Chương 13
-
Bản Tình Ca Cuối Cùng
- Nicholas Sparks
- 5700 chữ
- 2020-05-09 04:22:37
Số từ: 5907
Nguồn: dtv-ebook
Ronnie.
Suy nghĩ đầu tiên của cô khi thức giấc là mọi thứ đều đau đớn. Lưng cô cứng nhắc, cổ cô đau nhức, và khi cô tập trung dũng khí để ngồi dậy, một cơn đau nhói chạy xuyên qua vai cô.
Cô không thể hình dung ai đó từng lựa chọn ngủ ngoài trời. Khi cô lớn lên, vài người bạn của cô ca tụng những vui thú của trò cắm trại, nhưng cô nghĩ họ bị loạn trí. Việc ngủ trên mặt đất gây đau đớn.
Và lại thế, dĩ nhiên rồi, mặt trời làm chói mắt cô. Xét rằng cô đã thức giấc cùng các nông phu từ khi đến đây, cô đoán hôm nay không có gì khác biệt. Chắc chắn là chưa đến bảy giờ. Mặt trời còn thấp trên mặt biển, và vài người dắt những con chó của họ đi dạo hoặc chạy bộ gần mép nước. Không nghi ngờ gì họ ngủ trên giường. Cô không thể hình dung việc đi bộ, tập thể dục một mình. Ngay lúc này đã đủ khó để có thể hít thở mà không bất tỉnh.
Gồng mình, cô chầm chậm đứng lên trước khi nhớ ra lý do cô ngủ ngoài trời. Cô kiểm tra chiếc tổ, nhận ra với sự nhẹ nhõm rằng nó đã không bị xáo trộn, và hết sức chậm, sự nhức nhối và đau đớn dịu bớt. Cô vu vơ tự hỏi làm sao Blaze có thể chịu đựng việc ngủ trên bãi biển, và rồi hết sức đột ngột, cô nhớ lại những gì Blaze đã làm với cô.
Bị bắt giữ vì tội ăn cắp trong cửa hàng. Tội ăn cắp thật sự. Tội ăn cắp nghiêm trọng.
Cô nhắm mắt, hồi tưởng lại tất cả: cách người quản lý cửa hàng nhìn cô trừng trừng cho đến khi cảnh sát đến. Sự thất vọng của cảnh sát trưởng Pete trên đường lái xe về đồn, cú điện thoại đáng sợ cô phải gọi cho cha cô. Cô đã cảm thấy muốn nôn mửa trên xe khi về nhà.
Nếu như có một điểm sáng sủa trong tất cả những gì đã xảy ra, đó là cha cô không giận sôi lên. Và thậm chí còn lạ lùng hơn, ông nói rằng ông tin cô vô tội.Mặt khác, ông vẫn chưa nói với Mẹ. Ngay khi điều đó xảy ra, tất cả dự đoán sẽ biến mất. Không nghi ngờ gì, Mẹ sẽ la hét và quát tháo cho đến khi Cha nhượng bộ, và cuối cùng ông sẽ cấm cô ra ngoài vì ông hứa với Mẹ sẽ làm thế. Sau vụ việc, mẹ cô sẽ cấm cô ra ngoài trong một tháng, và đó là biện pháp, cách khủng khiếp hơn với chỉ là một vụ việc.
Cô cảm thấy muốn bệnh lần nữa. Cô không thể hình dung việc phải trải qua suốt cả tháng trong phòng cô, một căn phòng mà cô phải chia sẻ, không chỉ có vậy, còn là một nơi cô không muốn ở. Cô tự hỏi không biết có còn thứ gì có thể tệ hơn nữa không. Khi cô duỗi dài cánh tay qua đầu, cô kêu oai oái vì một cơn đau nhói như dao đâm trên vai cô. Cô chầm chậm hạ thấp chúng xuống, nhăn mặt.
Cô mất vài phút kế tiếp để lôi những thứ của cô vào hiên sau. Cho dù cái tổ ở ngay phía sau nhà cô, cô không muốn những người hàng xóm đoán ra cô đã ngủ ngoài trời. Căn cứ vào vẻ tráng lệ của những căn nhà đó, cô phân định họ là kiểu người muốn mọi cảnh vật phải hoàn hảo khi họ đứng trên ban công phía sau nhấm nháp café vào buổi sáng. Việc nhận ra có ai đó ngủ bên ngoài căn nhà của họ chắc chắn không vừa ý với hình dung của họ về sự tuyệt mỹ, và điều cuối cùng cô muốn là có cảnh sát xuất hiện lần nữa. Với may mắn của cô, cô chắc chắn bị bắt giữ về tội lang thang. Tội lang thang nghiêm trọng.
