Chương 1.2
-
Bản Thông Báo Tử Vong Ngoại Truyện: Sự Trừng Phạt
- Chu Hạo Huy
- 4696 chữ
- 2020-05-09 03:57:15
Số từ: 4683
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
2.
Ngoài hành lang vang lên tiếng gót giày gõ xuống mặt sàn, tiếp đó liền nghe thấy những sinh viên đang chờ ngoài cửa lễ phép chào:
Cô Trang.
Xen lẫn trong đó còn tiếng chào của một cô gái:
Thầy Kha.
Ngón tay ở đâu?
Một phụ nữ lên tiếng hỏi. Lúc bà nói, mặc dù không lớn tiếng, nhưng giọng nói của những người khác lập tức đều bị át đi.
Cất trong tủ lạnh rồi ạ.
La Phi nghe giọng nhận ra người trả lời là Dương Triết.
Người phụ nữ vừa hỏi không nói thêm gì nữa. Tiếng gót giày
cốp cốp cốp
lại vang lên, di chuyển về phía cửa phòng họp.
La Phi biết người vừa hỏi chính là Trang Tiểu Khê, anh ngồi trong phòng nheo mắt lại, chờ người phụ nữ được nói là
rất ngang
này.
Không xinh, nhưng có khí chất cao quý đặc biệt của tầng lớp trí thức cao - đây là ấn tượng đầu tiên của La Phi về Trang Tiểu Khê. Người phụ nữ này mặc một chiếc áo khoác dạ màu lục thẫm, vai đeo một chiếc túi dáng nữ, kiểu túi rất đơn giản, nhưng nhìn một cái biết ngay là hàng hiệu có mức giá không rẻ.
Gót đôi giày da của bà cũng không cao, nhưng lại phát ra âm thanh
cốp cốp cốp
như vậy, cho thấy bà bước chân rất mạnh. Sau khi bước vào phòng, bà dừng lại ở cửa một lát, nhanh chóng đưa mắt nhìn một lượt quanh phòng. Cuối cùng, ánh mắt bà dừng lại trên người La Phi, nhưng bà không chủ động nói gì, chỉ tìm một chiếc ghế ngồi xuống. Lúc ngồi vào ghế, bà buông một tiếng thở dài, sau đó để cái túi ở trước mặt mình, hai tay ôm lấy người kiểu tư thế bảo vệ.
Mặc dù vẻ mặt đầy lo âu, nhưng trạng thái tinh thần không hề ủ rũ. Giống như một cây lớn, cho dù gió thu buốt lạnh, rừng lá gãy cành, nhưng thân cây kiên cường vẫn thẳng đứng không gục ngã.
Trang Tiểu Khê không quay lại một mình, theo sau bà là một người đàn ông chừng 50 tuổi. Người đàn ông đó dáng người cao to, tướng mạo bình thường, ăn mặc rất giản dị. Ông ta mặc một chiếc áo jacket để mở không cài, chiếc áo sơ mi bên trong cũng để mở mấy khuy. Cho dù như vậy, ông ta vẫn mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cứ như vừa từ sân vận động về.
Ái dà, khát quá, có nước không?
Người đàn ông đi thẳng đến chỗ bàn họp, cầm luôn một cốc trà lên uống, cũng chẳng để ý xem chiếc cốc đó đã có người uống chưa. Uống một hơi hết cốc nước xong, ông ta liền tặc lưỡi hài lòng, nhưng miệng lại nói:
Loại trà này chẳng ra làm sao cả, chỉ giải khát được thôi.
Mọi người trong phòng vốn đang tập trung sự chú ý vào Trang Tiểu Khê, nhưng ánh mắt mọi người nhanh chóng bị hút về phía người đàn ông. Lúc này ông ta mới để ý đến xung quanh, ông ta
ồ
một tiếng và hỏi:
Đông người thế này? Các anh là ai vậy hả?
