• 273

Chương 1.3


Số từ: 8088
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
3.
Vòng đấu bóng đá chuyên nghiệp toàn quốc mùa giải này đã sắp đi đến hồi kết, đội bóng đến từ thành phố xếp thứ hai trên bảng xếp hạng với khoảng cách ba điểm so với đội dẫn đầu. Tối nay sẽ diễn ra trận đại chiến đầu bảng giữa họ và đội bóng dẫn đầu giải đấu trên sân nhà, kết quả của trận giao tranh này rất có thể sẽ quyết định chủ sở hữu ngôi vị quán quân của mùa giải.
Một trận đấu như vậy tất nhiên sẽ rất sôi động, ba ngày trước khi diễn ra trận đấu, toàn bộ lượng vé đã được bán hết sạch.
Thời gian bắt đầu trận đấu là 20 giờ đúng, một giờ trước khi trận đấu diễn ra, người ta bắt đầu soát vé vào sân.
Trang Tiểu Khê đứng xếp hàng trong dãy hàng dài, đi về phía trước theo dòng người. Bà cầm chặt trong tay tấm vé do tên bắt cóc gửi đến, số chỗ ngồi trong tấm vé là số l4 hàng 20 khu D, cửa vào nằm ở phía đông nam của sân vận động Kim Sơn.
Những người bên cạnh Trang Tiểu Khê đều khoác áo cầu thủ đội nhà màu xanh da trời, còn bà mặc một bộ quần áo công sở trang trọng, không hề ăn nhập với không khí xung quanh, thế nên rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ đổ dồn vào bà.
Khoảng 19 giờ 20 phút, Trang Tiểu Khê đến cửa soát vé. Người phụ trách việc soát vé là một chàng thanh niên trẻ tuổi, anh ta xem rất kĩ từng tấm vé, không những xem khu vực, mà còn xem kĩ số của chỗ ngồi trên tấm vé, có lúc còn ngẩng đầu lên quan sát người cầm vé.
Sau khi qua cửa soát vé, Trang Tiểu Khê theo dòng người đi về khu vực khán đài tương ứng. Một người trung niên mặc trang phục bảo vệ ở lối lên khán đài đang chỉ dẫn cho khán giả vào chỗ ngồi Khi Trang Tiểu Khê đi qua, ánh mắt hai người thoáng chạm nhau.
Trang Tiểu Khê tìm đúng chỗ ngồi của mình và ngồi xuống, lúc đó khán giả vào sân còn chưa quá nhiều, xung quanh có rất nhiều chỗ ngồi còn trống. Người bảo vệ độ tuổi trung niên đứng ở chỗ cách đó không xa tiếp tục chỉ dẫn dòng người, anh ta liên tục đưa mắt nhìn về phía Trang Tiểu Khê.
Cùng lúc đó, ở cửa soát vé của khu D, khán giả vẫn không ngừng đổ vào. Có một đôi tình nhân đến cạnh nhân viên soát vé, họ không những mặc áo cầu thủ màu xanh da trời, mà trên có còn quàng khăn màu xanh da trời, xem ra chắc chắn là fan ruột của đội nhà.
Nhân viên soát vé cầm vé kiểm tra, thấy số chỗ ngồi của hai tấm vé là số 13 hàng 28 và số 14 hàng 28. Nhân viên soát vé ngẩng đầu lên nhìn hai người cầm vé, trước mắt anh ta là hai gương mặt trẻ trung tràn đầy sức xuân.
Nhân viên soát vẻ mỉm cười, xuýt xoa:
Rất tốt.


Hả?
Chàng trai hỏi vẻ ngơ ngác,
Có gì rất tốt cơ?


Hai bạn là khán giả may mắn của ngày hôm nay, được miễn phí phát thẻ hội viên của câu lạc bộ fan hâm mộ.
Nhân viên soát vé vừa nói vừa lấy từ trong túi áo ra hai tấm thẻ, rồi đưa cho chàng trai đó cùng với tấm vé,
Không chỉ sau này được mua vé giảm giá, hôm nay còn có phần thưởng để lĩnh đấy.


Thế ạ?
Chàng trai vui mừng hỏi,
Lĩnh ở đâu được ạ?


Phòng phục vụ fan hâm mộ bóng đá.
Nhân viên soát vé giơ tay lên chỉ đường,
Sau khi vào đến chỗ rẽ đầu tiên thì rẽ phải, phòng thứ ba ở bên tay phải hành lang.


Hay quá.
Chàng trai ôm cô gái bên cạnh mình, tươi tỉnh đi vào trong nhà thi đấu. Đến chỗ rẽ, những người khác đều tiếp tục đi về phía sân bóng lộ thiên, còn hai người rẽ phải đi vào lối hành lang.
Phía ngoài căn phòng thứ ba có treo một tấm biển rất bắt mắt: Phòng phục vụ fan hâm mộ bóng đá. Cửa phòng mở to, dường như đã đợi những người may mắn từ đâu.
Đôi tình nhân đi luôn vào phòng. Họ nhìn thấy hai nhân viên, một người khoảng 40 tuổi, người kia khoảng hơn 20 tuổi, dáng vẻ hai người này đều rất tinh anh thạo việc.
Người trung niên bước ra đón họ và hỏi:
Đến nhận phần thưởng phải không?

Chàng trai gật đầu, cậu ta giơ tấm thẻ hội viên trong tay ra, hỏi:
Có phần thưởng gì?


Phần thưởng của ngày hôm nay là được nâng cấp vé vào, các bạn có thể xem trận đấu ở phòng VIP.


Thật ạ?
Cô gái nghe thấy thế liền tươi cười hớn hở, cô cùng người yêu xem các trận đấu suốt hai mùa bóng rồi, nhưng chưa từng vào phòng VIP bao giờ.
Người trung niên chủ động đưa ra hai tấm vé, hai tấm vé này được làm như một tấm thiếp mời, thiết kế, in ấn đều rất tinh tế đẹp mắt. Mặt kính của tấm vé có in dòng chữ lớn
Vị trí VIP, không phải vé bán.
Tâm lý hư vinh của cô gái được thỏa mãn hết mức, cô thốt lên một cách khoa trương:
Ui, không phải là vé bán đâu đấy!

Chàng trai điềm đạm hơn, cậu không quên hỏi:
Vị trí VIP thì đi thế nào?


