• 273

Chương 5.4


Số từ: 4500
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
4
Hai mươi phút sau, La Phi và Doãn Kiếm đến gặp Trang Tiểu Khê ở Bách Hợp Gia Viên. Trang Tiểu Khê dẫn hai người bọn họ vào trong thư phòng của Lý Tuấn Tùng.
Trên bức tường phía đông thư phòng treo ba mươi hai khung ảnh, mỗi khung ảnh đại diện cho một cuộc phẫu thuật ghép thận thành công. Có thể nói, ba mươi hai khung ảnh này là kết tinh thành tích huy hoàng trong nghề y cả cuộc đời Lý Tuấn Tùng.

Tôi luôn cảm thấy cái tên Vương Hiến này hơi quen quen. Vừa rồi lúc quét dọn, cuối cùng tôi cũng đã nhớ ra...
, Trang Tiểu Khê đi đến bên bức tường, chỉ vào một khung ảnh trong số đó, nói:
Các anh nhìn này, chính là ở đây.

La Phi và Doãn Kiếm cùng lại gần, ở vị trí góc dưới bên trái khung ảnh Trang Tiểu Khê chỉ, ở đó có mấy hàng chữ nhỏ, trong đó thông tin đáng quan tâm nhất là của hai người:

Cơ thể nhận: Đường Nam, nam giới, 24 tuổi.
Cơ thể cho: Vương Hiến, nam giới, 27 tuổi.

Hàng dưới cùng còn ghi rõ thời gian tiến hành phẫu thuật chính là ngày 23 tháng 4 năm nay.
Chỉ mấy hàng chữ ngắn ngủn, nhưng La Phi lại nhìn rất lâu. Thần sắc anh dần trở nên nặng nề, sau cùng, anh quay sang nói với Doãn Kiếm:
Bây giờ cậu hãy đi điều tra xem, con trai của bí thư Đường Triệu Dương tên là gì?

Doãn Kiếm cũng đoán được dụng ý của La Phi, cậu lập tức ấn cuộc điện thoại để triển khai điều tra, kết quả điều tra nhanh chóng phản hồi lại.

Đúng vậy...
, Doãn Kiếm nhìn La Phi nói,
Con trai của bí thư Đường chính là Đường Nam.


Nửa năm trước, Lý Tuấn Tùng đã làm phẫu thuật ghép thận cho Đường Nam, cơ thể cho thận chính là Vương Hiến.
Giọng nói của La Phi chậm rãi nhưng nặng nề,
Bây giờ cuối cùng có thể giải thích được rồi: tại sao Vương Hiến rõ ràng vẫn còn sống, nhưng trong hệ thống hộ khẩu lại chuyển thành một người đã chết.


Bởi vì nước ta có sự hạn chế vô cùng nghiêm ngặt đối với việc cấy ghép cơ quan nội tạng cho cơ thể sống, cơ thể nhận và cơ thể cho bắt buộc phải là người có mối quan hệ họ hàng trong ba đời. Nhưng nếu như người chết quyên tặng thì không cần có bất cứ ràng buộc nào về mối quan hệ giữa cơ thể cho và cơ thể nhận.
Doãn Kiếm vừa suy nghĩ vừa nói, cậu dùng phương thức này cố gắng theo kịp được tư duy của La Phi.
Trang Tiểu Khê đứng bên hình như nghe không hiểu, bà lên tiếng hỏi:
Có chuyện gì vậy?


Chúng tôi luôn tìm kiếm cái người tên Vương Hiến, nhưng trong hệ thống hộ khẩu hiển thị anh ta đã chết rồi.
La Phi giải thích ngắn gọn,
Bây giờ xem ra, cái chết của anh ta chỉ là một giả tượng, mục đích là vì cuộc phẫu thuật cấy ghép thận thực hiện nửa năm trước.


Ý của anh là: Lý Tuấn Tùng tham gia vào một cuộc phẫu thuật cấy ghép cơ quan nội tạng phi pháp sao?

La Phi gật đầu.

Bí thư Đường mà các anh vừa nói đến là người nào?


Là Đường Triệu Dương - bí thư ủy ban chính pháp ban Thường vụ thành ủy
. La Phi chỉ tay vào góc dưới bên trái khung ảnh,
Ông ta chính là bố ruột của Đường Nam.


