Q5 - Chương 11.5
-
Bản Thông Báo Tử Vong
- Chu Hạo Huy
- 2524 chữ
- 2020-05-09 04:04:04
Số từ: 2508
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
Đả tự: nth166
Nguồn text: wattpad
Viên quản giáo đoán là đối phương sợ phải bỏ tiền vì ở nhà khách một đêm lại mất hai, ba trăm tệ, đối với sư phụ Thiệu mà nói thì đúng là hơi đắt. Thế nên viên quản giáo không tiện ép đối phương chỉ đành ngáp một cái rồi nói: "Thật là ngại quá! Tối nay sếp Trương đích thân trực ở tòa nhà văn phòng. Nếu là người khác trực thì tôi đã giúp bác sắp xếp được rồi".
Sư phụ Thiệu luôn miệng nói: "Không sao, không sao, tôi thường xuyên chạy đường dài nên cũng quen rồi ,vả lại trên xe cũng có chỗ nằm ngủ thoải mái lắm anh ạ!"
Viên quản giáo nghe vậy bèn nói: "Thế thì được! Thế bác cứ tự sắp xếp đi nhé tôi đưa hai phạm nhân này về phòng giam trước, bác cứ chờ ở văn phòng một lát nữa chúng ta cùng nhau đi ăn cơm tối. "
Sư phụ Thiệu hội từ chối "Không phải phiền đến anh như vậy đâu. Tôi ra quầy tạp hóa ngoài kia mua ít lương khô là được rồi. "
Viên quản giáo nhìn sư phụThiệu vẻ mặt thành khẩn nói: "Không phiền gì hết cơm suất thôi mà, đơn giản lắm. Bác phải nể mặt tôi đấy nhé". Tới khi đối phương gật đầu nhận lời, anh ta mới chào tạm biệt một cách hài lòng: "Được rồi, lát nữa gặp!"
Trong khi viên quản giáo và sư phụ Thiệu bàn bạc với nhau thì Đỗ Minh Cường và Hàng Văn Trị đứng cạnh đó chẳng nói xen vào được câu nào. Giờ phải đi rồi, hai người họ bèn chào tạm biệt sư phụ Thiệu, sau đó đi theo sau viên quản giáo. Công việc chiều nay vốn hoàn thành chậm, lại thêm vụ này nữa nên lúc và tới khu trại giam thì trời đã tối hẳn. Tất cả các phạm nhân khác đều đã kết thúc công việc và ra nhà ăn ăn cơm cả rồi. Hai người vội vã đẩy chiếc xe chở hàng vào trong nhà xưởng rồi ra nhà ăn xem sao. Tất cả thức ăn ở đó đều đã chẳng còn được là bao. Nhưng dù thế nào đi nữa thì vẫn phải ăn. Bởi hai người đều biết rằng đêm nay phải cố mà giữ tinh thần và trạng thái tốt nhất mới được.
Thế là hai người bèn lấy một phần thức ăn còn lại rồi tìm một góc ngồi ăn. Hàng Văn Trị theo thói quen nhìn xung quanh một lượt thì thấy anh Bình cũng đang ngồi ở đó nhìn bọn họ. Anh ta biết rằng lần này mất nhiều thời gian quá anh Bình ít nhiều sẽ sinh nghi nhưng giờ không tiện giải thích đành chờ đến tối về tới phòng giam rồi nói.
Nhưng trong lòng Hàng Văn Trị vẫn có chút ngờ vực nhất định phải hỏi Đỗ Minh Cường cho rõ ràng. Thế là vừa ăn được mấy miếng, anh ta đã hỏi: "Vụ làm mất chìa khóa này có phải do anh sắp đặt không?"