Ở ngay phía trên khán đài chủ tịch.
Người trung niên hướng dẫn,
Sau khi đi ra cậu lên tầng 2, đi về phía nam dọc theo hành lang của nhà thi đấu, đến gần khu A là có thể nhìn thấy.


Khu A? Không cần ra ngoài soát vé lại một lần nữa đâu nhỉ?


Không cần ra ngoài, đến vị trí VIP thì đưa vé để vào phòng riêng là được. Các khu trong nhà thi đấu đều thông nhau.

Sau khi hỏi rõ đường đi, đôi tình nhân đang định quay người rời đi. Người trung niên liền kéo chàng trai lại, chỉ vào tay đối phương, nhắc:
Các bạn phải đổi hai tấm vé ban đầu cho tôi.

Chàng trai

một tiếng, nhét hai tấm vé khu D vào tay người trung niên. Anh mỉm cười, vẫy tay tiễn khách.
Sau khi đôi tình nhân rời đi, người trẻ tuổi trong phòng ghé đến chỗ người trung niên, cậu nhìn tấm vé rồi nhận xét:
Hàng 28, vừa chuẩn đấy.

Người trung niên gật đầu nói:
Mau thay quần áo đi.
Hai người nhanh chóng cởi bỏ đồng phục, cùng khoác lên người chiếc áo thi đấu màu xanh da trời, hai nhân viên bỗng chốc biến thành fan hâm mộ bóng đá nhiệt tình. Tiếp đó họ liền rời khỏi phòng phục vụ fan hâm mộ bóng đá, ra khỏi cửa rẽ trái, đến chỗ rẽ ở hành lang, hòa vào dòng người ở cửa vào khu D.
Đi qua lối dẫn vào trong sân băng, hai chỗ ngồi ở hàng 28 nằm ở vị trí bên trái phía trên đầu lối đi. Hai người đi theo bậc thang bước lên phía trên, tìm đúng chỗ ngồi và ngồi vào. Người trung niên đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại nhìn xuống thẳng phía dưới vị trí của mình. Vì sân bóng ngay phía dưới, hành động của anh có vẻ rất tự nhiên, những người khác không thể biết được rằng, tiêu điểm chú ý của anh lại là người phụ nữ ngồi ở hàng 20 - Trang Tiểu Khê.
Người trung niên đó chính là La Phi - đội trưởng đội Cảnh sát hình sự tỉnh thành, người đi cùng ngồi bên cạnh là Doãn Kiếm - trợ lý của anh.
Nhân viên soát vé ở cửa vào khu D và nhân viên bảo vệ ở lối đi trong sân bóng tất nhiên cũng là thành viên của đội Cảnh sát hình sự tham gia vào cuộc điều tra, ngoài ra, còn một cảnh sát đóng giả là phóng viên nhiếp ảnh đứng ở bên lề sân bóng, cảnh sát này điều khiển một máy quay ống kính tiêu cự dài, ống kính cũng nhằm đúng vào vị trí của Trang Tiểu Khê ở hàng 20 khu D. Do Trang Tiểu Khê cố ý đến gặp theo yêu cầu của tên bắt cóc, cảnh sát đành bố trí gài bẫy tức thời. Mặc dù thời gian chuẩn bị vô cùng gấp gáp, nhưng La Phi vẫn cố gắng thiết kế lưới bẫy nghiêm mật và khéo léo, vừa không tạo sơ hở cho tên bắt cóc, đồng phải giảm nguy cơ bị lộ của cảnh sát xuống mức thấp nhất.
Vì trận đấu vô cùng sôi động, toàn bộ vé vào sân đã bán hết sạch, muốn cài cắm người của cảnh sát vào vị trí gần Trang Tiểu Khê, đầu tiên phải thiết lập một kế hoạch vé. Thế nên một cảnh sát thông minh nhanh nhẹn được phân công đóng giả thành nhân viên soát vé, tìm đối tượng đổi vé thích hợp ở cửa vào của khu D: Đầu tiên vé được đổi phải phù hợp với yêu cầu giám sát của cảnh sát, tiếp đó người được đổi vé phải tuyệt đối đáng tin, không được có quan hệ với tên bắt cóc.
Cuối cùng cặp tình nhân trẻ đã trở thành đối tượng được cảnh sát lựa chọn, khi họ cầm tấm vé mời hớn hở đi đến vị trí VIP, thì La Phi và Doãn Kiếm cũng có được hai chỗ ngồi rất hợp lý có thể theo dõi giám sát hiện trường.
Cân nhắc đến vấn đề khán giả trong sân bóng quá đông, chỉ dựa vào mấy người quan sát bằng mắt thường thì không thể theo dõi được nhiều thông tin, La Phi lại đặt trong sân bóng thêm một máy quay phim công suất lớn chiếu vào khu D. Chiếc máy quay này sẽ dõi theo Trang Tiểu Khê trong suốt quá trình, ghi lại toàn bộ mọi chi tiết xảy ra với người phụ nữ này.
Đến khoảng 19 giò 45 phút toàn bộ khán giả đã vào sân gần hết. Khán đài nào cũng chật kín người, không còn bất cứ chỗ trống này.
La Phi nhìn
nhân viên bảo vệ
ở cách đó không xa ra hiệu, anh ta liền lui về chỗ đầu lối đi ở phía dưới. Công việc
chỉ dẫn
của anh ta đã kết thúc, nên không thể tiếp tục loanh quanh ở gần đó nữa, tránh không để tên bắt cóc cảnh giác.
Toàn bộ khán đài của sân vận động Kim Sơn chia thành hai mươi khu, đặt tên lần lượt theo thứ tự chữ Latin từ A đến T, khu D nằm ở góc phía đông nam của sân bóng, so sánh với các khu khác thì đây là vị trí tương đối xa khuất. Có một bức tường rào cao khoảng hơn một mét ngăn cách giữa các khu, khán giả trên khán đài nếu muốn di chuyển sang khu khác (ví dụ như từ khu D sang khu A), đầu tiên phải đi từ cửa vào của khu D vào trong nhà thi đấu, sau đó đi theo hành lang trong nhà thi đấu đến cửa vào của khu A, rồi đi theo lối dẫn này vào khu vực khán đài A.
Mỗi một khu vực đều chia thành hai tầng, bên trên và bên dưới, hai đầu mỗi tầng đều có lối ra vào nhà thi đấu, cũng có nghĩa là mỗi khu vực có tất cả bốn vị trí đầu lối đi. Tất cả các vị trí này đều có nhân viên bảo vệ túc trực.
Cả bốn nhân viên bảo vệ trực ở khu D đều được thay bằng người của cảnh sát, họ có thể sẵn sàng nhận lệnh chỉ huy của La Phi qua tai nghe không dây. Hễ có đối tượng khả nghi tiếp xúc với Trang Tiểu Khê, sẽ lập tức trở thành con mồi trong cạm bẫy của cảnh sát.
Nhưng tâm trạng của La Phi vẫn không thể lạc quan anh lo rằng tên tội phạm thật sự ở phía sau sẽ không đích thân xuất hiện. Hắn rất có thể sẽ cử một tên tiểu tốt hoặc một người thứ ba không hiểu rõ tình hình đến tiếp xúc với Trang Tiểu Khê, còn hắn giấu mình trong bóng tối để quan sát. Nếu như vậy, cứ bắt người mà không tính toán kĩ sẽ bứt dây động rừng, một khi tên bắt cóc biết được là cảnh sát đã vào cuộc, việc trao đổi thất bại, khả năng giết con tin sẽ tăng lên rất nhiều.
Biện pháp tốt hơn có lẽ không phải là động thủ ngay tại sân bóng, mà là lặng lẽ theo dõi chặt kẻ trao đổi tiếp xúc với Trang Tiểu Khê, sau đó thả dây dài câu cá lớn, cố gắng đồng thời bắt được cả tên giấu mình điều khiển phía sau. Có điều, trong sân vận động quá đông khán giả, đến lúc đó theo dõi sát được cũng đã là vấn đề. Chẳng may để tuột mất đối phương, tình thế cũng nguy hiểm không kém.
