Q5 - Chương 12.4
-
Bản Thông Báo Tử Vong
- Chu Hạo Huy
- 2204 chữ
- 2020-05-09 04:04:10
Số từ: 2187
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
Đả tự: nth166
Nguồn text: wattpad
La Phi ngửa lòng bàn tay ra rồi nhắc nhở đối phương "Đó đã là sự thật rồi đấy thôi!"
"Đó là vì tôi cố tình để mình bị các anh bắt, có vậy các anh mới hành động trót lọt được! Còn nếu tôi không tình nguyện, các anh có cách gì để bắt được tôi?", A Hoa nhếch miệng rồi lắc đầu một cách kiêu ngạo và nói: "Thôi bỏ đi. Tôi chán chả buồn nói với mấy người, dù sao mấy người cũng không hiểu".
Bỗng nhiên La Phi cũng bật cười gật đầu nói: "Tôi hiểu!"
A Hoa hơi ngạc nhiên, anh ta nheo mắt hỏi: "anh hiểu cái gì?"
La Phi đáp: "Trước giờ anh đều không coi cảnh sát chúng tôi ra gì cả. Dù là khi chúng tôi truy bắt anh hay khi tiến hành thẩm vấn anh, lúc nào anh cũng đặt mình ở thế bề trên, giống như anh mới là kẻ có quyền sinh quyền sát trong cuộc chơi này vậy. Đối với anh mà nói, không phải là chúng tôi bắt được anh mà là anh giúp chúng tôi được thỏa nguyện. Do anh giết chết Cao Đức Sâm ngay giữa thanh thiên bạch nhật nên cảnh sát mới có cơ hội bắt anh. Đây như là một món quà lớn không cần hoàn lại vậy, nên bên cạnh sát chúng tôi lẽ ra phải hết lòng cảm kích anh mới phải".
Vừa nói nụ cười trên khuôn mặt La Phi như đông lại khiến cho không khí trong vòng phòng thẩm vấn bởi thế mà trở lên nặng nề hơn. A Hoa bỗng chốc vô thức cảm thấy chút bất an trong lòng, anh ta hơi di chuyển cơ thể theo phản xạ.
Ánh mắt La Phi vẫn luôn dán vào A Hoa, tay phải anh ta thò vào ngăn kéo của bàn thẩm vấn, một lát sau anh đã lôi ra một chiếc máy cát sét nhỏ gọn dạng di động rồi đẩy lên mặt bàn.
A Hoa hơi ngơ ngẩn rồi cười mỉa nói: "Anh ghi âm trộm tôi à? Có cần thiết phải làm vậy không?" Bởi anh ta sớm đã khai ra hết tội giết Cao Đức sâm của mình rồi, thực sự không tài nào hiểu nổi đối phương lại còn dùng thủ đoạn đê tiện và chẳng có ý nghĩa gì như vậy nữa.
La Phi cũng không giải thích gì anh chỉ ấn nút play máy cát sét, sau đó một giọng nam vang lên.
"Tôi là Hàn Hạo - đội trưởng đội cảnh sát hình sự tỉnh thành. Hôm nay tôi ghi lại đoạn độc thoại này để vạch trần chân tướng một vụ huyết án sắp xảy ra....."
A Hoa đã quá quen thuộc với giọng nói này rồi. Đó chính là đoạn băng ghi âm Hàn Hạo dùng để vạch trần vụ án giết chết hai mạng người ở toà nhà Long Vũ. Lúc đầu, cuộn băng này bị Eumenides lấy đi, sau đó không hiểu cơ duyên thế nào lại lọt vào tay Cao Đức Sâm. Cao Đức Sâm dùng nó để uy hiếp A Hoa ép A Hoa cuối cùng phải liều mình sống chết một phen với hắn. Khi đó vụ cháy lớn ở phòng tiệc của toàn nhà Long Vũ sớm đã tiêu trụi cuốn băng gốc thành tro rồi, nhưng cuộn băng Cao Đức Sâm sao ra thì không hiểu thế nào lại rơi vào tay cảnh sát. A Hoa đành nhìn La Phi để chờ câu trả lời từ phía anh.
La Phi thấy đối phương đang lấy làm khó hiểu liền tắt máy ghi âm đi.
Anh nói: "Anh giết chết Lâm Hằng Cán và Mông Phương Lượng ở tòa nhà Long Vũ, anh tưởng rằng cảnh sát không có được chứng cứ nên vốn không có cách nào đối phó với anh. Chỉ cần anh muốn thì anh sẽ có thể tự do ngoài vòng pháp luật mãi mãi". Nói tới đây, La Phi hơi dừng lại rồi giọng điệu như nặng hơn anh nói tiếp: "Nhưng anh đã sai lầm, người khống chế tình hình thực sự khi đó không phải là anh mà là cảnh sát chúng tôi. Vì của băng ghi âm này đã nằm trong tay chúng tôi từ lâu rồi, cuộn băng mà Cao Đức Sâm lấy được thực ra do tôi cố tình để lại bản sao cho hắn. Là tôi cố tình làm vậy anh hiểu chưa?"
