Q5 - Chương 11.4
-
Bản Thông Báo Tử Vong
- Chu Hạo Huy
- 2654 chữ
- 2020-05-09 04:04:06
Số từ: 2637
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
Đả tự: nth166
Nguồn text: wattpad
Hàng văn Trị cũng có cảm giác mãnh liệt tương tự như vậy: Kế hoạch báo thù của anh ta chỉ cách thành công một bước nữa thôi. Giờ là lúc mọi thứ đã sẵn sàng chỉ chờ đón "gió đông" mà thôi!
Đến ông trời dường như cũng phối hợp với hành động của Hàng Văn Trị. Bắt đầu từ sáng thứ 5 tuần này, một trận mưa to lại tới như mọi năm. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm sinh sống trong tỉnh thành của Hàng Văn Trị, mùa thu ở đây là mùa mưa. Trời mưa này đã bắt đầu thì chắc chắn sẽ còn kéo dài từ 3 cho đến 5 ngày tới.
Đêm mưa không trăng, ánh đèn canh cũng bị màn mưa làm cho nhoà bớt đi. Tầm nhìn của lính canh trên chòi canh bởi thế cũng bị hạn chế rất nhiều.Tiếng mưa gió không ngừng tất sẽ làm nhiễu thính giác của tù nhân trong trại giam và quản giáo trực ban trong tòa nhà văn phòng. Tất cả chính là điều kiện thiên thời vô cùng có lợi cho kế hoạch vượt ngục và cũng là "gió đông" mà hàng Văn Trị vốn đang chờ đón.
"Gió đông" đã đến cũng làm tăng thêm quyết tâm vượt ngục của đánh người Đỗ Minh Cường. Tất cả đều như cung tên đã lên dây cung đầy khí thế sẵn sàng, không thể không bắn về phía trước được!
Hàng Văn Trị nằm im trên giường, hai mắt anh ta cứ nhìn vào lỗ thông khí nhỏ đó nhưng trong lòng đang lướt lại những ký ức tháng ngày của 10 năm về trước. Đối với cuộc đời anh ta mà nói, bước ngoặt vừa bắt đầu với một trận mưa thu và chắc chắn cũng sẽ kết thúc trong một trận mưa thu khác.
Ngày hôm sau là đúng thứ sáu, cũng là ngày mà mọi người quyết định chọn làm ngày vượt ngục. Nước đến chân rồi nên trong lòng ai nấy đều không thể tĩnh lặng. Nhưng bốn người họ vẫn giữ được bình tĩnh, họ vẫn đi ăn, đi làm cùng với những phạm nhân khác và ngoài mặt thì không hề tỏ ra có gì khác biệt so với mọi ngày. A Sơn vẫn hay im lặng ít nói, Hàng Văn Trị vẫn làm việc rất chăm chỉ nhanh nhẹn, Đỗ Minh Cường thì chỉ mình ta với ta, anh Bình vẫn giữ phong thái đại ca trong đám tù nhân ở khu trại giam, y vẫn lúc thì lười nhác lúc thì chửi bới, không hề đồng cam cộng khổ với những người bạn tù khác.
Sau khi ăn cơm trưa xong là lại đến thời gian xếp hàng lên xe tải của tuần này. Viên quản giáo phụ trách đến xưởng, hắng giọng gọi tên Đỗ Minh Cường và Hàng Văn Trị. Anh Bình đang nói chuyện với A Sơn nghe thấy tiếng gọi của viên quản giáo liền liếc nhìn Đỗ Minh Cường một cái. Trong mắt những người khác thì đó chỉ là một phản xạ tự nhiên mà thôi. Chỉ có mấy người trong phòng giam 424 ngầm hiểu với nhau đây là lần cuối cùng Đỗ Minh Cường bàn bạc với sư phụ Thiệu, chỉ cần bên ông ấy không có vấn đề gì thì kế hoạch vượt ngục đêm nay sẽ không có lý do gì để trì hoãn nữa.
Anh Bình và A Sơn chỉ biết kiên nhẫn chờ đợi ở nhà xưởng. Đỗ Minh Cường và Hàng Văn Trị vẫn như thường lệ, chất đầy hàng lên xe cho sư phụ Thiệu, sau đó đi theo viên quản giáo tới chỗ để xe. Vì trời mưa nên viên quản giáo phát cho hai người bọn họ mỗi người một chiếc áo mưa mỏng tang, trên xe đẩy hàng cũng phủ một lớp giấy dầu che mưa.