Nói tóm lại, vội vàng đi gặp theo yêu cầu của tên bắt cóc không phải là một nước cờ hay, nhưng người nhà của người bị hại nhất định làm như vậy, cảnh sát cũng đành phải hợp tác. Vì cho dù là kế hoạch nào cũng không thể đảm bảo được sự an toàn tuyệt đối của con tin, nếu cảnh sát bỏ qua ý nguyện của người nhà người bị hại, mà cuối cùng con tin lại bị giết hại, sẽ không ai gánh được trách nhiệm đó.
Tiếp sau đây, rốt cuộc nên hành động như thế nào? Bắt người luôn tại hiện trường hay là nhử hắn rời khỏi hàng? Giờ phút này, La Phi vẫn chưa có quyết định. Tất cả vẫn phải phụ thuộc vào tình thế cụ thể, tùy cơ ứng biến.
Sau khi toàn bộ khán giả trong sân đều ngồi vào chỗ, La Phi bắt đầu quan sát những người bên cạnh Trang Tiểu Khê - kẻ trao đổi của bọn bắt cóc rất có thể sẽ ẩn trong số những người này.
Ngồi bên trái Trang Tiểu Khê là một người đàn ông béo tốt, La Phi cảm giác anh ta không có khả năng là kẻ trao đổi lắm, vì người đó mang theo một chiếc ba lô căng chật đầy đồ. Chưa đầy vài phút sau, La Phi đã thấy anh ta lấy từ trong ba lô ra một chiếc bánh hamburger và một túi khoai tây. Ngoài ra còn có hoa quả, quần áo gì đó bị lục ra rồi lại nhét vào. Đây có lẽ là một fan hâm mộ bóng đá đến từ thành phố lân cận, là một tín đồ ăn uống tính tình vô tư phổi bò - La Phi thầm phán đoán - Anh không phù hợp với đặc điểm cần có của một kẻ trao đổi.
Trên hàng ghế phía sau Trang Tiểu Khê là mấy người trẻ tuổi có dáng vẻ sinh viên, họ là một tập thể nhỏ, có nam có nữ, nhanh chóng bị La Phi loại trừ ra khỏi phạm vi khả nghi.
Cầu thủ hai đội đã vào sân, xếp hàng ở gần vạch giữa sân chào khán giả. Rất nhiều fan hâm mộ nhiệt tình đều đứng dậy, hướng về phía cầu thủ đội nhà vẫy tay hoan hô. Người đàn ông ngồi phía trước Trang Tiểu Khê cầm một chiếc máy ảnh định chụp một bức ảnh chung cho cả đội chủ nhà, nhưng ống kính máy ảnh của anh ta lại bị vướng fan hâm mộ đã đứng lên ở phía trước. Anh ta khó chịu đẩy người phía trước, hai bên cãi nhau một hồi vì chuyện đó.
Qua chi tiết này, La Phi cũng loại trừ luôn người đàn ông chụp ảnh ra khỏi phạm vi khả nghi - không chỉ bởi vì người đó biểu hiện giống như một fan hâm mộ bóng thực thụ, quan trọng hơn là kẻ trao đổi không thể nào vì một chuyện nhỏ như vậy mà sinh chuyện với một người không liên quan.
So sánh đi so sánh lại, đối tượng khả nghi nhất chỉ mỗi anh chàng ngồi ở bên tay phải Trang Tiểu Khê.
Đó là một người đàn ông ngoài 30 tuổi, cứ nhìn trước ngó sau suốt, bộ dạng thậm thà thậm thụt không biết muốn tìm cái gì. Có mấy giây anh ta lén lút quan sát Trang Tiểu Khê, khi Trang Tiểu Khê quay mặt lại, thì anh ta lại vội vàng nhìn đi chỗ khác. La Phi chăm chú nhìn người đó một lúc, cuối cùng cũng phát hiện ra quy luật, khi anh này quay đầu lung tung, điểm dừng cuối cùng của ánh nhìn luôn là một người phụ nữ.
Hóa ra đó là một người đàn ông đơn thân cô đơn, quan sát phụ nữ để giải khuây cho hết thời gian buồn tẻ trước khi trận đấu bắt đầu.
Những người ngồi xung quanh Trang Tiểu Khê đều bị loại trừ khỏi đối tượng khả nghi. Không lẽ người trao đổi không ở bên cạnh bà? Nếu như vậy, khu vực khán đài này có thể không phải là điểm trao đổi thực sự.
Thời điểm tiến hành trao đổi trong một vụ bắt cóc, chuyện tên bắt cóc bất ngờ thay đổi địa điểm trao đổi cũng gặp không ít, có lúc thậm chí còn liên tục thay đổi mấy lần. Đối với cảnh sát, việc có thể làm là theo dõi chặt chẽ người trao đổi và vật trao đổi, cho dù tên bắt cóc có thay đổi địa điểm trao đổi thế nào đi nữa thì cuối cùng hắn vẫn phải xuất hiện để lấy tiền chuộc.
La Phi cũng đã đưa ra phương án dự phòng để đối phó với tình huống thay đổi này. Đầu tiên, nếu tên bắt cóc thay đổi địa điểm trao đổi, hắn nhất định sẽ phải thông báo cho Trang Tiểu Khê bằng một cách thức nào đó. Xét từ góc độ tình hình hiện trường, chỉ có thể liên lạc bằng điện thoại di động. Mà liên lạc bằng điện thoại di động thì có hai khả năng, gọi điện hoặc nhắn tin. Cảnh sát chỉ cần kịp thời nắm bắt được nội dung liên lạc, là có thể bố trí mai phục sẵn ở địa điểm tiếp theo.
Lúc này Trang Tiểu Khê đang đeo một đôi khuyên tai, chiếc khuyên tai bên phải thực ra là một thiết bị nghe lén, tín hiệu kết nối với tai nghe và mic mà La Phi đang đeo. Nếu có điện thoại gọi đến, Trang Tiểu Khê sẽ đưa điện thoại di động sang bên tai phải để nghe, thiết bị nghe lén sẽ dính sát vào loa nghe của điện thoại di động. Cho dù trong sân bóng có ồn ào đến mức nào đi nữa, La Phi cũng có thể nghe được nội dung lời nói của người gọi đến.
Nếu là tin nhắn thì càng dễ xử lý. Trang Tiểu Khê đã cài đặt trong danh bạ điện thoại, mặc định số điện thoại di động của La Phi là số đầu tiên, nếu nhận được tin nhắn của tên bắt cóc, bà chỉ cần nhấn mấy phím tắt, nội dung tin nhắn sẽ lập tức được gửi chuyển tiếp đến điện thoại di động của La Phi.
Cho nên La Phi không hề lo lắng về chuyện thay đổi địa điểm trao đổi. Tất cả vẫn là một câu: bình tĩnh quan sát, tùy cơ ứng biến.
Đúng 20 giờ tối, tiếng còi vang lên, trận bóng chính thức bắt đầu. Không khí trong sân càng lúc càng sôi động. Không khí sôi động lên đến cao trào khi đội chủ nhà ghi trước được một bàn. Fan hâm mộ bóng đá reo hò như sấm dậy, tưng bừng không dứt. La Phi và Doãn Kiếm cũng nhảy lên reo hò theo - họ đã ngụy trang thành fan hâm mộ bóng đá phục ở khán đài thì cũng phải có tí dáng vẻ của fan hâm mộ bóng đá mới được.
Chỉ có Trang Tiểu Khê vẫn im lặng ngồi yên, bà không hề quan tâm đến trận đấu bóng, cũng không cần phải ngụy trang gì.
Khi hiệp một sắp kết thúc, đội khách ghi được một bàn gỡ hòa nhờ màn biểu diễn cá nhân của một cầu thủ nước ngoài. Không khí náo nhiệt trên sân nhà bị dội một gáo nước lạnh, tâm trạng của khán giả cũng lắng xuống.
Giờ nghỉ giữa hai hiệp đấu, một số khán giả rời chỗ ngồi vào trong nhà thi đấu - hoặc là đi vệ sinh, hoặc là đi mua đồ uống hay đồ ăn vặt gì đó. Sau khi mọi người bắt đầu di chuyển, La Phi liền vô cùng căng thẳng, bởi vì tên bắt cóc rất có khả năng sẽ nhân cơ hội này tiếp cận Trang Tiểu Khê. Anh chỉ còn cách tập trung tinh thần hết mức, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ngồi cách đó không xa.
Bỗng anh nghe thấy Doãn Kiếm ghé vào tai mình nói:
Gã đó bật máy rồi.


