• 433

Chương 21


Số từ: 4248
Nguồn: isach
Will.
Bãi biển trải dài nhiều dặm, tách biệt khỏi Wilmington bởi một cây cầu bắc qua Intracoastal Waterway. Nó đã thay đổi, dĩ nhiên, từ khi Will là một đứa trẻ - phát triển nhiều hơn, đông nghẹt vào mùa hè, những căn nhà gỗ nhỏ giống như nơi Ronnie đang sống được thay thế bởi những căn biệt thự trước biển rập khuôn - nhưng anh vẫn yêu biển đêm. Khi còn nhỏ, anh thường cỡi xe đạp ngang qua bãi biển, với hy vọng tìm được thứ gì đó thích thú, và hầu như anh chưa bao giờ thất vọng. Anh trông thấy những con cá mập lớn dạt vào bờ, những lâu đài cát hết sức phức tạp có thể thắng bất kỳ cuộc tranh giải quốc gia nào, và một lần, anh thậm chí còn phát hiện được một con cá voi, cách bờ chưa tới năm mươi yard, lượn vòng trong nước xa khỏi những con sóng.
Đêm nay, nơi này thật hoang vắng, khi anh và Ronnie tản bộ với chân trần xuyên qua những con sóng vỡ tung bọt, anh bị ấn tượng bởi ý nghĩ rằng đây là cô gái mà anh muốn hướng đến tương lai.
Anh biết anh còn quá trẻ để nghĩ như thế và không hề có ảo tưởng rằng anh quan tâm đến hôn nhân, nhưng không hiểu sao anh cảm thấy, nếu anh gặp Ronnie mười năm kể từ lúc này thì cô phải là người đó. Anh biết Scott sẽ không thể nào hiểu được khái niệm đó - Scott dường như không thể hình dung ra một tương lai xa hơn cuối tuần sắp đến - mặt khác, Scott không quá khác phần lớn những người đồng lứa của anh. Y như thể trí óc của họ vận hành trên những đường riêng biệt: Anh không mê mải những chuyện tình một đêm, anh không theo đuổi những điểm số để xem liệu anh có thể đạt tới hay không, anh không say mê những hoạt động quyến rũ tức thời đủ để chiếm đoạt những gì anh muốn trước khi rũ bỏ ai đó dễ dãi trong tình dục vì một người mới và hấp dẫn hơn. Anh chỉ không thích những thứ đó. Anh sẽ không bao giờ thích. Khi anh gặp một cô gái, câu hỏi đầu tiên anh tự vấn không phải là liệu cô ấy có tuyệt cho một vài cuộc hẹn hay không, mà là cô ấy có phải loại con gái anh hình dung có thể vượt qua cả một chặng đường dài cùng với anh hay không.
Anh cho rằng điều đó có phần do cha mẹ anh. Họ đã kết hôn trong ba mươi năm, khởi đầu cũng chật vật như nhiều cặp khác, và qua nhiều năm, đã lập nên một doanh nghiệp và vun đắp một gia đình. Trên tất cả, họ rất yêu nhau, đánh giá cao những thành công của họ và nâng đỡ nhau vượt qua những sóng gió cuộc đời. Cả hai không hoàn hảo, nhưng anh chắc chắn rằng họ là một đội, và cuối cùng, anh hấp thụ bài học đó.
Thật dễ dàng khi nghĩ rằng anh đã trải qua hai năm cùng Ashley vì cô ấy xinh đẹp và giàu có, và sẽ là nói dối nếu anh nói sự xinh đẹp của cô ấy là không thích đáng, nhưng điều đó ít quan trọng hơn những gì anh nghĩ anh đã tìm thấy ở cô. Cô lắng nghe anh cũng y như anh lắng nghe cô, anh tin rằng anh có thể nói với cô bất kỳ điều gì, và ngược lại. Nhưng sau một thời gian, anh cảm thấy nỗi thất vọng tăng dần, đặc biệt khi cô khóc lóc thú nhận cô đã tổ chức một bữa tiệc với vài anh chàng đến từ trường đại học địa phương. Từ đó, mọi thứ không còn như trước được nữa, không phải vì anh lo cô sẽ làm điều như vậy lần nữa - mọi người đều phạm sai lầm, và đó chỉ là một nụ hôn - nhưng bằng cách nào đó, việc xảy ra đã giúp suy nghĩ của anh kết tinh về những gì anh muốn từ người anh thân thiết nhất. Anh bắt đầu nhận ra cách cô đối xử với người khác, và anh không chắc anh thích những gì anh nhìn thấy. Những chuyện tầm phào không dứt của cô - thứ trước đây anh cho là vô hại - bắt đầu làm phiền anh, như là sự chờ đợi mà cô bắt anh phải chịu đựng trong lúc cô chăm chút bản thân để ra ngoài vào ban đêm. Anh cảm thấy buồn khi cuối cùng phải chia tay với cô, nhưng tự an ủi mình rằng, anh chỉ mới mười lăm khi anh hẹn hò với cô lần đầu tiên, và cô là bạn gái đầu tiên của anh. Cuối cùng, anh cảm thấy anh không có lựa chọn nào khác. Anh biết anh là ai và điều gì là quan trọng với anh, và anh không thấy những điều đó phản chiếu trong Ashley. Anh cho rằng tốt hơn nên kết thúc mối quan hệ trước khi mọi thứ trở nên khó khăn hơn.