Bí thư ủy ban chính pháp ư?
Trang Tiểu Khê tỏ ra vô cùng kinh ngạc, sau đó lại nói vẻ đăm chiêu,
Với quyền thế của ông ta, muốn ngụy tạo cái chết của một con người cũng không phải là việc gì khó khăn cả.

Đúng vậy, La Phi cuối cùng đã nhìn thấy người giăng lưới ẩn nấp thao túng mọi việc - thoạt không ngờ lại là nhân vật này! Thảo nào lại gây ra cho mình thứ cảm giác áp lực lớn đến như vậy.
Trang Tiểu Khê lại hỏi:
Vậy thì cái chết của Lý Tuấn Tùng có liên quan đến sự việc này không?

La Phi cũng đang suy xét đến vấn đề này.

Tất cả những kẻ có tội đều phải chịu sự trừng phạt!
Đây chính là hàng chữ mà hung thủ đã để lại trên đầu Lý Tuấn Tùng.
Cái gọi là
có tội
, có phải chính là ám chỉ cuộc phẫu thuật cấy ghép nội tạng phi pháp nửa năm trước hay không nhỉ? Nếu triển khai theo hướng tư duy này, người có tội không chỉ có một mình Lý Tuấn Tùng, tất cả những người tham gia vào cuộc phẫu thuật lần này đều có phần, trong đó đương nhiên cũng sẽ bao gồm cả Đường Triệu Dương
Cho nên Đường Triệu Dương mới đột ngột xuất hiện có mặt trong cuộc họp của tổ chuyên án, bởi vì cái chết của Lý Tuấn Tùng khiến ông ta cảm thấy có gì đó bất an. Ông ta lo lắng khi cảnh sát triển khai điều tra Lý Tuấn Tùng sẽ nhổ củ cải nhổ cả đất lên, lôi ra được vụ việc cấy ghép nội tạng phi pháp. Ông ta buộc phải quan tâm theo dõi sát sao tiến triển vụ án của phía cảnh sát.
Lúc đầu, khi làm thủ tục giả vờ tử vong cho Vương Hiến, Vu Liên Hải chắc chắn là một trong những người biết rõ tình hình. Cho nên sau khi Doãn Kiếm gọi điện thoại đến đồn công an Tào Hà, lập tức gây nên sự cảnh giác của Đường Triệu Dương. Thế nên cả đội ngũ nhân lực cùng xuất hiện, vây xung quanh anh em nhà họ Vương để làm lá chắn. Mục đích chính là ngăn cản phía cảnh sát lôi ra được vụ việc cấy ghép thận nửa năm trước.
Vậy Vương Hiến thì sao? Lẽ nào anh ta chính là hung thủ đã giết hại Lý Tuấn Tùng?
Có thể tưởng tượng: nửa năm trước Vương Lôi mắc bệnh nặng, cần gấp một khoản tiền viện phí. Vương Hiến nóng lòng muốn cứu em gái, trong lúc khẩn cấp, đã tham gia cuộc giao dịch mua bán thận ở chợ đen. Trong cuộc giao dịch này, người bán thận luôn đứng ở thế yếu. Họ bị tầng tầng lớp ướp bóc lột, mặc dù phải trả giá rất đắt về sức khỏe của chính mình, nhưng thù lao cuối cùng nhận được thì cũng chỉ khoảng ba bốn vạn tệ. Thu nhập mà họ nhận được thua xa những gì họ phải hy sinh mất mát, sau đó nảy sinh tâm lý oán hận là điều hết sức bình thường. Mà căn bệnh Vương Lôi mắc phải lại là căn bệnh phiền toái tốn nhiều thời gian và tiền bạc. Nửa năm đã trôi qua, số tiền bán thận lúc đầu e rằng đã chẳng còn lại bao nhiêu nữa rồi. Bây giờ Vương Hiến lại cần phải nghĩ cách để kiếm được tiền, anh ta cũng không có con đường nào khác, chắc cũng vẫn chỉ có thể nghĩ đến việc bán thận này thôi nhỉ?
Lúc đó số tiền nhận được ít như vậy, bắt buộc cần đòi lại chút công bằng! Nếu như ôm suy nghĩ này, vậy thì một loạt các hành vi bắt cóc, trộm cắp, tống tiền, giết người hình như đều có thể lý giải hợp lý được rồi.
Bởi vì sự vướng mắc lúc Vương Lôi nhập viện, Vương Hiến chắc cũng ít nhiều biết về sự cố điều trị của Vương Ngọc, hơn nữa, anh ta chắc chắn rất khó chịu với hành vi chiếm dụng nguồn kinh phí lớn bảo hiểm xã hội của bố con Vương Ngọc nhỉ? Những điều này đã trở thành lý do để anh ta sau này dàn dựng nên kịch bản để hãm hại Vương Cảnh Thạc.
Chỉ có điều, sao Vương Hiến lại chĩa mũi nhọn vào một mình Lý Tuấn Tùng cơ chứ? Lý Tuấn Tùng chỉ là bác sĩ cầm dao mổ, người anh ta cần phải oán hận nhất chính là người mua thận và những người môi giới lòng dạ xấu xa mới phải. Lẽ nào chỉ vì Lý Tuấn Tùng yếu đuối nhu nhược dễ ức hiếp? Nhưng cần thiết phải giết người sao? Còn vứt đầu ở chốn công cộng đông đúc, đây là mối thù hận sâu sắc nhường này?
Lẽ nào trong ca phẫu thuật ghép thận đó còn ẩn giấu một số bí mật không thể để người khác hay biết, cho nên mới gây nên hành động điên cuồng này của Vương Hiến?
Muốn phá giải được hết những uẩn khúc ở đây, xem ra phía cảnh sát bắt buộc phải chuyển tầm nhìn quay trở lại nửa năm trước.
Cùng lúc khi La Phi tiến hành suy ngẫm, đầu óc Doãn Kiếm cũng luôn vận động. Lúc này đây, cậu đưa ra đề nghị:
Hay là chúng ta đến bệnh viện điều tra một chút về ghi chép thông tin ghép thận lúc đó, biết đâu lại phát hiện ra một số thứ.