Gã đó
tất nhiên là chỉ tên bắt cóc, bật máy là chỉ số điện thoại di động của Lý Tuấn Tùng lưu trên hóa đơn chuyển phát nhanh. Nhân viên kĩ thuật vẫn tiến hành theo dõi số máy đó, bây giờ cuối cùng cũng có thông tin xác thực thông báo cho họ.
La Phi phấn chấn, vội hỏi:
Có thể xác định được vị trí cụ thể không?

Doãn Kiếm hơi nghiêng đầu, xem ra đang nhận tín hiệu truyền đến từ tai nghe. Giây lát sau, cậu tiếp tục báo cáo: Vị trí ở ngay trong sân bóng, không thể phán đoán được cụ thể hơn, bởi vì theo dõi tín hiệu chỉ có thể khoanh vùng được phạm vi đường kính một trăm mét.

Đường kính một trăm mét, như vậy gần như đã bao phủ toàn bộ sân bóng, cho nên muốn trực tiếp tóm được tên bắt cóc bằng cách theo dõi tín hiệu là không thực tế. Có điều tên bắt cóc đã bật máy, có nghĩa là hắn sẽ nhanh chóng liên lạc với Trang Tiểu Khê. Điều này đã sớm nằm trong dự đoán của La Phi, anh liền đá nhẹ vào chân Doãn Kiếm, nhắc:
Để ý đấy, lập tức sẽ có thay đổi!

Quả nhiên, cũng chỉ mấy giây sau, Trang Tiểu Khê lấy điện thoại di động từ chiếc túi nữ ra, nhưng bà không hề nghe điện thoại, mà giơ lên bằng hai tay để xem. La Phi lập tức cũng lấy điện thoại di động của mình ra, nhanh chóng nhận được một tin nhắn.
Chính là tin nhắn được chuyển tiếp từ Trang Tiểu Khê, nội dung là:
Vào trong nhà thi đấu mua một cốc Coca, uống hết trước 9 rưỡi, giữ lấy vỏ cốc.

La Phi lập tức mệnh lệnh cho cảnh sát ở vòng ngoài bằng thiết bị liên lạc không dây:
Trang Tiểu Khê sẽ lập tức vào nhà thi đấu để mua Coca, phục sẵn ở gần máy bán đồ uống.
Anh vừa nói xong, Trang Tiểu Khê đã đứng dậy đi về phía đầu lối ra. La Phi liền gõ vào Doãn Kiếm đang ngồi bên cạnh, lớn tiếng hỏi:
Có đi vệ sinh không?