Sắc mặt A Hoatrở nên xấu đi, cái đầu đang ngẩng cao cũng cúi dần xuống. Anh ta là một người thông minh nên chắc chắn không có thể hiểu được lôgic trong lời nói của La Phi. Im lặng hồi lâu anh nhìn xuống chiếc còng trên tay mình và cười khổ não: "Anh đã lợi dụng tôi, lợi dụng tôi để đối phó với Cao Đức Sâm".
La Phi trịnh trọng nói: "Nhiệm vụ của tôi là trừ gian diệt ác, một ngày tập đoàn Long Vũ, tập đoàn Cao Thị còn chưa bị diệt trừ thì cả tỉnh thành này không được yên một ngày".
Mặt A Hoa tối sầm lại, câm lặng không nói lên lời. Anh ta vốn tưởng rằng mình đã khống chế được tất cả mọi thứ, giết chết tao Đức Sâm là một màn quá ngoại ngoạn mục, thấy mình mới là nhân vật chính trong vở kịch đó! Phía cảnh sát ư? chẳng qua cũng chỉ là mấy vai phụ chuyên đi nhặt nhạnh chiến lợi phẩm sau chiến tranh mà thôi. Nhưng giờ thì khác, anh ta biết mình đã sai lầm trong vở kịch hoành tráng ấy, anh ta chỉ là một diễn viên, tất cả hành vi của anh ta đều theo chỉ thị của đạo diễn. Còn đạo diễn đang thao túng tất cả mọi cục diện lại chính là người đàn ông đang ngồi trước mặt anh ta giờ phút này đây.
La Phi vẫn tiếp tục tung hỏa lực để ra đòn cuối cùng hạ gục đối phương: "Những chuyện anh không biết thực ra còn rất nhiều", La Phi khẽ thở dài và hỏi: "Anh tưởng rằng giết được Cao Đức Sâm là đã báo thù cho Minh Minh hay sao?"
Câu nói này đã chạm đúng nỗi đau của A Hoa, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên và hỏi rất nhạy cảm: "Anh có ý gì?"
La Phi đáp: "Người ra tay với Minh Minh là kẻ khác, kẻ đó đã để lại bằng chứng thép tại hiện trường, anh tự xem đi". Vừa nói La Phi vừa lấy chiếc túi đựng vật chứng từ trong túi áo ra rồi đưa cho viên cảnh sát vũ trang chịu trách nhiệm pháp giải và giám sát A Hoa.
Viên cảnh sát bày túi vật chứng ra trước mặt A Hoa. Anh ta tập trung nhìn vào, thấy rõ trong túi có một sợi tóc dài màu vàng xoăn tít. Anh ta hiểu rất rõ sợi tóc đó nói lên điều gì, hai tay tạo thành nắm chặt lại toàn thân run rẩy không tài nào kiểm soát nổi. Cuối cùng, anh ta không chịu nổi sự nhục nhã và phẫn nộ đang sục sôi trong lòng nên đã đập thật mạnh cái còng tay vào chiếc ghế.
Một tiếng "rắc", mặt chiếc ghế gỗ dùng để cố định tư thế ngồi của phạm nhân nứt ta thành hai mảnh.
Viên cảnh sát cao to tráng kiện bước lên trước và quát "Mày làm gì vậy?", sau đó dùng hai cánh tay kẹp chặt cổ A Hoa và nói "Ngoan ngoãn chút đi!"
Vừa bị còng tay vừa bị viên cảnh sát kẹp chặt khiến cho A Hoa không có sức phản kháng. Mặt anh ta đỏ rực lên đầy vẻ giận dữ rồi nhả từng chữ một từ trong kẽ răng ra "thằng khốn vong ân phụ nghĩa .... Tôi phải giết chết nó, tôi phải giết chết nó!"
Sắc mặt La Phi nghiêm lại, anh chất vấn A Hoa: "Anh có quyền gì mà giết gã?", dù giọng nói không lớn lắm nhưng lại hoàn toàn dập tắt tiếng chửi bới vẫn phẫn nộ của A Hoa khiến cho anh ta đành phải ngậm miệng lại. La Phi lại tiếp tục nói: "Mà cũng chẳng cần anh phải đi giết gã, cùng lúc anh bị bắt Báo Đầu cũng đã bị bắt về quy án rồi, pháp luật tất sẽ cho gã sự trừng phạt thích đáng!"
