• 273

Chương 5.5


Số từ: 3244
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
5
La Phi trực tiếp đến tận nhà của Giám đốc Tống, hai người nói chuyện bí mật trong thư phòng. Sau khi nghe La Phi hội báo xong, sắc mặt Giám đốc Tống vô cùng nặng nề.

Cái người tên Vương Hiến này chính là hung thủ sát hại Lý Tuấn Tùng à?

La Phi không dám khẳng định chắc chắn, chỉ nói:
Anh ta cần tiền, lại có đủ lý do để thù hận Lý Tuấn Tùng. Hai điểm này phù hợp với đặc điểm hung phạm mà lúc trước chúng tôi nêu ra. Hơn nữa làm hại anh ta không chỉ một người, điều này cũng có thể giải thích tại sao hung thủ lại để lại mảnh giấy đó ở bên cạnh đầu Lý Tuấn Tùng.

Giám đốc Tống gật đầu, lại hỏi:
Hiện giờ cậu có hành động gì rồi?


Doãn Kiếm đã dẫn người đến khống chế Tiêu Gia Lân rồi. Có khẩu cung của Trương Lập Phấn, tôi tin rằng sẽ nhanh chóng tìm ra được điểm đột phá từ Tiêu Gia Lân thôi. Chỉ có điều...
Lời nói của La Phi chuyển hướng,
Tôi e rằng không kịp mất rồi!


Không kịp gì?

La Phi trả lời:
Vương Hiến đã mất tích hơn mười giờ đồng hồ rồi.


Cậu cho rằng bọn họ sẽ...
Ánh mắt Giám đốc Tống tỏ vẻ đăm chiêu, rõ ràng ông hiểu được ẩn ý trong câu nói của La Phi.

Bọn họ vốn dĩ muốn đợi Vương Hiến sau khi phát bệnh sẽ tự chết, nhưng bây giờ tình hình thay đổi, bọn họ đã không còn đợi thêm được nữa rồi.
La Phi nói rõ thêm,
Nếu như Vương Hiến chết, cho dù chúng ta có thể điều tra rõ ràng được vụ việc ghép thận phi pháp lúc đầu, nhưng manh mối của vụ án Lý Tuấn Tùng thế là lại đứt đoạn.

Giám đốc Tống trầm mặc chừng nửa phút, sau đó ông cầm điện thoại lên, ấn một số máy.
Sau khi điện thoại được kết nối, trong ống nghe vang lên giọng nói của một người nam giới:
A lô?
Mặc dù bây giờ mới rạng sáng, nhưng nghe giọng nói của đối phương, rõ ràng không hề ngủ ngon giấc.

Bí thư Đường à?
Giám đốc Tống lên tiếng chào, sau đó tự giới thiệu:
Tôi là lão Tống đây.


Lão Tống...
Đường Triệu Dương ở phía đầu dây bên kia thoáng ngừng lại, rồi hỏi:
Có chuyện gì không?


Dạo này con trai anh thế nào?


Rất ổn.

Sau khi Đường Triệu Dương trả lời xong, Giám đốc Tống không tiếp lời, hai người đều giữ trạng thái yên lặng. Cuối cùng, vẫn là Đường Triệu Dương không chịu đựng gắng gượng thêm được, bèn lên tiếng hỏi:
Sao đột nhiên lại hỏi đến việc này?


