Q5 - Chương 12.3
-
Bản Thông Báo Tử Vong
- Chu Hạo Huy
- 2511 chữ
- 2020-05-09 04:04:12
Số từ: 2494
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
Đả tự: nth166
Nguồn text: wattpad
11 giờ 23 phút sáng.
Tại phòng trọng bệnh của bệnh viện Nhân Dân tỉnh.
Hàng Văn Trị đã tỉnh dậy sau khi hôn mê, anh ta cảm thấy đầu nặng trịch, cổ họng liên tục dâng lên cảm giác nóng rực, vô cùng đau đớn. Phía trên đầu anh ta treo một túi máu lớn, từng giọt máu cứ chầm chậm được truyền vào cơ thể anh ta để giành giật sự sống yếu ớt của anh ta với tử thần.
Cô y tá đến xem tình hình anh ta như thế nào sau đó lại quay người đi khỏi phòng bệnh một lát sau ở cửa phòng bệnh. Một lát sau, ở cửa phòng bệnh vọng lại tiếng nói chuyện: "Anh ta tỉnh rồi ạ!"
"Chúng tôi có thể vào trong được chứ?"
"Được! Nhưng các anh không được kích động anh ta, cũng đừng bắt anh ta nói nhiều quá".
"Tôi hiểu!"
Sau khi cuộc nói chuyện của họ kết thúc, tiếng bước chân di chuyển về phía trước giường bệnh. Đầu của Hàng Văn Trị không thể cử động được. Anh ta chỉ có thể chờ đợi vị khách tới đúng tầm nhìn của mình một cách bị động.
Trước mắt Hàng Văn Trị là một người đàn ông trung niên mặc quần áo cảnh sát, ngoài ra còn có thêm một cô gái nho nhã đi sau lưng anh ta, chỉ có điều cô gái đó đứng đứng ở vị trí đường giới hạn tầm nhìn của anh ta nên khó mà nhìn thấy hết toàn bộ diện mạo của cô ấy được. Hàng Văn Trị chỉ có thể nheo mắt lại cố gắng quan sát người đàn ông cách mình gần nhất kia.
Người đàn ông đó như biết được thị lực của Hàng Văn Trị không tốt nên cúi mình xuống, đưa mặt lại gần mắt anh ta rồi hỏi: "Anh còn nhận ra tôi không?"
Hàng Văn Trị bỗng nhớ lại chuyện xưa, anh ta bèn cố sức mở miệng nói như hụt hơi: "Cảnh .... cảnh sát La!"
La Phi giờ một tay lên rồi xua tay nói: "Nhận ra tôi là được rồi, anh không cần phải nói gì hết, cứ nghe tôi nói trước đã".
Hàng Văn Trị chầm chầm chớp mắt để thay cho động tác gật đầu. La Phi trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào bởi Hàng Văn Trị tuy bị thương nặng nhưng việc giao tiếp giữa hai người họ không có trở ngại gì, thế nên anh ta lập tức đi thẳng vào chủ đề chính: "Chúng tôi vừa tiến hành điều tra chi tiết về lý lịch của anh. 10 năm trước bố anh mắc bệnh ung thư, các chuyên gia u bướu hàng đầu trong tỉnh đã hội chẩn cho ông ấy. Dựa vào điều kiện gia đình anh lúc đó thì chắc chắn không thể nào điều động được nguồn lực lớn đến vậy. Tôi đã hỏi vài người trong số họ, bọn họ đều không phủ nhận là năm đó họ được Đặng Hoa nhờ vả. Chúng tôi còn điều tra ghi chép về những lần được thăm tù của anh, phát hiện ra anh từng tiếp xúc với Mã Lượng - giám đốc của Mộng Hương Lầu, mà Mã Lượng lại là một trong những tướng tài đắc lực dưới trướng của A Hoa bởi vậy chúng tôi có đủ lý do để tin rằng giữa anh và tập đoàn Long Vũ có mối quan hệ bí ẩn và rất sâu sắc".