Doãn Kiếm hiểu ý, trả lời:
Đi.
Hai người đứng dậy đi theo sau Trang Tiểu Khê. Lúc này rất đông người đi lại trong sân bóng, hành động bám theo của họ không hề gây chú ý.
Trang Tiểu Khê đi vào nhà thi đấu tìm lối vào phía bên tay phải ở tầng dưới, chỗ không xa là khu dịch vụ, bà đi tới mua một cốc Coca, sau đó liền quay lại.
La Phi và Doãn Kiếm không bám sát quá, họ dừng lại ở gần chỗ nhà vệ sinh quan sát. Khi Trang Tiểu Khê đi ra khỏi chỗ vào của lối đi, hai người mới tiếp tục bám theo, đồng thời La Phi lại mệnh lệnh qua thiết bị liên lạc không dây:
Mọi người ở vòng ngoài về vị trí.

Khi Trang Tiểu Khê và La Phi, Doãn Kiếm đều đã ngồi vào chỗ, hiệp hai cũng bắt đầu. Theo yêu cầu trong tin nhắn, Trang Tiểu Khê bắt đầu uống cốc Coca đó. La Phi thì suy nghĩ về dụng ý của tên bắt cóc: Không lẽ gã đó định bảo Trang Tiểu Khê cho kim cương vào trong vỏ cốc Coca đã uống hết?
Khoảng mười phút sau, Trang Tiểu Khê đã uống hết cốc Coca, bà cầm chiếc vỏ cốc trong tay, im lặng chờ đợi điều gì đó.
Trên sân bóng đội chủ nhà và đội khách đang thi đấu kịch liệt, hai bên đều tạo ra được những cơ hội tốt, nhưng chưa bên nào tận dụng được cơ hội. Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi đi trong vô thức. Trận đấu đã sắp đến hồi kết thúc, tỉ số vẫn dừng lại ở thế trận bế tắc là 1-1.
Tâm trạng của La Phi còn căng thẳng hơn cầu thủ trên sân, bởi vì cuộc đọ sức giữa cảnh sát và tên bắt cóc lúc này cũng đang lâm vào tình thế bế tắc. Mà cho dù tỉ số trên sân bóng có thay đổi hay không, tình thế bế tắc ngoài sân bóng cũng đã sắp bị phá vỡ!
21 giờ 40 phút, còn cách thời gian kết thúc trận đấu năm phút. Trang Tiểu Khê bỗng lại cầm điện thoại di động lên, vẫn giơ hai tay lên để xem. Giây lát La Phi cũng nhận được tin nhắn thứ hai được chuyển tiếp đến:
Dưới ghế ngồi của bà bây giờ có một tấm vé xem đấu bóng. Tìm lấy tấm vé này, cầm theo cốc Coca, cầm theo kim cương, lập tức di chuyển đến chỗ ngồi mới của bà.

Trang Tiểu Khê cúi người sờ lần một lúc, quả nhiên sờ thấy một tấm vé ở dưới ghế ngồi, bà nhìn số ghế ngồi trên tấm vé, sau đó liền đứng dậy đi ra chỗ lối đi. Lần này La Phi không bám theo luôn mà phân công cảnh sát đang đóng giả là nhân viên bảo vệ ở vòng ngoài trước:
Trang Tiểu Khê đang di chuyển sang khán đài khác. Tiểu Tôn, cậu bám theo luôn. Liên tục báo cáo vị trí của mục tiêu.
Bởi vì lúc đó đang là thời khắc căng thẳng nhất của trận đấu, rất ít khán giả rời khỏi khán đài. Nếu La Phi bám sát theo Trang Tiểu Khê, rất có khả năng sẽ bị tên bắt cóc đang giấu mình phát hiện ra, còn nhân viên bảo vệ đi lại tuần tra thì rất bình thường.
Khoảng một phút sau, đoán chừng Trang Tiểu Khê đã đi được một đoạn, La Phi đưa mắt ra hiệu cho Doãn Kiếm, hai người rời khỏi chỗ ngồi, chọn lối đi ở phía khác để vào trong nhà thi đấu. Nhân viên bảo vệ trực ở đầu lối đi thấy hai người đi ra liền hất hàm về phía hành lang phía tây. La Phi hiểu ý, dẫn Doãn Kiếm đi về phía tây.
Một lát sau, có tiếng của cảnh sát ở phía trước báo cáo qua tai nghe:
Trang Tiểu Khê vào khu khán đài K.

La Phi trả lời:
Cậu theo vào luôn đi, đừng bám quá sát cứ theo dõi ở lối đi là được.
Tiếp đó anh lại phân công các thành viên khác:
Các thành viên trong nhà thi đấu tập kết về khu vực khán đài K, canh chặt cửa vào khán đài. Thành, cậu điều chỉnh hướng máy quay, ống kính phải dõi theo Trang Tiểu Khê.

Người phụ trách máy quay trong sân bóng tên là Thành đáp lời:
Rõ.

Khoảng nửa phút sau, lại chủ động báo cáo:
Đã xác định lại được mục tiêu.

Lúc này La Phi và Doãn Kiếm đã đến cửa vào khu vực khán đài K, Doãn Kiếm hỏi:
Đội trưởng La, vào hay không vào?

La Phi đã quyết từ trước, đáp:
Vào.
Mặc dù họ không có vé vào khu vực K, nhưng lúc này trận đấu đã sắp đến hồi kết, hai người cứ đứng lẫn vào trong đám đông khán giả cũng không sao.
Nhưng nhân viên bảo vệ trực ở lối vào ngăn La Phi và Doãn Kiếm lại:
Này, các anh không phải là ở khu này đúng không, không được vào.
Người bảo vệ này là nhân viên của nhà thi đấu, không hề nắm được thông tin về hành động của cảnh sát.

Chúng tôi là cảnh sát.
La Phi đưa thẻ của mình ra.

Cảnh sát?
Người bảo vệ nhìn hai người trước mặt, nói vẻ do dự,
Cảnh sát tốt nhất cũng đừng vào.


Tại sao?
La Phi lấy làm lạ. Nhân viên bảo vệ có lý do gì để ngăn không cho cảnh sát vào chứ?
Người bảo vệ đáp:
Đây là khán đài của fan hâm mộ đội khách, hai anh mặc quần áo thế này đi vào, không phải là định kiếm chuyện sao?