Đỗ Minh Cường gật đầu, gắp thức ăn đưa vào miệng nhai như không có chuyện gì xảy ra vậy. Nuốt xong anh ta mới bắt đầu giải thích: "Nếu để sư phụ Thiệu ra bên hồ đợi từ bây giờ thì cả cái xe hàng to đùng thế kia chắc chắn sẽ bị lính gác chòi canh phát hiện ra. Mà khi không tự dưng lại có một chiếc xe đỗ ngay ở ngoài trại giam không chịu đi, cho dù là ai cũng sẽ sinh nghi. Bởi vậy tôi mới để ông ấy ở lại đây trước để tiện quan sát kỹ càng động tĩnh trên nóc tòa nhà văn phòng giúp mình. Tới lúc đó, chúng ta sẽ đưa cán cờ ra ngoài nóc tòa nhà làm tín hiệu, ông ấy sẽ nói là tìm thấy chìa khóa rồi và lái xe ra khỏi trại giam, đi thẳng ra bên hồ chờ tiếp ứng cho chúng ta. Như vậy rất ổn vì sẽ không khí lính gác chòi cảnh giác".
Hàng Văn Trị "Ừm" một tiếng, trong lòng thầm thán phục đối phương suy tính cẩn thận, không chút kẽ hở, nhưng đồng thời anh ta cũng cười thầm trong bụng. Bởi đối với anh ta, Đỗ Minh Cường không thể sống cho tới lúc đến được nóc tòa nhà văn phòng, cái cán cờ kia mãi mãi không thể đưa ra khỏi đó được. Sự sắp xếp cao mưu này của Đỗ Minh Cường chẳng qua cũng chỉ là thừa thãi mà thôi.
Sau khi ăn cơm tối xong, các nạn nhân bị đưa về phòng giam. Lúc này, cả bốn người của phòng giam 424 đều chẳng có chút chút tâm trạng nào để đến phòng hoạt động chung xem chương trình thời sự trên tivi cả. Họ về phòng giam từ rất sớm. Bởi tối nay là thời khắc then chốt quyết định vận mệnh của cả cuộc đời họ.
Trước tiên, anh Bình hỏi dò về tình hình của Đỗ Minh Cường và Hàng Văn Trị chiều nay lúc đi bốc xếp hàng. Hàng Văn Trị liền giải thích lý do tại sao buổi tối bọn họ về muộn. Anh Bình nghe xong lại nhìn sang Đỗ Minh Cường và hỏi: "Nói vậy là tất cả đều ổn thỏa rồi phải không?"
Đỗ Minh Cường đương nhiên là hiểu lời lẽ và hàm ý trong câu hỏi của anh Bình nên hắn gật đầu rất trịnh trọng và nói: "Tất cả đều ổn!"
Anh Bình lúc này mới thở phào nhẹ nhõm rồi không nói gì thêm nữa. Y quay ra nói những chủ đề mà thường ngày các phạm nhân trong phòng giam nào cũng hay nói. Khoảng nửa tiếng sau, các phạm nhân của các phòng giao khác cũng lần lượt về phòng. Viên quản giáo phụ trách trực ở khu trại giam tối nay cầm quyển danh sách rồi đếm từng phòng 1 để điểm danh và khóa cửa.
Bốn người ở trong phòng 424 tỏ ra bình thường, không có gì khác lạ. Sau khi viên quản giáo khóa cửa, bọn họ vẫn tiếp tục chủ đề đang nói. Kỳ thực đến gần phút chót rồi, lời nói cử chỉ của họ cũng không cần phải nhắc đi nhắc lại mãi về cái hành động vượt ngục kia nữa. Bởi trong cả tuần trước đó, bao đêm không ngủ, họ đều đã bàn bạc chitiết toàn bộ phương án hành động từ trước rồi. Tới giờ phút này thì những gì cần nghĩ cần làm họ đều đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ thời khắc bắt tay vào hành động mà thôi.
Thời gian trôi qua thật chậm, từng giây từng phút đều đang khổ sở giày vò tâm trạng chờ đợi của bốn người họ. Rồi thời gian dường như lại trôi qua thật nhanh, nhanh tới mức mỗi người đều không đuổi kịp hơi thở đang run rẩy của mình vậy. Cuối cùng, họ cũng chờ được tới giờ tắt điện. Cả khu nhà giam chìm vào bóng tối.