Đến chỗ để xe họ chỉ nhìn thấy xe hàng vẫn độ ở đó mà không thấy tăm hơi sư phụ Thiệu đâu viên quản giáo cảm thấy hơi kỳ quái nên gọi lớn về bốn phía gọi được khoảng 3 đến 5 câu thì đã nghe thấy tiếng đáp của sư phụ Thiệu phát ra từ tòa nhà văn phòng rồi thấy ông chạy chầm chậm ra khỏi đó, khi đến gần mấy người họ sư phụ Thiệu mới cười ngại ngùng rồi giải thích rằng trời mưa nên tôi vào trong tòa văn phòng kia để trú mưa.
Viên quản giáo cũng cười tỏ vẻ đồng tình. Sau đó quản giáo quay đầu lại căn dặn Đỗ Minh Cường và Hàng Văn Trị: "Hôm nay thời tiết xấu quá các cậu làm việc nhanh nhẹn lên chút làm xong sớm thì được về sớm, biết chưa?"
Hai người họ đồng ý ngay rồi ai về chỗ người nấy, ra vẻ chuẩn bị nỗ lực làm việc. Lúc này, sư phụ Thiệu cũng lấy ra một chiếc áo mưa từ trong cốp xe phía trước, sau đó nhảy lên đầu chiếc xe hàng lớn rồi nói với Đỗ Minh Cường: "Này chàng trai, hôm nay cậu sẽ vất vả đấy!"
Đỗ Minh Cường cười và nói: "Không vấn đề gì đâu ạ!" Đúng lúc hai người họ đang hàn huyên thì hàng Văn Trị đã bê một thùng giấy từ trong xe đẩy hàng ra, sư phụ Thiệu định ra đỡ nhưng Đỗ Minh Cường lại đỡ trước, miệng khẽ nói: "Sư phụ Thiệu chú đi mở tấm che bằng bạt lên đi".
Sư phụ Thiệu biết là Đỗ Minh Cường có ý tốt không muốn mình vất vả. Trong lòng ông biết chàng trai này trước giờ luôn rất trượng nghĩa, bởi vậy cũng không nói lời khách sáo làm gì. Ông đi luôn về phía đầu xe rồi kéo tấm bạt che mưa từ tận bên trong ta. Đỗ Minh Cường tới ghi mã thùng giấy cho Hàng Văn Trị. Vì phải thêm một bước nữa là kéo bạt che mưa ra, nên công việc hôm nay bị chậm hơn so với mọi khi một chút.
Hàng Văn Trị lại bê một thùng giấy nữa đến rồi chờ ở phía đầu xe, có vẻ như anh ta không hề vội vã. Ba người cứ thế làm việc nhưng do thời tiết xấu nên chẳng thể làm nhanh nhẹn như viên quản giáo mong muốn được. Viên quản giáo đứng một bên quan sát hồi lâu cũng thấy có phần sốt ruột và tẻ nhạt. Rồi cơn thèm thuốc lá lại lên. Viên quản giáo đưa mắt nhìn xung quanh chỉ thấy có mái che mưa ở chỗ dừng xe cách xa đây một chút, ở đó có thể tránh mưa được. Thế là quản giáo bèn vừa chạy chầm chậm về phía đó, tay vừa cầm bật lửa châm một điếu thuốc.
Hàng Văn Trị hơi chột dạ. Viên quản giáo đó cũng không đi xa cho lắm, ba người họ bên này vẫn nằm trong tầm nhìn của anh ta. Nhưng nhờ có tiếng mưa gió nên ba người họ nói gì viên quản giáo đó chắc chắn không thể nghe thấy được. Đây là cơ hội cho Đỗ Minh Cường bàn bạc với sư phụ Thiệu. Hai người họ có thể nói cho rơ ràng những gì́ cần nói.