Khán đài đội khách?
La Phi bước mấy bước ra phía ngoài lối đi, nhanh chóng thò đầu nhìn, không ngờ đập vào mắt là cả vạt màu đỏ rực. Quả nhiên toàn bộ fan hâm mộ trên khán đài này đều mặc áo cầu thủ của đội khách màu đỏ. La Phi phiền não trong lòng, thầm kêu:
Không ổn!

Doãn Kiếm cũng hiểu ra tình hình, cậu vội hỏi người bảo vệ:
Chỗ các anh ở đây có áo của đội khách không? Mau cho chúng tôi thay cái.

Người bảo vệ xòe tay bất lực:
Chúng tôi làm sao mà có áo cầu thủ của đội khách được?


Làm thế nào?
Doãn Kiếm quay lại hỏi ý kiến La Phi,
Hay là cởi chiếc áo cầu thủ này ra, mặc thường phục đi vào?

Kể cả là mặc thường phục thì vào giữa vạt màu đỏ rực đó vẫn rất gai mắt! La Phi nhanh chóng đưa ra quyết định anh chỉ về phía người bảo vệ và nói với Doãn Kiếm:
Cậu đổi quần áo cho cậu ấy, đóng giả làm nhân viên bảo vệ đi vào.
Trận đấu đã sắp kết thúc, trên khán đài có thêm vài nhân viên bảo vệ hướng dẫn đám đông tản ra cũng không có gì là lạ.
Người bảo vệ cũng hiểu ngay, vừa nghe La Phi nói thế liền lập tức bắt đầu cởi đồng phục ra. Doãn Kiếm vội bước chân lao nhanh về phía lối vào trung tâm của nhà thi đấu.
Một lúc sau, từ tai nghe vọng tới giọng nói của Doãn Kiếm:
Đội trưởng La, tôi đã vào khán đài. Trang Tiểu Khê ngồi ở vị trí giữa hàng thứ nhất, tiếp theo phải hành động thế nào, xin anh chỉ thị.

La Phi vừa chạy vừa trả lời:
Theo dõi chặt Trang Tiểu Khê, nhưng cho dù thế nào cũng không được để lộ mình là cảnh sát. Nếu phát hiện có người tiếp xúc với Trang Tiểu Khê, lập tức báo cho tôi.


Rõ.
Doãn Kiếm dừng lại giây lát, lại hỏi,
Anh đi đâu?


Tôi đi tìm áo cầu thủ của đội khách!
La Phi buông một câu, không kịp nói gì thêm, vội tăng tốc chạy nhanh.
Đối với cảnh sát hành động lần này đối mặt với nhiều loại kết cục.
Cục diện tốt nhất là để cho vụ trao đổi hoàn thành, sau đó tìm ra sào huyệt của tên bắt cóc bằng cách bám theo kẻ trao đổi, bắt gọn toàn bộ đối tượng khả nghi, đồng thời giải cứu con tin.
Cục diện tương đối tốt là bắt giữ được kẻ trao đổi ngay tại hiện trường, việc này có thể khiến tên bắt cóc ở phía sau trốn thoát, sau đó có giải cứu được con tin một cách thuận lợi hay không thì rất khó nói.
Cục diện không tốt cũng không xấu là vụ trao đổi không hoàn thành, cảnh sát không bắt được kẻ trao đổi, nhưng hành động của cảnh sát cũng không bị lộ, như vậy có nghĩa là hai bên đều không chiếm được lợi thế.
Cục diện tương đối xấu là vụ trao đổi hoàn thành, cảnh sát không bắt được kẻ trao đổi, hành động của cảnh sát cũng không bị lộ, bị mất tiền chuộc, đồng thời cũng mất cả quân bài đàm phán, sự an nguy của con tin phụ thuộc vào tâm trạng tên bắt cóc.
Cục diện xấu nhất là cho dù vụ trao đổi có hoàn thành hay không, cảnh sát không bắt được kẻ trao đổi, nhưng lại để lộ hành tung ở hiện trường. Tên bắt cóc biết được cảnh sát đã vào cuộc, xuất phát từ tâm lý tự bảo vệ, rất có khả năng lập tức giết hại con tin để diệt khẩu.
Tình thế diễn biến đến giờ phút này, La Phi gần như có thể chắc chắn rằng kẻ trao đổi đang mặc áo cầu thủ đội khách màu đỏ, giấu mình trong khu vực khán đài K. Còn việc thay đổi khán đài giữa chừng chính là một thủ đoạn thăm dò vô cùng gian manh của hắn.
Tên bắt cóc đã dự tính trước trong thời gian gấp như vậy cảnh sát khó mà tìm được áo cầu thủ của đội khách, cho nên người đi theo Trang Tiểu Khê vào khán đài, đồng thời lại không mặc áo cầu thủ màu đỏ rất có khả năng là cảnh sát ngầm. Bằng cách phân biệt như vậy, tên bắt cóc sẽ đánh giá được mức độ rủi ro mà hắn phải đối mặt, nếu thấy an toàn, hắn mới tiến đến trao đổi với Trang Tiểu Khê. Việc trao đổi nhất định sẽ được tiến hành vào lúc trận đấu kết thúc, như vậy sau khi lấy được kim cương, tên bắt cóc lập tức có thể trà trộn vào đám đông rời khỏi sân bóng để trốn thoát.
Lúc này Doãn Kiếm và Tiểu Tôn đang đóng giả làm nhân viên bảo vệ theo dõi chặt Trang Tiểu Khê. Tên bắt cóc có khả năng sẽ nghi ngờ họ, nhưng không thể khẳng định được. Rốt cuộc hắn có tiến hành trao đổi với Trang Tiểu Khê như đã hẹn hay không, có lẽ chỉ trong một ý nghĩ mà thôi. Nhưng đối với cảnh sát cho dù là tên bắt cóc tiếp tục tiến hành trao đổi, cũng rất khó đạt được cục diện tốt nhất.
Vì Doãn Kiếm và Tiểu Tôn không thể mặc đồng phục của nhân viên bảo vệ bám theo tên bắt cóc. Trong dòng người đông đúc khi rời khỏi sân bóng, muốn không để mất dấu đối phương thì phải bám sát theo sau tên bắt cóc, nhưng hành động như vậy ắt sẽ khiến Doãn Kiếm và Tiểu Tôn lộ rõ mình là cảnh sát.
Cho nên nhiều nhất cũng chỉ đạt được cục diện tương đối tốt - bắt được kẻ trao đổi tại hiện trường.
Nhưng La Phi không cam tâm với kết quả như vậy, anh vẫn muốn lập được kỳ tích, cho nên anh vô cùng cần có một chiếc áo của đội khách. Nếu có thể mặc chiếc áo cầu thủ màu đỏ đó lên người, anh có thể trà trộn vào khu vực khán đài K, đồng thời không làm cho tên bắt cóc nghi ngờ. Lúc tên bắt cóc chạy trốn sau khi hoàn thành vụ trao đổi, anh cũng có thể bám sát đối phương ra khỏi sân bóng Kim Sơn. Chỉ cần ra khỏi sân bóng, đám đông tản đi, cục diện sẽ hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của cảnh sát.
Các quầy hàng trong sân vận động Kim Sơn tất nhiên sẽ không bán áo cầu thủ của đội khách, toàn bộ fan hâm mộ bóng đá trên khu vực khán đài K đều tự mang áo đến.
La Phi có nghĩ đến việc tìm một fan hâm mộ đội khách để đổi áo, nhưng những fan hâm mộ này hiện giờ đều đang tập trung ở trên khán đài, tâm trạng theo dõi trận đấu của họ đang vào thời điểm cao trào nhất, hoàn toàn không có chuyện đi ra khỏi phạm vi giám sát của tên bắt cóc. Cho nên phương án này cũng không khả thi.
Muốn mặc áo cầu thủ của đội khách đi vào khu vực khán đài K, có lẽ chỉ còn cách đi đến chỗ đó!
La Phi lao nhanh đến cửa vào trung tâm ở tầng cuối cùng của nhà thi đấu, bên trong là lối dẫn vào sân của các cầu thủ. Ở cửa vào có hai nhân viên bảo vệ ngăn lại, nhưng anh mặc kệ, cứ thế xông vào.