Chị anh, Megan, giống anh theo cách đó. Xinh đẹp và thông minh, chị dọa dẫm phần lớn những thanh niên chị từng hò hẹn. Trong một thời gian dài, chị chuyển từ gã này sang gã khác, nhưng không gì ngoài sự phù phiếm và tính đồng bóng. Khi anh hỏi tại sao chị có vẻ bất lực trong việc ổn định, chị đã trả lời thẳng thắn. "Có những anh chàng nghĩ rằng họ sẽ ổn định vào lúc nào đó trong tương lai, và có những anh chàng sẵn sàng cho hôn nhân ngay khi gặp được người thích hợp. Nhóm đầu làm chị chán ngắt, chủ yếu vì họ thống thiết; và nhóm sau, hoàn toàn thẳng thắn nhé, rất khó tìm thấy. Nhưng đó là điều nghiêm túc mà chị quan tâm đến, và bỏ thời gian để tìm kiếm một anh chàng giống như thế, người chị có sự thích thú tương đương. Chị muốn nói, nếu mối quan hệ không thể sống sót trong một thời gian dài, lý do gì trên trái đất để nó xứng đáng với thời gian và công sức của chị cho một thời gian ngắn chứ?"
Megan, anh cười, nghĩ về chị. Chị đã sống cuộc đời chị bằng những luật lệ riêng của chị. Chị đã làm Mẹ nổi điên trong suốt sáu năm gần đây với thái độ của chị, dĩ nhiên, vì chị đã nhanh chóng thoát khỏi rất nhiều những anh chàng trong tỉnh, những kẻ được hoan nghênh với xuất thân từ gia đình được Mẹ anh phê chuẩn. Nhưng anh phải thừa nhận, anh nghĩ Megan đã làm đúng, và may mắn thay, chị đã có thể gặp một người ở New York đáp ứng tất cả những tiêu chuẩn của chị.
Trong một cách thức kỳ lạ, Ronnie gợi anh nhớ đến Megan. Cô là một người lập dị, một người có tư tưởng tự do, và cũng độc lập một cách bướng bỉnh. Vẻ bên ngoài, cô không giống bất kỳ ai mà anh có thể hình dung tìm thấy sự hấp dẫn, nhưng... Cha cô thật tuyệt, em trai cô là người vui nhộn, cô thông minh và tận tâm hơn bất kỳ ai anh từng gặp. Liệu có ai khác sẽ cắm trại ngoài trời suốt đêm để bảo vệ một cái tổ rùa chăng? Liệu có ai khác sẽ ngừng một trận chiến để giúp một chú nhóc chứ? Ai khác sẽ đọc Tolstoy trong thời gian rảnh?
Và có ai khác, ít nhất là trong tỉnh này, thích Will trước khi biết về gia đình anh?