Trước khi tắt điện, bốn người đều đã tắm rửa xong, giờ ai nấy đều đang nằm trên chiếc giường của mình cứ thế lặng lẽ chờ đợi suốt 3 tiếng đồng hồ cho tới khi đêm đã về khuya. Họ nghe thấy những tiếng thì thầm ban đêm ở ngoài nhà giam cũng dần tắt, chỉ còn lại tiếng mưa gió ngoài kia.
Bỗng thấy giọng anh Bình khàn khàn cất lên: "Bắt đầu thôi!". Y cố hạ giọng xuống mức nhỏ nhất có thể nhưng cũng đủ để xé tan bầu không khí nặng nề yên tĩnh đầy chết chóc trong phòng giam 424.
Thế là mọi người lên tiếng trả lời rồi lần lượt ngồi dậy, nhưng họ đều không xuống giường mà bắt đầu vén ga trải giường của mình lên, vừa xé vừa dùng răng tước, cứ thế cặm cụi làm. Bởi trong kế hoạch đã vạch sẵn của họ, bước đầu tiên của hành động là phải dùng ga giường để kết một đoạn dây thừng dài ít nhất 20 mét. Đây là công cụ quan trọng buộc phải có khi tiến hành vượt ngục.
Chất lượng của ga giường trong nhà tù đương nhiên là không tốt,bởi vậy nên công việc của họ không mấy khó khăn. Chưa đầy nửa giờ đồng hồ sau đó, mỗi tấm ga giường đơn đã bị xé thành 4,5 đoạn dài mảnh. Mấy đoạn này nối lại với nhau cũng được khoảng 7 đến 8 mét rồi nếu lấy tất cả các đoạn dây vải của bốn tấm ga giường nối lại với nhau thì đã quá đủ cho kế hoạch vượt ngục của họ.
Sau khi xé rồi nối xong chỗ ga giường đó, bốn người lần lượt xuống giường và quấn chặt những đoạn ga giường đó vào người. Như vậy thì khi họ chui vào ống thông gió sẽ không có vật gì thừa thãi làm vướng chân vướng tay họ trong lúc hành động cả. Sau khi hoàn tất, bọn họ nhìn nhau Hàng Văn Trị đi trước, sau đến anh Bình lần lượt đi về phía phòng vệ sinh. Đỗ Minh Cường và A Sơn đi sau mỗi người một bên cái bàn duy nhất trong phòng giam lên. Bọn họ hành động nhẹ nhàng, cẩn thận, tuyệt đối không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Vào trong nhà vệ sinh, Đỗ Minh Cường và A Sơn khẽ đặt cái bàn xuống dưới ở vị trí đối diện với cửa thông gió. Sau đó, Hàng Văn Trị và Đỗ Minh Cường lần lượt trèo lên mặt bàn, hợp sức bẩy cái hàng rào làm bằng gỗ ở cửa thông gió xuống đường ống thông gió đen ngòm kia đã lộ ra như đã chờ đợi bọn họ từ rất lâu rồi. Hai tay hàng Văn Trị ghì lấy miệng ống rồi anh ta bật người lên chui vào trong trước để dẫn đường, Đỗ Minh Cường đứng dưới đẩy anh ta lên nhằm giúp anh ta dễ dàng hoàn thành động tác này.
Sau khi Hàng Văn Trị chui vào được bên trong đường ống thông gió, Đỗ Minh Cường nhìn xuống dưới đưa mắt ra hiệu anh Bình và A Sơn trèo lên theo. Thứ tự này đều đã được họ bàn bạc từ trước: vì Hàng Văn Trị rất thông thạo về bố cục đường ống ở đây nên tất nhiên phải đi trước dẫn đường, còn Đỗ Minh Cường thân thủ tốt nhất không cần phải có sự giúp đỡ của người khác cũng có thể nhẹ nhàng trèo lên được, bởi vậy anh sẽ lên sau cùng. Lúc này anh Bình và A Sơn cũng chẳng có gì phải do dự nữa họ bèn theo sau Hàng Văn Trị chui vào trong đường ống. Đợi ba người họ cùng chui vào rồi, Đỗ Minh Cường lại là soát một lượt động tĩnh trong ngoài phòng giam, xác định là không có gì bất thường rồi hắn bèn nhảy thoát một cái chui vào ống thông gió nhanh như một con khỉ, nhanh như chớp mà lại vừa không phát ra chút âm thanh nào.