Dừng tay đi!
Giám đốc Tống nhấn mạnh ba chữ, từng chữ như có sức mạnh ngàn cân.
Đầu dây phía bên kia lại lặng im một lúc lâu, cuối cùng chỉ vang lên một tiếng than:
Ôi...
Âm thanh đó trầm đục, trong trạng thái ủ dột mỏi mệt sức cùng lực kiệt còn mang theo cả tâm trạng phức tạp khó có thể nói được thành lời.
Vương Hiến thực ra đang ở trong một khách sạn ở gần bệnh viện Nhân Dân, luôn được thư ký tâm phúc nhất của Đường Triệu Dương - Ủy Đạc ở bên cạnh trông chừng.
Hai bên đã nói rõ điều kiện với nhau từ chiều hôm qua: Vương Hiến uống thuốc độc tự tử, Đường Triệu Dương phụ trách việc chữa trị bệnh cho Vương Lôi, không chỉ bảo đảm chữa khỏi bệnh cho cô gái, hơn nữa, sau này sẽ sắp xếp một công việc tốt cho cô.
Bản thân Vương Hiến đã mắc bệnh nặng, đương nhiên là vui mừng đồng ý điều kiện như vậy. Đường Triệu Dương đã bố trí xong xuôi tất cả quy trình, chỉ đợi đưa Vương Hiến vào nhà tang lễ, sẽ tự vẫn và hỏa thiêu luôn ở đó. Sau khi Vương Hiến thực sự tử vong, sơ hở để lại từ nửa năm trước cũng sẽ không còn tồn tại nữa.
Nhưng Vương Hiến lại đưa một yêu cầu: trước khi chết, anh ta nhất định phải gặp mặt em gái lần cuối. Chính vì yêu cầu này đã đem lại cho cảnh sát khoảng thời gian quý giá. Do Thẩm Nguyên vẫn luôn giám sát ở bệnh viện Nhân Dân, Ủy Đạc mãi vẫn không thể nào tìm được cơ hội để cho hai anh em gặp mặt. Cuối cùng chỉ có thể thuê phòng trong khách sạn ở gần đó, tiếp tục chờ đợi cơ hội.
Lúc rạng sáng, Đường Triệu Dương nhận được cuộc điện thoại của Giám đốc Tống. Sau vài câu nói ngắn gọn nhưng lại quá rõ ràng, ông ta biết thời cơ đã tuột khỏi tay rồi.
Phía cảnh sát đã kiểm soát được toàn bộ cục diện, bắt đầu từ Đường Triệu Dương trở xuống, tất cả những thành viên liên quan đến vụ án đều bị khống chế, Vương Hiến cũng được giải cứu. Trong túi anh ta mang bên mình, cảnh sát lục tìm ra được mấy món đồ trang sức mà nhà Trang Tiểu Khê bị mất trộm.
Tiếp đến, Vương Hiến bị đưa đến phòng Thẩm vấn của đội Cảnh sát hình sự, La Phi cuối cùng cũng được tiếp xúc mặt đối mặt lần đầu tiên với
người chết còn sống
này.
Người ngồi trước mặt La Phi là một nam giới vừa đen vừa gầy, ở phía lông mày bên phải có một nốt ruồi đen rất rõ. Đây chính là đặc điểm khiến cho Kiều Tịnh chỉ nhìn qua tấm ảnh trong sổ hộ khẩu đã nhận ra ngay.
Hình ảnh người nam giới trước mặt đây hoàn toàn không giống với thần thái khỏe mạnh có thần giống như trong ảnh hộ khẩu, người nam giới bây giờ có bộ dạng ủ rũ, ánh mắt tối sầm, sắc mặt ốm yếu.
La Phi biết sinh mạng đang dần dần rời khỏi cơ thể của người thanh niên này, đây chính là bi kịch đã được định sẵn từ nửa năm trước, chính là một tội ác đáng sợ đã bị cố tình thao túng.
Vương Hiến cũng lén nhìn La Phi, trong ánh mắt anh ta có ba phần mơ hồ, bảy phần hoảng sợ, nét mặt này khiến người ta rất khó có thể tưởng tượng anh ta chính là một sát thủ cẩn mật và hiểm độc.

Những món đồ trang sức này từ đâu mà có?
La Phi vừa lên tiếng đã hỏi ngay vào chủ đề trọng tâm.
Vương Hiến trả lời:
Là tôi nhặt được.


Nhặt được ở đâu? Nhặt được từ khi nào?


Ngay ở trong phòng trọ tôi thuê, chắc là hôm kia.


Ở trong phòng trọ?


Đúng vậy, chiều hôm kia tôi chăm em gái từ bệnh viện về, về đến nhà, vừa mở cửa đã nhìn thấy ở nền nhà có một phong thư, chắc là nhét qua khe cửa.
Vương Hiến nói tỉ mỉ:
Trong phong thư chính là mấy món đồ trang sức này. Ban đầu tôi còn tưởng là của chủ nhà, bèn đi hỏi, nhưng chủ nhà nói không phải của ông ta.


Cho nên anh mới cầm mấy món đồ trang sức này đến tiệm vàng để bán à?


