• 433

Chương 14


Số từ: 8581
Nguồn: dtv-ebook
Will.
Cánh cửa của Blakelee Brakes mở ra chỉ mười phút khi Will thấy cô lao xuyên qua cửa tiền sảnh và hướng thẳng đến trung tâm phục vụ.
Chùi tay vào khăn, anh tiến về hướng cô.
"Chào," Anh nói, cười tươi. "Anh không mong thấy em ở đây."
"Cám ơn không vì điều gì hết!" Cô cáu kỉnh.
"Em đang nói về điều gì thế?"
"Tôi yêu cầu anh một điều đơn giản! Chỉ một cuộc gọi để đặt cái lồng bảo vệ! Nhưng anh thậm chí không thèm làm!"
"Đợi đã... Có điều gì xảy ra sao?" Anh chớp mắt.
"Tôi đã nói với anh là tôi thấy một con gấu trúc! Tôi đã nói rằng con gấu trúc đã lởn vởn quanh chiếc tổ!"
"Có điều gì xảy ra cho cái tổ sao?"
"Cứ làm như anh quan tâm ấy. Gì nào? Trò bóng chuyền đã làm anh quên mất sao?
"Anh chỉ muốn biết cái tổ có ổn hay không thôi mà."
Cô tiếp tục trừng mắt vào anh. "Phải. Nó ổn. Không cám ơn anh đâu." Cô quay gót và lao thẳng ra cửa.
"Đợi đã." Anh la lên. "Chờ chút!"
Cô lờ anh đi, để lại Will bàng hoàng và bám rễ tại chỗ khi cô thình thịch xuyên qua hành lang nhỏ và ra khỏi cửa trước.
"Toàn bộ điều đó là về cái quái quỷ gì vậy?"
Qua vai anh, Will nhận ra Scott đang nhìn anh chằm chằm từ phía sau thang máy.
"Giúp tớ một ân huệ nhé." Will gọi cậu ấy.
"Cậu cần gì?"
Anh moi chìa khóa từ trong túi và tiến về chiếc xe tải mà anh đậu ở ngoài sau. "Che đậy hộ tớ. Tớ phải quan tâm đến vài thứ."
Scott bước nhanh tới trước. "Đợi đã! Cậu đang nói về cái gì thế?"
"Tớ sẽ trở lại ngay khi tớ có thể. Nếu cha tớ đến, nói với ông là tớ sẽ về ngay. Cậu có thể để mọi thứ bắt đầu trong lúc tớ đi."
"Cậu đi đâu?" Scott gọi theo.
Lần này Will không trả lời, và Scott bước thẳng đến anh.
"Nào, nào, chàng trai! Tớ không muốn làm điều này một mình! Chúng ta có cả núi xe hơi để làm việc."
Will không quan tâm, và ngay khi ra khỏi chỗ, anh chạy đến chiếc xe tải, biết rõ nơi anh cần đi.
Anh tìm thấy cô ở đụn cát một giờ sau đó, đang đứng bên cạnh chiếc tổ,vẫn giận dữ như khi cô xuất hiện ở cửa hàng thắng xe.
Nhìn thấy anh tiến lại, cô chống tay lên hông. "Anh muốn gì?"
"Em không để anh giải thích gì hết. Anh đã gọi."
"Chắc chắn anh đã."
Anh xem xét cái tổ. "Cái tổ ổn mà. Có gì ghê gớm đâu chứ?"
"Phải. Nó ổn. Không phải nhờ anh đâu."
Will cảm thấy run lên vì bị chọc tức. "Vấn đề của em là gì?"
"Vấn đề của tôi là tôi đã phải ngủ ngoài trời lần nữa đêm qua, vì con gấu trúc đã trở lại. Con gấu trúc tương tự tôi đã kể với anh!"
"Em đã ngủ ngoài trời sao?"
"Anh không nghe lời nào tôi nói à? Phải, tôi đã ngủ ngoài trời, hai đêm liên tiếp, vì anh đã không làm nhiệm vụ của anh! Nếu tôi không nhìn ra ngoài cửa sổ vào đúng lúc đó, con gấu trúc đã ăn mất những trái trứng rồi. Nó chỉ còn cách cái tổ đôi feet vào lúc tôi dọa nó chạy mất. Và sau đó tôi phải ở ngoài đây, vì tôi biết nó sẽ trở lại. Đó là lý do vì sao tôi yêu cầu anh gọi cho họ vào lần đầu tiên! Và tôi đã cho rằng một kẻ rỗi hơi trên bãi biển giống như anh có thể nhớ để thực hiện nhiệm vụ của mình!"
Cô trừng mắt vào anh, chống tay trên hông lần nữa, như thể đang cố thủ tiêu anh với tia nhìn chết chóc của cô.
Anh không thể cưỡng lại. "Một lần nữa, để anh có câu chuyện thẳng thắn nhé: Em đã thấy một con gấu trúc, rồi em muốn anh gọi, rồi em thấy con gấu trúc lần nữa. Và cuối cùng em ngủ ngoài trời, đúng không?"
Cô mở miệng, rồi ngậm lại. Sau đó, xoay người, cô đi thẳng về nhà.
"Họ sẽ đến vào ngày mai." Anh gọi theo. "Và chỉ để em biết, Anh đã gọi. Thật ra hai lần. Một lần ngay sau khi anh đặt dải băng, và một lần nữa sau khi anh xong việc. Anh phải nói điều này bao nhiêu lần trước khi em chịu lắng nghe đây?"
Dù cô dừng lại, cô vẫn không quay nhìn anh. Anh tiếp tục. "Và sáng nay, sau khi em đi khỏi, anh đến gặp thẳng giám đốc viện Hải Dương và nói chuyện trực tiếp với ông ấy. Ông ấy nói chiếc tổ này sẽ là điểm dừng đầu tiên vào sáng mai. Rằng họ định đến hôm nay, nhưng có đến tám cái tổ trên bãi biển Holden."
Cô chầm chậm quay lại và nghiên cứu anh, cố quyết định xem liệu anh có nói thật hay không.
"Điều đó không giúp được những con rùa của em đêm nay, đúng không?"
"Rùa của em ư?"
"Phải." Cô nói, giọng cô mạnh mẽ. "Nhà em, rùa của em."
Và với điều đó, cô quay người và đi trở vào nhà, lần này không quan tâm là anh vẫn còn ở đó.
Anh thích cô, đơn giản vậy thôi.
Trên đường trở lại nơi làm việc, anh vẫn không chắc chắn tại sao anh thích cô, nhưng chưa lần nào anh bỏ công việc để đuổi theo Ashley. Mỗi khi anh gặp cô, cô đều khiến anh ngạc nhiên. Anh thích cách cô nói những gì cô nghĩ, và anh thích cách cô đã không bối rối với anh. Thật trớ trêu, anh chưa để lại một ấn tượng tốt đẹp nào. Thoạt tiên, anh đổ soda lên cô, sau đó cô bắt gặp anh gần như dính líu vào một cuộc náo động, và sáng nay, cô cho rằng nếu anh không phải kẻ lười biếng thì cũng là một gã ngốc.