La Phi sau khi thoáng cân nhắc, lắc đầu, nói:
Không được! Sự việc này chắc chắn cũng có phần của Tiêu Gia Lân, bây giờ ở phía bệnh viện đã đề phòng sẵn rồi. Chúng ta đi lấy thông tin ghi chép, không những không lấy được những thông tin có giá trị, ngược lại còn đánh rắn động cỏ!

Cao thủ giao đấu, rất chú trọng đến việc biết địch biết ta, đánh úp đối phương. Bây giờ đối phương vẫn còn chưa biết việc ghép thận đã bị bại lộ, phía cảnh sát không cần thiết phải nhắc nhở bọn họ điều này. Cần phải biết rằng, buổi chiều mình chỉ là điều tra một chút về hộ khẩu của Vương Hiến, lập tức đã gây nên đòn phản công quyết liệt của đối thủ, trực tiếp gây nên sự bị động ở những bước tiếp theo. Bây giờ coi như là cũng có được một cơ hội thay đổi cục diện mới, đối diện với đối thủ hùng mạnh đó, bắt buộc phải vô cùng thận trọng mới được.
Doãn Kiếm cũng hiểu được ý tứ của La Phi, cậu
ừm
một tiếng, xin chỉ thị của cấp trên:
Vậy bây giờ cần phải làm thế nào?


Ra tay từ vòng ngoài.
Tư duy của La Phi chuyển động nhanh chóng, vừa nghĩ vừa nói:
Việc bán thận, ở giữa chắc chắn là có môi giới phi pháp đang vận hành. Ngày 12 tháng 3 Vương Lôi khám bệnh, phát hiện ra mắc bệnh nặng, ngày 13 tháng 4, Vương Hiến làm phẫu thuật cho thận, cậu hãy lấy cho tôi danh sách tất cả các cuộc điện thoại của Vương Hiến, Lý Tuấn Tùng và cả Tiêu Gia Lân trong khoảng thời gian này, xem xem có người liên hệ nào chung không?