Em gái tôi chữa bệnh cần tiền mà. Tôi nghĩ dù sao cũng không tìm được chủ nhân, bèn... bèn bán trước để dùng gấp. Nếu tìm thấy chủ của những món đồ này, tôi chắc chắn là đồng ý trả lại cho người ta.
Thái độ của Vương Hiến rất thành khẩn như thể nóng lòng muốn bù đắp lỗi lầm.
La Phi nhìn chăm chăm vào đối phương giây lát, lại hỏi:
Anh có quen Lý Tuấn Tùng chứ?


Bác sĩ Lý, tôi biết chứ...
, Vương Hiến ủ dột cúi đầu,
đã làm phẫu thuật cấy ghép thận cho tôi.


Anh có hận ông ấy không?


Hận ông ấy? Vì sao?
Vương Hiến chớp mắt, cố gắng để hiểu lý do, giây lát sau, anh ta hình như đã nghĩ thông suốt, bèn lắc đầu nói:
Không, tôi không hận ông ấy. Việc bán thận là do tôi tự nguyện mà.


Nhưng anh chỉ có một bên thận tốt. Bán quả thận này, cũng có nghĩa là anh đã bán luôn cả tính mạng của mình rồi!


Ai mà biết lại xảy ra tình hình này chứ?
Vương Hiến cười khổ não,
Hơn nữa, lúc đó tôi thực sự là không có tiền, nếu như không bán quả thận này, em gái tôi sẽ chết mất...

Qua nửa câu nói trước của đối phương, La Phi đã nhận ra được vấn đề cốt lõi, liền truy hỏi:
Trước khi anh làm phẫu thuật, không biết rằng mình chỉ có một quả thận tốt phải không?

Vương Hiến lắc đầu:
Tôi đương nhiên là không biết.

La Phi lại hỏi:
Anh cho rằng Lý Tuấn Tùng cũng không biết à?

Vương Hiến ngẩn người. Anh ta biết đối phương hỏi như vậy chắc chắn là có lý do. Sau một hồi mơ màng, anh ta cười thê lương:
Thì ra là bọn họ đã biết từ trước... thảo nào, thảo nào bác sĩ Lý lại hỏi tôi như vậy.


Ông ấy hỏi gì anh?


Hôm đó khi chuẩn bị vào phòng phẫu thuật, bác sĩ Lý có vẻ như hơi bồn chồn lo lắng, sau đó ông ấy hỏi đi hỏi lại tôi mấy lần: nếu như phải dùng mạng sống của tôi để đổi lấy tính mạng của em gái tôi, tôi có bằng lòng không? Tôi đương nhiên nói là bằng lòng. Bây giờ nhớ lại, chắc ông ấy đã biết sau khi tôi bán thận sẽ chết thì phải.
Vương Hiến kể lại với giọng điệu nhàn nhạt, mang theo chút bi ai, bất lực, nhưng không hề thấy sự phẫn nộ.
La Phi lại hỏi lần nữa:
Anh không hận ông ấy sao?

Vương Hiến lại một bần nữa trả lời phủ nhận:
Có gì đáng hận cơ chứ? Tôi đã nói rồi, để cứu em gái tôi, có chết tôi cũng cam lòng. Hơn nữa, bác sĩ Lý sau đó còn giúp tôi một việc lớn.


Giúp đỡ?
La Phi chợt hiểu ra,
Anh muốn nói đến việc giúp cho em gái anh nhập viện à?


Đúng vậy. Lúc đó tôi đã có tiền rồi, nhưng phòng bệnh trong khoa Thận đã chật kín, hơn nữa phía trước còn rất nhiều người đang xếp hàng. Sau đó bác sĩ Lý chủ động nói ông ấy sẽ giúp tôi giải quyết vấn đề này. Kết quả là mấy hôm sau, bệnh viện thực sự đã chịu nhận em gái tôi. Tôi nghĩ chắc chắn là bác sĩ Lý đã nhờ mối quan hệ để giúp đỡ.

La Phi thì lại biết sự thực không hề như Vương Hiến nghĩ, anh lén hít vào một hơi thở lạnh. Lẽ nào việc máy thở của Vương Ngọc bị ngừng lại không phải do sự cố, mà là hành vi Lý Tuấn Tùng cố ý? Bởi vì Lý Tuấn Tùng cảm thấy áy náy cắn rứt trong việc cấy ghép thận của Vương Hiến, nên đã dùng phương thức này để bù đắp lỗi lầm của mình. Còn Vương Hiến thì lại vẫn mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không hay biết gì về chi tiết này.
La Phi tạm ngừng phỏng vấn, anh khẽ kéo Doãn Kiếm, nói nhỏ:
Ra ngoài nói chuyện!