Không vấn đề gì, dĩ nhiên, cô không phải là một người bạn và anh thật sự không biết cô... nhưng bất luận lý do gì, anh quan tâm cô nghĩ gì về anh, và nghe có vẻ điên khùng, anh không chỉ quan tâm, anh còn muốn cô có một ấn tượng tốt về anh. Vì anh muốn cô cũng thích anh.
Đó là một trải nghiệm kỳ lạ, một trải nghiệm mới mẻ đối với anh, và phần còn lại của ngày tại cửa hàng - làm việc luôn trưa để bù lại thời gian anh bỏ lỡ - Anh thấy ý nghĩ của mình quay trở lại với cô. Anh cảm thấy có điều gì đó bộc trực trong cách cô nói và hành động, điều gì đó đầy quan tâm và nhân hậu bên dưới vẻ ngoài dễ cáu giận. Điều gì đó anh biết, dù anh làm cô thất vọng, với cô, luôn có một cơ hội để chuộc lỗi.
Đêm đó, anh tìm thấy cô ngồi chính xác nơi anh nghĩ cô sẽ ở, trong một chiếc ghế bãi biển, với một cuốn sách để mở trong lòng, cô đọc dưới ánh sáng của một ngọn đèn lồng nhỏ.
Cô nhìn lên khi anh tiến lại, rồi quay trở lại với quyển sách của cô, hành động như thể cô không ngạc nhiên cũng chẳng hài lòng.
"Anh đoán em ở đây." Anh nói. "Nhà em, rùa của em, và tất cả."
Khi cô không đáp, ánh mắt anh trôi dạt. Trời đã khuya, và những cái bóng đang di chuyển phía sau bức màn của căn nhà nhỏ nơi cô sống.
"Có dấu hiệu nào của gấu trúc không?"
Thay vì trả lời, cô lật một trang sách.
"Đợi đã. Để anh đoán nhé. Em đang làm mặt lạnh với anh, đúng không?"
Với điều đó, cô thở dài. "Anh không ở cùng bạn bè anh, nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương soi sao?"
Anh cười. "Điều đó vui đấy. Anh sẽ ghi nhớ."
"Em không đùa đâu. Em đang nghiêm túc mà."
"Oh, vì bọn anh có mã ngoài ngon lành, đúng không?"
Đáp lại, cô trở lại với quyển sách của cô, nhưng Will có thể nói là cô không thật sự đọc. Anh ngồi xuống bên cạnh cô.
"Tất cả những gia đình hạnh phúc đều giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại bất hạnh theo cách riêng của họ." Anh trích dẫn, chỉ vào quyển sách. "Đó là dòng đầu tiên trong quyển sách của em. Anh luôn nghĩ có nhiều sự thật trong đó. Hay có lẽ đó là những gì thầy giáo English của anh nói. Anh không thật sự nhớ. Anh đọc nó vào học kỳ trước."
"Cha mẹ anh chắc phải hãnh diện về việc anh thích đọc sách lắm."
"Họ đã. Họ mua cho anh một bản dịch và mọi thứ khi anh làm bản tin sách về Cat in the Hat." (Truyện thiéu nhi của tiến sĩ Seuss 1957 về một con mèo tinh nghịch mang một chiếc nơ đỏ lớn trên cổ và đội mũ sọc đỏ trắng, mang một cây cung và một chiếc ô, sống cùng cậu bé Dick ở bãi biển, truyện được đưa vào ct giảng dạy và dựng film.)
"Điều đó trước hay sau khi anh yêu cầu đọc Tolstoy?"
"Oh, vậy ra em đang lắng nghe. Chỉ để cho chắc thôi." Anh trải rộng cánh tay về đường chân trời. "Trời đêm thật đẹp, phải không? Anh luôn yêu những đêm như thế này. Có điều gì đó thật khuây khỏa về tiếng sóng vỗ trong bóng tối, em có nghĩ thế không?" Anh ngừng lại.
Cô gập sách lại. "Điều gì với việc gây-áp-lực-cho-đối-thủ vậy hả?" (full-court press - thuật ngữ thể thao.)
"Anh thích người thích những con rùa."
"Vậy đi mà rong chơi với bạn bè trong viện hải dương của anh đi. Oh, đợi đã, anh không thể. Bởi vì họ đang bận giải cứu những con rùa, và những người bạn khác đang sơn móng tay và uốn quăn tóc của họ, đúng không?"
"Chắc thế. Nhưng anh chỉ đoán có lẽ em muốn đôi chút bầu bạn thôi."
"Em tốt mà." Cô gắt gỏng. "Bây giờ đi đi."
"Đây là bãi biển công cộng mà. Anh thích ở đây."
"Vậy nên anh sẽ ở lại?"
"Anh nghĩ vậy."
"Anh sẽ không phiền nếu em đi vào nhà chứ?"
Anh ngồi thẳng lên, và đặt một tay lên cằm. "Anh không biết liệu đó có phải là ý tưởng hay ho đến thế không. Ý anh là, làm sao em có thể tin rằng anh sẽ ở đây suốt đêm? Và với con gấu trúc quấy rầy đó..."
"Anh muốn gì với em vậy?"
"Để bắt đầu, về tên em thì thế nào?"
Cô túm lấy một chiếc khăn, trải nó trên chân cô. "Ronnie," Cô nói, "Là tên gọi tắt của Veronica."
Anh ngả người một chút, tỳ cánh tay ra phía sau. "Được rồi. Ronnie. Câu chuyện của em là gì?"
"Tại sao anh quan tâm?"
"Cho anh một cơ hội đi." Anh nói, quay lại đối diện với cô. "Anh đang cố, được chưa?"
Anh không chắc cô nghĩ gì về điều đó, nhưng khi cô thu thập tóc cô thành một cái đuôi ngựa thả lỏng sau lưng, dường như cô chấp nhận ý tưởng rằng cô không thể xua đuổi anh đi một cách dễ dàng.
"Được rồi. Câu chuyện của em đây: Em sống ở New York với mẹ và em trai nhỏ, nhưng bà đã chở bọn em đến đây để trải qua mùa hè cùng cha em. Và bây giờ, em mắc kẹt phải trông chừng những trái trứng rùa, trong khi một tay cầu thủ bóng chuyền, sắm vai tình nguyện viên bể cá mồm mép trơn lùi, đang cố tán tỉnh em."
"Anh không cố tán tỉnh em." Anh phản đối.
"Không ư?"
"Tin anh đi, em sẽ biết nếu anh tán tỉnh em. Em không thể ngừng bản thân khỏi bị cám dỗ vì vẻ quyến rũ của anh đấy chứ."
Lần đầu tiên từ khi anh đến, anh nghe cô cười. Anh cho rằng đó là một dấu hiệu tốt và tiếp tục.
