Chương 22
-
Bản Tình Ca Cuối Cùng
- Nicholas Sparks
- 2726 chữ
- 2020-05-09 04:22:41
Số từ: 2806
Nguồn: isach
Ronnie.
Được rồi, có thú nhận rằng cô có thể thường xuyên sống như thế này: Nằm dài trên phao trong hồ bơi ở sân sau, một ly trà lạnh ngọt ngào bên cạnh, một khay trái cây trong phòng thay đồ được phục vụ bởi bếp trưởng, cùng với đồ bạc thật và món ăn được tô điểm thật đẹp với lá bạc hà.
Tuy nhiên cô không thể hình dung những gì Will có khi sống trong một hế giới như thế này. Anh chưa bao giờ biết đến một cuộc sống khác, anh chắc chắn không nhận ra được sự khác biệt. Khi tắm nắng trên tấm phao, cô nhìn thấy anh trên nóc phòng thay đồ, đang chuẩn bị nhảy. Dù từ khoảng cách, cô có thể nhìn thấy những bắp cơ vồng lên trên cánh tay và bụng anh.
"Này," Anh la lớn, "Xem anh làm một chuyến bay ngắn."
"Chuyến bay ngắn ư? Chỉ thế thôi sao? Anh tìm mọi cách trèo lên trên đó và chỉ làm được một chuyến bay ngắn thôi sao?"
"Có gì sai với chuyến bay ngắn à?" Anh hỏi.
"Em chỉ đang nói bất kỳ ai cũng có thể làm một chuyến bay ngắn," Cô trêu chọc, "Ngay cả em cũng có thể làm được."
"Anh rất muốn trông thấy điều đó." Anh hoài nghi.
"Em không muốn bị ướt."
"Nhưng anh mời em đến đây để bơi mà!"
"Đây là cách con gái bọn em bơi. Nó cũng được gọi là tắm nắng."
Anh cười. "Thật ra, đó chắc chắn là ý tưởng hay để em có được ít ánh nắng. Anh đoán là mặt trời không chiếu sáng ở New York, huh?"
"Anh đang nói em nhợt nhạt sao?" Cô nhăn mặt.
"Không." Anh nói, lúc lắc đầu. "Đó không phải là từ anh muốn sử dụng. Anh nghĩ xanh xao thì chính xác hơn."
"Wow, thật là một kẻ quyến rũ. Điều đó khiến em thường tự hỏi không biết em nhìn thấy gì trong anh."
"Thường ư?"
"Phải, và em muốn nói rằng nếu anh dùng những từ như là 'xanh xao' để mô tả em, em không thể thấy có nhiều tương lai cho chúng ta."
Anh có vẻ định giá cô, "Nếu anh làm hai cú nhảy thì thế nào? Em sẽ tha thứ cho anh chứ?"
"Chỉ nếu anh kết thúc cú nhảy với một nhịp lặn hoàn hảo. Nhưng nếu hai cú nhảy và một lần tiếp nước vụng về là tất cả những gì anh có thể làm, em sẽ giả vờ kinh ngạc, miễn là anh không làm em ướt."
Anh nhướng một bên mày trước khi lùi lại vài bước và lấy một bước dài để tung người lên không trung. Anh cuộn người, lộn hai vòng và vào nước với cánh tay đi trước và thân hình duỗi thẳng, gần như không gợn sóng.
Rất ấn tượng, cô nghĩ, nhưng không hoàn toàn ngạc nhiên, xét theo cách thanh nhã mà anh di chuyển trên sân bóng. Khi anh nổi lên cạnh tấm phao, đạp chân đứng nước, cô biết anh hài lòng với bản thân.
"Cú đó tạm ổn." Cô nói.
"Chỉ tạm ổn thôi sao?"
"Em cho bốn điểm trên sáu."
"Hơn năm chứ?"
"Hơn mười luôn đi." Cô nói.
"Nó ít nhất cũng được tám!"
"Dĩ nhiên là anh nghĩ vậy rồi. Đó là lý do tại sao em đánh giá."
"Anh khẩn khoản thì sao? Anh nói, vươn tay bám vào cạnh phao.
"Anh không thể. Điều đó không chính thức."
"Điều gì xảy ra nếu anh không vui."
"Vậy có lẽ anh sẽ nghĩ kỹ hơn khi dùng từ 'xanh xao'."
Anh cười và bắt đầu nhắc người lên. Ronnie chụp lấy tấm phao
"Này... Ngừng lại... Đừng làm thế chứ..." Cô cảnh báo.
"Ý em là... như thế này à?" Anh nói, đè mạnh hơn
"Em đã nói với anh là em không muốn bị ướt mà!" Cô thét lên.