Vụ bắt cóc phải được điều tra bí mật, nên La Phi và mọi người đều không mặc cảnh phục. Người đàn ông không nhận ra họ là cảnh sát cũng là điều dễ hiểu, nhưng hỏi như vậy có phần hơi mất lịch sự. Trang Tiểu Khê cảm nhận được không khí khó xử, liền giải thích:
Họ là cảnh sát.
Ồ, ra là cảnh sát.
Ông ta kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống cạnh Trang Tiểu Khê, đồng thời lẩm bẩm nói:
Cảnh sát sao không đi phá án, lại ngồi không cả ở đây...
Ngay cả người điềm đạm như La Phi cũng không khỏi chau mày, Doãn Kiếm ở bên cạnh liền hỏi thẳng:
Ông là ai?
Vẫn là Trang Tiểu Khê cướp lời:
Đây là chủ nhiệm khoa Bệnh lý ở bệnh viện Nhân Dân chỗ chúng tôi, Kha Thủ Cần.
Chủ nhiệm khoa Bệnh lý, như vậy cũng là nhân vật có tí máu mặt đấy chứ, sao bộ dạng ăn nói lại buồn cười như thế được? Doãn Kiếm thầm nghĩ, giọng nói có phần nhẹ nhàng hơn:
Bên cảnh sát chúng tôi đang phá án, đối với những người không liên quan, phiền ông ra chỗ khác.
Người không liên quan?
Kha Thủ Cần rất lấy làm bực mình về câu nói đó, ông ta gân cổ lên,
Tôi làm sao lại là người không liên quan được hả?!
Trang Tiểu Khê lại tiếp lời:
Chủ nhiệm Kha là bạn thân đã nhiều năm của tôi, đến đây để giúp đỡ, tôi mong là ông ấy có thể ở lại cùng tôi.
Lúc nói câu này, bà chăm chú nhìn La Phi, rất rõ ràng người phụ nữ này đã phán đoán được vị trí của La Phi trong nhóm cảnh sát này.
La Phi cân nhắc một lúc, cuối cùng quay về phía Kha Thủ Cần gật đầu:
Thôi được, ông có thể ở lại, nhưng ông phải tuân thủ kỉ luật.
Trang Tiểu Khê cũng quay đầu lại dặn dò:
Đừng nói linh tinh.
Kha Thủ Cần tay ôm hai vai, ngả người dựa vào thành ghế, quả nhiên không nói nữa.
Tôi là đội trưởng đội Cảnh sát hình sự của Sở Công an thành phố, đây là Doãn Kiếm, trợ lý của tôi. Hiện giờ vụ án do tôi phụ trách.
La Phi giới thiệu ngắn gọn về mình, sau đó bắt đầu hỏi:
Chị vừa đi chuẩn bị tiền?
Trang Tiểu Khê
ừ
một tiếng rồi lấy trong chiếc túi nữ ra một chiếc túi vải màu đỏ để lên bàn:
Theo yêu cầu của đối phương, đã mua mười lăm viên kim cương lớn, tổng giá trị là một triệu tệ.
Nét mặt La Phi và những người khác có vẻ kinh ngạc, tiếp đó bà giải thích luôn:
Bản thân tôi không thể có nhiều tiền mặt như thế, may mà có chủ nhiệm Kha giúp đỡ - ông ấy đã đem gần như toàn bộ số tiền tiết kiệm ra cho tôi vay.
Kha Thủ Cần có vẻ đắc ý, khẽ xoay người, miệng nói:
Dào, một thằng đàn ông độc thân như tôi, tiền trong tay tạm thời cũng có cần dùng đến đâu.
La Phi chăm chú nhìn chiếc túi kim cương một lúc - anh biết chiếc túi đó cũng là do tên tội phạm gửi tới, anh nhanh chóng ngẩng đầu lên, một lần nữa chạm phải ánh mắt Trang Tiểu Khê.