Quả nhiên Đỗ Minh Cường thấy viên quản giáo đi khỏi nhưng hắn vẫn chăm chú ghi mã thùng giấy vì mỗi lần như vậy hắn sẽ có cơ hội đi về phía đuôi xe để nói chuyện với sư phụ Thiệu. Sau mấy lần như vậy, tới khi nhận thùng giấy cuối cùng từ tay Hàng Văn Trị hắn mới nháy mắt và khẽ gật đầu ra hiệu. Hàng Văn Trị mừng rỡ biết là bên sư phụ Thiệu đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, điều đó có nghĩa là kế hoạch vượt ngục của bọn họ sẽ không còn bất kỳ một biến số nào nữa. Hàng Văn Trị nhìn bóng lưng Đỗ Minh Cường bê chiếc thùng giấy đi, đằng sau cặp mắt kính kia bỗng lóe lên một ánh nhìn sắc lạnh. Kẻ thù không đội trời chung với mình này còn tưởng rằng sắp đặt được chân trên con đường tự do, nhưng thực tế là hắn chắc phải bước vào đường cùng mà mình đã dày công sắp đặt bấy lâu nay.
Ba người vất vả lao động cả buổi chiều mãi đến khoảng năm giờ họ mới chất đầy xe hàng một cách nặng nhọc, nhân lúc viên quản giáo cùng Hàng Văn Trị đi kiểm hàng, Đỗ Minh Cường nói mấy câu với sư phụ Thiệu, những việc chính mà họ cần nói đều đã nói cả rồi nên giờ chỉ ra nói chuyện phiếm mấy câu với nhau thôi.
Hàng thấy không sai sót gì sư phụ Thiệu chào tạm biệt ba người kia. Sau đó, ông ngồi vào ghế lái và chuẩn bị lái xe đi. Viên quản giáo như thường lệ bảo hai người họ kết thúc công việc. Ba người mới đi được vài bước thì phát hiện xe của sư phụ Thiệu mãi không nổ máy. Viên quản giaó thấy có gì đó không ổn liền dừng bước nhìn về phía chiếc xe.
Sư phụ Thiệu lại mở cửa xe rồi nhảy ra từ ghế lái vừa nhìn ba người họ vừa nói: "Kỳ lạ thật, chìa khóa xe của tôi chẳng thấy đâu cả". Ông vừa nói vừa lục hết túi áo túi quần trên người mình, vẻ mặt như đang không biết làm sao.
Viên quản giáo liền nhắc nhở ông: "Hay là rơi ở trong xe?"
Sư phụ Thiệu lắc đầu đáp: "Tôi vừa tìm một lượt trong xe rồi nhưng không thấy".
Sư phụ Thiệu chưa đi được thì viên quản giáo và hai người kia cũng chưa đi được. Viên quản giáo chẳng biết làm thế nào hơn nên cũng đành quay lại và nói với hai phạm nhân kia đang đứng sau lưng mình, hất cằm nói: "Hai cậu lên xe tìm giúp sư phụ Thiệu xem sao".
Đỗ Minh Cường và Hàng Văn Trị mỗi người một bên chui vào ghế lái tìm một lượt nhưng đúng là chẳng tìm thấy gì.
Viên quản giáo đứng cạnh sư phụ Thiệu lại cất tiếng hỏi: "Thế bình thường bác xuống xe thì hay để chìa khóa ở đâu?"
Sư phụ Thiệu đáp: "Lúc trước tôi đến đây lấy hàng đều không rút chìa khóa. Hôm nay chẳng phải là đi trú mưa sao? Người không ở trên xe nên tôi rút chìa khóa ra rồi". Sư phụ Thiệu nheo mắt như đang nhớ lại mọi việc và nói tiếp: "Mới đầu tôi vẫn cầm chìa khóa trên tay, sau đó tôi và tòa nhà văn phòng đi vệ sinh, lúc đi vệ sinh chắc tôi vẫn để chìa khóa trong túi quần".
Viên quản giáo liếc nhìn quần của sư phụ Thiệu. Đó chỉ là chiếc quần lao động phổ thông, rất rộng, mà hai túi quần thì lại không sâu. Viên quản giáo bèn chép miệng nói: "Túi rộng thế này thì không đảm bảo chút nào".
Sư phụ Thiệu gãi đầu nói: "Lẽ nào tôi đánh rơi trên đường? Lúc nãy các anh gọi tôi, tôi vội vội vàng vàng chạy ra."
Nghe vậy viên quản giáo liền đáp: "Thế thì bác hãy đi tìm nhanh lên. Chúng tôi chưa về vội, sẽ ở đây trông xe hàng cho bác."
Sư phụ Thiệu vội vã cảm ơn rồi tìm dọc theo con đường và tòa nhà văn phòng lúc nãy. Khoảng 10 phút trôi qua, ông đi từ toà nhà ra, bước chân vội vã nhưng sắc mặt có vẻ không lạc quan cho lắm.