Mất hai chuyến đi để thu thập mọi thứ. - cô không đủ sức để mang tất cả một lần. - và rồi cô nhận ra cô đã để quên quyển Anna Karenina. Cô định đọc nó đêm qua, nhưng cô đã quá mệt nên đã đặt quyển sách bên dưới một mảnh gỗ trôi dạt để sương mù không hủy hoại nó. Khi cô trở lại để lấy sách, cô nhận ra ai đó mặc bộ áo liền quần màu be quảng cáo Blakelee Brakes, mang theo một cuộn băng màu vàng và một chùm que. Anh ta dường như đang đi xăm xăm thẳng đến ngôi nhà.
Vào lúc cô tìm được cuốn sách, người đàn ông lại gần hơn và săn lùng quanh đụn cát. Cô nhìn chằm chằm thẳng vào anh, tự hỏi anh đang làm gì, và rồi anh quay người về hướng cô. Khi mắt họ gặp nhau, đó là một trong vài lần trong cuộc đời mà cô thật sự không thể nói nên lời.
Cô nhận ra anh ngay lập tức, bất chấp bộ đồng phục. Lóe lên trong trí cô hình ảnh anh không áo sơ mi, rám nắng và sung sức, mái tóc nâu ẩm vì mồ hôi, chiếc vòng chạm trổ trên cổ tay anh. Anh là anh chàng tại trận đấu bóng chuyền đã đâm sầm vào cô, anh chàng có người bạn gần như đã tạo nên một cuộc chiến với Marcus.
Dừng lại trước cô, dường như anh cũng không biết phải nói gì. Thay vì thế anh chỉ nhìn cô chăm chú. Dù biết thật điên khùng, nhưng không hiểu sao, cô có cảm tưởng anh vui khi gặp cô lần nữa. Cô có thể thấy điều đó trong sự nhận biết rõ rệt của anh, trong cách anh bắt đầu cười với cô, không điều gì trong chúng tạo nên một ý nghĩa nào.
"Này, là em sao." Anh nói, "Chào buổi sáng."
Cô không chắc phải nghĩ gì, ngoài câu hỏi với giọng thân thiện.
"Anh đang làm gì ở đây?" Cô hỏi.
"Anh nhận một cuộc gọi từ viện hải dương. Có người đã gọi đêm qua để báo về một tổ loggerhead, và họ yêu cầu anh đến đây để kiểm tra."
"Anh làm việc cho viện hải dương sao?"
Anh lắc đầu. "Anh chỉ là tình nguyện viên ở đó thôi. Anh làm việc tại cửa hàng thắng xe của cha anh. Em không tình cờ thấy một cái tổ rùa quanh đây, đúng không?"
Cô cảm thấy bản thân dịu đi một chút. "Nó ở đàng kia." Cô nói, chỉ hướng.
"Này, điều đó thật tuyệt." Anh cười. "Anh hy vọng nó ở gần một ngôi nhà."
"Tại sao?"
"Vì cơn bão. Nếu những ngọn sóng tràn qua chiếc tổ, những quả trứng sẽ không còn tốt nữa."
"Nhưng chúng là rùa biển mà."
Anh giơ tay. "Anh biết. Điều đó cũng làm anh ngạc nhiên,nhưng đó là cách Thiên nhiên vận hành. Năm ngoái, bọn anh đã mất một đôi tổ khi cơn bão nhiệt đới quét qua. Điều đó thật sự tệ. Chúng đang bị nguy hiểm, em biết đấy. Chỉ một trên một ngàn con có thể sống đến tuổi trưởng thành."
"Vâng, em biết."
"Em biết sao?" Anh nghe có vẻ bị ấn tượng.
"Cha em đã nói với em."
"Oh." Anh nói. Anh ra hiệu về phía bãi biển với một cái vẫy tay thân thiện. "Anh cho rằng em sống ở quanh đây?"
"Tại sao anh muốn biết?"
"Anh chỉ đang tạo cớ trò chuyện thôi mà." Anh trả lời dễ dàng. "Nhân tiện, tên anh là Will."
"Hi, Will."
Anh ngừng lại. "Thú vị thật."
"Gì cơ?"
"Thông thường khi ai đó giới thiệu bản thân, thì người kia cũng làm điều tương tự."
"Em không phải phần lớn người ta." Ronnie khoanh tay, thận trọng giữ khoảng cách của cô.
"Anh đã luận ra điều đó rồi." Anh lóe lên một nụ cười nhẹ. "Anh xin lỗi về việc đã đụng phải em tại trận đấu bóng chuyền."
"Anh đã xin lỗi rồi, nhớ không?"
"Anh biết. Nhưng em có vẻ hơi nổi điên."
"Soda đã đổ đầy trên áo em."
"Điều đó tệ hết sức. Nhưng thật ra em nên cố gắng chú ý nhiều hơn đến những gì xảy ra."
"Gì cơ?"
"Đó là một trò chơi phản ứng nhanh."
Cô chống tay lên hông. "Anh đang cố nói rằng đó là lỗi của em chăng?"