Điều đó, anh phải thú nhận, quan trọng với anh cũng nhiều như anh ao ước nó không. Anh yêu cha anh và tên tuổi của gia đình anh, và anh tự hào về doanh nghiệp mà cha anh đã gầy dựng. Anh cảm kích những lợi thế mà cuộc sống mang đến cho anh, nhưng... anh cũng muốn là chính mình. Anh muốn ai đó biết anh trước hết chỉ là Will, không phải Will Blakelee, và không một ai khác trên thế giới để anh có thể nói về điều đó, ngoại trừ chị anh. Không như thể anh sống ở Los Angeles, nơi những đứa trẻ nổi danh có thể tìm thấy trong mọi trường học, hoặc ở một nơi như Andover, nơi mọi người đều biết ai đó đến từ một gia đình danh tiếng. Thật không dễ dàng như thế với một chỗ như ở đây, nơi mọi người biết nhau, và khi anh lớn hơn, anh có phần thận trọng đối với những mối quan hệ của anh. Anh ao ước được nói chuyện với phần lớn mọi người, nhưng anh đã học cách dựng một bức tường vô hình, ít ra cho đến khi anh chắc chắn gia đình anh không có gì để làm với người quen mới, hoặc là lý do để một cô gái thấy anh thú vị. Và nếu anh không biết chắc rằng Ronnie có biết gì về gia đình anh, anh đã bị thuyết phục khi anh ngừng lại phía trước nhà anh.
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Anh nghe cô hỏi. Một ngọn gió nhẹ khẽ lay động mái tóc cô, và cô cố gắng một cách vô ích khi thu thập những lọn tóc vào trong một túm đuôi ngựa buông lơi. "Anh có phần im lặng."
"Anh đang nghĩ anh thích việc đến đây nhiều như thế nào."
"Đến căn nhà nhỏ của chúng tôi ư? Nó có chút khác biệt so với nơi anh thường ở."
"Nhà của em thật tuyệt." Anh khăng khăng. "Cha em và Jonah cũng thế. Dù cho cậu bé tiêu diệt anh trong trò Liar's Poker."
"Nó luôn thắng, nhưng đừng hỏi em bằng cách nào. Em muốn nói, suốt từ khi nó còn bé xíu. Em nghĩ thằng nhóc gian lận, nhưng em không đoán được bằng cách nào."
"Có lẽ em chỉ cần nói dối tốt hơn."
"Oh, ý anh là giống như khi anh nói với em là anh làm việc cho cha anh ư?"
"Anh làm việc cho cha anh mà." Will nói.
"Anh biết ý em là gì."
"Như anh đã nói với em, anh không nghĩ điều đó là quan trọng." Anh dừng bước và quay nhìn cô. "Đúng không?"
Cô có vẻ lựa chọn từ ngữ một cách cẩn thận. "Nó thú vị và giúp giải thích vài thứ về anh, nhưng nếu em nói với anh rằng mẹ em làm trợ lý luật sư tại một hãng luật Wall Street, anh có cảm thấy có điều gì khác về em không?"
Điều này, anh biết, anh có thể trả lời hoàn toàn thẳng thắn. "Không. Nhưng nó khác nhau."
"Tại sao?" cô hỏi. "Vì gia đình anh giàu? Một tuyên bố giống như thế chỉ có ý nghĩa với những ai nghĩ rằng tiền bạc là tất cả những gì quan trọng."
"Anh không nói điều đó."
"Hay đấy. Anh muốn nói gì?" Cô thách thức, sau đó lắc đầu. "Nhìn đi, chúng ta hãy thẳng thắn với nhau nhé. Em không quan tâm liệu cha anh có phải là vua của Bruinei hay không, anh có tình cờ được sinh ra trong một gia đình có đặc quyền hay không. Anh làm gì với sự thật đó hoàn toàn tùy ý anh. Em ở đây vì em muốn ở cùng anh. Nhưng nếu em không muốn, tất cả tiền bạc trên thế giới cũng không thể làm thay đổi cảm xúc của em về anh đâu."
Khi cô nói, anh quan sát cô càng lúc càng sinh động hơn. "Sao anh có cảm giác là em đã thực hiện bài diễn văn đó trước đây rồi ấy nhỉ?"
"Vì em đã nói điều đó trước đây." Cô dừng bước và quay người đối diện với anh. "Đến New York đi, và anh sẽ hiểu tại sao em học cách nói những gì em nghĩ. Trong một số câu lạc bộ, tất cả những người anh gặp đều là những kẻ hợm hĩnh, và họ quá say mê vị thế của gia đình họ, hoặc gia đình họ kiếm được nhiều như thế nào... Điều đó làm em chán ngán. Em đứng ở đó, và tất cả những gì em muốn là nói là: thật tuyệt rằng những người khác trong gia đình của bạn làm được như vậy, nhưng bạn làm được gì? Nhưng em đã không nói, vì họ không thể hiểu. Họ nghĩ họ là người được lựa chọn. Thậm chí nó còn không đáng để phải nổi điên, vì toàn bộ ý tưởng thật quá lố bịch. Nhưng nếu anh nghĩ em mời anh đến vì gia đình anh là ai thì..."
