• 273

Chương 5.3


Số từ: 3402
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
3
La Phi và Doãn Kiếm gặp được Trang Tiểu Khê trong văn phòng của chủ nhiệm khoa Xương. Họ đưa cho bà ảnh trên sổ hộ khẩu của Vương Hiến, Trang Tiểu Khê nhìn chăm chú vào bức ảnh hồi lâu, cuối cùng lắc đầu nói:
Tôi không quen anh ta!

La Phi cảm thấy cần phải gợi ý một chút cho đối phương, bèn chỉ vào bức ảnh, nói:
Người này tên Vương Hiến, chúng tôi nghi ngờ những món đồ trang sức mà chị bị mất chính là do anh ta ăn trộm. Ngoài ra anh ta còn có một cô em gái tên là Vương Lôi, dạo này luôn nằm viện chữa trị trong khoa Thận ở bệnh viện các vị.


Vương Hiến?
Trang Tiểu Khê nói lặp lại cái tên này, nhìn lại bức ảnh thêm một lúc.
La Phi hỏi vẻ mong ngóng:
Đã nhớ ra rồi à?


Cái tên này có vẻ hơi quen.
Trang Tiểu Khê chau mày,
Hình như đã nhìn thấy ở đâu đó, nhưng cụ thể thì không nói cho rõ được.

La Phi khích lệ:
Chị hãy nghĩ kỹ lại đi!

Trang Tiểu Khê cố gắng nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu:
Thực sự không thể nào nhớ ra được... có thể là tôi nhớ nhầm đấy.

Nếu đã như vậy, La Phi cũng đành bó tay, chỉ có thể nói:
Vậy thì khi nào chị nhớ ra được, nhất định phải lập tức thông báo cho tôi biết đấy.


Đương nhiên rồi.
Khi Trang Tiểu Khê trả lại bức ảnh cho La Phi, miệng lại khẽ lẩm nhẩm:
Vương Hiến...


Còn một việc nữa.
La Phi sau khi nhận lấy bức ảnh, lại nói với Trang Tiểu Khê,
Tôi muốn nhờ chỉ giúp điều tra về hồ sơ bệnh án của Vương Lôi. Cô ấy chẳng phải là nhập viện khoa Thận sao? Tôi muốn biết trong quá trình chữa trị của cô ấy, liệu có liên quan gì với Lý Tuấn Tùng hay không?

Trang Tiểu Khê buột miệng hỏi lại một câu:
Việc này, anh bảo Tiêu Gia Lân giúp kiểm tra một chút chẳng phải là càng thuận tiện hơn sao?

La Phi cười ảo não, nói:
Hình như có rất nhiều bí mật về anh em Vương Lôi, Tiêu Gia Lân cũng đang cố tình giấu giếm chúng tôi.

Trang Tiểu Khê

một tiếng vẻ thấu hiểu.
La Phi cảm thấy thái độ của đối phương quá thờ ơ, bèn hỏi:
Chị không cảm thấy việc này hơi kỳ lạ sao?


Chẳng có gì kỳ lạ cả!
Trang Tiểu Khê khẽ nhún vai, bộ dạng như không có gì đáng để lấy làm lạ cả,
Tiêu Gia Lân có quá nhiều bí mật, nói dối chính là kỹ năng nghề nghiệp anh ta bắt buộc cần phải có.

La Phi hiểu ý mỉm cười. Nghĩ thầm lời đánh giá này có phần cay nghiệt nhưng cũng khá chuẩn xác. Nói đến đây, anh lại nghĩ đến một chuyện khác, bèn hỏi:
Tiêu Gia Lân có phải là rất khó đối phó với Kha Thủ Cần không?


Có thể đối phó được sao? Kha Thủ Cần không bao giờ nể nang gì ai cả, ngồi ở vị trí chủ nhiệm khoa Bệnh lý, cứ vài bữa lại gây phiền toái cho Tiêu Gia Lân.

La Phi hiểu ý nghĩa của cụm từ
gây phiền toái
, chắc chắn là những việc như kiểm nghiệm bệnh lý, phân tích nguyên nhân tử vong, Kha Thủ Cần chỉ luôn đưa ra kết quả chân thực, không bao giờ suy nghĩ đến lợi ích của bệnh viện. Còn Tiêu Gia Lân thì phải luôn đại diện cho bệnh viện để giải quyết những tranh chấp giữa bệnh viện và bệnh nhân, đương nhiên cũng sẽ coi Kha Thủ Cần như cái gai trong mắt.

Mấy hôm trước Kha Thủ Cần đã làm mất tim của một người chết thì phải? Sự việc đó sau này giải quyết thế nào rồi?