"Chỉ cố để chắc chắn rằng điều đó sẽ không xảy ra lần nữa thôi. Y như những gì anh nói, anh cảm thấy buồn về điều đã xảy ra."
Với câu trả lời của anh, cô có cảm giác là anh đang cố tán tỉnh cô, nhưng cô không biết tại sao. Điều đó không tạo nên ý nghĩa gì. - cô biết cô không phải kiểu người ưa thích của anh, và thẳng thắn mà nói, thì anh cũng không phải kiểu người ưa thích của cô. Nhưng vào giờ sớm sủa này, cô không có tâm trạng để suy đoán. Thay vì thế cô ra hiệu về những thứ anh đang cầm, nghĩ về điều đó chắc chắn tốt hơn trở lại với vấn đề đang bàn đến. "Thứ băng đó được cho là sẽ giữ những con gấu trúc tránh đi như thế nào?"
"Không đâu. Anh chỉ ở đây để đánh dấu cái tổ thôi. Anh chỉ kéo băng cảnh báo quanh những chiếc cọc để những người đi đặt lồng biết phải tìm ra cái tổ ở đâu thôi."
"Khi nào họ đến để đặt chúng?"
"Anh không biết." Anh nhún vai. "Có lẽ trong một đôi ngày."
Cô nghĩ đến sự đau đớn mà cô trải qua vào lúc thức giấc, và cô bắt đầu lắc đầu. "Không. Em không nghĩ thế. Anh hãy gọi cho họ và nói với họ rằng, họ phải làm gì đó để bảo vệ cái tổ này ngay hôm nay. Nói với họ em đã trông thấy một con gấu trúc đêm qua đang lởn vởn quanh cái tổ."
"Em ư?"
"Nói với họ, được không?"
"Ngay khi anh xong việc, anh chắc chắn sẽ gọi. Anh hứa."
Cô ngước nhìn anh, nghĩ việc đó quá dễ dàng, nhưng trước khi cô có thể nhắc đi nhắc lại thêm nữa, cha cô bước ra hiên sau.
"Chào buổi sáng, con yêu." Ông gọi ra, "Cha đã làm điểm tâm, nếu con thấy đói."
Will nhìn từ Ronnie đến cha cô và trở lại. "Em sống ở đây sao?"
Thay vì trả lời, cô lùi lại một bước. "Chỉ cần chắc chắn là anh sẽ nói với người ở viện hải dương, được không?"
Cô tiến về ngôi nhà và bước vào hiên khi cô nghe thấy Will gọi.
"Này!"
Cô quay lại.
"Em chưa nói cho anh biết tên em."
"Không." Cô trả lời. "Em không có ý định làm thế."
Khi cô đến cửa, cô biết cô không nên nhìn ra sau, nhưng cô không thể kềm lại một cái liếc trộm nhanh qua vai.
Khi anh nhướng một bên mày, cô thầm đá mình, thấy mừng là cô đã không cho anh biết tên.
Trong bếp, cha cô đứng cạnh chiếc chảo chiên đặt trên bếp, đang khuấy bằng một đũa khuấy. Trên mặt quầy bên cạnh ông đặt một gói bánh bắp, và Ronnie phải thú nhận, bất luận thứ gì ông đang chế biến tỏa mùi thơm thật tuyệt vời. Hơn nữa, cô đã không ăn từ chiều hôm qua.
"Nào nào," Ông nói qua vai. "Con nói chuyện với ai ngoài đó thế?"
"Chỉ là anh chàng ở viện hải dương. Anh ta đến đây để đánh dấu cái tổ. Cha đang làm món gì vậy?"
"Món bánh bắp cuộn điểm tâm cho người ăn chay."
"Cha đùa sao."
"Nó là gạo, đậu, và đậu hũ. Tất cả cho vào bánh bắp. Cha hy vọng nó ổn. Cha tìm thấy công thức trên mạng, vì thế cha không dám chắc hương vị của nó thế nào."
"Con chắc chắn nó tốt." Cô nói. Cô vòng tay lại, nghĩ rằng cô nên làm cho xong điều này. "Cha đã nói với Mẹ chưa?"
Ông lắc đầu. "Không, Vẫn chưa. Dù vậy, cha đã nói chuyện với Pete sáng nay. Ông ấy nói ông vẫn chưa nói chuyện với người chủ cửa hàng. Bà ấy đã ra ngoài tỉnh."
"Bà ấy?"
"Dường như người đàn ông làm việc ở đó là cháu của bà ấy. Nhưng Pete nói ông ấy biết người chủ khá rõ."
"Oh." Cô nói, tự hỏi liệu điều đó có làm nên điều gì khác biệt.
Cha cô gõ nhẹ chiếc đũa khuấy vào chảo. "Dù sao đi nữa, cha cho rằng, có lẽ sẽ tốt hơn, nếu cha hoãn cuộc nói chuyện với mẹ con cho đến khi cha có tất cả chi tiết. Cha không thích làm mẹ con phải lo lắng một cách không cần thiết."