"Anh không có." Anh nói, cắt ngang lời cô. "Anh chưa bao giờ nghĩ đến điều đó dù chỉ trong một giây."
Trong bóng tối, anh biết cô đang cân nhắc xem liệu anh có đang nói thật hay chỉ đơn giản nói những gì cô muốn nghe. Hy vọng đặt dấu chấm hết cho cuộc thảo luận, anh quay đi và ra hiệu về phía sau họ, hướng đến gian xưởng gần ngôi nhà.
"Nơi đó là gì thế?" Anh hỏi.
Cô không trả lời ngay, và anh cảm thấy cô vẫn còn đang cố quyết định xem có nên tin anh hay không.
"Nó đi cùng ngôi nhà." Cô nói sau đó. "Mùa hè này, Cha em và Jonah đang chế tạo một ô cửa sổ kính màu."
"Cha em chế tạo những ô cửa sổ kính màu sao?"
"Lúc này ông làm."
"Đó là thứ ông thường làm à?"
"Không." Cô trả lời. "Như ông đã kể với anh trong bữa tối, ông là thày dạy piano." Cô ngừng lại để phủi thứ gì đó dưới chân cô, rồi đổi đề tài. "Anh sẽ làm điều gì tiếp theo? Anh sẽ tiếp tục duy trì công việc của cha anh sao?"
Anh nuốt khan, cưỡng lại cám dỗ muốn hôn cô lần nữa. "Anh sẽ tiếp tục cho đến cuối tháng tám. Anh sẽ vào Vanderbilt cho học kỳ mùa thu."
(Valderbilt university: Một trường đại học tư nổi tiếng nằm ở Nashville, Tennessee, USA. Trường nằm trong top 20 trong bảng xếp hạng các trường đại học ở Mỹ, top 50 trong bảng xếp hạng các trường đại học trên thế giới. Cựu sinh viên có những người cực kỳ nổi tiếng và xuất sắc.)
Một giai điệu yếu ớt vẳng đến từ một trong những ngôi nhà bên bờ biển; liếc nhìn từ khoảng xa, Will có thể thấy một nhóm người tụ tập trên tầng phía sau. Bài hát thuộc về những năm tám mươi, dù anh không thể xác định được.
"Điều đó sẽ vui đấy."
"Anh đoán vậy."
"Nghe như anh không có vẻ thích thú."
Will nắm tay cô và họ bắt đầu đi tiếp. "Đó là một ngôi trường lớn, và ký túc xá rất đẹp." Anh kể với một chút ngượng ngùng.
Cô nghiên cứu anh. "Nhưng anh không muốn đến đó?"
Ronnie dường như nhận biết qua trực giác mọi cảm xúc và suy nghĩ của anh, điều khiến anh bối rối lẫn nhẹ nhõm. Ít nhất anh có thể nói với cô sự thật.
"Anh muốn đến một nơi khác, và đã được nhận vào một trường có chương trình khoa học môi trường lạ thường, nhưng mẹ anh thật sự muốn anh vào Vanderbilt." Anh có thể cảm thấy cát trượt qua kẽ chân anh khi anh bước đi.
"Anh luôn làm những gì mẹ anh muốn sao?"
"Em không hiểu đâu." Anh nói, lúc lắc đầu anh, "Đó là một truyền thống gia đình. Ông bà của anh đã học ở đó. Cha mẹ anh cũng học ở đó, chị anh cũng vậy. Mẹ anh ở trong ban quản trị, và... bà..."
Anh cố tìm từ thích hợp. Bên cạnh anh, anh có thể cảm nhận Ronnie đang quan sát anh, nhưng anh né tránh ánh mắt cô.
"Anh biết bà có phần... hơi xa cách khi gặp bà lần đầu tiên, nhưng ngay khi em biết rõ bà hơn, bà là người chân thành nhất trên thế giới. Bà sẽ làm bất kỳ điều gì - anh muốn nói là mọi điều - cho em. Nhưng vài năm vừa qua thật sự rất khó khăn với bà.
Anh ngừng lại để nhặt một chiếc vỏ sò từ trong cát. Sau khi xem xét nó, Anh quăng nó theo hình vòng cung trên những con sóng. "Em có nhớ lần em hỏi anh về chiếc vòng tay không?"
Ronnie gật đầu, đợi anh tiếp tục.