Tôi có thể hiệu được tâm trạng của chị, có điều chị không nên tự hành động theo ý mình.
La Phi nói,
Xảy ra sự việc như thế này, đầu tiên chị phải nghe theo kế hoạch của cảnh sát.
Trang Tiểu Khê im lặng giây lát, rồi hỏi lại:
Anh cảm thấy tôi không nên đi chuẩn bị tiền?
Đúng thế. Việc đầu tiên chị nên làm là ngay lập tức phối hợp với cảnh sát triển khai điều tra, đây mới là việc quan trọng nhất.
Trang Tiểu Khê đưa tay trái lên, hướng chiếc đồng hồ đeo tay về phía La Phi:
Đã 4 rưỡi rồi, 5 giờ là ngân hàng đóng cửa. Nếu tôi không đi chuẩn bị tiền trước, liệu có kịp không?
La Phi xòe hai tay nói:
Không kịp mới tốt.
Trang Tiểu Khê chau mày:
Có nghĩa là sao?
Không cần đến gặp đúng giờ hẹn.
La Phi giải thích,
Chị phải tìm mọi cách thương lượng với tên bắt cóc kéo dài thời gian trao đổi. Không kịp chuẩn bị tiền chính là một lý do rất hợp lý. Trong lúc chị thương lượng trì hoãn, cảnh sát sẽ sử dụng mọi cách phân tích tìm ra thông tin cá nhân và vị trí hiện tại của tên bắt cóc. Chị càng kéo dài được thời gian, thì khả năng phá án của cảnh sát càng lớn.
Không ngờ Trang Tiểu Khê từ chối:
Không được. Các anh không thể chỉ quan tâm đến việc phá án, còn phải xem xét cả sự an toàn của Lý Tuấn Tùng nữa.
Đúng thế.
La Phi nghiêm nghị nói,
Chỉ có kéo dài thời gian mới có thể đảm bảo được sự an toàn của Lý Tuấn Tùng.
Trang Tiểu Khê lắc đầu liên tục, không thể nào đồng ý được với cách nói của đối phương:
Không thể nào! Tôi cố tình kéo dài thời gian, nếu tên bắt cóc nổi giận, chắc chắn sẽ giết con tin!
Quả nhiên là một phụ nữ rất
ngang
, La Phi biết muốn thuyết phục đối phương không hề dễ. Anh buộc phải giảng giải tỉ mỉ một chút, để có thể đưa ra đầy đủ lý do.
La Phi khẽ đưa người về phía trước, ánh mắt nhìn thẳng vào người phụ nữ ngồi trước mặt giây lát sau anh lên tiếng:
Tôi đã làm cảnh sát gần hai mươi năm rồi, trong thời gian đó đã từng gặp mười bảy vụ bắt cóc. Cả mười bảy vụ bắt cóc này cuối cùng đều được phá án, toàn bộ tội phạm bắt cóc đều bị bắt giữ. Nhưng tôi chỉ giải cứu được tám người, chị có hiểu điều này có nghĩa là gì không?
Nét mặt Trang Tiểu Khê tối lại:
Những người bị hại khác đều đã chết, đúng không?
Đúng thế. Hơn một nửa số người bị hại đều bị chết, trong đó có sáu đứa trẻ. Người bị hại chết rồi, có bắt được tội phạm bắt cóc còn có tác dụng gì cơ chứ?
Sau khi buông một tiếng thở dài nặng nề, La Phi lại hỏi:
Chị có biết chín người đó đã chết thế nào không?
Trang Tiểu Khê lắc đầu.
La Phi nói:
Có bốn người đã bị giết từ ngay khi vụ án xảy ra. Bởi vì tội phạm bắt cóc thấy người bị hại còn sống là một sự uy hiếp, chúng sợ người bị hại trốn thoát, hoặc là không tìm được nơi khống chế người bị hại phù hợp. Cho nên chúng trực tiếp giết hại luôn con tin, sau đó lừa người nhà để lấy tiền chuộc.