Đền tiền thôi!


Vậy Kha Thủ Cần thì sao? Không bị Tiêu Gia Lân lôi ra để gánh tội sao?

Tiêu Gia Lân vốn muốn mượn cơ hội này để cách chức Kha Thủ Cần. Sau đó Kha Thủ Cần tìm đến khoa Y vụ, anh ta một tay cầm lọ cồn to một tay cầm chiếc bật lửa. Sau khi gặp Tiêu Gia Lân, chẳng nói chẳng rằng, tạt cả lọ cồn vào người đối phương. Tiêu Gia Lân hoảng sợ, hai chân mềm nhũn, ngay lúc đó bèn xé nát tờ báo cáo xử phạt, vứt vào thùng rác.
Trang Tiểu Khê nhắc đến sự việc này, khóe miệng lộ ra chút ý cười.
La Phi cũng cười:
Kha Thủ Cần, ông ta đúng là nhiều quái chiêu, Tiêu Gia Lân cũng không trị nổi ông ta.


Được rồi, đừng nói những chuyện vô dụng này nữa.
Trang Tiểu Khê đứng dậy hỏi:
Bệnh nhân mà anh muốn điều tra tên là gì vậy nhỉ? Vương Lôi à?


Đúng vậy, Vương Lôi.

Trang Tiểu Khê rời khỏi văn phòng, chừng khoảng mười lăm phút sau, bà quay trở lại cung cấp các thông tin đã điều tra ra được.
Hồ sơ bệnh án của Vương Lôi được lập vào ngày 12 tháng 3 năm nay, bác sĩ khám bệnh cho cô ấy tên Trương Nhụy, ngay hôm đó đã kết luận là bị mắc bệnh Viêm cầu thận lupus ban đỏ hệ thống. Ngày 13 tháng 5, cô ấy bắt đầu nhập viện chữa trị, bác sĩ chủ trị là Quách Gia.
Bà giới thiệu tình hình tổng quát một lượt sau đó tổng kết:
Xem ra, bệnh nhân này hình như không có mối liên hệ gì với Lý Tuấn Tùng.

Sau khi nghe xong, La Phi lại nảy sinh ra một số câu hỏi khác:
Căn bệnh viêm cầu thận này chẳng phải là rất nghiêm trọng sao? Sao ngày 12 tháng 3 đã khám bệnh và biết rõ bệnh tình, đến tận ngày 13 tháng 5 mới nhập viện chữa trị chứ?


Việc này thì cũng khó nói lắm, có khả năng là do điều kiện kinh tế khó khăn, cần có thời gian để xoay tiền. Cũng có khả năng là...
, Trang Tiểu Khê định nói nhưng chợt ngưng lại, như thể có sự việc nào đó không tiện nói ra.

Là gì vậy?
Bà ta càng như vậy, La Phi lại càng muốn hỏi cho rõ ngọn ngành.
Trang Tiểu Khê do dự một lát, cuối cùng vẫn nói nốt câu:
Cũng có khả năng là bệnh viện không muốn nhận.


Bệnh viện không nhận, vì sao vậy?


Bởi vì Vương Lôi có bảo hiểm y tế, cá nhân cô ấy chỉ cần chịu một phần nhỏ viện phí, phần lớn số tiền phải lấy từ trong ngân sách bảo hiểm y tế.


Vậy thì có làm sao?
La Phi không hiểu được ý tứ của đối phương,
Có bảo hiểm y tế chẳng phải là việc tốt sao?


Sự việc là như thế này...
Trang Tiểu Khê ngồi xuống phía đối diện La Phi, bày ra tư thế chuẩn bị một cuộc thảo luận lớn,
Hiện nay chẳng phải là đang cải cách y tế sao? Phí bảo hiếm y tế không cần bệnh nhân ứng trả trước, trực tiếp lấy từ nguồn kinh phí bảo hiểm y tế. Việc này đã gây ra một vấn đề: mỗi bệnh viện hàng năm sẽ được phân một số tiền phí bảo hiếm y tế nhất định, nhưng con số này chắc chắn là không đủ. Nếu như phí bảo hiểm y tế năm đó đã dùng hết rồi, nếu thu nhận thêm những người bệnh tham gia bảo hiểm y tế, phí chữa trị trên thực tế là bệnh viện phải chi trả. Phần khuyết thiếu này phải đợi đến năm sau khi phát tiền phí bảo hiếm y tế thì mới có thể bù được. Sau đó, đương nhiên số tiền dùng cho năm sau lại càng ít hơn, như vậy thì sẽ rơi vào vòng tuần hoàn ác tính. Cuối cùng, bệnh viện sẽ không muốn tiếp nhận những bệnh nhân dùng bảo hiểm y tế, bởi vì bệnh viện càng nhận nhiều, số tiền phải tự bỏ ra chi trả cũng càng nhiều, như vậy thì doanh thu của cả bệnh viện, bao gồm lương của y bác sĩ, phúc lợi sẽ đều bị ảnh hưởng rất lớn.