"Chị anh và anh đã mang chiếc vòng để tưởng nhớ đứa em trai nhỏ. Tên nó là Mike, và nó là một cậu bé tuyệt vời... loại trẻ con hạnh phúc nhất khi được ở cùng người khác. Cậu bé có một kiểu cười thật sự lây nhiễm, và em không thể kềm chế được ngoại trừ cười theo nó khi có điều gì đó vui nhộn xảy ra."Anh ngừng lại, nhìn ra mặt nước. "Dù sao thì, cách đây bốn năm, Scott và anh có một trận bóng rổ, và đó là lượt mẹ anh lái xe, như vẫn luôn như thế, Mike đi cùng bọn anh. Trời đã mưa suốt cả ngày, và có nhiều đoạn đường trơn trượt. Anh lẽ ra nên để tâm nhiều hơn, nhưng Scott và anh bắt đầu chơi trò mercy ở ghế sau. Em có biết trò đó không? Trò chơi em cố bẻ cổ tay người khác theo hướng sai cho đến khi một trong bọn em bỏ cuộc ấy?"
Anh ngập ngừng, cố tập trung sức mạnh cho phần còn lại của câu chuyện.
"Bọn anh thật sự đang cố bẻ tay lẫn nhau - ngọ nguậy và đá lung tung trên ghế sau - và mẹ anh liên tục nói bọn anh ngừng lại, nhưng bọn anh lờ bà đi. Cuối cùng, anh bẻ được tay Scott vào nơi anh muốn và anh miệt mài hết sức mình khiến Scott thét lên. Mẹ anh quay lại để nhìn xem điều gì xảy ra, và vậy là đủ. Bà mất kiểm soát chiếc xe. Và..." Anh nuốt khan, cảm thấy từ ngữ bóp nghẹt cổ anh. "Dù sao chăng nữa, Mike không làm điều đó. Dù Scott, mẹ anh và anh chắc chắn cũng không làm điều đó. Chúng tôi xuyên qua rào chắn và lao thẳng xuống nước. Có điều, Scott là một tay bơi cừ, lớn lên trên bãi biển và toàn bộ - và cậu ta xoay sở và kéo cả ba người bọn anh lên, dù cậu ấy chỉ mới mười hai vào lúc đó. Nhưng Mike..." Will nghẹn ngào. "Mike đã chết trong sự va chạm. Cậu bé thậm chí còn chưa học xong năm đầu tiên ở trường tiểu học."
Ronnie với lấy bàn tay anh. "Em rất tiếc."
"Anh cũng vậy." Anh chớp mắt để ngăn những giọt lệ vẫn đến mỗi khi anh nghĩ đến ngày đó."
"Anh biết đó là một tai nạn, đúng không?"
"Phải, anh biết. Và mẹ anh cũng vậy. Nhưng dù thế, bà đổ lỗi cho bản thân trong việc mất kiểm soát chiếc xe, cũng như anh biết có một phần trong bà đổ lỗi cho anh." Anh lắc đầu. "Dù sao đi nữa, sau lần đó, bà luôn cảm thấy cần phải kiểm soát mọi thứ. Bao gồm cả anh. Anh biết bà chỉ đang cố giữ cho anh an toàn, giữ những điều tệ hại không xảy ra, và anh nghĩ, anh cũng phần nào tin vào điều đó. Anh muốn nói, khi nhìn vào những gì xảy ra. Mẹ anh hoàn toàn suy sụp ngay sau đám tang, và anh ghét bản thân đã làm điều đó với bà. Anh cảm thấy phải chịu trách nhiệm. Và anh hứa với bản thân sẽ cố bằng cách nào đó bù đắp cho bà. Dù cho anh biết anh không thể."
Khi anh nói, anh bắt đầu xoay chiếc vòng macramé.
"Những chữ đó nghĩa là gì? IMTF?"
"In my thoughts forever - mãi mãi trong tâm trí tôi. Đó là ý của chị anh, như là một cách để tưởng nhớ em ấy. Chị ấy đã nói với anh điều đó ngay sau tang lễ, nhưng anh chỉ vừa vặn nghe được. Anh muốn nói là, rất khủng khiếp khi ở trong nhà thờ ngày hôm đó. Với mẹ anh đang la thét và em trai nhỏ của anh nằm trong quan tài, cha anh và chị anh đang khóc... Anh đã thề rằng anh sẽ không bao giờ đến một đám tang nào nữa."