Hàng Văn Trị trợn mắt nhìn thẳng vào La Phi, vừa không có ý phủ nhận và cũng không muốn giấu giếm điều gì. Việc đã đến nước này rồi có dấu diếm cũng còn ý nghĩa gì nữa chứ?
Đây chính là thái độ mà La Phi mong muốn, vì như vậy anh có thể tiếp tục chủ đề của mình mà không lo bị gián đoạn: "Chúng tôi còn biết có người đã lo lót cho bên hậu cần trại giam, để anh được phân vào ở phòng giam 424, còn mối quan hệ giữa anh và Đỗ Minh Cường thì lại rất tốt. Tôi biết anh cố tình tiếp cận hắn bởi anh muốn báo thù cho Đặng Hoa, đúng không nào?"
Hàng Văn Trị chớp mắt rồi cố gắng để nói điều gì đó "Đỗ...."
La Phi đoán được đối phương quan tâm đến điều gì anh liền trả lời thẳng thắn trước: "Đỗ Minh Cường đã vượt ngục thành công rồi".
Hàng Văn Trị nhắm nghiền hai mắt đỏ da vừa bất lực vừa nuối tiếc.
"Anh đừng nghĩ tới chuyện gì khác nữa, chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi thôi", rồi La Phi nhắc nhở đối phương lần nữa: "Vì câu trả lời của anh, biết đâu có thể giúp chúng tôi nhanh chóng bắt được Đỗ Minh Cường về quy án. Anh hiểu không?"
Hàng Văn Trị lập tức mở to hai mắt, đồng thời dùng ánh mắt sôi sục để bày tỏ nguyện vọng rất muốn hợp tác.
La Phi chính thức đưa ra câu hỏi thứ nhất: "Chủ ý vượt ngục là do ai đưa ra trước?"
Miệng Hàng Văn Trị khẽ động đậy, giọng nói yếu ớt nhưng nhìn khẩu hình thì rõ ràng anh ta đang nói từ "Tôi".
La Phi lại hỏi tiếp: "Anh cố tình khích lệ Đỗ Minh Cường vượt ngục để sau đó thừa cơ báo thù phải không?"
Hàng Văn Trị chớp mắt tỏ ý thừa nhận.
La Phi hỏi: "Đỗ Minh Cường ngay từ đầu đã đồng ý vượt ngục phải không?"
Hàng Văn Trị dùng hơi để bật ra từ "không".
"Vậy anh thuyết phục hắn như thế nào?", cuối cùng thì La Phi cũng đã đi đến trọng điểm của chủ đề anh đang nói, kì thực câu hỏi này nhằm điều tra xem nguyên nhân tại sao cuối cùng Đỗ Minh Cường lại thay đổi chú ý và tham gia vượt ngục.
Nhưng câu trả lời của Hàng Văn Trị như bị mắc lại, anh ta ngẩn người một lát rồi mở miệng nói tiếp "Không ... không phải tôi!"
Điều này khiến cho La Phi vô cùng bất ngờ anh vội vàng hỏi: "Không phải anh thuyết phục hắn thế thì là ai?"
Hàng Văn Trị không trả lời ngay, hơi thở của anh ta có phần nặng nề hơn, hình như trong lòng anh ta có chút do dự và mâu thuẫn. La Phi cũng đoán trước là đối phương không muốn lôi đồng bọn của mình vào cuộc nên anh bắt buộc phải đánh tan lo lắng của đối phương.
"Tôi vốn chẳng có hứng thú gì với vụ vượt ngục này cả, cho dù các anh có làm gì đi nữa thì đó đều là rắc rối của ban quản lý nhà tù. Cái mà tôi quan tâm chỉ là làm sao để bắt được Đỗ Minh Cường mà thôi. Tôi phải biết được nguyên nhân hối thúc hắn vượt ngục, như vậy mới có thể nắm bắt trước hành động tiếp theo của hắn".
Lời lẽ thành khẩn của La Phi cuối cùng cũng khiến cho Hàng Văn Trị hạ quyết tâm, anh ta cố lấy hơi rồi nói rõ bốn chữ "Đi hỏi A Hoa".