Nghe những lời nói kiên định ấy của La Phi ẫong A Hoa đã dần dần bình tĩnh trở lại. Đúng là anh ta từng thoáng nhìn thấy bóng dáng của Báo Đầu ở trại giam, nhưng trước đó anh vẫn tưởng rằng Báo Đầu chỉ dây dưa với vụ quyết đấu giữa anh ta và Cao Đức Sâm thôi chứ không thể ngờ rằng gã mới chính là kẻ hạ độc thủ với mình, kết quả là hạn nhằm tới Minh Minh. Tự trách mình có mắt không tròng, A Hoa đồng thời cũng bắt đầu nhìn nhận viên cảnh sát ngồi trước mặt mình với một thái độ khác.
Do thân phận và nghề nghiệp của mình nên A Hoa từ lâu đã có thứ cảm giác căm ghét thiên bẩm đối với cảnh sát. Và sau khi Đặng Hoa bị bắn chết, thứ cảm giác ấy lại ngày càng ăn sâu cắm rễ vào anh ta. Đối với anh ta, cảnh sát không chỉ là kẻ thù lúc mình đang vui vẻ hành tẩu giang hồ mà còn là từ thay thế cho sự vô dụng và bất lực.
Một người bạn bất tài chí ít còn có thể có chút tình nghĩa, một kẻ địch cũng có thể có được sự tôn trọng của đối phương nhưng một kẻ thù vô dụng thì ngoài sự khinh miệt mỉa mai ra chẳng xứng đáng với thứ gì cả.
Đó chính là thái độ bấy lâu nay của A Hoa đối với cảnh sát. Trong cuộc chiến đấu giữa anh ta và tập đoàn Cao Đức Sâm, A Hoa lại nghi ngờ phía cảnh sát đang âm thầm trợ giúp cho đối thủ của mình. Bởi vậy, thái độ đối địch của anh ta đối với cảnh sát lại càng thêm nghiêm trọng. Nhưng vị đội trưởng mới nhậm chức của đội cảnh sát hình sự tỉnh thành này lại đang thay đổi dần thái độ của A Hoa đối với cảnh sát.
Viên cảnh sát không chỉ đánh bại A Hoa mà còn bắt luôn cả hung thủ thực sự làm hại đến Minh Minh. Dù là với Cao Đức Sâm hay với Báo Đầu thì người đó đều thiết diện vô tư. Anh thực sự là chiến sĩ bảo vệ pháp luật trung kiên. Một người lợi hại tới mức người khác không tài nào đoán biết được gì về anh ta có lẽ sẽ bắt được sát thủ Eumenides.
Thực tế La Phi đã từng bắt được Eumenides một lần rồi, chỉ có điều chưa định tội chết được cho hắn mà thôi. Nếu cho anh ta thêm một cơ hội nữa e là cả Eumenides cũng không thể tiếp tục may mắn như lần trước được.
Một đối thủ vô dụng đang có một sự chuyển vần hết sức kỳ diệu. Anh gần như có đủ lý do để có thể trở thành một người bạn vô cùng lợi hại.
La Phi cũng nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của A Hoa, anh bèn đưa tay ra hiệu cho viên cảnh sát thả anh tbenft, viên cảnh sát lập tức buông A Hoa ra nhưng ánh mắt vẫn luôn gắn chặt vào anh ta nhằm đề phòng anh ta có hành động gì bất thường.
A Hoa hơi vặn vẹo cổ để làm giảm bớt các cảm giác đau đớn và nghẹn thở. Sau đó, anh ta nhìn La Phi, ánh mắt không còn chút thù hằn nào nữa, đồng thời anh ta bắt đầu nói với giọng rất nghiêm túc: "Anh còn ở đây làm cái gì nữa? Anh lên đi đối đối phó với tên sát thủ kia mới phải?"
La Phi cũng đã thay đổi thái độ của mình, anh thành khẩn đáp: "Tôi cần có sự giúp đỡ của anh".
A Hoa tự cười mỉa chính mình hỏi: "Hoàn cảnh của tôi hiện giờ thì còn giúp được gì cho anh kia chứ?"
La Phi đáp: "Tôi muốn biết lý do tại sao Đỗ Minh Cường vượt ngục? vì có vậy tôi mới có thể chủ động truy tìm tung tích của hắn?"
A Hoa nói "ừm" một tiếng tỏ vẻ đã hiểu ý đồ của La Phi. Anh ta hơi do dự một lát rồi đột nhiên nói: "Tôi có thể cho anh biết nhưng tôi có một điều kiện".
La Phi liền trả lời rất thẳng thắn: "Anh nói đi, chỉ cần luật pháp cho phép, tôi chắc chắn sẽ đồng ý với anh".