"Thật ra, anh đến đây vì anh cảm thấy tệ về chuyện chiếc lồng, và anh không muốn em ở ngoài đây một mình. Giống như anh đã nói lúc sớm, đây là bãi biển công cộng, và em không thể biết ai sẽ bước lại gần."
"Giống như anh ư?"
"Anh không phải người em nên lo lắng. Có kẻ xấu ở mọi nơi. Ngay cả ở đây."
"Để em đoán nhé. Anh sẽ bảo vệ em, đúng không?"
"Nếu sa sút đến thế, anh sẽ bảo vệ em một lúc."
Cô không đáp, nhưng anh có thể cảm nhận anh đã làm cô ngạc nhiên. Thủy triều đang lên, và cùng nhau, họ ngắm nhìn những con sóng lấp lánh ánh bạc khi chúng cuốn tròn và xô vào bờ biển. Qua cửa sổ, tấm màn lay động, như thể có ai đó đang quan sát họ.
"Được rồi." Cuối cùng cô nói, phá vỡ sự im lặng. "Tới phiên anh. Câu chuyện của anh là gì?"
"Anh là một cầu thủ bóng chuyền, sắm vai một tình nguyện viên bể cá, mồm mép trơn lùi."
Anh nghe cô cười lần nữa, thích sức mạnh giải thoát của chúng. Thật dễ lây.
"Em có ổn không nếu anh ở lại với em một lúc?"
"Đây là bãi biển công cộng mà."
Anh chỉ về hướng nhà cô. "Có cần nói với cha em là anh ở đây không?"
"Em chắc chắn ông đã biết anh ở đây rồi." Cô nói. "Đêm qua, ông kiểm tra em mỗi phút ấy chứ."
"Nghe có vẻ bác ấy là một người cha tốt."
Cô có vẻ bận tâm về điều gì đó trước khi cô lắc đầu. "Vậy anh yêu bóng chuyền, huh?"
"Nó giữ gìn thể vóc cho anh."
"Đó không thật sự là câu trả lời cho câu hỏi."
"Anh thấy nó thú vị. Dù vậy, anh không biết anh có thích nó hay không nữa."
"Ngoại trừ thích đâm sầm vào ai đó, đúng không?"
"Điều đó tùy thuộc vào việc anh đâm sầm vào ai nữa chứ. Nhưng cách đây vài ngày, anh đoán anh phải nói rằng điều đó hóa ra khá tuyệt."
"Anh nghĩ làm ướt sũng em là một việc tuyệt sao?"
"Nếu anh không làm ướt em, có lẽ bây giờ anh không ở đây."
"Và có lẽ em đang thích thú với một đêm yên tĩnh, thanh bình trên bãi biển, thay vì thế."
"Anh không biết nữa." Anh cười. "Đêm yên tĩnh, thanh bình có vẻ là đánh giá quá cao."
"Em đoán em sẽ không bị tìm ra đêm nay, huh?'
Anh cười. "Em học ở trường nào?"
"Em không," Cô nói, "Em đã tốt nghiệp cách đây đôi tuần. Còn anh?"
"Anh cũng vừa tốt nghiệp trường Trung học Laney. Đó là nơi Michael Jordan đã học."
(Michael Jordan: Cầu thủ bóng rổ nhà nghề nổi tiếng của Mỹ, được xem như cầu thủ bóng rổ xuất sắc nhất mọi thời đại và thế giới)
"Em dám cá là mọi người ở trường của anh đều nói điều đó."
"Không." Anh chỉnh lại. "Chỉ những người đã tốt nghiệp thôi."
Cô đảo tròn mắt. "Được rồi. Vậy sắp tới anh sẽ làm gì? Anh sẽ giữ công việc với cha anh sao?"
"Chỉ hết hè thôi." Anh xúc một nắm cát và để nó trượt qua kẽ tay.
"Và rồi?"
"Anh e rằng không thể nói với em."
"Không ư?"
"Anh không biết em đủ nhiều để có thể tin tưởng em với những thông tin đó."
"Một dấu hiệu thì thế nào?" Cô thúc đẩy.
"Thế nào nếu em nói trước? Sắp tới em sẽ làm gì?"
Cô suy nghĩ về điều đó. "Em đang quan tâm mãnh liệt đến sự nghiệp bảo vệ những cái tổ rùa. Có vẻ em có sở trường về điều đó. Ý em là, anh nên thấy cách những con gấu trúc bị đuổi đi. Y như thể nó nghĩ em là Terminator ấy. (Kẻ hủy diệt - film cùng tên nói về 1 người máy đến từ tương lai do Arnold Schwazenegger thủ vai chính)
"Em nghe giống như Scott" Anh nói. Nhận ra vẻ mặt trống rỗng của cô, anh giải thích. "Cậu ấy là cộng sự bóng chuyền của anh, và anh chàng là vua khi liên quan đến phim ảnh. Y như cậu ta không thể hoàn tất một câu nói mà không có một trong chúng. Dĩ nhiên, cậu ta cũng thường nói vài bóng gió giới tính vô hại."
"Nghe có vẻ như một tài năng đặc biệt ấy nhỉ."
"Oh, thế đấy, anh có thể để cậu ta cho em một minh chứng cụ thể."
"Không, cám ơn. Em không cần bất kỳ lời bóng gió giới tính nào đâu."
"Em có thể thích nó."
"Em không nghĩ vậy"
Anh nắm giữ ánh mắt cô khi họ bông đùa, nhận ra cô xinh hơn anh nhớ. Cũng hài hước và thông minh nữa, điều thậm chí còn tốt hơn.
Gần chiếc tổ, đám cỏ răng cưa (cỏ mần trầu) ngả rạp trong gió và tiếng sóng vỗ đều đặn bao quanh họ, khiến anh cảm thấy như thể họ ở trong một cái kén. Đây đó trên bãi biển, ánh sáng phản chiếu từ những căn nhà trước biển.
"Anh có thể hỏi em một câu không?"
"Em không chắc có thể ngừng anh được."
Anh di chân qua lại trên cát. "Em quan hệ ra sao với Blaze vậy?"
Trong yên lặng, cô cứng người. "Ý anh là gì?"
"Anh chỉ thắc mắc tại sao em đi với cô ấy đêm đó thôi."
"Oh." Cô nói. Dù anh không có ý tưởng nào về lý do cô có vẻ nhẹ nhõm. "Thật ra, em gặp cô ấy khi cô ấy làm đổ soda vào em. Ngay sau khi em hoàn tất việc làm sạch những gì anh đã làm."
"Em đang đùa à"
"Không hề. Trong chừng mực em có thể nói, việc đổ soda lên người ai đó tương đương với 'Chào, rất vui được gặp bạn.' trong phần này của thế giới. Thẳng thắn thì, em cho rằng lời chào tiêu chuẩn vẫn tốt hơn, nhưng em biết gì nào?" Cô hít một hơi thở sâu. "Dù sao đi nữa, cô ấy có vẻ khá và em không quen bất kỳ ai khác, nên bọn em chỉ... rong chơi một lúc."
"Cô ấy có ở cùng em ở đây đêm qua không?"
Cô lắc đầu. "Không."