La Phi vừa có được thông tin liền lập tức quay người sang và nói với cô gái kia "Đi".
Cô gái từ nãy tới giờ luôn đứng đằng sau anh ta chính là Mộ Kiếm Vân. Cô cảm thấy có chút gì bất ngờ lên đứng yên tại chỗ và hỏi lại: "Đi luôn bây giờ ư?". Vì đối với cô mà nói việc thẩm vấn Hàng Văn Trị vẫn chưa hoàn toàn triển khai hết.
La Phi thì cứ thế dứt khoát bước đi và nói với giọng tự trách rằng "Chúng ta đã hành động muộn rồi. Đáng lẽ chúng ta nên đi tìm A Hoa sớm hơn".
Mộ Kiếm Vân đành phải cố gắng theo kịp bước chân của La Phi và trong cả quá trình đó cô cũng dần dần hiểu ra một vài điều. Đúng vậy, trong khi dàn xếp kế hoạch với Đỗ Minh Cường, Hàng Văn Trị và A Hoa chắc chắn là đồng mưu. Nếu trong tù, Hàng Văn Trị đã không thể nào thuyết phục nổi Đỗ Minh Cường vượt ngục Thì ở bên ngoài chắc chắn A Hoa đã cố tình tạo ra một vài ảnh hưởng đối với Đỗ Minh Cường, mà điểm này thì ngay cả Hàng Văn Trị cũng không hề hay biết. Tình hình đã điều tra tới đây rồi thì phải nhanh chóng thu thập thêm tin tức từ phía A Hoa mới được!
12:30 trưa tại trại giam tỉnh thành!
A Hoa bị đưa tới văn phòng thẩm vấn, là tội phạm nghiêm trọng mắc tội cố ý giết người liên anh ta phải đeo cả còng tay và còng chân nặng trịch. Hành động vì thế mà vô cùng bất tiện. Trên người anh ta có rất nhiều chỗ bị băng gạc quấn đầy nhằm bảo vệ các vết thương do bị bỏng bên ngày ngoài.
Mặc dù vậy, người thanh niên đó lại không hề tỏ ra yếu đuối thảm hại, anh ta đi từng bước vào trong phòng thẩm vấn, động tác chậm rãi đó lại lộ ra vẻ vững vàng. Sau đó, anh ta dừng lại và rà soát một lượt tình hình trong phòng: ngồi bên ngoài cánh cửa rào làm bằng sắt kia là một người nam và một người nữ, A Hoa không lạ gì hai người đó cả: một người là La Phi - đội trưởng đội cảnh sát hình sự, còn người kia là Mộ Kiếm Vân- chuyên gia tâm lý.
A Hoa nhìn La Phi và hỏi: "Anh sao anh lại tới đây nữa?", rồi vừa nói anh ta vừa tự ngồi xuống ghế thẩm vấn: "Chẳng phải là tôi đã khai hết rồi hay sao? Anh chỉ cần viết bốn chữ "khai đúng sự thật" lên bản tường trình khi kết án là được rồi mà". Nói xong anh ta nhấc cánh tay mình lên, xoa xoa vết thương trên đó, biểu hiện cao ngạo kia lại rất giống một một dũng sĩ đang khoe huân chương của mình.
Anh ta thực sự có lý do để khoe khoang. Trong vụ cháy lớn ở toàn nhà Long Vũ, anh ta đã dựa vào sức của chính mình để thiêu chết ba kẻ thù, trong đó có Cao Đức Sâm. Dù anh ta phải đối mặt với sự trừng phạt của pháp luật, nhưng dù có phải đi xuống địa ngục anh ta vẫn giữ phong thái vinh quang của người chiến thắng.
La Phi lại tỏ thái độ không vội vàng nôn nóng, anh nói: "Lần này tôi tới không phải vì vụ án của anh". Anh biết không thể đem so sánh với Hàng Văn Trị được, vì muốn mọi thông tin thật từ miệng anh ta cũng khó chẳng khác nào câu cá lớn, trước tiên phải đánh cụt nhuệ khí của anh ta đã, rồi mới có thể tiến hành thu thập thông tin từ phía anh ta được.