Nghe đến đó, Trang Tiểu Khê không kìm được, nói xen vào:
Nhưng Lý Tuấn Tùng chắc chắn vẫn còn sống.
Đúng thế, ngón tay đó có thể làm chứng.
Nói đến đây, La Phi hơi lái sang chủ đề khác,
Đúng rồi, chị có khẳng định được đó là ngón tay của Lý Tuấn Tùng không?
Trang Tiểu Khê nói ngay không hề do dự:
Tôi chắc chắn.
Trên ngón tay đó có đặc điểm gì không?
Không có đặc điểm gì, nhưng tôi nhìn một cái là nhận ra ngay đó chính là ngón tay của Lý Tuấn Tùng, chúng tôi ở bên nhau một thời gian dài như vậy, đã quá quen thuộc rồi.
Dừng lại một lát, Trang Tiểu Khê lại nói,
Đó là ngón tay cái bàn tay phải, khi làm hộ chiếu, Lý Tuấn Tùng có lấy vân tay, nếu không tin thì các anh có thể đối chiếu.
La Phi
ừm
một tiếng, phân công Đồng Nghênh Tân:
Cậu sắp xếp việc này.
Sau đó anh lại quay về phía Trang Tiểu Khê giải thích:
Tôi tin tưởng vào trực giác của chị. Có điều, đối với cảnh sát, tất cả đều phải có chứng cứ.
Trang Tiểu Khê gật đầu tỏ ý mình hiểu được điều này.
Thì thấy La Phi tiếp tục nói:
Được rồi, thế thì chúng ta cứ khẳng định ngón tay đó là của Lý Tuấn Tùng trước đã. Ngón tay đó còn tươi, mặt cắt có phản ứng rõ ràng của cơ thể sống - điều này cho thấy ít nhất sáng nay Lý Tuấn Tùng vẫn còn sống. Cũng có nghĩa là, có thể loại trừ khả năng tên bắt cóc đã trực tiếp giết con tin.
Trang Tiểu Khê cắn môi, lại hỏi:
Thế trong các vụ án của anh, năm người bị hại còn lại làm sao mà chết?
Họ bị bọn bắt cóc giết hại sau khi đã lấy được tiền chuộc.
Giọng La Phi trở nên âm trầm, dường như mang sắc thái cảnh báo,
Trong năm vụ án đó, người nhà của người bị hại không lựa chọn phương án lập tức báo cảnh sát, họ thỏa hiệp với bọn bắt cóc đồng thời nộp tiền chuộc theo yêu cầu của bọn chúng. Bọn bắt cóc lấy được tiền chuộc xong liền giết luôn con tin.
Vì sao?
Trang Tiểu Khê lắc đầu không hiểu,
Lấy được tiền rồi, tại sao còn phải giết người?
Giết người diệt khẩu. Trong quá trình bắt cóc, giữa tên bắt cóc và con tin đã có một thời gian tiếp xúc khá dài, sau khi đạt được mục đích, bọn bắt cóc sẽ giết người diệt khẩu để con tin không cung cấp cho công an thong tin phá án.
Ý của anh là: Chỉ cần tôi đưa cho tên bắt cóc số kim cương này thì Lý Tuấn Tùng cũng sẽ bị giết phải không?
Trang Tiểu Khê nắm chặt chiếc túi màu đỏ, như thể nắm giữ sinh mệnh của chồng mình.
Cũng không thể khẳng định một trăm phần trăm là như vậy, nhưng khả năng đó đúng là rất lớn. Đặc biệt là trong vụ án này, tình cảnh của người bị hại lại càng nguy hiểm.
Tại sao?