"Sao? Cô ấy không muốn cứu những con rùa à? Hay ít ra để bầu bạn với em?"
"Em không kể với cô ấy về điều này."
Anh có thể nói cô không muốn nói nhiều hơn, vì vậy anh bỏ qua. Thay vì thế, anh ra hiệu về bờ biển.
"Em có muốn đi dạo một chút không?"
"Ý anh là một cuộc dạo chơi lãng mạn, hay chỉ đi dạo?"
"Anh định nói... chỉ đi dạo."
"Lựa chọn tốt." Cô vỗ tay. "Nhưng chỉ để anh biết, em không muốn đi quá xa,vì lẽ những tay tình nguyên viên bể cá không bận tâm đến gấu trúc và những trái trứng vẫn đang phơi bày."
"Họ chắc chắn quan tâm. Anh có nguồn tin đáng tin cậy rằng một tình nguyện viên bể cá đang giúp canh gác cái tổ ngay lúc này."
"Phải." Cô nói. "Nhưng câu hỏi đúng là tại sao?"
Họ đi dạo trên bãi biển hướng đến bến tàu, ngang qua cả tá biệt thự trước biển, mỗi cái với những tầng đồ sộ và cầu thang dẫn xuống bãi biển.Vài căn bên dưới, một trong những người hàng xóm đang chiêu đãi một cuộc hội họp nho nhỏ, tất cả đèn trên tầng ba đều bừng sáng, và ba đến bốn đôi đang dựa người trên lan can ngắm nhìn những con sóng ngập ánh trăng.
Họ không nói chuyện nhiều, nhưng vì vài lý do, sự im lặng không phải không thoải mái. Ronnie giữ khoảng cách vừa đủ để họ không tình cờ xô vào nhau. Thỉnh thoảng nghiên cứu cát và những lần khác nhìn chằm chằm phía trước. Có những lúc anh nghĩ anh đã trông thấy một nụ cười lướt nhanh qua nét mặt cô, như thể cô nhớ ra một câu chuyện hài hước mà cô chưa chia sẻ với anh. Thỉnh thoảng cô khom người cúi nhặt những vỏ sò bị vùi một nửa trong cát, và anh nhận ra sự tập trung của cô khi cô xem xét chúng trong ánh trăng trước khi quăng phần lớn chúng sang một bên. Những cái khác cô trượt vào trong túi.
Có quá nhiều thứ anh không biết về cô - Theo nhiều cách, cô để lại một con số không với anh. Với điều đó, cô hoàn toàn trái ngược với Ashley. Ashley không là gì nếu không tin cậy và có thể đoán được; anh biết rõ những gì anh có, dù cho đó không phải là những gì anh muốn. Nhưng Ronnie thì khác, không nghi ngờ gì về điều đó, và khi cô trao cho anh một nụ cười không chủ ý và không mong đợi, anh có cảm giác cô nhận biết qua trực giác những suy nghĩ của anh. Sự nhận biết làm ấm lòng anh, và khi cuối cùng họ vòng lại để trở về bên chiếc tổ rùa, có một khoảnh khắc anh hình dung bản thân đang đi dạo bên cạnh cô, trên bãi biển, mọi đêm trong tương lai.
o O o
Khi họ trở lại ngôi nhà, Ronnie vào trong để nói chuyện với cha cô, trong lúc Will tháo dỡ đồ từ chiếc xe tải. Anh đặt túi ngủ và các vật dụng bên cạnh chiếc tổ rùa, ao ước Ronnie ở lại bên chiếc tổ cùng anh. Nhưng cô đã nói với anh rằng không có lấy một cơ hội cha cô sẽ đồng ý. Dù vậy, ít nhất, anh vui là cô có thể ngủ trên giường cô đêm nay.
Cố thoải mái, anh nằm xuống, nghĩ đến việc ngày hôm nay là một khởi đầu, dù không có gì nhiều. Bất kỳ điều gì xảy ra từ nơi đây. Nhưng khi cô quay lại, cười tươi khi cô vẫy tay chúc ngủ ngon từ hàng hiên, anh cảm thấy thứ gì đó nảy lên trong anh với ý niệm rằng cô chính là hình ảnh đã khơi dậy một thứ gì đó.
"Kẻ lang thang là ai thế?"
"Không ai hết. Chỉ là một người bạn thôi. Đi đi."
Khi từ ngữ trôi dạt xuyên qua hành lang lờ mờ của trí óc anh. Will vật lộn để nhớ ra anh đang ở đâu. Hé nhìn mặt trời, anh nhận ra anh đang mặt-đối-mặt với một cậu nhóc.
"Oh, chào." Will lầm bầm.
Cậu nhóc chà mũi. "Anh đang làm gì ở đây?"
"Thức dậy."
"Em thấy điều đó rồi. Nhưng anh làm gì ở đây đêm qua?"
Will cười. Cậu bé hành động nghiêm túc như một nhân viên điều tra, điều có vẻ khôi hài cho lứa tuổi và tầm vóc của cậu. "Ngủ."
"Uh-huh."
Will đẩy lưng, tạo chỗ để ngồi dậy, và nhận ra Ronnie đang đứng gần đó. Cô mặc một chiếc áo thun đen, quần xé rách, và mang vẻ mặt thích thú tương tự anh đã thấy đêm qua.
"Anh là Will" Anh bày tỏ, "Và em là?"
Cậu nhóc hất đầu về hướng Ronnie, "Em là bạn cùng phòng của chị ấy," Cậu bé nói. "Chúng tôi đã đi một chuyến đi dài."
Will gãi đầu, cười. "Anh thấy rồi."
Ronnie bước đến, tóc cô vẫn còn ẩm từ việc tắm vòi sen. "Đây là cậu em trai thóc mách của em, Jonah."
"Oh?" Will hỏi.
"Vâng." Jonah trả lời. "Trừ phần thóc mách."
"Thật tốt để biết."
Jonah tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh. "Em cho rằng em biết anh."
"Anh không nghĩ thế.Anh nghĩ anh sẽ nhớ nếu đã gặp em."
"Không, em nhớ ra rồi." Jonah nói, bắt đầu cười, "Anh là người đã nói với cảnh sát rằng Ronnie đi đến Bower's Point."
Ký ức về đêm đó dâng trào, và Will quay nhìn Ronnie, quan sát với sự sợ hãi khi biểu hiện của cô thay đổi từ tò mò sang hoang mang và cuối cùng thấu hiểu.
Ôi. Không.
Jonah vẫn tiếp tục. "Phải, cảnh sát Pete đã đưa chị ấy về nhà, chị ấy và cha đã có một cuộc chiến cực kỳ vào sáng hôm sau..."
Will thấy miệng của Ronnie mím chặt. Lẩm bẩm, cô quay người và lao vào nhà.
Jonah ngừng giữa câu, tự hỏi cậu đã nói điều gì không nên chăng.
"Cám ơn về điều đó." Will gầm gừ, rồi nhảy lên và chạy nước rút sau Ronnie.