Lẽ nào vì điều này mà có thể từ chối bệnh nhân, có bệnh cũng không khám cho họ sao?
La Phi hiểu được cốt lõi vấn đề, nhưng không thể nào hiểu được thái độ y đức của bệnh viện.

Đương nhiên không thể nào từ chối lộ liễu, ít ra đến khám thì vẫn được. Nhưng nếu liên quan đến việc nhập viện thì sẽ có một số phương pháp để giải quyết.
Trang Tiểu Khê tiếp tục giải thích với La Phi:
Bởi vì số giường bệnh trong bệnh viện chúng tôi chắc chắn cung không đủ cầu, như vậy khi tiếp nhận bệnh nhân thì sẽ có thể lựa chọn, những bệnh nhân tự bỏ tiền mặt ra chi trả viện phí chắc chắn sẽ được ưu tiên trước, những người bị bệnh dùng công phí có mối quan hệ cũng không phải lo không vào được. Có đôi khi, cho dù thực sự không có giường, cũng vẫn có thể kê thêm giường. Nhưng bệnh nhân như Vương Lôi vừa không có mối quen biết, lại dùng bảo hiểm y tế, tình hình không hề khả quan. Cũng không nói là không nhận, chỉ nói là không có giường, cần phải xếp hàng đợi, anh có thể có cách nào được chứ?

La Phi nghe vậy, liên tục lắc đầu. Cái cách bảo hiểm y tế, viện phí không cần người tham gia bảo hiểm ứng trả trước, trực tiếp lấy từ ngân sách, đây vốn là để thuận lợi cho nhân dân, thật không ngờ khi thực hiện lại đã bị biến dạng. Xét cho cùng, vẫn là bởi vì tổng lượng nguồn tiền không đủ, cũng không thể dồn toàn bộ trách nhiệm cho bệnh viện một cách phiến diện được.

Cho nên Vương Lôi mặc dù bệnh tình nguy cấp, vẫn cứ phải kéo dài thời gian đến tận hai tháng sau mới được nhập viện à?


Rất có thể chính là vì nguyên nhân này.
Đã nói đến mức này, Trang Tiểu Khê cũng không muốn né tránh điều gì, bà nói rõ thêm,
Các anh hãy nhìn thời gian cô ấy nhập viện, ngày 13 tháng 5, anh vẫn còn nhớ chứ? Chính là một ngày trước đó, khoa Thận đã xảy ra một sự việc nghiêm trọng.

Nghe đối phương nhắc đến, La Phi lập tức nhớ ra:
Sáng sớm ngày 12 tháng 5, Vương Ngọc qua đời!

Trang Tiểu Khê gật đầu:
Trong nội bộ bệnh viện, tiền bảo hiểm y tế cũng được phân chia, từng khoa đều có định mức. Những bệnh nhân như Vương Ngọc, một năm tiền viện phí phải mất đến một hai trăm triệu tệ, như vậy là đã chặn đường vào khoa Thận của biết bao nhiêu bệnh nhân dùng bảo hiểm y tế bình thường khác chứ? Cho nên Vương Ngọc qua đời, số tiền bị ông ta chiếm dụng liền được giải phóng. Vương Lôi lúc này mới có được cơ hội để nhập viện chữa trị thì phải?


Nói vậy thì, sự cố điều trị mà Lý Tuấn Tùng gây ra, trên thực tế lại gián tiếp giúp cho Vương Lôi một việc lớn nhỉ?
La Phi chau mày. Anh hình như đã tìm thấy được sợi dây liên hệ giữa Lý Tuấn Tùng và anh em Vương Lôi rồi, nhưng sợi dây này có liên quan gì đến chính bản thân vụ án đây? Anh nhất thời cũng không thể nào trả lời rõ ràng được.

Cũng có thể nói như vậy.
Trang Tiểu Khê ngừng một lát, rồi nói tiếp:
Cụ thể việc điều phối nguồn tiền bảo hiểm y tế, đó là công việc do Tiêu Gia Lân quản lý, anh có thể tìm anh ta để xác minh. Nhưng anh ta chắc sẽ không nói thật đâu, đây là quy tắc ngầm của ngành nghề, nếu anh hỏi anh ta, chắc chắn anh ta sẽ trả lời: làm gì có việc đó chứ? Chúng tôi chưa bao giờ từ chối bất cứ bệnh nhân nào vì vấn đề tiền bạc.