Doãn Kiếm lập tức bố trí nhân viên kỹ thuật điều tra. Khoảng mười lăm phút sau, một manh mối được phản hồi trở lại.
Trương Lập Phấn, nam giới, 45 tuổi, số điện thoại 139, trong khoảng thời gian tương ứng đều có cuộc điện thoại với cả ba người nêu trên, đặc biệt là phát sinh rất nhiều cuộc gọi với Vương Hiến và Tiêu Gia Lân.
La Phi ra chỉ thị:
Lập tức gọi điện thoại cho người này, hẹn gặp mặt anh ta ở cổng bệnh viện.

Doãn Kiếm bèn lấy di động ra, ấn số máy, sau khi điện thoại được kết nối, truyền tới một âm thanh khàn đục của nam giới:
A lô, ai đấy?


Là anh Trương Lập Phấn phải không?
. Doãn Kiếm đã chuẩn bị sẵn nội dung cần nói,
Tôi muốn nói chuyện với anh một chút về việc mua thận.


Mua thận gì chứ?
. Đối phương hỏi vẻ cảnh giác,
Ai bảo anh gọi cuộc điện thoại này vậy?


Bạn bè giới thiệu mà, chủ nhiệm Tiêu ở bệnh viện Nhân Dân
, Doãn Kiếm nêu ra danh hiệu của Tiêu Gia Lân, cậu tin rằng người đàn ông kia chắc chắn là nhân vật trung tâm tham gia vào sự việc cấy ghép thận nửa năm trước.
Quả nhiên giọng điệu của Trương Lập Phấn nhiệt tình hẳn:
Ồ, là bạn của chủ nhiệm Tiêu à? Anh họ gì?


Họ Doãn.


Anh Doãn, rất hân hạnh, có chuyện gì, anh nói đi!


Họ hàng của tôi đang đợi để làm phẫu thuật ghép thận, bây giờ không tìm được nguồn thận, muốn nhờ anh giúp đỡ. Thế này đi, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện. Chỗ tôi không thiếu tiền, giá cả thế nào tùy anh.


Ôi, bạn của chủ nhiệm Tiêu, giá cả thế nào sao dám nói bừa được chứ? Bây giờ nói chuyện luôn à?


Đúng vậy, hẹn nhau ở cổng bệnh viện Nhân Dân nhé?


Được. Gần đấy có quán cà phê Tiêu Diệp, gặp nhau ở đó nhé?
Trương Lập Phấn nói ra địa điểm cụ thể, xem ra anh ta đã rất quen thuộc với việc hẹn gặp như thế này.

Được, vậy chúng ta không gặp không về nhé!
Doãn Kiếm nói xong bèn tắt máy.
La Phi xua tay:
Đi thôi!

Hai người chào tạm biệt Trang Tiểu Khê, lái xe đến thẳng bệnh viện Nhân Dân. Quán cà phê Tiêu Diệp nằm ở vị trí cách cổng bệnh viện 50 mét về phía đông, hai người vừa mới ngồi xuống ghế một lát, điện thoại di động của Doãn Kiếm liền vang lên.

A lô... là tôi. Phải rồi, tôi đã đến rồi.
Doãn Kiếm vừa nghe điện thoại, vừa đứng dậy bước mấy bước về phía cửa để đón. Một người đàn ông trung niên bước lại, sau khi nhìn thấy Doãn Kiếm, bèn tắt di động, sau đó vẫy tay chào.

Chào anh Trương
. Doãn Kiếm bước lên trước, giơ tay phải ra, tư thế như muốn bắt tay.

Chào anh, chào anh
. Trương Lập Phấn cũng ân cần đưa tay phải của mình ra. Tiếp đến, anh ta liền nghe thấy một tiếng c-rắc, một chiếc còng tay sáng loáng đã còng vào cổ tay anh ta.
Sau khi bước vào trong phòng thẩm vấn của đội Cảnh sát hình sự, Trương Lập Phấn rụt đầu rụt cổ vào trong ghế, hoàn toàn không có sự nhiệt tình nhanh nhẹn lúc đầu nữa.
La Phi nghiêm giọng hỏi:
Biết vì sao tôi bắt anh không?


Không biết.
Trương Lập Phấn đung đưa, lúc lắc cái đầu vẻ vô tội.
Các anh chẳng phải bảo tôi giới thiệu nhập viện sao? Tôi tốt bụng đến ngay, liền bị các anh bắt về đây.