"Ronnie! Đợi đã! Cho anh xin lỗi! Anh không có ý gây rắc rối cho em."
Anh vươn tới cánh tay cô khi anh bắt kịp cô. Khi ngón tay anh sượt qua áo cô, cô xoay người đối diện với anh.
"Đi đi."
"Hãy lắng nghe anh một giây thôi..."
"Anh và tôi không có gì chung hết." Cô cáu kỉnh, "Hiểu không?"
"Vậy đêm qua thì sao?"
Má cô đỏ bừng. "Để. Tôi. Một. Mình."
"Hành vi của em không khiêu khích anh đâu." Anh nói. Vì lý do nào đó, từ ngữ của anh giữ cô im lặng đủ lâu để anh tiếp tục. "Em đã ngừng cuộc chiến, dù mọi người khác muốn đổ máu. Em là người duy nhất nhận ra đứa trẻ bắt đầu la khóc, và anh đã thấy cách em cười khi cậu bé sum họp với mẹ. Em đọc Tolstoy khi rảnh rỗi và em thích những chú rùa."
Dù cô hất cằm bướng bỉnh, anh nhận ra anh bị ấn tượng về sự can đảm. "Thì sao?"
"Nên hôm nay anh muốn chỉ cho em thấy vài thứ." Anh ngừng lại, nhẹ nhõm rằng cô đã không nói không ngay lập tức. Nhưng cô cũng không nói yes, và trước khi cô có thể quyết định, anh bước một bước lên phía trước.
"Em sẽ thích điều đó." Anh nói. "Anh hứa."
Will đưa xe vào chỗ đậu còn trống ở hồ cá và đi theo một lối đi nhỏ dành cho người phục vụ để quay lại. Ronnie ngồi bên cạnh anh trong xe tải nhưng không nói nhiều trên suốt chặng đường. Khi anh đưa cô vào cổng nhân viên, anh có thể nói, dù cho cô đồng ý đi, cô vẫn chưa sắp xếp được suy nghĩ của cô về việc nên hay không nên giận dữ với anh.
Anh giữ cửa mở cho cô, cảm thấy luồng khí mát mẻ trộn lẫn với không khí nóng ẩm bên ngoài. Anh dẫn cô đi xuống một hành lang dài, rồi xuyên qua một cánh cửa khác để đi vào ngay chính hồ cá.
Có một nhóm người đang làm việc trong văn phòng của họ, mặc dù hồ cá chưa mở cửa cho công chúng vào giờ này. Will yêu nơi này trước khi nó mở cửa; những ngọn đèn mờ nhạt từ hồ và sự thiếu vắng những tiếng động khiến cho nó có vẻ là một nơi ẩn náu bí mật. Thường khi, anh sẽ thấy bản thân bị mê hoặc bởi những gai độc của cá sư tử khi nó di chuyển trong những cuộn xoáy nước biển, lướt qua mặt kiếng. Anh tự hỏi không biết chúng có nhận ra môi trường sống của chúng đã bị thu hẹp hay không, và thậm chí chúng có biết anh ở đây hay không.
Ronnie đi bên cạnh anh, quan sát các hoạt động, cô có vẻ hài lòng về việc giữ yên lặng khi họ đi qua một hồ nước biển khổng lồ, là bản sao thu nhỏ của một chiếc tàu ngầm Đức có từ thế chiến thứ hai. Khi họ đến bên cái hồ chứa những con sứa bơi dập dờn, chậm rãi, phát sáng rực rỡ bên dưới một ánh đèn màu đen, cô dừng lại và chạm tay vào mặt kiếng trong sự ngạc nhiên.
"Aurelia aurita," Will nói. "Cũng được gọi là sứa ánh trăng."
Cô gật đầu, quay ánh mắt trở lại hồ, bị sững sờ bởi sự di chuyển xoay chậm của chúng. "Chúng uyển chuyển làm sao." Cô nói. "Thật khó tin nổi những cái vòi của chúng có thể gây đau đớn đến thế."
Mái tóc cô đã khô, chúng quăn lại nhiều hơn những ngày trước đây, khiến cho dáng vẻ của cô giống một cô nhóc bướng bỉnh.
"Kể cho anh nghe điều đó đi. Anh nghĩ anh bị chích ít nhất một lần một năm từ khi anh là một đứa trẻ."
"Anh nên cố tránh xa chúng ra chứ."
"Anh đã làm thế. Nhưng không hiểu sao chúng cứ tìm ra anh. Anh cho rằng chúng thích tấn công anh."
Cô cười nhẹ, rồi quay lại đối diện trực tiếp với anh. "Chúng ta đang làm gì ở đây vậy?"
"Anh đã nói với em là anh muốn chỉ cho em vài thứ."
"Em đã thấy cá trước đây rồi. Và em cũng có một hồ cá."
"Anh biết. Nhưng cái này rất đặc biệt."
"Vì không ai khác ở đây sao?"
"Không." Anh trả lời. "Vì em sẽ thấy vài thứ mà công chúng không được thấy."
"Thứ gì nào? Em và anh ở gần hồ cá một mình à?"
Anh cười toe toét. "Thậm chí tốt hơn cơ. Đi nào."
Trong một tình huống giống như thế này, bình thường anh sẽ không do dự cầm tay một cô gái, nhưng anh không thể để bản thân thử làm với cô. Anh ra hiệu bằng ngón tay cái chỉ về một góc hành lang, được che đậy khéo léo đến mức gần như không thể nhận ra được. Cuối hành lang, anh dừng lại trước một cánh cửa.
"Đừng nói với em là họ cho anh một văn phòng nhé." Cô trêu ghẹo.
"Không có đâu." Anh nói, đẩy cánh cửa mở ra. "Anh không làm việc ở đây, nhớ không? Anh chỉ là một tình nguyện viên thôi."
Họ đi vào một căn phòng xây bằng gạch lớn, đan chéo những ống dẫn khí và hàng tá đường ống nổi. Bóng đèn huỳnh quang kêu o-o trên đầu, nhưng âm thanh đó bị nhấn chìm bởi những bộ lọc nước khổng lồ đặt thành hàng ở cạnh tường bên kia. Một hồ cá lộ thiên vĩ đại, nước biển đầy gần đến thành hồ, thêm vào trong không khí hương vị muối và biển.
Will dẫn đường đi lên một bệ bọc lưới thép quây quanh chiếc hồ và trèo xuống những bậc thang công nghiệp. Trên cạnh xa của chiếc hồ, có một cửa sổ bằng nhựa thủy tinh Plexiglas kích thước trung bình. Ánh đèn phía trên cung cấp đủ sự soi sáng để nhận ra một sinh vật đang di chuyển chậm chạp.
Anh quan sát Ronnie khi cuối cùng cô đã nhận ra những gì cô đang nhìn.
"Đó là một con rùa biển sao?"
"Thật ra là một con loggerhead. Tên nó là Mabel."
Khi con rùa bơi qua cửa sổ, vết sẹo trên mai của nó trở nên rõ ràng, cũng như chiếc chân chèo bị mất.