La Phi cũng cảm thấy không cần phải tìm Tiêu Gia Lân để xác minh, anh cũng cảm thấy sự thực đã quá rõ ràng rồi.
Đúng lúc này, di động của Doãn Kiếm đổ chuông. Cậu chàng lắng nghe giây lát, rồi hội báo với La Phi:
Chỗ Thẩm Nguyên đã điều tra rồi, quả nhiên có tình hình đặc biệt.

La Phi lập tức đứng dậy:
Bảo cậu ấy đứng ở cổng khu nội trú đợi chúng ta.
Nói xong, anh chào tạm biệt Trang Tiểu Khê, rồi cùng Doãn Kiếm quay trở lại cổng khu nội trú. Thẩm Nguyên đã đứng đợi sẵn ở đó, cậu đang xách một túi hoa quả, trông như một người bình thường đến thăm bệnh nhân, nhưng trên thực tế, anh chàng này là một nhân viên trinh sát điều tra đắc lực của đội Cảnh sát hình sự.
La Phi đi lên hỏi:
Có tình hình gì?

Thẩm Nguyên nói:
Vương Lôi đúng là đã nằm ở phòng bệnh 709. Lúc đó tôi giả làm bạn học của Vương Lôi, đến phòng bệnh tìm Vương Lôi. Một bà cô ở giường bệnh bên cạnh nói Vương Lôi vừa mới chuyển phòng bệnh, chuyển vào chiều nay. Tôi bèn tiến đến nói chuyện phiếm với bà cô đó mấy câu, đã tìm hiểu được một số tình hình chính. Nghe nói từ ngày Vương Lôi nằm viện, người thường xuyên chăm sóc cô ấy chính là một chàng trai trẻ, Vương Lôi gọi anh ta là
anh
.


Vậy thì đúng rồi.
La Phi vỗ tay nói:
Vương Hiến quả nhiên là chưa chết.


Nhóm người này không biết đang giở trò gì nữa?
Doãn Kiếm ngẫm nghĩ mãi,
Rõ ràng anh ta vẫn còn đang sống sờ sờ, trong hệ thống hộ khẩu lại chuyển sang trạng thái tử vong. Hơn nữa, có bao nhiêu người đều đang giúp đỡ để che giấu bí mật này!


Nhất định phải lôi được tên này ra!
La Phi cân nhắc một lát bắt đầu sắp xếp phương án tiếp theo,
Bây giờ chúng ta phân làm hai ngả: Thẩm Nguyên, cậu cứ canh giữ ở đây, theo dõi sát sao phòng bệnh 702, nếu như có ai đó đến tiếp xúc với Vương Lôi, lập tức hội báo với tôi; Doãn Kiếm, hai người chúng ta đi kiểm tra các máy camera giám sát, xem xem anh ta sau khi rời khỏi tiệm vàng đã đi đâu.

Thế là Thẩm Nguyên tiếp tục ở lại tòa nhà nội trú bệnh viện Nhân Dân, hai người La Phi và Doãn Kiếm đi đến tiệm vàng của Kiều Tịnh, đó chính là điểm khởi đầu để lần theo dấu vết của Vương Hiến. Khi Vương Hiến rời khỏi tiệm vàng không hề cố tình che giấu tung tích, cho nên công tác điều tra loại trừ được tiến hành rất thuận lợi. Đến khoảng 7 giờ tối, La Phi đã tìm thấy được nơi cuối cùng mà Vương Hiến biến mất - thôn Thành Trung cách bệnh viện Nhân Dân không xa.
La Phi phán đoán đây chắc là nhà trọ Vương Hiến thuê, anh ta vừa đi làm thuê, vừa chăm sóc em gái mắc bệnh nặng. Thế nên họ bèn mang theo bức ảnh trong hộ khẩu của Vương Hiến đến hỏi thăm ở thôn Thành Trung hơn nữa nhanh chóng thu được kết quả.

Tôi biết người này.
Một ông lão nhìn bức ảnh nói,
Sống ngay ở khu góc phía trước, thuê một căn nhà mái bằng của ông Lý.
Nói xong, ông lão còn nhiệt tình dẫn La Phi và Doãn Kiếm đến trước cửa ngôi nhà mái bằng đó.
Từ ô cửa sổ căn nhà hắt ra ánh sáng đèn, La Phi đi đến gõ cửa.