"Và anh muốn em cùng bơi với anh!" Không báo trước, anh chụp lấy cánh tay cô và kéo mạnh. Ré lên, cô lao vào nước. Ngay khi cô nổi lên để hớp không khí, anh cố hôn cô, nhưng cô trượt ra xa.
"Không!" Cô la lên, cười khanh khách, thích thú sự mát mẻ của nước và cảm giác mềm mại của làn da anh dựa vào cô. "Em không tha thứ cho anh đâu!"
Khi cô vùng vẫy vui đùa với anh, cô nhận ra Susan đang quan sát họ từ hiên nhà. Từ biểu hiện trên mặt bà, rõ ràng bà không vui.
Chiều muộn hôm đó, khi họ trở lại bãi biển để kiểm tra tổ rùa, họ đã ngừng lại ăn kem. Ronnie đi bên cạnh Will, liếm cây kem ốc quế đang tan chảy của cô, kinh ngạc rằng họ chỉ mới hôn nhau lần đầu tiên hôm qua. Nếu đêm qua gần như tuyệt vời, thì hôm nay thậm chí còn tốt hơn. Cô yêu cách họ chuyển từ nghiêm túc sang hài hước dễ dàng làm sao, rằng anh trêu ghẹo cô cũng nhiều như anh bị trêu ghẹo.
Dĩ nhiên, anh đã kéo cô xuống hồ bơi, đó là lý do cô cần chọn thời điểm phản công hoàn hảo. Điều đó không khó vì anh không biết nó sắp đến, nhưng ngay khi ngay đưa cây kem ốc quế của anh lên môi, cô đột ngột đẩy vào cây kem, bôi kem đầy mặt anh. Cười khúc khích, cô nhảy chân sáo trốn vào khúc quanh... hướng thẳng vào cánh tay của Marcus.
Blaze ở bên hắn, cũng như Teddy và Lance.
"Ồ, đây không phải là một ngạc nhiên hay ho sao?" Marcus lè nhè, siết chặt vòng tay.
"Buông tôi ra!" Cô la lên, ghét nỗi hoảng loạn đột ngột trong giọng cô.
"Buông cô ấy ra!" Will thêm vào từ phía sau cô. Giọng anh vững vàng, nghiêm nghị. "Ngay!"
Marcus có vẻ khá thích thú. "Em nên quan sát nơi em đến chứ, Ronnie."
"Ngay!" Will yêu cầu, nghe có vẻ giận dữ, di chuyển vào tầm nhìn.
"Dễ dàng thôi, Richie Rich. Cô ấy đâm sầm vào tôi mà - Tôi chỉ giữ cô ấy khỏi ngã. Và nhân tiện, Scott thế nào rồi? Có đang chơi một trái pháo hoa chai nào gần đây không vậy?"
(Richie Rich: Cậu bé Richie giàu có, Film do Macauley Culkin đóng vai chính, đạo diễn Donald Petrie, trình chiếu năm 1994. Cậu bé giàu có sống gò bó trong cảnh giàu sang kết bạn với nhóm trẻ em nghèo nhưng hạnh phúc và vui vẻ, khi cha mẹ cậu bé bị mưu hại, đám trẻ giúp cậu thoát khỏi âm mưu của người quản lý của cha cậu nhằm sang đoạt tài sản và hại gia đình cậu.)
Trước sự ngạc nhiên của Ronnie, Will đông cứng. Cười tự mãn, Marcus quay ánh mắt trở lại cô, hắn siết cánh tay cô chặt hơn trước khi buông cô ra. Khi Ronnie bước lùi ra sau, Blaze thắp lên một trái banh lửa, vẻ mặt cô ấy lãnh đạm.
"Anh vui là anh có thể giữ em khỏi trượt chân," Marcus nói. "Có vẻ không tốt với những vết thâm tím khi em ra tòa vào thứ ba, đúng không? Em sẽ không muốn thẩm phán nghĩ em hung tợn thêm vào tội ăn trộm đâu."
Ronnie chỉ có thể nhìn hằn trừng trừng, không nói nên lời, cho đến khi Marcus bỏ đi. Khi họ rời đi, cô thấy Blaze ném trái banh lửa cho hắn, hắn bắt nó thật dễ dàng và ném lại cho cô ấy.
Ngồi trên đụn cát bên ngoài nhà cô, Will giữ im lặng khi cô kể lại tỉ mỉ mọi thứ đã xảy ra từ khi cô đến, bao gồm cả sự việc ở cửa hàng nhạc. Khi cô kết thúc, cô xoắn hai bàn tay lại với nhau trong lòng cô.