"Điều gì đã xảy ra với nó vậy?"
"Nó va phải cánh quạt của một con tàu. Nó được cứu cách đây một tháng, vừa vặn sống sót. Một chuyên gia từ bang NC (North Carolina?) phải cắt bỏ một phần chân chèo phía trước của nó."
Trong hồ, không thể giữ thăng bằng một cách hoàn hảo được, Mabel chao người và đâm sầm vào bức tường ở phía xa, rồi bắt đầu bơi vòng quanh lần nữa.
"Nó sẽ ổn chứ?"
"Đã là một điều kỳ diệu khi nó có thể sống được đến lúc này, và anh hy vọng nó sẽ làm được. Bây giờ, nó đã mạnh hơn, nhưng không ai có thể biết được liệu nó có thể sống sót trong đại dương được hay không."
Ronnie quan sát khi Mabel đâm sầm vào tường lần nữa trước khi điều chỉnh lại đường đi của nó, rồi cô quay lại đối diện với Will.
"Tại sao anh muốn em nhìn thấy điều này?"
"Vì anh cho rằng em sẽ thích nó nhiều như anh vậy" Anh nói. "Những vết thương và tất cả."
Ronnie có vẻ băn khoăn về lời lẽ của anh, nhưng cô không nói gì. Thay vì thế, cô quay lại quan sát Mabel trong im lặng một lúc lâu. Khi Mabel biến mất vào trong bóng tối phía sau, anh nghe Ronnie thở dài.
"Anh không phải làm việc sao?"
"Hôm nay là ngày nghỉ của anh mà."
"Làm việc cho cha anh có được những bổng lộc riêng, huh?"
"Em có thể nói như vậy."
Cô gõ vào tấm kính, cố làm Mabel chú ý. Sau một lúc, cô quay lại anh lần nữa. "Vậy anh thường làm gì trong ngày nghỉ?"
"Đúng là một cậu trai miền Nam già nua tốt bụng, huh? Đi câu, ngắm nhìn những đám mây trời. Em cho rằng anh nên đội mũ NASCAR và nhai thuốc lá."
(NASCAR: National Association for Stock Car Autor Racing - hiệp hội quốc gia về đua xe ô-tô.)
Họ đã ở hồ cá thêm nửa giờ nữa - Ronnie đặc biệt yêu thích những con rái cá - trước khi Will đưa cô đến một cửa hàng bán mồi câu để mua một ít tôm đông lạnh. Sau đó anh đưa cô đến một nơi còn hoang sơ trên một cạnh gần bờ biển của hòn đảo, nơi anh lấy ra đồ dùng câu cá mà anh cất trong hộc xe tải. Anh dẫn cô đến rìa của một chỗ neo tàu nhỏ, và họ ngồi xuống, chân họ đung đưa chỉ cách mặt nước vài feet.
"Đừng hợm hĩnh thế chứ." Anh khiển trách cô. "Tin hay không thì Miền Nam rất tuyệt. Chúng tôi có hệ thống ống nước trong nhà và mọi thứ. Và vào cuối tuần, chúng tôi đi vấy bùn."
"Vấy bùn?"
"Chúng tôi lái xe tải vào trong bùn."
Ronnie làm điệu bộ mơ màng. "Điều đó nghe có vẻ hết sức... trí tuệ."
Anh huých nhẹ cô một cách đùa vui. "Phải, cứ trêu anh đi nếu em muốn. Nhưng điều đó vui lắm. Nước bùn bắn tung tóe trên kính chắn gió, gây cản trở, quay tròn các bánh xe để làm ướt đẫm những anh chàng phía sau em."
"Tin em đi. Em chỉ đang nghĩ về điều đó một cách choáng váng thôi." Ronnie nói, không biểu lộ cảm xúc.
"Anh cho rằng đó không phải là cách em trải qua cuối tuần ở thành phố."
Cô lắc đầu. "Uh... không. Không chính xác như thế."
"Anh đoan chắc em chưa bao giờ rời khỏi thành phố, đúng không?"
"Dĩ nhiên em có rời khỏi thành phố chứ. Em đã ở đây, đúng không nào?"
"Em hiểu ý anh mà. Vào cuối tuần cơ."
"Tại sao em lại muốn rời khỏi thành phố chứ?"
"Có lẽ để thỉnh thoảng được ở một mình chăng?"
"Em có thể ở một mình trong phòng của em mà."
"Em sẽ đi đâu nếu như em muốn ngồi bên dưới tán cây và đọc sách?"
"Em sẽ đến công viên Trung Tâm," Cô chống trả dễ dàng. "Có một ngọn đồi lớn phía sau quán Tavern trên đường Green. Và em có thể mua café sữa ngay khúc quanh."
Anh lắc đầu giả vờ than van. "Em quả là một cô nàng thành thị. Thậm chí em có biết câu cá không vậy hả?"
"Có khó khăn gì đâu chứ. Móc mồi vào lưỡi câu, quăng dây, rồi giữ cần câu. Vậy chứ lúc này em đang làm gì nào?"
"Được rồi, nếu đó là tất cả. Vậy em có biết cần phải quăng dây ở chỗ nào và liệu có đủ tốt để quăng đúng nơi em muốn không. Em có biết phải mắc mồi và loại mồi nào nên sử dụng không, và rằng điều đó tùy thuộc vào mọi thứ, từ loại cá cho đến thời tiết và tính chất của nước không. Và rồi, dĩ nhiên, em phải kéo dây nữa. Nếu em làm quá sớm hoặc quá trễ, em sẽ đánh mất con cá."
Ronnie có vẻ quan tâm đến ý kiến của anh. "Tại sao chúng ta lại lựa chọn sử dụng mồi tôm vậy?"
"Vì nó được bán." Anh trả lời.
Cười khúc khích, cô chạm nhẹ vào anh. "Láu thật đấy," Cô nói. "Nhưng em cho rằng em xứng đáng với điều đó."
Anh có thể vẫn còn cảm thấy hơi ấm từ cú chạm của cô trên vai anh. "Em xứng với điều tệ hơn." Anh nói. "Tin anh đi, câu cá giống như một thứ tôn giáo đối với vài người quanh đây."
"Có bao gồm anh không?"
"Không. Câu cá là... sự thiền định. Nó cho anh thời gian để suy nghĩ mà không bị gián đoạn. Và hơn nữa, anh thích quan sát những đám mây trong lúc đội nón NASCAR và nhai thuốc lá."
Cô nhăn mũi. "Anh không thật sự nhai thuốc lá, đúng không?"
"Không. Anh phần nào thích ý tưởng không bị mất môi vì chứng ung thư miệng."
"Tốt đấy." Cô nói, đong đưa chân tới lui. "Em không bao giờ hẹn hò với ai nhai thuốc lá đâu."
"Em đang nói là chúng ta hẹn hò à?"
"Không. Đây dứt khoát không phải hẹn hò. Đây là câu cá thôi."
"Em phải học hỏi nhiều. Ý anh là... tất cả những gì về cuộc sống."