Ra đây!
Trong căn phòng có người lên tiếng, giây lát sau, cửa phòng mở ra, một người nam giới ngoài 30 tuổi đứng sau cánh cửa. Người nam giới này vừa thấp vừa mập, rõ ràng không phải là Vương Hiến.

Chào anh!
La Phi đưa ra thẻ cảnh sát,
Chúng tôi là cảnh sát!


Ồ.
Người nam giới cười tỉnh bơ,
Có chuyện gì vậy?

La Phi giơ bức ảnh của Vương Hiến ra:
Anh có quen người này không?

Người nam giới liếc nhìn một cái, nói:
Không quen.


Cậu ấy chẳng phải luôn sống ở đây sao?
Ông lão tỏ ra nghi ngờ đối với câu trả lời của người đàn ông, sau đó ông lão lại nhìn đối phương rồi lẩm nhẩm:
Anh là ai vậy? Sao tôi chưa từng nhìn thấy anh bao giờ cả?


Ông ơi, ông nhớ nhầm rồi.
Người đàn ông cười ha ha, nói:
Người vẫn luôn sống ở đây là cháu, còn người trên tấm ảnh, cháu không hề quen.


Cậu nói bừa rồi!
Ông lão có phần bực bội,
Đúng là tôi đã nhiều tuổi, nhưng đầu óc vẫn chưa lẫn đâu!


Nếu ông không tin, có thể hỏi ông chủ nhà mà.
Người đàn ông xòe tay ra vẻ bất lực,
Sư phụ Lý sống ngay ở bên cạnh đấy.

Ông lão cũng không hàm hồ, đi đến nhà bên cạnh và lên tiếng gọi:
Ông Lý ơi, ông Lý ơi!

Cánh cửa nhà bên cạnh mở ra, ông Lý chủ nhà bước ra, ông lên tiếng chào người hàng xóm già lâu năm trước sau đó nhìn La Phi và Doãn Kiếm với ánh mắt dò xét:
Có chuyện gì vậy?


Sư phụ Lý...
người nam giới thấp mập tranh lên tiếng, nói:
Ông làm chứng giúp tôi: Có phải tôi luôn sống ở đây không?

Sư phụ Lý gật đầu nói:
Đúng vậy.

Người đàn ông lại hỏi:
Vậy trong căn phòng này của tôi, còn có ai sống cùng nữa không?

Sư phụ Lý lắc đầu:
Căn phòng nhỏ thế này, sao có thể ở được hai người chứ?

Người đàn ông quay sang, nhìn La Phi, rồi lại nhìn ông lão:
Bây giờ các vị đã tin rồi chứ?

Ông lão ngẩn người một lúc, lúc lắc đầu, nói:
Lẽ nào thực sự tôi đã lẩm cẩm rồi sao?

La Phi đứng bên cạnh nở nụ cười ảo não. Anh biết ông lão không hề lẩm cẩm chút nào, chỉ là người đàn ông này đã thông đồng với chủ nhà từ trước rồi, cố tình lừa gạt anh mà thôi.
Cũng giống như Triệu Lâm ở phòng bệnh, người đàn ông này cũng vẫn có thần thái dương dương tự đắc, như thể hận một nỗi không thể nói thẳng toẹt ra: tôi đang lừa anh đấy, anh có thể làm được gì chứ?
Không còn nghi ngờ gì nữa, phía sau anh ta chắc chắn là có một thế lực hùng mạnh đủ để chống đỡ cho bộ dạng thái độ này của anh ta.
La Phi cảm giác như trước mặt mình hiện ra một tấm lưới lớn, tấm lưới chắc chắn này đã chắn đường đi của anh. Anh có thể cảm nhận được sức mạnh của người giữ tấm lưới, nhưng lại không có cách nào nhìn rõ được khuôn mặt thật của đối phương.

Được rồi.. xem ra là chúng tôi đã nhầm lẫn rồi.
La Phi lại một lần nữa nhượng bộ. Đúng lúc anh đang chuẩn bị gọi Doãn Kiếm rời khỏi đó, điện thoại di động của anh đổ chuông. Và cuộc điện thoại này đã mang lại cơ hội xoay chuyển cục diện bế tắc trước mắt.
Người gọi điện thoại đến là Trang Tiểu Khê, bà nói với La Phi:
Tôi biết Vương Hiến là ai rồi. Tốt nhất anh hãy đến luôn nhà tôi để xem nhé.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Thông Báo Tử Vong Ngoại Truyện: Sự Trừng Phạt.