Viên quản giáo hỏi từ xa: "Vẫn chưa tìm thấy à?"
Sư phụ Thiệu lắc đầu đi nhanh về phía trước và đáp : "Xem ra chìa khóa chắc là rơi vào trong đầu xe rồi, tôi đành phải dỡ hàng ra để tìm thôi".
Viên quản giáo nghe vậy mím miệng và nói: "Thế thì rắc rối đây".
Sư phụ Thiệu bận rộn cả buổi chiều, hết ngồi xổm lại đứng lên, chìa khóa để trong túi rất dễ bị rơi ra ngoài. Trong khi ông ấy còn mặc cả áo mưa nữa, bởi thế khó mà kịp thời phát giác. Hơn nữa, cái chìa khóa cũng không thể mọc cánh mà bay được, cứ tìm dần dần chắc sẽ thấy. Vấn đề ở đây là hàng đã được chất hết lên xe rồi, nếu chìa khóa đúng là rơi vào trong đầu xe thì phải dỡ hàng xuống trước mới tìm được. Mà đây lại không phải công việc nhẹ nhàng gì.
Sư phụ Thiệu khổ sở nói: "Hôm nay chắc chắn là không kịp tìm rồi. Thôi thì ngày mai lại làm phiền mấy anh vậy".
Viên quản giáo hiểu ý của đối phương. Giờ trời cũng đã bắt đầu nhá nhem tối, không thể lại triển khai công việc nặng nhọc như thế được nên đành chờ đến mai rồi tính tiếp. Chỉ có điều công việc ngày mai không thuộc lịch sắp xếp công tác của khu trại giam nên sư phụ Thiệu buộc phải nhờ viên quản giáo phối hợp.
Viên quản giaó vỗ ngực vui vẻ nhận lời: "Không thành vấn đề ngày mai tôi sẽ cho hai cậu này đến giúp bác, tìm được chìa khóa xong lại chất hàng lên xe". Bởi vì dù gì quản giáo cũng chẳng phải động tay vào làm nên anh ta vui vẻ nhận lời, coi như tặng người khác một món nợ ân tình.
Sư phụ Thiệu rút bao thuốc ra mời viên quản giáo một điếu và nói: "Cảm ơn anh quá!"
Quản giáo châm thuốc rít một hơi rồi nói: "Ôi dào chuyện nhỏ mà!" rồi hỏi: "Thế tối nay bác làm thế nào?"
Sư phụ Thiệu ngửa tay nói với vẻ phân bua: "Tôi chắc chắn không thể về được. Ở đây heo hút hoang vắng thế này, giao thông lại không thuận tiện chút nào. Ngày mai, phiền các anh đến sớm một chút".
Viên quản giáo gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Anh ta biết rằng bất cứ một người lái xe hàng nào nếu chưa xong việc thì sẽ không bao giờ chịu rời khỏi xe của mình, bởi thế không còn lý nào lại để xe ở lại còn người đi trước cả. Anh ta nghĩ một lát rồi nói:"Thế này đi, tôi phải xin ý kiến sếp Trương đã, xem có sắp xếp cho bác một chỗ ngủ đêm nay ở phòng trực ban được không".
Sư phụ Thiệu có chút khó nghĩ bèn hỏi: "Thế này thì.... có được không?"
Lúc này, viên quản giáo đã rút điện thoại ra rồi xua tay ra hiệu sư phụ Thiệu không phải lo lắng, sau đó ấn số điện thoại rồi đi ra một góc để gọi điện.
Lát sau, quản giáo quay lại và tỏ vẻ hối tiếc rồi nói: "Sư phụ Thiệu, là thế này, chúng tôi có thể sắp xếp cho bác một suất ăn nhanh cho bữa tối nhưng không thể để bác qua đêm ở tòa nhà văn phòng được, vì làm như thế là ...là vi phạm kỷ luật. Nếu bác muốn ở lại đêm nay thì bác có thể ở nhà khách của trại giam. Bác đi ra khỏi cổng nhà tù, bên tay trái có một tòa nhà nhỏ màu trắng, chínhlà nó đấy".
Sư phụ Thiệu có phần do dự và nói: "Ở nhà khách thì thôi vậy. Tôi ngủ tạm một đêm trên xe cũng được mà."