Này, làm cái gì thế?
Nhân viên bảo vệ đuổi theo phía sau anh hét to,
Chặn anh ta lại!
Người bảo vệ canh lối vào sân ở phía trước nghe thấy tiếng hét, liền sẵn sàng trong tư thế chặn La Phi lại.
La Phi dừng lại ở cửa vào sân bóng, anh giơ cao tấm thẻ trong tay, hét to:
Cảnh sát, tôi là cảnh sát!

Nhân viên bảo vệ kiểm tra tấm thẻ, chức danh đội trưởng đội Cảnh sát hình sự khiến họ không dám khinh suất.

Tôi cần một chiếc áo cầu thủ của cầu thủ đội khách, nhanh, mau giúp tôi kiếm một cái!
La Phi không muốn tên bắt cóc phát hiện ra anh là cảnh sát, anh chỉ vào chỗ thay người của đội khách ra lệnh cho nhân viên bảo vệ.
Mấy nhân viên bảo vệ ngớ ra, một người trong số họ hỏi:
Anh cần áo của ai?
Họ chưa từng gặp fan hâm mộ của đội nhà mang chức danh đội trưởng đội Cảnh sát hình sự đến đòi áo cầu thủ của đội khách.

Áo của ai cũng được!
La Phi dở khóc dở cười giải thích. Tôi đang thi hành nhiệm vụ!

Mấy nhân viên bảo vệ giờ mới hiểu ra, người dẫn đầu vội bước nhanh về chỗ thay người của đội khách. Lúc này điện thoại di động của La Phi rung lên, lại có tin nhắn mới. La Phi vội lôi ra xem, nội dung của tin nhắn là:
Bây giờ cho túi kim cương vào trong cốc Coca. Khi nhận được tin nhắn tiếp theo của tôi, thì bà để cốc Coca lên ghế ngồi, sau đó lập tức rời đi.

Xem ra tên bắt cóc đã chuẩn bị hành động rồi! La Phi vội ra lệnh cho cảnh sát ở phía trước qua thiết bị không dây:
Theo dõi chặt chiếc cốc trong tay Trang Tiểu Khê, kim cương ở trong cốc!
Lúc này nhân viên bảo vệ đã đến chỗ thay người của đội khách, đang trao đổi với một người có vẻ như là dẫn đội. Đúng lúc này, sân bóng bỗng vang lên hai tiếng còi dài, trận đấu đã kết thúc rồi.
Cầu thủ đội khách trên sân rộn rã giơ tay lên ăn mừng, cầu thủ đội nhà thì buồn bã thất vọng đứng yên tại chỗ. Còn hàng nghìn fan hâm mộ ở khán đài đội khách thì đồng thanh reo hò.
La Phi cảm giác như có hàng trăm móng vuốt đang bóp nghẹt tim mình, thầm kêu lên trong lòng:
Nhanh lên, nhanh lên!
Lời cầu nguyện của anh dường như có tác dụng thật: Nhân viên bảo vệ cuối cùng cũng lấy được một chiếc áo cầu thủ đội khách màu đỏ và bắt đầu quay về cửa vào sân bóng. La Phi không kìm được tâm trạng sốt ruột anh lao lên mấy bước đón đối phương, đồng thời ngẩng đầu ngóng nhìn về phía khu vực khán đài K ở phía xa.
Fan hâm mộ của đội khách đang chìm đắm trong niềm hân hoan vì đã đá hòa đối thủ mạnh, chưa muốn rời đi ngay, còn Doãn Kiếm và những cảnh sát khác cũng chưa báo tin đã phát hiện ra tên bắt cóc. La Phi mừng thầm trong lòng: vẫn còn cơ hội!
Nhưng chỉ trong giây lát, trên khu vực khán đài K bỗng có sự bất thường xảy ra: Fan hâm mộ vốn ngồi ở khu vực giữa và phía trên khán đài ào ào đổ xuống phía dưới khán đài. Họ chen về khu vực giữa hàng thứ nhất và rào chắn ở phía trước, rất nhiều người thậm chí còn không kịp di chuyển xuống từ lối đi ở hai bên, mà trèo luôn qua ghế ngồi ở phía trước.
Từ tai nghe vọng ra giọng của Doãn Kiếm:
Tình hình mất kiểm soát. Đội trưởng La, xin anh ra lệnh chỉ thị!
La Phi biết là không kịp rồi, anh bực mình vung nắm đấm, không còn cách nào khác đành phải ra lệnh:
Nếu xác định được tung tích của tên bắt cóc thì có thể bắt luôn!
Trong lúc nói, anh đưa mắt quan sát và nhanh chóng tìm ra nguyên nhân khiến fan hâm mộ xao động.
Cầu thủ ngôi sao của đội khách, một anh chàng người Nam Mĩ tràn đầy nhiệt tình đã chạy về khu vực phía dưới khán đài K, anh ta vừa chạy vừa cởi chiếc áo cầu thủ trên người ra, giơ cao lên trên đỉnh đầu. Fan hâm mộ của đội khách chen về phía dưới khán đài như thể vụn sắt bị hút về phía nam châm, ai nấy đều huơ tay, nghển cổ chờ đợi.
Anh chàng cầu thủ ngôi sao giơ tay ném chiếc áo cầu thủ của mình lên trên khán đài, lập tức gây ra một trận tranh cướp điên cuồng. Còn La Phi ở bên lề sân bóng thì đang cầm chiếc áo lấy được từ chỗ thay người, quay vào đi tắt qua nhà thi đấu, sau đó chạy về phía cửa vào khán đài K với tốc độ nhanh nhất, anh dừng lại thở một hơi, rồi vội vàng mặc chiếc áo cầu thủ màu đỏ lên người, đồng thời hỏi qua thiết bị không dây: Doãn Kiếm, bây giờ tình hình hiện trường thế nào?