Chỉ lần này, Ronnie dường như đánh mất lời nói. Will vươn thẳng người, biết rằng điều đó quá nhiều để tiếp nhận và băn khoăn không biết tại sao anh lại kể với cô. "Anh xin lỗi. Lẽ ra anh không nên kể với em tất cả những điều đó."
"Không sao đâu mà." Cô nói nhanh, siết chặt tay anh. "Em mừng vì anh đã kể."
"Đó không phải cuộc sống hoàn hảo mà có lẽ em đã hình dung, đúng không?"
"Em chưa bao giờ cho rằng cuộc sống của anh là hoàn hảo."
Anh không nói gì, và bốc đồng, Ronnie nghiêng người hôn lên má anh. "Em ước gì anh không phải trải qua những điều đó."
Anh hít một hơi thở sâu và hồi phục lại cuộc đi dạo trên bãi biển. "Dù sao thì việc anh đến Vanderbilt quan trọng đối với mẹ anh, Vì vậy đó là nơi anh sẽ đến."
"Em chắc là anh sẽ vui. Em nghe nói đó là một ngôi trường lớn."
Anh đan những ngón tay anh vào của cô, cảm thấy chúng mềm mại biết bao bên cạnh làn da đầy những vết chai của anh. "Bây giờ đến lượt em. Anh đã không biết gì về em nào?"
"Chẳng có điều gì giống những điều anh kể với em hết." Cô nói, lắc đầu. "Thậm chí còn không so sánh được."
"Điều đó không quan trọng. Nó chỉ cho biết em là ai thôi."
Cô liếc về phía ngôi nhà. "À thì... em đã không nói chuyện với cha em trong ba năm. Thật ra em chỉ vừa nói chuyện lại với ông cách đây đôi ngày. Sau khi ông và mẹ em chia tay, em đã... giận ông. Thẳng thắn thì em không bao giờ muốn gặp lại ông và điều cuối cùng em muốn là trải qua mùa hè ở đây."
"Bây giờ thì sao?" Anh nhận ra ánh trăng lấp lánh trong mắt cô. "Em có mừng là em đã đến không?"
"Có lẽ." Cô trả lời.
Anh cười và trao cho cô một cú đẩy đùa vui. "Em thích gì khi em là một cô bé con?"
"Tẻ ngắt." Cô nói. "Tất cả những gì em làm là chơi piano."
"Anh thích nghe em chơi đàn."
"Em không còn chơi nữa." Cô trả lời nhanh, có nét bướng bỉnh trong giọng cô.
"Không còn sao?"
Cô lắc đầu, và dù anh biết còn có nhiều uẩn khúc, rõ ràng cô không muốn nói về chúng. Thay vì thế, anh lắng nghe cô tiếp tục mô tả về bạn bè cô ở New Yort và cô thường trải qua cuối tuần như thế nào, mỉm cười với những câu chuyện về Jonah. Thật tự nhiên để trải qua thời gian ở bên cô, hết sức dễ dàng và đúng đắn. Anh kể với cô những điều anh chưa từng thảo luận ngay cả với Ashley. Anh cho rằng anh muốn cô biết con người thật của anh, và bằng cách nào đó, anh tin rằng cô biết đáp lại như thế nào.
Cô không giống bất kỳ ai anh đã gặp trước đây. Anh chắc chắn rằng anh không bao giờ muốn buông tay cô ra; những ngón dường như vừa vặn với nhau theo một cách đúng đắn - đan vào nhau thật dễ dàng, giống như phần bổ sung hoàn hảo.
Ngoại trừ căn nhà đang đãi tiệc, họ hoàn toàn một mình. Những giai điệu êm ái và xa xôi, và khi anh nhìn lên, anh bắt được ánh lóe sáng của vệt sao băng trên cao. Khi anh quay nhìn Ronnie, anh biết qua biểu hiện của cô, rằng cô cũng nhìn thấy.
"Anh đã ước điều gì?" Cô hỏi, giọng cô như một tiếng thì thầm. Nhưng anh không thể trả lời. Thay vì thế, anh nâng bàn tay cô lên và trượt cánh tay kia quanh lưng cô. Anh nhìn vào mắt cô, nhận biết với sự chắc chắn rằng, anh đã yêu mất rồi. Anh kéo cô lại gần và hôn cô bên dưới bầu trời sao, tự hỏi, bằng cách nào trên trái đất, anh đủ may mắn để tìm thấy cô.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Tình Ca Cuối Cùng.