Giới thiệu nhập viện? Anh còn có thể chối được à?
La Phi cười khẩy,
Vừa rồi khi nói chuyện điện thoại đã ghi âm, nội dung chúng ta nói đến là việc mua thận
.

Mua thận? Đó là các anh nói chứ nhỉ? Tôi không nghe rõ
. Trương Lập Phấn giả vờ chớp mắt, sau đó còn hỏi ngược lại một câu:
Tôi có nói đến việc mua thận, bán thận sao?

La Phi nhớ lại lúc đó anh ta luôn hướng theo đà câu nói của Doãn Kiếm. Những từ then chốt, chính bản thân anh ta đúng là không nhắc đến một chữ nào, xem ra anh ta cũng đã lăn lộn làm việc này nhiều năm rồi, rất thông thạo cách đối phó với cảnh sát. Muốn loại người này mở miệng ra, bắt buộc phải có chút cách thức phù hợp.
La Phi nhìn Trương Lập Phấn giây lát, đột nhiên cất cao giọng hỏi:
Anh quen Vương Hiến chứ?


Vương Hiến?
Trương Lập Phấn cố tình kéo dài giọng, không nói là quen, mà cũng không nói là không quen.
La Phi ra hiệu bằng mắt với Doãn Kiếm, cậu lấy ra bức ảnh của Vương Hiến đưa tới,
bộp
một tiếng, đập tấm ảnh xuống trước mặt Trương Lập Phấn:
Chính là người này, anh hãy xem thật kỹ đi!

Trương Lập Phấn nhìn tấm ảnh nói vẻ hàm hồ:
Hình như trông hơi quen.
Sau đó bèn ngẩng đầu lên, thầm thăm dò phản ứng của La Phi.

Đừng có giả vờ giả vịt nữa!
La Phi trịnh trọng nhắc nhở đối phương,
Tôi nói cho anh biết, chuyện của các anh không giấu được đâu, cảnh sát đã bắt anh chắc chắn là đã có lý do để bắt anh rồi. Anh không nói à, được thôi, vậy thì chúng tôi sẽ nghe người khác nói - Vương Hiến, Tiêu Gia Lân, những việc mà bọn họ biết chắc là không ít hơn anh nhỉ? Để anh nói trước là đã cho anh cơ hội, nếu anh không biết điều, vậy thì cứ để người khác nói ra đi.
Nói xong anh liền đứng dậy, giả vờ định bỏ đi.

Ôi, đợi đã, để tôi xem kỹ lại, xem kỹ lại...
. Trương Lập Phấn kêu lên, sau đó lại nhìn tấm ảnh nói:
Ừm, hình như là nhớ ra rồi
.
La Phi ngồi trở lại, lạnh lùng nói:
Vậy thì nói đi!


Sự việc này không thể trách tôi được
. Trương Lập Phấn vừa đảo tròn mắt, vừa bắt đầu kể.
Đó là Tiêu Gia Lân đến tìm tôi trước, nói là có một bệnh nhân đang cần ghép thận, nhưng lại không có nguồn thận thích hợp, nhờ tôi giúp đỡ tìm kiếm. Tôi đã liên hệ với mấy người, trong số đó có người tên Vương Hiến này
. Trương Lập Phấn nói mấy câu rất đơn giản, những điểm then chốt ở trong đó thì không hề nhắc đến.
La Phi biết đây là đặc điểm của những kẻ cáo già, khôn ranh, anh muốn bọn họ khai sạch tất cả mọi việc là điều không thể, bắt buộc phải tăng thêm áp lực cho họ, anh gây áp lực bao nhiêu thì họ mới khai ra bấy nhiêu.

Tiêu Gia Lân tại sao lại tìm anh, mà không tìm người khác?


Tôi cũng chỉ là lăn lộn ở bệnh viện để kiếm miếng cơm ăn thôi mà, đăng ký lượt khám chuyên gia, bố trí giường bệnh để nhập viện.
Trương Lập Phấn chọn từ nói giảm nói tránh,
Cũng chẳng làm được việc gì lớn, chỉ là quen mặt với y bác sĩ trong bệnh viện.


Anh tìm được Vương Hiến như thế nào vậy?