Bởi vì tên bắt cóc rất có khả năng chính là người ở ngay bên cạnh anh chị. Đối với một vụ bắt cóc, nếu tên bắt cóc là người quen biết của con tin thì hắn chắc chắn sẽ không để cho người bị hại sống sót trở về.
Chân lý này rất rõ ràng, điều khiến Trang Tiểu Khê kinh ngạc là câu nói phía trước:
Tên bắt cóc là người gần gũi với chúng tôi?
Bởi vì tên bắt cóc nắm rất rõ cách thức chuyển nhận bưu phẩm chuyển phát nhanh của viện Y học.
La Phi chỉ vào chiếc hộp trên bàn, giải thích tỉ mỉ,
Cái hộp này không phải là do nhân viên chuyển phát nhanh chuyển đến, mà là một kẻ tình nghi tự mang đến để vào phòng chuyển nhận. Hắn đã lợi dụng sơ hở trong quá trình trung chuyển. Cho nên tên này rất quen thuộc với tình hình xung quanh chỗ chị, hắn không thể là một người hoàn toàn xa lạ đối với chị.
Trang Tiểu Khê sững sờ, vẻ mặt bà dường như đang cố suy nghĩ điều gì đó.
La Phi để cho bà suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi:
Chị có nghĩ ra đối tượng khả nghi nào không?
Trang Tiểu Khê cười nhăn nhó lắc đầu nói:
Không, tôi không nghĩ ra.
La Phi hơi thất vọng, tiếp đó anh lại tự giải thích:
Tất nhiên rồi, nói là một người ở bên cạnh cũng chỉ là một suy đoán. Biết đâu tên bắt cóc vốn không rõ lắm về chị, chỉ là hắn đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng khi gây án? Nhưng cho dù thế nào, bây giờ mà đưa kim cương cho tên bắt cóc ngay, vẫn vô cùng nguy hiểm. Muốn đảm bảo an toàn tính mạng cho Lý Tuấn Tùng, biện pháp hiệu quả nhất vẫn là - trì hoãn. Trong đời làm cảnh sát hình sự của tôi, chưa từng có tên bắt cóc nào giết con tin trong quá trình kéo dài thời gian trao đổi. Bởi vì con tin là quân bài trao đổi trong tay tội phạm bắt cóc, khi vụ trao đổi chưa hoàn thành, hắn sao có thể giết quân bài này được?
Nói đến đây, Trang Tiểu Khê coi như đã hoàn toàn hiểu được cách tư duy của La Phi. Bà hỏi:
Nhưng kéo dài thời gian bằng cách nào? Tôi hoàn toàn không thể liên lạc được với tên tội phạm.
Chị đã thử liên hệ chưa?
Trang Tiểu Khê đáp:
Tôi đã gọi cho số điện thoại trên hóa đơn chuyển phát nhanh, nhưng tắt máy.
Còn một số nữa, chị đã gọi chưa? Chính là số điện thoại nhắn tin cho chị đi nhận bưu phẩm chuyển phát nhanh.
Đúng rồi, số đó chắc cũng là của tên bắt cóc.
Trang Tiểu Khê lấy điện thoại di động mở tin nhắn đó ra, sau đó hỏi ý kiến La Phi:
Gọi luôn bây à?
La Phi xua tay:
Đừng vội, chị cho tôi số điện thoại, tôi cho nhân viên kĩ thuật kiểm tra trước đã.
Trang Tiểu Khê báo một dãy số mười một con số, La Phi nghe xong nhíu mày:
Đây không phải là số lưu trên hóa đơn chuyển phát nhanh sao?
Trang Tiểu Khê
ồ
một tiếng:
Cái này tôi cũng không để ý.
Không phải là vấn đề không để ý...
Ánh mắt La Phi lộ vẻ ngạc nhiên,
Đây không phải là số điện thoại di động của Lý Tuấn Tùng sao?
Trang Tiểu Khê ngớ ra:
Số của Lý Tuấn Tùng? Sao anh biết?