Hoàn toàn mất kiểm soát! Hoàn toàn mất kiểm soát!
Doãn Kiếm nói liên tục hai lần, giọng ảo não cực độ.
La Phi bước lên khán đài, tâm trạng nặng nề. Anh nhìn thấy biển người màu đỏ đang dồn lại ở phía dưới khán đài đầu người nhấp nhô kín đặc. Cách đó không xa, bên lề sân bóng, các cầu thủ đội khách đang tay nắm tay đứng thành hàng, cúi người chào fan hâm mộ.
Doãn Kiếm và Tiểu Tôn đứng ở chỗ khá cao hai bên lối đi ngơ ngác nhìn đám đông phía dưới chân.
La Phi không đến thẳng chỗ Doãn Kiếm, anh chen vào đám đông màu đỏ, từ từ nhích về khu vực giữa hàng thứ nhất. Trong lúc cố gắng hết sức để mở đường, anh hạ thấp giọng hỏi:
Vừa nãy đã xảy ra việc gì? Mau báo cáo tình hình cụ thể!

Doãn Kiếm cũng đã nhìn thấy bóng dáng La Phi, tâm trạng cậu bình tĩnh hơn một chút, liền đưa miệng sát vào chiếc mic ẩn hình nói:
Trận đấu vừa kết thúc được một tí, Trang Tiểu Khê đặt cốc Coca ở giữa chiếc ghế, sau đó rời khỏi khán đài. Lúc đó khán giả trên khán đài đột nhiên đều đổ xuống phía trước, chúng tôi hoàn toàn không kịp phản ứng, tình hình đã mất kiểm soát! Bây giờ kim cương trong cái cốc cũng chẳng biết có còn không!

La Phi không nói gì nữa, chỉ tiếp tục rẽ đám đông, cố gắng di chuyển về vị trí mục tiêu. Cuối cùng anh cũng chen được đến vị trí chính giữa khu vực khán đài K, La Phi đã nhìn thấy cái cốc Coca đó.
Vì mấy hàng ghế phía trước cũng đều đông chật những fan hâm mộ nhiệt tình, chiếc cốc không biết đã bị bao nhiêu bàn chân giẫm đạp lên. Bây giờ nó đang nằm ở khe lõm giữa hai chiếc ghế, thân mình đau khổ bẹp rúm, biến dạng thành một miếng dẹt mỏng. Rất hiển nhiên, đã không còn gì trong chiếc cốc.
La Phi ngớ ra mấy giây, sau đó nói vào mic hai chữ:
Mất rồi.


Thế thì phải làm thế nào?
Doãn Kiếm im lặng giây lát rồi đưa ra một đề xuất:
Hay là phong tỏa lối ra của khán đài, tiến hành khám xét?
Từ sau khi cục diện bị mất kiểm soát, cậu theo dõi chặt bốn lối ra, cho đến giờ vẫn chưa có ai rời khỏi khán đài, cho nên tên bắt cóc lấy mất số kim cương nhất định vẫn đang trà trộn trong đám đông.
La Phi hỏi lại:
Cậu có thể xác định được mấy mục tiêu khả nghi?
Ý của anh là có những người nào có khả năng động vào cái cốc giấy trong lúc hỗn loạn? Có thể xác định phạm vi những người này không?

Không thể xác định được.
Doãn Kiếm bất lực nói,
Bởi vì tất cả mọi người đều mặc áo giống nhau, nhìn từ phía sau hoàn toàn không thể phân biệt được. Biện pháp duy nhất là khám xét toàn bộ một lượt.

La Phi lập tức phủ nhận đề xuất này:
Thế thì đừng khám xét. Làm như vậy không bắt được tên bắt cóc, mà lại khiến cảnh sát bị lộ.

Doãn Kiếm im lặng thở dài, nghĩ bụng La Phi nói không sai. Nếu cảnh sát phong tỏa cửa ra tiến hành khám xét tên bắt cóc chắc chắn sẽ vứt kim cương chạy trốn. Như vậy mặc dù có thể giữ được tiền chuộc, nhưng sự can thiệp của cảnh sát cũng bị lộ, con tin sẽ sống chết khôn lường.
Trong tình hình không bắt được tên bắt cóc, thì phải bằng mọi cách giữ bí mật hành tung của cảnh sát.
Mấy phút sau, cầu thủ đội khách quay vào phòng thay đồ bên trong nhà thi đấu. Fan hâm mộ trên khu vực khán đài K cũng liền tản đi. La Phi đi lẫn trong đám đông màu đỏ, thử cố những nỗ lực cuối cùng.
Anh biết, trong đám người này nhất định có tên bắt cóc hắn đang giấu trong người số kim cương trị giá một triệu tệ. Anh hy vọng có thể nhận ra hắn qua những dấu vết bất thường nào đó. Đáng tiếc là anh ắt sẽ không thể thành công. Khi hàng nghìn người cùng mặc một màu áo ào ào đi qua trước mắt đừng nói là một người lạ không biết bất cứ đặc điểm nào, ngay muốn tìm ra người bạn thân nhất của bạn cũng khó như lên trời.
Cho dù là La Phi - một người tìm kiếm có khả năng quan sát rất tốt, cũng không có cách nào thay đổi được sự thực khách quan đó.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Thông Báo Tử Vong Ngoại Truyện: Sự Trừng Phạt.