Hai người bước ra khỏi phòng. Doãn Kiếm đã đoán được La Phi muốn nói gì, bèn lên tiếng trước:
Anh cho rằng không phải là anh ta gây ra?

La Phi lắc đầu:
Khả năng lớn là không phải. Nhưng vẫn cần phải xác minh đối chứng rõ ràng, cậu bố trí một chút, tìm Vương Lôi, hai người bệnh cùng phòng 709, cả ông chủ cho thuê phòng trọ nữa, điều tra triệt để rõ ràng hành tung mấy hôm nay của Vương Hiến. Nếu thấy cần thiết, có thể tiến hành đối chiếu với máy quay camera giám sát liên quan.


Vâng.
Thực ra bản thân Doãn Kiếm cũng nhận định cái chết của Lý Tuấn Tùng không liên quan gì đến Vương Hiến, cho nên mặc dù đã tuân lệnh La Phi, nhưng cậu vẫn không kìm được lẩm bẩm một câu:
Vậy thì cái tên đó rốt cuộc là đang làm gì thế không biết?


Cái tên đó
đương nhiên là ám chỉ tên hung thủ vụ huyết án đang ẩn nấp trong bóng tối.

Nếu như chúng ta đến chậm một bước, thì Vương Hiến đã chết rồi.
La Phi trầm ngâm nói,
Nếu như Vương Hiến chết, vậy thì anh ta không còn cơ hội để minh oan cho mình nữa.

Doãn Kiếm suy nghĩ rất nhanh:
Ý anh là, hung thủ cố tình đổ oan cho Vương Hiến, để cảnh sát nghi ngờ Vương Hiến chính là hung thủ, đồng thời lại có thể nhờ cậy được thế lực của Đường Triệu Dương, mượn tay kẻ khác giết Vương Hiến diệt khẩu. Vương Hiến mà chết, hắn có cơ hội để tiêu dao ngoài vòng pháp luật nhỉ?