La Phi nheo mắt lại, như thể nhận ra điều gì đó. Doãn Kiếm ở bên cạnh không kìm được, truy hỏi:
Sao chị lại không lưu số điện thoại của anh ấy nhỉ?
Trang Tiểu Khê lạnh lùng nhìn Doãn Kiếm đáp:
Tôi hoàn toàn không biết anh ấy còn có số điện thoại này.
La Phi khẽ ho một tiếng, ngầm ý bảo Doãn Kiếm đừng nói nhiều. Sau đó anh lại nói với Trang Tiểu Khê:
Có những việc có thể liên quan đến chuyện riêng tư của chị, nhưng vì yêu cầu của vụ án, chúng tôi vẫn phải tìm hiểu.
Trang Tiểu Khê xòe tay, ra ý cho La Phi tiếp tục.
Có phải là chồng chị có người phụ nữ khác ở bên ngoài không?
Tôi không biết.
Trang Tiểu Khê đáp, giọng không được tự nhiên, một lát sau, bà lại lấy ngón tay gõ lên điện thoại di động của mình, cười nhạt nói:
Các anh kiểm tra lịch sử cuộc gọi của số này chẳng phải sẽ rõ cả sao?
Nghe thế, Doãn Kiếm cuối cùng cũng hiểu ra: Một người đàn ông giấu vợ mình mở thêm một số điện thoại di động bí mật nữa, số này rất có khả năng được dùng để liên hệ với một người phụ nữ khác chăng? Thảo nào sắc mặt Trang Tiểu Khê bỗng trở nên khó coi như vậy.
La Phi phân công Doãn Kiếm:
Kiểm tra luôn bây giờ đi.
Sau đó anh tiếp tục hỏi Trang Tiểu Khê:
Một tuần trước Lý Tuấn Tùng rời khỏi nhà là đi tìm người phụ nữ khác đúng không? Chị biết rất rõ việc này, đúng không? Cho nên chị không đi tìm anh ấy, càng không báo án.
Trang Tiểu Khê không nói gì, coi như mặc nhận.
Anh chị đang định ly dị, có phải là Lý Tuấn Tùng đưa ra yêu cầu ly dị không?
Không, là tôi đưa ra.
Nói đến ly dị, Trang Tiểu Khê lại trở nên bình tĩnh,
Tôi muốn ly dị anh ấy, chuyện này không liên quan đến tình cảm. Thực ra anh ấy quá nhu nhược, tôi nghĩ ly dị có thể khiến anh ấy trở nên mạnh mẽ.
Kha Thủ Cần ngồi bên cạnh khẽ vặn người, dường như muốn nói gì đó, nhưng ông ta lại nghĩ đến lời dặn của Trang Tiểu Khê, nên kìm lại không nói.
La Phi đưa mắt nhìn về phía Kha Thủ Cần, rồi lại nhìn về phía Trang Tiểu Khê. Ly dị? Mạnh mẽ? Logic này cũng rất khó hiểu. Có điều La Phi không có thời gian nghĩ sâu về điều này, chỉ tiếp tục hỏi:
Thế thì quan hệ tình cảm của anh chị rốt cuộc là thế nào.
Không ngờ, Trang Tiểu Khê lại hỏi ngược lại:
Cảnh sát La Phi, anh lập gia đình chưa?
La Phi ngớ ra, rồi thành thật trả lời:
Chưa.
Cho nên anh mới hỏi như thế phải không?
Trang Tiểu Khê nói không hề khách khí,
Tình cảm của một cặp vợ chồng, làm sao có thể nói rõ với người khác qua vài ba câu nói được?
La Phi cười gượng, biết là mình đã lỡ lời. Anh chỉ là thấy hơi lạ: Lý Tuấn Tùng có người phụ nữ khác ở bên ngoài, hai vợ chồng nhà này lại đang chuẩn bị ly dị, nhưng sao Trang Tiểu Khê vẫn tích cực gom cho đủ một triệu tệ, một khoản tiền khổng lồ, để cứu chồng mình? Hoặc là đúng như lời của đối phương, tình cảm giữa hai vợ chồng họ, người ngoài rất khó đoán biết.