Cô nhặt một mẩu gỗ trên vũng neo tàu. "Anh nói cứ như một tay quảng cáo bia ấy."
Một con ó biển lướt qua họ ngay lúc dây câu bị kéo xuống, một lần và rồi một lần nữa. Will kéo giật cần câu lên khi sợi dây bị kéo căng. Anh trườn trên chân khi anh bắt đầu cuộn dây câu vào, chiếc cần cong xuống. Điều đó xảy ra nhanh đến mức Ronnie chỉ vừa đủ thời gian suy đoán điều đang xảy ra.
"Anh bắt được một con sao?" Cô hỏi, nhảy lên.
"Đến gần hơn nào." Anh thúc giục, tiếp tục cuốn dây câu. Anh đẩy cần câu về hướng cô. "Đây này!" Anh la lên. "Cầm lấy nào!"
"Em không thể." Cô kêu ré lên, lùi lại.
"Không khó đâu! Chỉ giữ chặt nó và tiếp tục quay dây câu thôi."
"Em không biết làm thế nào đâu."
"Anh vừa nói với em đấy thôi!" Anh nói. Ronnie lách người tới, và anh gần như ấn cần câu vào tay cô. "Bây giờ hãy tiếp tục quay dây câu đi!"
Cô nhìn chiếc cần nhấp nhô xuống thấp hơn khi cô bắt đầu quay.
"Giữ nó nhé! Giữ thẳng."
"Em đang cố." Cô la lên.
"Em đang làm rất tuyệt."
Con cá tóe nước gần bề mặt - một con cá hình trống nhỏ màu đỏ, anh nhận ra - và Ronnie thét lên, tạo nên một cảnh tượng. Khi anh vỡ òa trong tiếng cười, cô cũng bắt đầu cười, nhảy lò cò trên một chân. Khi con cá quẫy lần nữa, cô thét lên lần thứ hai, thậm chí nhảy lên cao hơn, nhưng lần này với một biểu hiện quyết tâm dữ dội.
Đó là, anh nghĩ, một trong những điều vui nhộn nhất anh thấy được trong một thời gian dài.
"Cứ tiếp tục làm những gì em đang làm nhé." Anh động viên. "Kéo nó lại gần hơn chỗ neo tàu và anh sẽ làm phần còn lại." Cầm cái vợt, anh tỳ sát bụng anh xuống, vươn cánh tay trên mặt nước khi Ronnie tiếp tục cuốn dây. Với một chuyển động nhanh, anh xúc con cá vào lưới, rồi đứng lên. Khi anh lộn ngược chiếc vợt, con cá nhảy vào cầu tàu, rơi tõm xuống khi nó chạm vào bề mặt. Ronnie tiếp tục giữ dây câu nhảy quanh con cá khi Will chộp lấy sợi dây.
"Anh đang làm gì thế?" Cô thét lên. "Anh phải đặt con cá trở lại trong nước chứ!"
"Nó sẽ ổn..."
"Nó đang chết kìa!"
Anh ngồi xổm xuống và túm lấy con cá. "Không, nó không chết đâu."
"Anh lấy lưỡi câu ra ngay đi." Cô thét lên lần nữa.
Anh với tới lưỡi câu và bắt đầu nạy nó ra. "Anh đang cố đây. Cho anh một giây thôi!"
"Nó đang chảy máu kìa. Anh làm nó đau!" Cô nhảy quanh anh một cách điên cuồng.
Lờ cô đi, anh bắt đầu làm việc với lưỡi câu. Anh có thể cảm thấy đuôi cá chuyển động tới lui, vùng vẫy trong tay anh. Con cá khá nhỏ, chỉ khoảng ba đến bốn pound, nhưng mạnh đáng kinh ngạc.
"Anh làm lâu quá đi." Ronnie buồn phiền.
Anh cẩn thận gỡ lưỡi câu ra nhưng vẫn ghim chặt con cá trên cầu tàu. "Em có chắc là em không muốn mang nó về nhà cho bữa tối chứ? Em có thể có một cặp phi lê cá từ nó."
Miệng cô mở ra rồi đóng lại trong sự kinh ngạc, nhưng trước khi cô có thể nói bất kỳ điều gì, Will quăng con cá vào nước. Với một cú quẫy nước nó lặn xuống và biến mất. Will với lấy một chiếc khăn và chùi máu dính trên ngón tay.
Ronnie tiếp tục nhìn anh chằm chằm với vẻ cáo buộc, đôi má cô đỏ bừng vì phấn khích. "Anh sẽ ăn nó, đúng không? Nếu em không ở đây?"
"Anh sẽ ném nó trở lại."
"Tại sao em không tin anh nhỉ?'
"Vì em chắc chắn đúng." Anh cười với cô trước khi vươn tới chiếc cần. "Bây giờ em muốn móc mồi câu hay để anh?"
"Vì thế mẹ anh sắp phát điên trong việc lập kế hoạch về đám dưới của chị anh và làm cho mọi thứ hoàn hảo." Will nói. "Quả là có một chút... căng thẳng trong nhà."
"Khi nào đám cưới đến?"
"Ngày chín tháng tám. Điều đó không giúp đỡ được sự việc rằng chị anh muốn tổ chức tại nhà. Điều dĩ nhiên là chỉ gây thêm căng thẳng cho mẹ anh thôi."
Ronnie cười. "Chị anh thích gì?"
"Thông minh. Sống ở New York. Một mảnh linh hồn tự do. Khá giống một người chị khác của anh."
Điều đó dường như làm cô hài lòng. Khi họ tản bộ trên bãi biển. Mặt trời đang xuống và Will có thể nói Ronnie đang thư giãn hơn. Họ cuối cùng bắt và thả đi hơn ba con cá trước khi anh chở cô đến thị trấn Wilmington, nơi họ vui vẻ dùng bữa trưa trên một sàn tàu trông ra sông Cape Fear. Thu hút mắt cô đến một vị trí bên bờ sông đối diện, anh chỉ về USS North Carolina, một thiết giáp hạm bỏ hoang từ Thế Chiến thứ hai (sau trận Trân Châu Cảng). Quan sát Ronnie kiểm tra nó, Will bị gây ấn tượng về việc thật dễ dàng trải qua thời gian với cô. Không như những cô gái khác mà anh biết, cô nói những gì cô nghĩ và không giả vờ những trò ngốc nghếch. Cô có đôi chút quanh co hài hước mà anh thích, ngay cả khi nó nhắm vào anh. Thật ra anh thích mọi thứ về cô.
Khi họ tiến đến gần nhà cô, Ronnie chạy thẳng đến để kiểm tra tổ rùa dưới chân đụn cát. Cô ngừng lại bên cái lồng - được làm từ lưới kẽm mắt cáo và được cố định vào đụn cát bằng bằng những cọc cắm sâu - và khi anh kết hợp cùng cô ở đụn cát, cô quay người nhìn anh đầy nghi ngờ.
"Cái này sẽ cản được những con gấu trúc sao?"