Do hiệu quả thông gió của toà nhà giam này vốn rất thấp, nên đường kính của ống thông gió phải lớn hơn một chút. Mặc dù vậy một người đàn ông trưởng thành chui vào trong đó vẫn chỉ có thể trườn như rắn để chuyển động về phía trước mà thôi. Bốn người xếp thành một chuỗi trong khi trườn bò, họ cố gắng để những đoạn ga giường xuống phía dưới nhằm giảm thiểu ma sát giữa người với thành ống. Phải biết là đường ống thông gió ở tất cả các phòng giam trong tòa nhà này đều thông với nhau giống như một cái loa có thể phát tới tất cả các phòng giam vậy. Bởi thế, vào lúc đêm khuya yên tĩnh như thế này, chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng có thể làm kinh động những phạm nhân hiện giờ vẫn chưa say giấc.
Hành trình này vô cùng gian nan, cũng may là vị trí của phòng giam 424 cách cầu thang bộ không xa, trong khi mục tiêu đầu tiên của họ là đường ống thông gió nằm thẳng dọc lại ở ngay phía sau bức tường của khu cầu thang bộ. Sau khi qua được một khúc rẽ vuông góc, đường ống cũng rộng hơn đồng thời tốc độ gió cũng nhanh hơn. Lúc trước Hàng Văn Trị từng nói với ba người kia rằng: đây chính là dấu hiệu cho thấy họ đã vào được ống thông gió ở tầng 4 tòa nhà, ngay gần đó chính là đường ống thông gió nằm thẳng dọc.
Quả nhiên họ chỉ trườn về phía trước thêm một chút nữa thôi là đã thấy le lói chút ánh sáng trong đêm,đúng là họ đã gần tới cửa đường ống rồi Hàng Văn Trị đi đầu tiên đang thò đầu ra khỏi cửa đường ống để quan sát. Trước mắt anh ta lúc này chính là một đường ống thông gió thẳng đứng có diện tích chưa tới một mét vuông, nhìn xuống dưới thì không thấy đáy nhưng nhìn lên trên chỉ cao khoảng hai đến ba mét. Đó là vì phòng giam 424 ở tầng cao nhất của tòa nhà này nên đường ống thông gió cũng cất nóc nhà rất gần. Đây rõ ràng là điểm vô cùng thuận lợi cho kế hoạch trốn thoát của họ.
Hàng Văn Trị cẩn trọng đưa nửa người ra khỏi đường ống nằm ngang và dang hai tay bám chặt vào tường của đường ống cống nằm dọc. Mặttường trải qua nhiều năm đã mọc đầy rêu xanh ẩm ướt, vừa sờ vào thôi đã thấy cả một mảnh trơn nhơm nhớp ướt nhẹp. Hàng Văn Trị nghiến răng dang tay rộng hết cỡ để tăng diện tích tiếp xúc với mặt tường. Anh ta biết rằng nếu lỡ tay trượt xuống thì không chỉ sẽ làm kinh động tới quản giá trực quan trong tòa nhà mà e rằng chính mình cũng sẽ ngã mất mạng.
Cho tới khi xác định được chắc chắn hai cánh tay có thể chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể rồi. Hàng Văn Trị mới từ từ chui cả người ra khỏi ống ngang đồng thời đôi chân anh ta cũng tách ra và giẫm lên hai bên tường. Sau khi ổn định tư thế xong, Hàng Văn Trị khẽ dặn dò đồng bọn một tiếng "cẩn thận!", bởi anh ta hoàn toàn không hy vọng kế hoạch hoàn hảo của mình sẽ bị đổ xuống sông xuống biển chỉ vì sai sót của kẻ khác.