Cũng là anh ta tìm tôi mà, lúc đó tôi ở bệnh viện phát một số tấm card, anh ta gọi cho tôi theo số điện thoại ở trên tấm card.

Giống như loại môi giới đen này, thường xuyên hoạt động ở trong bệnh viện, phát card để có được mối làm ăn. Vương Hiến có lẽ là khi đi cùng em gái vào khám bệnh, thì nhìn thấy tấm card của Trương Lập Phấn nên đã nảy sinh ra ý nghĩ bán thận để có tiền. La Phi hỏi tiếp:
Anh có biết người muốn mua thận là ai không?


Việc này thì tôi không biết đâu.
Sau khi dừng một lát Trương Lập Phấn nói tiếp:
Dù sao thì chắc chắn đó không phải là một nhân vật tầm thường đâu
.

Ồ?
La Phi nheo mắt,
Tại sao lại nói như vậy?


Sự việc này từ đầu đến cuối vẫn đều do Tiêu Gia Lân làm trung gian, nếu không phải là nhân vật lớn, có thể phiền tới chủ nhiệm Tiêu của chúng ta sao, hơn nữa, một số yêu cầu của anh ta cũng không giống như những người bình thường khác.


Yêu cầu gì?
La Phi đặc biệt có hứng thú đối với những chi tiết như vậy.

Ví dụ như bên đó nói không muốn cấy ghép thực thể sống, cần phải làm thành thận của người đã mất, chính là dùng danh nghĩa của người chết để làm hình thức quyên tặng.

Sự việc này La Phi đã biết:
Cấy ghép từ thi thể sống chẳng phải là pháp luật không cho phép sao? Bắt buộc phải là họ hàng thân thích trong phạm vi ba đời mới được.


Mối quan hệ họ hàng thì có thể làm được, việc này chúng ta đều có đường đi nước bước hết rồi, không hề khó. Nhưng ở bên đó lại không đồng ý, nói rằng sự việc này không đáng tin, rất dễ bị người ta điều tra ra được, bắt buộc phải làm thành thận của người đã chết. Cho dù là tìm được người vừa mới chết, thông đồng với người nhà ngụy tạo một bản quyên tặng nội tạng, sau đó coi quả thận cấy ghép đó chính là của người chết quyên tặng. Đến lúc đó chỉ cần hỏa thiêu người chết, sự việc này có thể nói là chết không đối chứng. Làm như vậy rõ ràng càng đảm bảo hơn, nhưng phải tốn thêm chi phí. Cho nên thông thường mọi người không làm như vậy, không có ý nghĩa gì cả. Chỉ có người đặc biệt thận trọng mới đưa ra loại yêu cầu này.

La Phi hiểu được sự khác biệt giữa hai loại hình này. Nếu như giả vờ mối quan hệ họ hàng, ngộ nhỡ sau này có người điều tra ra được, sự việc này chắc không thể che giấu được. Nhưng nếu là thận của ngươi đã mất, chỉ cần người nhà của người đã mất không đổi lời khai, thì sẽ không điều tra ra được sơ hở, Đường Triệu Dương là bậc quan chức, đặc biệt thận trọng đối với sự việc này cho nên thà tốn nhiều tiền hơn, cũng không thể để lại bất cứ sơ hở nào.
Nhưng tình hình thực tế lại hoàn toàn không giống như những gì Trương Lập Phấn miêu tả. Theo như cách nói của Trương Lập Phấn, lẽ ra phải tìm một người thực sự đã chết lấy thận của Vương Hiến coi như là của người đã khuất này, nhưng tình hình hiện nay cảnh sát tìm hiểu được là, chính bản thân Vương Hiến trực tiếp bị chuyển thành thân phận của người đã khuất. Làm như vậy hình như là đã ngược lại với mục đích ban đầu của Đường Triệu Dương. Vương Hiến rõ ràng vẫn còn sống, chỉ là ở trong hệ thống hộ khẩu lại hiển thị đã tử vong, đây chẳng phải là đã để lại mối hiểm họa rất lớn sao? Giống như bây giờ cảnh sát đã điều tra ra được manh mối của Vương Hiến, mặc dù Đường Triệu Dương vẫn còn sức để đối phó, nhưng cục diện vẫn rất là bị động.
La Phi quyết định hỏi cho rõ ràng:
Về sau tại sao các anh lại biến Vương Hiến thành người chết? Là không tìm được người thực sự đã chết sao?


