rời khỏi.

Đợi đến lúc ba nữ đệ tử vừa rời khỏi, trên mặt võ giả họ Hồ đã lộ ra một nụ cười lạnh, sau đó móc một cây trường thương từ trong tay ra, mà hai vị võ giả Thần Đan Cảnh khác cũng móc vũ khí ra cầm trong tay. Ba người bọn họ không thể xác định được La Chinh bị thương bao nhiêu, có điều dưới tình huống đang ngồi thế này, thì tất nhiên thương thế sẽ không quá nhẹ!

Nhưng hiển nhiên ba gã võ giả Thần Đan Cảnh hậu kỳ cũng vô cùng cảnh giác, dù sao thì người mà bọn họ phải đối mặt cũng là võ giả Hư Kiếp Cảnh, nên cẩn thận từng vẫn hơn,
Mặc kệ thương thế của hắn nặng hay nhẹ, cứ giết trước rồi nói!


Võ giả họ Hồ ra lệnh một tiếng, ba tên võ giả Thần Đan Cảnh từng người tự vận chân nguyên, chuẩn bị phát động công kích với La Chinh.

Đôi mắt La Chinh híp lại, đúng vào lúc chuẩn bị phản kích thì cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu đầy sợ hãi, chính là ba nữ đệ tử đã đi nhưng lại quay về, nữ đệ tử dẫn đầu tên Viên Thanh Vi cũng chất vấn:
Hồ trưởng lão, các ngươi muốn làm gì!


Hồ trưởng lão hừ lạnh một tiếng, sau đó nói với tên Lang sư huynh bên cạnh:
Nếu như các nàng đã muốn tìm chết, vậy thì giao cho năm người các ngươi!


Năm người kia nghe thấy mệnh lệnh của Hồ trưởng lão, trên mặt lập tức lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, Lang sư huynh lại hỏi:
Hồ trưởng lão, giao cho năm người chúng ta ý là?



Tuỳ các ngươi muốn làm gì thì làm, dù sao xong việc thì cứ giết cho ta là được!
Sao mà Hồ trưởng lão không hiểu ý trong lời nói của Lang sư huynh cho được.


Được!
Trên mặt đám người Lang sư huynh lập tức hưng phấn lên, từ khi gia nhập Ngư Long Tông đến nay, tuân thủ quy định tông môn, đúng là đã rất lâu rồi không được hưởng mùi vị nữ nhân, huống chi còn là nữ võ giả Chiếu Thần Cảnh, mùi vị kia chắc chắn không tầm thường!

Vừa mới nói xong, năm tên đệ tử Chiếu Thần Cảnh này đã tiến về phía ba nữ đệ tử Viên Thanh Vi.

Mặc dù ba nữ đệ tử này có ngây thơ mơ mộng thật, nhưng các nàng cũng không phải đồ ngốc, thấy tình hình như vậy sao các nàng lại không hiểu tình cảnh bây giờ của mình thế nào?


Đi! Chúng ta quay về tông môn nói với sư phụ!
Trên mặt Viên Thanh Vi lộ ra một tia tàn nhẫn, ba nữ đệ tử quay đầu vội vàng lao về hướng mặt biển.

Mà sau lưng có năm người đang đuổi theo, trên mặt lại mang theo ý cười trêu tức,
Trở về? Các ngươi cảm thấy các ngươi vẫn còn cơ hội để về sao?


Cùng lúc đó, bên này cuối cùng võ giả họ Hồ cũng ra tay với La Chinh. Trong nháy mắt, tên trưởng lão họ Hồ dẫn đầu cầm trường thương đâm về phía La Chinh, hai mắt vốn đang híp lại của La Chinh bỗng nhiên mở ra, dùng ánh mắt như đang nhìn người chết, nhìn ba tên võ giả Thần Đan Cảnh này, trên mặt cũng hiện lên một nụ cười thản nhiên.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.