A Hoa hơi liếc mắt, anh ta nhìn La Phi và Mộ Kiếm Vân: "Nói vậy thì mấy người tới đây để làm gì?"
La Phi im lặng giây lát rồi nói rõ từng chữ một "Đỗ Minh Cường vượt ngục rồi!"
Ánh mắt A Hoa vốn đã quay trở lại với vết thương trên cánh tay, nhưng vừa nghe thấy vậy, ánh mắt anh ta đột nhiên nhìn thẳng về phía La Phi. Còn La Phi cũng sớm có sự chuẩn bị. Anh nhìn thẳng vào mắt A Hoa, ánh nhìn ấy như chứa một chiếc móc câu vậy, chỉ cần tia nhìn của đối phương tiến tới là sẽ vướng vào đó không tài nào thoát ra nổi nữa.
La Phi nhắc lại rõ ràng hơn câu nói vừa rồi của anh: "Đỗ Minh Cường đã vượt ngục rồi", và lại bổ sung thêm một câu "Hắn còn ra tay giết hại cả ba người bạn cùng phòng giam, trong đó có người mới vào tù cách đây nửa năm tên Hàng Văn Trị".
A Hoa khẽ máy mắt, anh ta cố gắng để khống chế cảm xúc của mình, cố gắng kiềm chế không cho đôi tay đang đeo còng kia đập mạnh xuống ghế. Sau mấy lần hít thở một cách nặng nề, anh ta mới bình tĩnh hơn một chút rồi hạ giọng hỏi "Ba người đó được chết rồi sao?"
La Phi trực tiếp nói ra suy nghĩ của A Hoa: "Người anh quan tâm là Hàng Văn Trị có phải không? anh ta chưa chết, cổ họng anh ta bị cứa rách, nhưng may mà động mạch chủ không bị thương".
A Hoa thở hắt một hơi, hai mắt anh ta nhắm lại, người dựa vào thành ghế không biết đang suy nghĩ những gì.
La Phi có thể cảm nhận được tâm trạng thấp thỏm của anh ta hiện giờ. Đây cũng chính là hiệu quả mà anh đang cố gắng đạt được. Con cá lớn kiêu ngạo kia đã từ từ bị bao vây bởi mệt nhọc và hoảng loạn.
Nhưng La Phi vẫn còn muốn tiếp tục đả kích đối phương: "Anh thất bại rồi! Kế hoạch của anh không những không thành công mà ngược lại còn bị Đỗ Minh Cường lợi dụng", nói xong La Phi lại Hỏi A Hoa giọng chế giễu: "Anh hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, sao lại phải làm thêm một việc vô nghĩa như vậy chứ?"
A Hoa mở mắt giận dữ nhìn đối phương rồi nói mỉa lại: "Nếu nói tôi đang làm một việc thừa thãi thì đó cũng là do cảnh sát các anh bất tài".
"Thật là buồn cười!" La Phi dùng ánh mắt không hề nhượng bộ để át đi khí thế của đối phương, anh nói: "Chính tay tôi đã đeo cái còng số 8 và tay anh ta, anh có tư cách gì để nghi ngờ năng lực của tôi cơ chứ?"
A Hoa đúng là đã cười thật. Mới đầu anh ta chỉ cười nhạt vài tiếng, sau đó tiếng cười dần nối với nhau thành tràng dài. Anh ta cười ngoẹo cả đầu rồi nhìn xéo về phía La Phi giống như đang nhìn một kẻ tiểu nhân gian xảo vậy.
Nhưng La Phi lại không hề giận dữ, anh cứ chờ cho đối phương ngừng cười rồi mới lại hỏi với giọng lạnh lùng "Anh cười cái gì?"
A Hoa ngẩng cao đầu hỏi lại: "Anh thật sự nghĩ là cảnh sát các anh có thể bắt được tôi sao?"