"Đó là những gì họ nói."
Cô nghiên cứu nó. "Làm thế nào những con rùa có thể ra được? Chúng không thể chui qua vừa những cái lỗ đó, đúng không?"
Will lắc đầu. "Những tình nguyện viên bể cá sẽ dọn dẹp những chiếc lồng trước khi trứng nở."
"Sao họ biết dược khi nào trứng nở?"
"Họ dựa vào kết quả nghiên cứu khoa học. Những cái trứng cần sáu mươi ngày để ấp trước khi nở, nhưng điều đó có thể thay đổi đôi chút tùy thuộc vào thời tiết. Nhiệt độ càng nóng trong suốt mùa hè, trứng càng nhanh nở. Và lưu ý rằng đây không phải là cái tổ duy nhất trên bãi biển, và nó cũng không phải là cái tổ đầu tiên. Ngay khi cái tổ đầu tiên được dọn dẹp, những cái khác thường theo sau trong khoảng một tuần hoặc khoảng đó."
"Anh đã từng thấy cái tổ nào nở chưa?"
Anh gật đầu. "Bốn lần."
"Nó như thế nào?"
"Thật ra, có chút điên khùng. Khi thời điểm đến, bọn anh tháo bỏ những cái lồng, và đào một con mương cạn từ cái tổ đến mép nước, làm cho nó phẳng nhất có thể, nhưng có bờ đủ cao để những con rùa chỉ có thể đi theo một hướng. Và thật kỳ lạ, vì thoạt đầu chỉ đôi trái trứng chuyển động, nhưng giống như chuyển động đó đủ để khuấy động cả tổ lên vậy, và trước khi em biết được điều gì, cái tổ đã như một tổ ong điên khùng với chất steroid ấy. Những con rùa trèo lên nhau để chui qua hang, và rồi chúng ngã dúi dụi trên cát và tiến thẳng ra biển trong một cuộc diễu hành giống hệt những con cua nhỏ bé. Thật đáng kinh ngạc."
Khi anh mô tả, anh có cảm nhận rằng Ronnie đang cố tưởng tượng ra quang cảnh. Rồi cô nhận ra cha cô đang bước ra hiên sau, và cô vẫy tay.
Will ra hiệu về phía ngôi nhà. "Anh nghĩ đó là cha em?" Anh hỏi.
"Vâng."
"Em không muốn giới thiệu anh sao?"
"Không."
"Anh hứa sẽ cư xử tốt."
"Điều đó tốt đấy."
"Vậy sao em không giới thiệu anh?"
"Vì anh cũng có đưa em đến gặp cha mẹ anh đâu."
"Tại sao em phải gặp cha mẹ anh?"
"Chính xác." Cô nói.
"Anh không chắc theo kịp ý em."
"Vậy bằng cách nào trên trái đất anh làm điều đó thông qua Tolstoy?"
Nếu trước đó anh chưa hoang mang thì bây giờ anh đã hoàn toàn bối rối. Cô bắt đầu bước chậm rãi xuống bãi biển, và anh bước nhanh để bắt kịp cô.
"Em đúng là không dễ đoán."
"Và?"
"Không có gì đâu. Chỉ ghi nhận thành tích thôi mà."
Cô mỉm cười với bản thân, nhìn về hướng chân trời. Ở ngoài xa kia, một con tàu đánh bắt tôm đang tiến về cảng. "Em muốn ở đây khi điều đó xảy ra." Cô bày tỏ.
"Khi điều gì xảy ra?"
"Khi những con rùa nở. Anh nghĩ em đang nói về cái gì?"
Anh lắc đầu. "Oh, chúng ta trở lại chuyện đó. Tốt, được rồi, khi nào em trở lại New York?"
"Cuối tháng tám."
"Lúc đó cũng gần rồi. Chỉ hy vọng mùa hè nóng nực kéo dài."
"Nó đã qua khỏi khởi đầu tốt đẹp rồi. Em đang nóng như sôi đây."
"Đó là vì em đang mặc đồ màu đen và quần jeans."
"Em không nhận ra mình sẽ trải qua cả ngày ở ngoài trời."
"Nếu không thì em sẽ mặc bikini, đúng không?"
"Em không nghĩ vậy." Cô nói.
"Em không thích bikini sao?"
"Dĩ nhiên em thích chứ."
"Chỉ không ở quanh anh thôi?"
Cô hất đầu. "Không phải hôm nay."
"Điều gì sẽ xảy ra nếu anh hứa sẽ đưa em đi câu cá lần nữa?"
"Anh không kềm chế được bản thân."
"Săn vịt thì sao?"
Điều đó làm cô ngừng lại. Khi cuối cùng cô tìm được giọng nói của mình, cô phản đối. "Hãy nói với em là anh không thật sự giết lũ vịt?"
Khi Will không nói gì. Ronnie tiếp tục. "Những sinh vật lông vũ nhỏ bé, xinh xắn, đáng yêu, đang bay đến hồ nước của chúng, chỉ bận tâm đến công việc của chúng ư? Và anh thổi tung chúng lên trời?"
Will cân nhắc câu hỏi. "Chỉ trong mùa đông thôi."
"Khi em còn là một cô bé, con thú đồ chơi ưa thích của em là một con vịt. Em có giấy dán tường hình con vịt. Em có một con chuột hamster có tên là Daffy. Em yêu những con vịt."
"Anh cũng vậy." Anh đáp.
Cô không bận tâm che dấu thái độ hoài nghi. Will đáp lại bằng cách đếm trên đầu ngón tay khi anh tiếp tục. "Anh yêu vịt chiên này, vịt quay này, vịt nướng... cùng với nước sốt chua ngọt."
Cô tặng anh một cú đẩy, khiến anh loạng choạng một hai bước chân. "Điều đó thật kinh hoàng."
"Nó vui mà."
"Anh đúng là một người tầm thường."
"Đôi khi thôi." Anh nói. Anh ra hiệu về phía ngôi nhà. "Vậy nếu em chưa muốn về nhà, em có muốn đi cùng anh không?"
"Sao nào? Anh đang lập kế hoạch để trình diễn hoặc kể với em một cách khác nữa để giết những con thú bé nhỏ à?"
"Anh sắp có một trận đấu bóng chuyền và anh muốn em đến. Nó sẽ vui."
"Và anh sẽ đổ soda lên em lần nữa?"
"Chỉ khi em mang một ly soda thôi."
Cô cân nhắc một lúc, rồi sóng bước với anh hướng về bến tàu. Anh huých nhẹ cô và cô đẩy lại anh.
"Em nghĩ anh có vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Ồ, trước hết, anh là một kẻ giết vịt xấu xa."
Anh cười trước khi bắt gặp ánh mắt cô. Cô nhìn xuống cát, rồi ra bãi biển, cuối cùng chiếu thẳng vào anh. Cô lắc đầu, không thể kềm nén nụ cười, như thể lấy ngạc nhiên về những gì đang xảy ra giữa họ và thích thú với mọi khoảnh khắc.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Tình Ca Cuối Cùng.