"Ý cha là cha không nên nói với Mẹ?"
"Trừ phi con muốn cha làm."
"Không. Điều đó ổn mà." Cô nói nhanh. "Cha nói đúng. Chắc chắn sẽ tốt hơn nếu chúng ta đợi."
"Được." Ông đồng ý. Sau khi khuấy lần cuối cùng, ông tắt lửa. "Cha nghĩ món này đã sẵn sàng. Con có đói không?"
"Đói ghê gớm." Cô thú nhận.
Khi cô tiến lại. ông lấy một chiếc dĩa từ chạn và thêm vào một bánh bắp, rồi múc một ít hỗn hợp đổ lên trên. Ông trao nó cho cô. "Có đủ không?"
"Dư rồi." Cô nói.
"Con có muốn uống café không? Cha đã pha một bình." Ông với lấy một tách café và đưa cho cô. "Jonah cho biết thỉnh thoảng con có đến quán Starbucks, nên đó là những gì cha mua. Nó có lẽ không tốt bằng những gì họ làm ở cửa hàng của họ, nhưng nó là thứ tốt nhất cha có thể làm."
Cô cầm chiếc tách, nhìn ông chăm chú. "Tại sao cha lại quá tốt với con?"
"Tại sao cha không nên làm thế?"
Bởi vì con đã không tốt với cha, cô có thể nói thế. Nhưng cô đã không nói. "Cám ơn." Thay vì thế, cô lầm bầm, nghĩ về toàn bộ mọi thứ, cảm giác giống như những tình tiết huyền bí trong Twilight Zone, nơi cha cô, bằng cách nào đó đã hoàn toàn quên đi ba năm đã qua.
(Twilight Zone: Bộ phim truyền hình khoa học giả tưởng của Mỹ dài 156 tập về người có thể đi xuyên qua thời gian)
Cô rót cho mình một ít café và lấy một chỗ ngồi cạnh bàn. Một lát sau Steve kết hợp với cô với dĩa riêng của ông và bắt đầu cuốn món bánh bắp cuộn của ông.
"Đêm qua thế nào? Con ngủ có tốt không?"
"Vâng, khi con ngủ, việc thức giấc không dễ dàng chút nào."
"Cha nhận ra quá trễ rằng lẽ ra cha nên kiếm một tấm nệm hơi."
"Không sao đâu mà. Nhưng sau bữa điểm tâm, con nghĩ con nên đi nằm một lúc. Con vẫn còn hơi mệt. Thật là một đôi ngày dài."
"Có lẽ con không nên uống café."
"Không hề gì đâu. Tin con đi. Con chẳng sao đâu."
Đàng sau họ, Jonah đi vào bếp, mặc bộ pajamas Người Biến Hình, tóc tai chỉa mọi hướng, Ronnie không thể nín cười.
"Chào buổi sáng, Jonah." Cô nói.
"Những con rùa có ổn không?"
"Bọn chúng ổn." Cô nói.
"Một việc tốt." Cậu nói, gãi lưng khi đi đến bếp. "Điểm tâm có gì thế?"
"Bánh bắp cuộn." Cha cô trả lời.
Thận trọng, Jonah nghiên cứu hỗn hợp trong chảo, rồi những vật liệu trên quầy bếp. "Đừng nói với con là cha đã chuyển sang phe bóng tối đấy, Cha."
Steve cố nén cười. "Nó tốt mà."
"Đó là đậu hũ đấy! Ghê quá!"
Ronnie cười khi cô đẩy lưng khỏi bàn "Thế nào nếu chị lấy cho em Pop-Tarts thay vì thế?"
Cậu bé dường như đang cố quyết định xem liệu đây có phải là câu hỏi bịp hay không. "Với Chocolate sữa chứ?"
Ronnie liếc nhìn cha cô.
"Có đầy trong tủ lạnh đấy." Cha cô nói.
Cô rót cho cậu bé một ly và đặt nó trên bàn. Jonah không động đậy. "Được rồi, điều gì đang diễn ra vậy?"
"Ý em là gì?"
"Điều này không bình thường." Cậu bé nói. "Ai đó lẽ ra phải nổi khùng. Ai đó luôn nổi khùng vào buổi sáng."
"Em đang nói về chị à?" Ronnie hỏi. Cô đặt hai chiếc Pop-Tart vào lò nướng. "Chị luôn vui vẻ mà."
"Phải, đúng rồi." Cậu bé nói, nheo mắt nhìn cô. "Chị có chắc là những chú rùa không sao không? Bởi vì cả hai người đang hành động giống như chúng đã chết."
"Chúng ổn mà. Chị hứa." Ronnie cam đoan với cậu bé.
"Em sẽ kiểm tra."
"Đi đi."
Cậu bé nghiên cứu cô. "Sau bữa điểm tâm." Cậu nói thêm.