Đối phương đã không muốn nhắc đến, thì không hỏi nữa. La Phi lại quay lại chủ đề vụ án:
Tên bắt cóc cố ý để lại số điện thoại này trên hóa đơn chuyển phát nhanh, cho thấy hắn đang khống chế điện thoại di động của Lý Tuấn Tùng. Nếu hắn muốn liên lạc với chị, chắc cũng sẽ tiếp tục sử dụng số này.
Trang Tiểu Khê nhún vai:
Nhưng số này tắt máy suốt, liên hệ thế nào được?
La Phi đáp một cách chắc chắn:
Quá thời gian trao đổi đã hẹn trước, hắn nhất định sẽ bật máy liên lạc với chị.
Ý anh bảo tôi không cần đến sân bóng để trao đổi, đợi tên bắt cóc liên lạc lại với tôi?
Đúng thế. Đợi đến lúc hắn gọi điện thoại, chị cứ nói là thời gian quá gấp, vẫn đang tiếp tục chuẩn bị tiền. Sau đó chị kiên quyết yêu cầu cho nói chuyện với Lý Tuấn Tùng. Như vậy vừa khiến tên bắt cóc nuôi hy vọng, đồng thời cũng để cho hắn biết, Lý Tuấn Tùng còn sống là điều kiện để chị và hắn tiến hành trao đổi.
Sau đó các anh có thể tìm cơ hội để điều tra ra thông tin và vị trí của tên bắt cóc, đúng không?
Đúng.
La Phi cảm thấy cuộc nói chuyện đang dần đi theo quỹ đạo mà anh dự anh,
Ví dụ như sử dụng biện pháp kĩ thuật định vị điện thoại của tên bắt cóc.
Trang Tiểu Khê lại hỏi:
Thế các anh có thể phá được vụ án trong bao lâu?
Cái này rất khó nói. Nhưng chỉ cần chị cứ kéo dài thời gian trao đổi, chúng tôi sẽ có thể chủ động. Thời gian trì hoãn càng dài, khả năng phá án càng lớn.
Trang Tiểu Khê im lặng, đắm chìm trong suy nghĩ. Cuối cùng khi bà đưa ra quyết định, quyết định của bà lại nằm ngoài dự đoán của La Phi.
Không được.
Bà lắc đầu nói,
Tôi không thể đợi được.
Tại sao?
La Phi không thể hiểu được, anh thấy mình đã giải thích mọi chuyện rất rõ ràng rồi.
Trang Tiểu Khê trả lời:
Bởi vì ngón tay đó. Tôi buộc phải hoàn thành cuộc phẫu thuật ghép ngón tay trước sáng mai, nếu bỏ lỡ thời gian, Lý Tuấn Tùng sẽ mất ngón cái ở bàn tay phải của anh ấy.
La Phi khẽ thở dài. Đây đúng là một mâu thuẫn: Chiến thuật của cảnh sát là trì hoãn thời gian, nhưng ngón tay của Lý Tuấn Tùng thì không thể trì hoãn được. Cho dù kế hoạch của cảnh sát có thuận lợi đến đâu, cũng không thể đảm bảo sẽ giải cứu được Lý Tuấn Tùng trước sáng mai. Tên bắt cóc cũng đang lợi dụng mâu thuẫn này để ép Trang Tiểu Khê tiến hành vụ trao đổi trong thời gian hạn định. Với cương vị là chỉ huy vụ án, La Phi buộc phải nói rõ với đương sự về mối quan hệ lợi hại trong đó.