Về sau?
Trương Lập Phấn trợn mắt nhìn, nét mặt rất mơ hồ,
Về sau sự việc này cũng không thành mà!


Không thành?
La Phi cũng hồ đồ, là có ý gì vậy.

Không thành là không thành chứ sao.
Trương Lập Phấn nhìn La Phi nói:
Trong số mấy người tôi tìm đến, chỉ có Vương Hiến là phù hợp với đối phương. Nhưng sau khi kiểm tra kỹ thêm, phát hiện ra: Vương Hiến chỉ có một quả thận tốt. Sự việc này không làm được nữa.


Chỉ có một quả thận tốt?
Chi tiết này rất bất ngờ, La Phi truy hỏi:
Cụ thể sự việc là như thế nào?


Mỗi người chúng ta chẳng phải có hai quả thận sao? Có một quả dùng tốt là được, cho nên có một số người mới đi bán thận mà. Nhưng trên người tên Vương Hiến này chỉ có một quả thận là tốt, quả thận còn lại có vấn đề. Nếu như anh ta bán đi quả thận tốt thì chính anh ta cũng chẳng sống được bao lâu nữa.

Hơi thở của La Phi trở nên nặng nề, sau giây lát trầm mặc, anh tiếp tục hỏi:
Vậy sau đó thì sao?


Sau đó, Tiêu Gia Lân lại bảo tôi tìm người khác. Chỉ đáng tiếc là tìm tới tìm lui vẫn không tìm được người phù hợp. Một khoảng thời gian sau, Tiêu Gia Lân nói với tôi sự việc này bỏ đi, không tìm nữa. Thế nên đành bỏ dở.
Nói đến đây, Trương Lập Phấn lại kêu oan:
Cho nên sự việc này nói ra cũng chỉ có thể tính là có chút liên quan thôi. Tôi vừa không phải là chủ mưu, lại cũng chẳng nhận được tiền. Các anh phải xử lý thỏa đáng!

La Phi cảm thấy lồng ngực mình như bị một tảng đá đè xuống, nặng trình trịch, không thể nào thở nổi. Anh không còn tâm sự nào để nói thêm với Trương Lập Phấn, mà đứng dậy đi ra khỏi phòng thẩm vấn. Sau khi hít thở thật sâu bầu không khí trong lành, hơi thở của anh mới dần dần bình ổn trở lại.
Doãn Kiếm đi theo sau La Phi, hạ giọng nói:
Sự việc này không hề bỏ dở, bọn họ vẫn lấy đi một quả thận tốt duy nhất của Vương Hiến.
Qua giọng nói của Doãn Kiếm, có thể nhận ra được: Tâm trạng của cậu cũng vô cùng tồi tệ.
La Phi trầm ngâm, hồi lâu sau mới nở nụ cười ảo não:
Cậu biết tại sao họ không tìm người chết không? Bởi vì không cần thiết.
Anh ta quay đầu nhìn lại Doãn Kiếm:
Bọn họ biết rằng Vương Hiến sẽ chết nhanh thôi, cho nên không cần thiết phải liên đới tới nhiều người thêm nữa. Những người liên đới càng ít thì càng an toàn với họ.
Bởi vì phẫn nộ nên ánh mắt của La Phi trở nên vô cùng đáng sợ. Ngay cả Doãn Kiếm cũng bất giác né tránh nhất thời không dám nói thêm gì cả.
Một lát sau, La Phi dần ổn định tâm trạng. Anh nói:
Tôi cần phải đi gặp Giám đốc Tống.


Bây giờ sao?
Doãn Kiếm nhìn đồng hồ, bây giờ đã quá nửa đêm,
Liệu có phải là đã quá muộn rồi không?


Có muộn hơn nữa cũng phải đi!
Lời nói của La Phi vô cùng kiên định. Cho dù phía trước là núi đao biển lửa thì cũng không ngăn cản bước chân anh được.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Thông Báo Tử Vong Ngoại Truyện: Sự Trừng Phạt.