Steve cười và liếc nhìn cô. "Vậy con định làm gì hôm nay?" Ông hỏi. "Sau giấc ngủ ngắn của con?"
Jonah với lấy sữa của cậu. "Chị chưa bao giờ lấy giấc ngủ ngắn hết."
"Chị làm khi chị mệt."
"Không." Cậu bé lắc đầu. "Điều này không đúng." Cậu đặt ly sữa xuống lại. "Điều gì đó kỳ lạ đang diễn ra và em sẽ không rời khỏi đây cho đến khi em tìm ra đó là gì."
Sau khi cô ăn xong - và ngay khi Jonah được xoa dịu - Ronnie lui về phòng cô. Steve theo sau với vài chiếc khăn và ông máng nó trên thanh treo rèm, không phải rằng Ronnie cần chúng. Cô cảm thấy giấc ngủ gần như đến ngay lập tức và thức dậy một cách mệt nhọc vào giữa chiều. sau khi tắm vòi sen mát mẻ một lúc lâu, cô dừng lại tại xưởng chế tạo để nói cho cha cô và Jonah cô định làm gì. Vẫn không một lời đề cập nào về việc trừng phạt từ cha cô.
Rất có thể, dĩ nhiên, ông sẽ nghiền nát cô sau đó, sau khi ông nói chuyện với cảnh sát trưởng hoặc mẹ cô. Hoặc có lẽ ông đang nói sự thật - có lẽ ông tin cô khi cô nói rằng cô vô tội.
Điều đó không phải là thứ gì đó có ý nghĩa sao?
Không còn cách nào khác, cô phải nói chuyện với Blaze, và cô mất vài giờ tìm kiếm cô ấy. Cô đã kiểm tra nhà của mẹ cô ấy và quán ăn, và dù cô không vào bên trong, cô lén nhìn qua cửa sổ của cửa hàng nhạc, tim cô đập dồn dập, khi chắc chắn người quản lý đã quay lưng lại. Blaze cũng không có ở đó.
Đứng trên bến tàu, cô nhìn quanh quất bãi biển, không có gì may mắn. Có thể là, dĩ nhiên rồi, rằng Blaze đến Bower's Point; nó là nơi rong chơi ưa thích của băng Marcus. Nhưng cô không muốn đến đó một mình. Điều cuối cùng cô muốn là gặp hắn, đơn độc cố gắng nói chuyện phải trái với Blaze trong lúc hắn ở quanh đó.
Cô đã sẵn sàng để bỏ cuộc và về nhà khi cô nhận ra Blaze xuất hiện từ giữa những đụn cát trên đường nhỏ xuống bãi biển. Cô chạy đua xuống các bậc thang để chắc chắn không mất dấu cô ấy, rồi vội vã đi xuống bãi biển. Dù Blaze có nhận ra Ronnie đang tiến thẳng đến, cô ấy cũng không tỏ ra dấu hiệu gì quan tâm. Thay vì thế, khi Ronnie lại gần, cô ấy ngồi xuống trên một đụn cát và nhìn chằm chằm vào mặt nước.
"Bạn phải nói với cảnh sát những gì bạn đã làm." Ronnie nói mà không mào đầu.
"Tớ không làm gì hết. Và bạn mới là người bị bắt quả tang."
Ronnie cảm thấy muốn lắc cô ấy. "Bạn bỏ những đĩa thập niên 45s và CDs đó vào túi của tớ."
"Không. Tớ không."
"Những chiếc dĩa CD là thứ mà bạn đang nghe!"
"Và lần cuối cùng tớ thấy chúng, tớ vẫn còn đang đeo tai nghe." Blaze từ chối đối mặt với cô.
Ronnie cảm thấy máu nóng bắt đầu bừng bừng trên má cô. "Điều này rất nghiêm trọng, Blaze. Đây là cuộc đời tớ. Tớ có thể bị kết án với một trọng tội! Và tớ đã kể cho cậu nghe những gì đã xảy ra trước đây với tớ."
"Oh, Vậy à."
Ronnie mím môi lại để giữ cơn giận trào dâng. "Tại sao bạn làm điều này với tớ?"
Blaze đứng dậy từ chỗ ngồi, phủi cát khỏi quần jean của cô ấy. "Tớ không làm bất kỳ điều gì với bạn hết," Cô ấy nói. Giọng cô ấy lạnh và nhạt nhẽo. "Và đó chính xác là những gì tớ đã nói với cảnh sát vào sáng hôm nay."
Trong nỗi hoài nghi, Ronnie quan sát Blaze bỏ đi, hành động như thể cô ấy thật sự tin vào điều đó.
Ronnie đi trở lại bến tàu.
Cô không muốn quay về nhà, biết rằng ngay khi cha cô nói chuyện với cảnh sát Pete, ông ấy đã nghe những gì Blaze nói. Phải, có lẽ ông vẫn tuyệt về toàn bộ mọi thứ - nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu ông không còn tin cô?