"Và tất cả là như thế. Về việc ăn cắp vặt mà em đã làm ở New York, em thậm chí còn không hiểu tại sao em lại lấy những món đồ đó. Em đâu có cần chúng. Nó chỉ là thứ gì đó để làm, vì bạn bè em cũng làm như thế. Khi em ra tòa, em thú nhận mọi thứ vì em biết em đã sai và em sẽ không bao giờ làm như thế nữa. Và em đã không làm nữa - không ở đó, cũng không ở đây. Nhưng trừ phi điều cáo buộc được gỡ bỏ hoặc Blaze thú nhận những gì cô ấy đã làm, em không chỉ gặp rắc rối lớn ở đây, mà em cũng còn gặp rắc rối ở nhà nữa. Em biết điều đó nghe có vẻ điên khùng và em chắc chắn anh không tin em, nhưng em thề là em không nói dối."
Anh che phủ đôi tay đang siết chặt của cô bằng tay anh. "Anh tin em." Anh nói. "Và hãy tin tưởng ở anh - không điều gì khiến anh ngạc nhiên về Marcus hết. Hắn đã điên khùng từ khi còn là một đứa trẻ. Chị anh đã từng học chung lớp với hắn và chị ấy đã kể với anh rằng có lần cô giáo đã tìm thấy một con chuột chết trong ngăn kéo của bà ấy. Mọi người đều biết ai đã làm, ngay cả hiệu trưởng, nhưng họ không chứng minh được, em biết đấy. Và hắn vẫn tự thực hiện những mánh lới thường lệ của hắn, nhưng bây giờ hắn đã có Teddy và Lance thi hành những mệnh lệnh của hắn. Anh đã nghe được vài điều điên khùng về hắn. Nhưng Galadriel... cô ấy thường là một cô gái tử tế nhất. Anh biết cô ấy từ khi anh còn là trẻ con, và anh không biết điều gì đã xảy ra với cô ấy gần đây. Anh biết cha mẹ cô ấy đã ly hôn, và anh nghe nói cô ấy thật sự gặp khó khăn. Dù vậy, anh không biết cô ấy thấy gì ở Marcus, hay tại sao cô ấy lại dốc lòng hủy hoại cuộc đời của cô ấy như vậy. Anh thường cảm thấy buồn cho cô ấy, nhưng những gì cô ấy làm với em là sai."
Ronnie đột ngột cảm thấy mệt mỏi. "Em phải ra tòa vào tuần sau."
"Em có muốn anh đến không?"
"Không. Em không muốn anh thấy em đứng trước tòa."
"Điều đó không quan trọng..."
"Nó sẽ, nếu như mẹ anh phát hiện ra. Em khá chắc chắn bác ấy không thích em."
"Tại sao em nói như vậy?"
Vì em đã thấy cách bà ấy nhìn em trước đây, cô có thể nói thế. "Đó chỉ là cảm giác thôi."
"Mọi người đều có cảm giác đó khi họ gặp bà lần đầu tiên," Anh cam đoan với cô. "Như anh đã nói, ngay khi em để bà hiểu em hơn, bà sẽ dịu xuống."
Ronnie không dám chắc như thế. Phía sau cô, mặt trời đã xuống, biến bầu trời thành những sắc thái rực rỡ của màu cam. "Có gì với Scott và Marcus vậy?" Cô hỏi.
Will sững người. "Ý em là gì?"
"Anh có nhớ đêm hôm đó ở lễ hội không? Sau khi biểu diễn, Marcus có vẻ bị kích động, vì thế em cố giữ khoảng cách với hắn. Cứ y như hắn đang tìm kiếm trong đám đông ấy, và khi hắn phát hiện ra Scott, hắn có vẻ... rất kỳ lạ trên mặt, giống như hắn đã tìm thấy thứ hắn cần. Điều kế tiếp mà em biết là hắn vo tròn ly khoai tây chiên của hắn và ném nó vào cậu ấy."
"Anh cũng ở đó mà, nhớ không?"
"Nhưng anh có nhớ những gì hắn nói không? Thật kỳ lạ. Hắn hỏi liệu Scott có định bắn một trái pháo hoa chai vào hắn hay không. Và vừa mới đây thôi, khi hắn nói những thứ tượng tự với anh, anh phần nào sững người lại."
Will nhìn ra xa. "Không có gì đâu." Anh khăng khăng, siết chặt tay cô. "Và anh sẽ không để xảy ra điều gì cho em đâu." Anh nghiêng ra sau, tỳ người trên khuỷu tay. "Anh có thể hỏi em một câu không? Chủ đề hoàn toàn khác?"