La Phi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng anh khẽ thở dài. Tiếng thở dài này thể hiện anh không có câu trả lời chắc chắn. Nhưng ngoài sự suy đoán này, anh cũng không thể tìm ra được lời giải thích nào hợp lý hơn.
Kết quả điều tra sau đó chứng mình Vương Hiến đúng mà không có liên quan đến cái chết của Lý Tuấn Tùng. Kể từ khi Vương Lôi nhập viện, cuộc sống của Vương Hiến có một tuyến đường giữa hai địa điểm là phòng bệnh và nhà trọ. Sự thực này đã được chứng thực thông qua lời khai của các y bác sĩ, bệnh nhân cùng phòng Vương Lôi và ông chủ nhà trọ, còn có cả máy camera giám sát của bệnh viện tăng thêm sức thuyết phục. Tóm lại, mối hiềm nghi Vương Hiến liên quan đến việc bắt cóc và giết hại Lý Tuấn Tùng về cơ bản đã được loại trừ.
Cái chết bí ẩn của Lý Tuấn Tùng vẫn chưa phá được, vụ án cấy ghép thận phi pháp bị bại lộ lại một lần nữa khiến nhân dân đặc biệt quan tâm. Cảnh sát triển khai thẩm tra đối với những nhân viên liên quan, cuối cùng tình hình vụ án được tổng kết như sau:
Tháng 2 năm nay, Đường Nam, con trai của Đường Triệu Vương bị mắc hội chứng tán huyết tăng ure máu, cần phải tiến hành cấy ghép thận. Bởi vì nhà họ Đường không có người họ hàng nào phù hợp để có thể cho thận, nên đã hướng đến thị trường giao dịch thận phi pháp. Tiêu Gia Lân - chủ nhiệm khoa Y vụ của bệnh viện Nhân Dân đã tích cực lo liệu việc này, anh ta nhờ người môi giới chợ đen là Trương Lập Phấn tìm kiếm nguồn thận. Trương Lập Phấn liền tìm được sáu người thanh niên trẻ đồng ý bán thận, trong đó bao gồm Vương Hiến. Nhưng trong sáu người này, chỉ có một mình chỉ số sinh học của Vương Hiến có thể phù hợp với thực thể của Đường Nam, thế nên Vương Hiến đã trở thành nhân vật duy nhất cung cấp nguồn thận.
Tiêu Gia Lân lại tìm đến chuyên gia cấy ghép thận Lý Tuấn Tùng, thuyết phục ông tiến hành phẫu thuật ghép thận cho Đường Nam. Dưới tác dụng của tiền thù lao lớn và sức mạnh quyền lực, Lý Tuấn Tùng tiếp nhận nhiệm vụ này. Nhưng khi tiến hành kiểm tra sức khỏe của Vương Hiến, Lý Tuấn Tùng phát hiện ra cơ thể của người bán thận chỉ có một quả thận tốt. Ông bèn kịp thời thông báo tình hình này cho Tiêu Gia Lân. Tiêu Gia Lân đành phải nhờ Trương Lập Phấn tiếp tục tìm kiếm nguồn thận, nhưng việc tìm kiếm sau này không hề thuận lợi, vẫn không tìm được nguồn thận phù hợp với người nhận. Thế nhưng bệnh tình của Đường Nam không thể nào kéo dài thêm được nữa.
Cuối cùng Tiêu Gia Lân đưa ra quyết định, bảo Lý Tuấn Tùng lấy đi quả thận tốt duy nhất của Vương Hiến để tiến hành phẫu thuật. Cuộc phẫu thuật rất thành công, tính mạng của Đường Nam đã được cứu, còn Vương Hiến trong tình trạng không hề hay biết đã bước một chân vào Quỷ môn quan.
Cả quá trình vụ án, Tiêu Gia Lân là kẻ chủ mưu. Hành động này đã vi phạm pháp luật, bắt buộc phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Đường Triệu Dương tự nhận là không hề hay biết về việc cấy ghép thận phi pháp, bởi vì những tài liệu mà ông ta nhìn thấy đều hợp pháp. Cách giải thích này rõ ràng mà không được mọi người công nhận. Dưới áp lực mạnh mẽ của dư luận, Ban kỷ luật Đảng bắt đầu lập án điều tra Đường Triệu Dương. Lúc này, những địch thủ chính trị cũng bắt đầu mượn cơ hội để phát huy, các hành vi vi phạm kỷ luật, vấn đề tham ô hủ bại của Đường Triệu Dương cũng bị lôi ra ánh sáng. Trong đó, sự việc nghiêm trọng nhất chính là vụ án của Tập đoàn Hưng Long. Triệu Lâm - Tổng giám đốc của tập đoàn với vai trò là người tình của Đường Triệu Dương, nhiều năm nay đã thông qua phương thức khống chế việc mời gọi đấu thầu, chiếm đoạt phi pháp nguồn tài sản lớn của công. Vụ án này hiện nay đã chuyển sang Viện kiểm sát để thẩm tra khởi tố.
Cùng với việc lên án những người liên quan đến vụ án, nhân dân cũng thể hiện sự đồng cảm đối với cảnh ngộ của anh em nhà Vương Lôi. Do Lý Tuấn Tùng cũng là người liên quan đến vụ án, nên sự đồng cảm này cũng đã giảm bớt sự quan tâm của mọi người đối với vụ án bắt cóc giết người. Nhiều người cho rằng Lý Tuấn Tùng vì việc này mà đã trở thành kẻ
có tội
, cho nên cảnh ngộ của ông ta không những không đáng sợ như trong tưởng tượng, ngược lại lại có vẻ như khiến mọi người có chút gì đó hả dạ.
Dưới sự kêu gọi của giới truyền thông, nhân dân tích cực triển khai trợ giúp anh em Vương Lôi. Bệnh viện Nhân Dân vì muốn cứu vãn lại danh tiếng, cũng tuyên bố sẽ miễn phí hoàn toàn viện phí cho hai anh em họ. Dưới sự quan tâm và ủng hộ trên nhiều phương diện, sức khỏe của Vương Lôi dần chuyển biến tốt, nhưng bệnh tình của Vương Hiến thì đã không thể nào cứu vãn được nữa.
Hơn một tháng sau, vào ngày cuối cùng của năm cũ, Vương Hiến ốm bệnh qua đời.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Thông Báo Tử Vong Ngoại Truyện: Sự Trừng Phạt.