Và tại sao Blaze làm điều này? Vì Marcus ư? Hoặc Marcus bảo cô ấy làm điều đó vì hắn đã nổi điên về cách Ronnie từ chối hắn đêm đó, hoặc Blaze tin rằng Ronnie đang cố lấy cắp bạn trai của cô ấy. Ngay lúc này cô nghiêng về điều thứ hai, nhưng xét cho cùng, điều đó không thật sự quan trọng, Bất luận động cơ thúc đẩy là gì, Blaze đang nói dối và có ý định phá hủy cuộc đời của Ronnie nhiều hơn.
Cô đã không ăn từ bữa điểm tâm, nhưng với dạ dày thắt thành nút, cô không thấy đói. Thay vì thế, cô ngồi trên bến tàu cho đến khi mặt trời lặn, nhìn mặt nước chuyển từ xanh sang xám và cuối cùng thành màu xám chì. Cô không một mình: Dọc theo bến tàu, người ta đang câu cá, dù trong chừng mực cô có thể nói, có vẻ chẳng thứ gì cắn câu. Cách đó một giờ, một cặp trẻ tuổi xuất hiện cùng sandwich và một con diều. Cô nhận ra cách họ nhìn nhau âu yếm. Cô đoán họ đang học đại học - họ chỉ lớn hơn cô đôi tuổi - nhưng có một cảm giác yêu mến dễ dàng giữa họ mà cô chưa bao giờ trải qua trong những mối quan hệ của cô. Phải, cô từng có bạn trai, nhưng cô chưa bao giờ yêu, và đôi khi cô nghi ngờ rằng liệu cô có bao giờ yêu hay không. Sau cuộc ly hôn của cha mẹ cô, cô có phần hoài nghi về mọi thứ, cũng như hầu hết bạn bè của cô. Phần lớn bọn họ cũng có cha mẹ ly hôn, nên có lẽ đó là thứ phải xảy ra.
Khi tia nắng cuối cùng tàn lụi trên bầu trời, cô trở về nhà. Đêm nay, cô muốn trở về vào một giờ tề chỉnh. Đó là điều ít nhất cô có thể làm để bày tỏ cho cha cô thấy cô đánh giá cao sự thấu hiểu của ông như thế nào. Và bất chấp giấc ngủ ngắn trước đó, cô vẫn còn mệt.
Khi cô đến đầu bến tàu, cô chọn đi xuyên qua khu vực kinh doanh thay vì men theo bãi biển. Ngay khi cô quẹo qua một góc gần quán ăn, cô biết cô đã quyết định sai. Một hình dáng tăm tối dựa vào mui một chiếc xe hơi, đang giữ một trái banh lửa.
Marcus.
Lần này hắn chỉ có một mình. Cô đứng lại, cảm thấy hơi thở bị chặn lại trong cổ cô.
Hắn rời khỏi chiếc xe và tiến về hướng cô, ánh sáng lung linh của đèn đường xua khỏi mặt hắn một nửa bóng tối. Hắn xoay trái banh lửa trên lưng bàn tay, quan sát cô, trước khi trái banh kết thúc trong nắm tay hắn. Hắn siết chặt bàn tay, dập tắt nó, và bước về phía cô.
"Chào Ronnie," Hắn nói. Nụ cười của hắn khiến cô rùng mình.
Cô đứng nguyên tại chỗ, muốn hắn thấy rằng cô không sợ hắn. Dù cho cô có một chút.
"Anh muốn gì?" Cô hỏi, ghét sự run nhẹ trong giọng cô.
"Anh nhìn thấy em đi qua và nghĩ rằng nên nói lời chào."
"Anh đã." Cô nói. "Bye."
Cô bắt đầu di chuyển để vượt qua hắn, nhưng hắn ngừng lại trước mặt cô
"Anh nghe nói em có rắc rối với Blaze?" Hắn thì thầm.
Cô lùi lại, làn da cô râm ran như kiến bò. "Anh biết gì về điều đó?"
"Anh biết đủ để không tin cô ấy."
"Tôi không có tâm trạng trong lúc này."
Cô quay người lần nữa, đi vòng qua hắn, và lần này hắn để cô vượt qua trước khi nói với theo cô.
"Đừng đi. Anh đến để tìm em, vì anh muốn em biết rằng anh có thể nói cô ấy tháo gỡ những gì cô ấy đang làm với em."
Bất chấp bản thân, Ronnie do dự. Trong ánh sáng lờ mờ, Marcus nhìn chằm chằm vào cô.
"Lẽ ra anh nên cảnh báo với em rằng cô ấy khá ghen tuông."
"Đó là lý do anh cố khiến cho nó tệ hơn, huh?"
"Anh chỉ làm một trò đùa vào đêm đó. Anh nghĩ điều đó vui vẻ. Em cho rằng anh có bất kỳ ý tưởng nào về việc cô ấy định làm với em sao?"