Trì hoãn thời gian trao đổi, rất có thể sẽ khiến Lý Tuấn Tùng mất đi ngón tay cái của anh ấy; nhưng nếu tiến hành trao đổi theo đúng yêu cầu của tên bắt cóc, Lý Tuấn Tùng có thể sẽ mất cả tính mạng. Ngón tay hay tính mạng? Tôi nghĩ chắc chị sẽ đưa ra được sự lựa chọn hợp lý.
Một lần nữa trái với dự đoán của La Phi, Trang Tiểu Khê nói:
Tôi chọn ngón tay cái.
Trước những ánh mắt kinh ngạc, bà giải thích:
Lý Tuấn Tùng là một bác sĩ ngoại khoa, nếu mất ngón tay cái ở bàn tay phải, sự nghiệp của anh ấy sẽ kết thúc.
La Phi
hừm
một tiếng:
Không lẽ sự nghiệp còn quan trọng hơn tính mạng sao?
Đối với Lý Tuấn Tùng, đúng là như vậy.
Trang Tiểu Khê trả lời, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị,
Bởi vì anh ấy đã không còn gì nữa. Giá trị còn lại của anh ấy, chính là khả năng nghề nghiệp thiên phú của anh ấy. Nếu mất đi ngón tay cái đó, anh ấy chẳng thà chết còn hơn.
La Phi nhìn Trang Tiểu Khê, anh thấy đó không phải là lời nhận xét của một người vợ về chồng mình, mà giống như một bà mẹ nghiêm khắc đang trách móc đứa con trai bất tài của mình.
Đối phương đã nhất định giữ cách nghĩ khác người như vậy, La Phi cũng không biết còn có thể nói gì được nữa trong lúc này. Không khí yên lặng đầy khó xử bao trùm lên hội trường.
Giây lát sau, lại là Trang Tiểu Khê chủ động phá vỡ sự im lặng, bà hỏi:
Quá trình trao đổi, đối với cảnh sát không phải cũng là một cơ hội tốt để bắt tên bắt cóc sao?
La Phi nhún vai:
Đúng là có cơ hội, có điều kiểu mua bán một lần như vậy rủi ro quá lớn. Nếu việc bắt tội phạm thất bại, sẽ không còn đường lui. Cho nên kế hoạch của cảnh sát vẫn là phải kéo dài...
Đừng nói kế hoạch của các anh nữa.
- Trang Tiểu Khê ngắt lời La Phi,
Tôi đã có phương án của mình.
Phương án của chị?
Tôi sẽ đến sân bóng tiến hành trao đổi theo đúng hẹn, các anh mai phục ở đó. Nếu có cơ hội bắt được tên bắt cóc thì tốt nhất rồi, nếu không có cơ hội thì cứ tiến hành trao đổi. Dù sao thì tên bắt cóc vẫn có khả năng để Lý Tuấn Tùng sống sót đúng không?
Đúng là có khả năng đó, thỉnh thoảng cũng có những tên bắt cóc tuân thủ hẹn ước, hoặc là không có gan giết người.
La Phi nhếch miệng cười vẻ bất lực,
Có điều, khả năng đó thật sự là vô cùng thấp. Cho nên tốt nhất...
Đừng nói nữa!
Trang Tiểu Khê lại ngắt lời La Phi một lần nữa,
Tôi đã quyết định rồi, tôi buộc phải đến trao đổi. Tôi nghĩ cảnh sát các anh cũng không có quyền ngăn tôi đúng không?
La Phi xòe tay, vẻ bất lực không còn cách nào khác. Anh đã thực sự cảm nhận được tính khí ngang bướng của người phụ nữ này.
Thế thì các anh nhanh chóng thiết lập một phương án bắt giữ tội phạm ở hiện trường đi, thời gian không còn nhiều nữa đâu.
Trang Tiểu Khê nói bằng giọng quyết đoán, dường như bà mới là người chỉ huy của cuộc đấu giữa cảnh sát và tội phạm bắt cóc.