Ronnie nhướng một bên mày, không vừa ý với câu trả lời của anh, nhưng quyết định cho qua.
"Sao lại có một cây đàn Piano phía sau bức tường bằng ván trong nhà em vậy?" Khi cô có vẻ ngạc nhiên, anh nhún vai. "Em có thể thấy nó xuyên qua cửa sổ mà, hơn nữa, bức tường bằng ván đó không tương xứng với phần còn lại của nội thất."
Đến lượt Ronie quay nhìn nơi khác. Cô giải thoát đôi tay và vùi chúng vào trong cát. "Em nói với cha rằng em không muốn nhìn thấy cây đàn piano nữa, vì thế ông đã dựng bức tường."
Will chớp mắt. "Em ghét piano nhiều thế sao?"
"Phải." Cô trả lời.
"Vì cha em là thày dạy của em?" Cô ngước nhìn lên kinh ngạc khi Will tiếp tục. "Bác ấy thường dạy ở Juilliard, đúng không? Điều đó có nghĩa là bác ấy đã dạy em chơi đàn, và anh dám cá là em chơi rất giỏi, chỉ vì em phải yêu thứ gì đó trước khi em ghét nó."
Với một tay chơi bóng chuyền có nhát chặt như thợ máy, anh khá sâu sắc. Ronnie thọc những ngón tay sâu vào trong cát, nơi tầng đất lạnh và rắn chắc.
"Ông đã dạy em chơi đàn từ khi em mới chập chững biết đi. Em chơi trong nhiều giờ, bảy ngày một tuần, trong nhiều năm. Thậm chí chúng tôi còn sáng tác cùng nhau nữa. Đó là những gì em và cha đã chia sẻ, anh biết không? Đó là vài thứ chỉ dành cho hai chúng tôi thôi, và khi ông ấy rời khỏi căn hộ... Em cảm thấy giống như ông không chỉ phản bội gia đình mà ông còn phản bội cả cá nhân em, và em đã giận dữ đến mức thề rằng em sẽ không bao giờ chơi hoặc viết một bài nhạc nào nữa. Vì vậy, khi lần đầu tiên đến đây, nhìn thấy cây đàn và nghe ông ấy chơi đàn mỗi khi em ở quanh. Em không kềm chế được cảm giác ông cố ra vẻ rằng những gì ông đã làm không quan trọng. Giống như ông nghĩ chúng tôi có thể bắt đầu lại. Nhưng không thể. Em không thể xóa bỏ quá khứ."
"Em dường như rất thân thiết với ông đêm trước." Will nhận xét.
Ronnie chầm chậm kéo tay cô lên khỏi cát. "Vâng, chúng tôi đã trở nên tốt hơn trong vài ngày gần đây. Nhưng điều đó không có nghĩa là em sẽ chơi đàn lại." Cô nói.
"Đó không phải việc của anh, nhưng nếu em chơi đàn giỏi, thì em chỉ đang làm tổn thương chính mình. Đó là một món quà, đúng không? Và ai mà biết được? Em có thể được nhận vào Juilliard thì sao?"
"Em biết em được nhận. Họ vẫn viết thư cho em. Họ hứa với em là họ luôn dành một chỗ cho em nếu em suy nghĩ lại." Cô cảm thấy cáu kỉnh trào dâng.
"Vậy tại sao em không thực hiện?"
"Điều đó quan trọng với anh sao?" Cô trừng mắt với anh. "Rằng em không phải người anh nghĩ em là ư? Rằng em có tài năng đặc biệt? Điều đó khiến em đủ tốt cho anh?"
"Không chút nào." Anh nói. "Em vẫn là người anh đã nghĩ. Kể từ giây phút đầu tiên anh gặp em. Và không có cách nào khác để em thích hợp hơn với anh nữa."
Ngay khi anh nói điều đó, cô cảm thấy thẹn thùng về sự bộc phát của cô. Cô nghe được sự thành thật trong giọng anh và biết ý của anh đúng như những gì anh nói.
Cô nhắc nhở bản thân rằng họ chỉ vừa biết nhau được vài ngày, và hãy còn... Anh dịu dàng và thông minh, và cô biết anh đã yêu cô rồi. Như thể cảm nhận được suy nghĩ của cô, anh ngồi dậy và nhích đến gần hơn. Nghiêng người, anh hôn cô thật dịu dàng trên môi, và đột ngột, cô chắc chắn rằng cô không muốn điều gì khác hơn được bao bọc mãi mãi trong vòng tay anh, giống như thế này.