Dĩ nhiên là hắn có rồi, Ronnie nghĩ. Và đó chính xác là điều hắn muốn.
"Vậy sửa chữa điều đó đi." Cô nói, "Hãy nói chuyện với Blaze, làm bất cứ thứ gì anh phải làm."
Hắn lắc đầu. "Em không nghe anh rồi. Anh nói anh có thể nói chuyện phải trái với cô ấy. Nếu..."
"Nếu gì?"
Hắn thu ngắn khoảng trống giữa họ. Đường phố, cô nhận ra, rất yên tĩnh. Không một ai khác xung quanh, không chiếc xe nào nơi giao lộ.
"Anh đang nghĩ chúng ta có thể là... bạn bè."
Cô cảm thấy gò má cô bừng bừng lần nữa, và từ ngữ bật ra trược khi cô có thể ngăn lại. "Cái gì?"
"Em nghe rồi đấy. Và anh có thể dọn dẹp tất cả những thứ này."
Cô nhận ra hắn đã đủ gần để có thể chạm vào cô, và cô lùi lại đột ngột. "Tránh xa tôi ra!"
Cô quay người và chạy, biết rằng hắn sẽ đuổi theo, nhận ra rằng hắn biết vùng này rõ hơn cô, kinh hoảng rằng hắn có thể bắt được cô. Cô có thể cảm thấy tim cô đập dồn dập, cô có thể nghe được hơi thở điên cuồng của chính mình.
Nhà cô không xa, nhưng cô không thể định hướng. Bất chấp nỗi sợ và sự xô đẩy của Adrenaline, cô có thể cảm thấy đôi chân cô trở nên nặng nề hơn. Cô biết cô không thể giữ nó đúng vững, và khi cô qua một khúc quanh, cô đánh liều nhìn phía sau qua vai cô.
Và nhận ra cô một mình trên đường, không có ai sau lưng cô hết.
Trở về nhà, Ronnie không vào bên trong ngay. Ánh đèn thắp sáng trong phòng sinh hoạt chung, nhưng cô muốn lấy lại bình tĩnh trước khi cô đối diện với cha cô. Bất kể lý do là gì, cô không muốn ông thấy cô đã sợ hãi như thế nào, vì vậy cô tìm một chỗ ngồi trên bậc cấp của hiên trước.
Trên đầu cô, sao giăng đầy bầu trời, mặt trăng lơ lửng gần đường chân trời. Hương thơm của muối và biển bồng bềnh trong đám sương mù từ đại dương, một mùi nguyên sơ phảng phất. Trong một ngữ cảnh khác, cô hẳn sẽ tìm thấy thứ gì đó dễ chịu với chúng; nhưng ngay lúc này, chúng có cảm giác xa lạ như mọi thứ khác.
Đầu tiên là Blaze. Rồi đến Marcus. Cô tự hỏi phải chăng mọi người ở đây điên hết rồi.
Marcus chắc chắn có. Ồ,có lẽ không phải về mặt ngữ nghĩa - hắn nhanh trí, xảo trá, và trong chừng mực mà cô có thể nói, hoàn toàn không có sự thông cảm, loại người chỉ nghĩ đến bản thân và những gì hắn muốn. Mùa thu vừa qua, trong lớp English, cô phải đọc một tiểu thuyết của một nhà văn đương đại, cô đã chọn quyển The Silence of the Lambs (Sự im lặng của bầy cừu) Trong sách, cô nhận ra nhân vật chính, Hanniban Lecter, không phải có thần kinh không ổn định, mà ông ta là một kẻ tâm thần; lần đầu tiên cô nhận ra có sự khác biệt giữa hai loại đó. Dù Marcus không phải là kẻ giết người ăn thịt, cô có cảm giác hắn và Hanniban giống nhau nhiều hơn là khác biệt, ít ra trong cách họ nhìn nhận thế giới và vai trò của họ trong đó.
Dù vậy, Blaze... Cô ấy chỉ...
Ronnie không hoàn toàn chắc chắn. Bị kiểm soát bởi cảm xúc, chắc thế. Cũng giận dữ và ghen tuông nữa. Nhưng trong ngày họ trải qua cùng nhau, cô chưa bao giờ có cảm giác có điều gì đó sai lầm với cô gái, không kể đến những đổ vỡ về mặt tình cảm, cơn bão của kích thích tố và sự non nớt đã để lại sự tàn phá theo bước chân của cô ấy.
Cô thở dài và lồng tay vào trong tóc. Cô thật sự không muốn vào trong nhà. Trong tâm trí cô có thể nghe thấy cuộc trò chuyện.
Chào, con yêu, thế nào rồi?
Không tốt lắm. Blaze đã hoàn toàn bị bùa mê của tên điên quỷ quyệt và đã nói dối cảnh sát sáng nay. Vì thế con sẽ bị tống giam. Và nhân thể, tên điên đó không chỉ quyết định là hắn muốn ngủ với con, hắn còn đuổi theo con và dọa con sợ gần chết. Ngày của cha thế nào?
Không chính xác là buổi chuyện gẫu thoải mái sau bữa tối mà ông muốn có, ngay cả nếu như đó là sự thật.
Điều đó có nghĩa là cô sẽ phải lừa dối. Thở dài, cô nâng bản thân lên khỏi bậc thềm và tiến đến cửa.
Bên trong, cha cô ngồi trên ghế dài, quyển Kinh thánh đã sờn mở trước mặt ông. Ông gập nó lại khi cô đi vào.
"Chào, con yêu, thế nào rồi?
Y như cô đã hình dung.
Cô ráng nặn một nụ cười vội, cố ra vẻ lãnh đạm nhất có thể. "Con không có cơ hội nói chuyện với cô ấy." Cô nói.
Thật khó để hành động bình thường, nhưng bằng cách nào đó cô đã xoay sở được. Ngay khi cô vào trong nhà, cha cô đã động viên cô theo ông vào bếp, nơi ông đã làm một dĩa pasta khác - cà chua, cà tím, bí và bí dài trên mì ống. Họ ăn trong bếp trong lúc Jonah xếp hình Lego Chiến tranh các Vì Sao ngoài xa, thứ mục sư Harris đã mang đến, khi ông ghé qua để nói lời chào lúc sớm.
Sau đó, họ ngồi trong phòng sinh hoạt chung, và nhận ra cô không có tâm trạng nói chuyện, cha cô đọc Kinh thánh còn cô đọc Anna Karenina, một cuốn sách mẹ cô đã thề là cô sẽ thích. Dù cuốn sách có vẻ hay, Ronnie không thể tập trung được. Không chỉ vì Blaze và Marcus, mà còn vì cha cô đang đọc Kinh Thánh. Nghĩ đi nghĩ lại, cô chưa bao giờ thấy ông làm điều đó trước đây. Ngược lại, cô nghĩ, có thể ông đã làm, nhưng cô chưa bao giờ nhận ra.
Jonah kết thúc việc lắp dựng chiếc máy Lego kỳ cục và loan báo cậu sẽ đi ngủ. Cô đợi vài phút, hy vọng rằng cậu bé đã ngủ trước khi cô bước vào phòng, sau đó cô đặt quyển sách của cô sang một bên và đứng lên khỏi ghế.
"Ngủ ngon, con yêu." Cha cô nói. "Cha biết thật không dễ dàng với con, nhưng cha vui là con đã ở đây."
Cô ngừng lại, trước khi đi ngang qua phòng hướng đến ông. Nghiêng người, và lần đầu tiên trong ba năm, cô hôn lên má ông.
"Ngủ ngon, Cha."
Trong căn phòng tối, Ronnie ngồi trên giường, cảm thấy kiệt sức. Dù cô không muốn khóc - cô ghét khi cô khóc - dường như cô không thể ngừng sự trào dâng đột ngột của cảm xúc. Cô hít vào một hơi thở đứt đoạn.
"Tiến lên và khóc đi." Cô nghe Jonah thì thầm.
Tuyệt. Cô nghĩ. Đúng là thứ cô cần.
"Chị không khóc." Cô nói.
"Giọng chị nghe giống như đang khóc."
"Chị không."
"Không sao mà. Điều đó không làm phiền em đâu."
Ronnie khụt khịt, cố kiểm soát bản thân, và với tay bên dưới chiếc gối để lấy bộ pajamas cô đã dấu ở đó lúc sớm. Tỳ sát chúng vào ngực, cô đứng dậy đi vào nhà tắm để thay đồ. Trên đường đi, cô tình cờ liếc ra ngoài cửa sổ. Mặt trăng lơ lửng trên bầu trời, khiến bãi cát lấp lánh như ánh bạc, và khi cô nhìn về hướng chiếc tổ rùa, cô phát hiện một sự di chuyển lén lút trong bóng tối.
Sau khi đánh hơi không khí, con gấu trúc tiến thẳng đến cái tổ, được bảo vệ chỉ bởi lần băng cảnh báo màu vàng.
"Ôi, chết tiệt."
Cô buông rơi bộ pajamas và chạy đua ra khỏi phòng. Khi cô lao xuyên qua phòng sinh hoạt chung và nhà bếp, Cô mơ hồ nghe thấy cha cô la lên, "Gì thế?" Nhưng cô đã ra khỏi cửa trước khi cô có thể trả lời. Nhấp nhô trên đụn cát, cô bắt đầu la hét và vẫy tay.
"Không! Ngừng lại! Biến đi!"
Con gấu trúc ngẩng đầu, rồi nhốn nháo chạy mất. Nó biến qua đụn cát vào đám cỏ răng cưa.
"Cái gì vậy? Điều gì đang xảy ra vậy?"
Quay lại, cô thấy cha cô và Jonah đứng trên hiên.
"Họ đã không đặt lồng bảo vệ."