Chuong 27
-
Bản Tình Ca Cuối Cùng
- Nicholas Sparks
- 11486 chữ
- 2020-05-09 04:22:42
Số từ: 11799
Nguồn: isach
Ronnie.
Sau khi cha cô và Jonah rời đi cho một ngày dạo chơi, Ronnie đi tìm Blaze, hy vọng gặp được cô ấy trước khi cô phải đến hồ cá. Cô nghĩ cô chẳng có gì để mất. Điều tệ nhất có thể xảy ra là Blaze sẽ thổi tung hoặc xua cô đi bằng tay, điều sẽ để cô lại trong vị trí tương tự như cô đã ở. Cô không mong đợi Blaze đột ngột thay đổi suy nghĩ và không muốn tạo cho mình hy vọng hão, nhưng điều đó không khó. Will đã chỉ ra: Blaze không có gì giống với Marcus, kẻ không hề có chút lương tâm nào, và cô ấy phải cảm thấy chút gì đó tội lỗi, đúng không?
Không mất nhiều thời gian để tìm thấy cô ấy. Blaze đang ngồi trên một đụn cát gần bến tàu, quan sát những người lướt sóng. Cô không nói gì khi Ronnie tiến đến.
Ronnie thậm chí không biết nên bắt đầu từ đâu, vì vậy cô bắt đầu với điều hiển nhiên nhất.
"Chào Blaze." Cô nói.
Blaze không nói gì, và Ronnie cố gắng tự chủ trước khi tiếp tục.
"Tớ biết là bạn chắc chắn không muốn nói chuyện với tớ..."
"Nhìn bạn cứ như một trái trứng Phục Sinh ấy."
(Easter Egg: Trứng Phục Sinh là một nghi lễ mang tính tôn giáo vào ngày lễ Phục Sinh trong đạo Thiên Chúa - thường thấy ở Phương Tây. Vào ngày này, người ta trang trí những trái trứng đã luộc chín, hoặc bánh, kẹo, chocolate có hình trái trứng với đủ hình đủ kiểu trang trí, màu sắc sặc sỡ. Những trái trứng này mang ý nghĩa của sự tái sinh, trước đây thường để trưng bày, ngày nay, nhất là ở Mỹ, đã trở thành một trò vui trong gia đình, người ta dấu những trái trứng EE cùng những phần quà để trẻ em tìm kiếm, và góp vui còn có hình tượng chú thỏ Phục Sinh Bunny cùng truy tìm trứng với bọn trẻ - biểu tượng chú thỏ cũng mang ý nghĩa sinh sản vì thỏ có tốc độ sinh sản rất nhanh.)
Ronnie liếc vào trang phục mà cô phải mặc ở hồ cá: Áo sơ mi màu lam ngọc với huy hiệu của hồ cá, quần sort trắng, và giày trắng.
"Tớ cố phỉnh phờ họ đổi đồng phục thành màu đen, nhưng họ không để tớ làm."
"Quá tệ. Màu đen là màu của bạn." Blaze lóe lên một nụ cười nhẹ. "Bạn muốn gì?"
Ronnie nuốt khan. "Tớ không cố làm quen với Marcus đêm đó. Hắn đến với tớ. Và tớ không biết tại sao hắn lại nói như thế, ngoại trừ hắn muốn bạn ghen. Tớ chắc chắn bạn không tin tớ, nhưng tớ muốn để bạn biết, tớ không bao giờ làm những điều như vậy với bạn. Tớ không phải loại người đó." Lời lẽ tuôn trào, nhưng cô phải nói ra ngay.
Blaze ngừng lại, rồi nói. "Tớ biết."
Đó không phải câu trả lời mà Ronnie mong đợi. "Vậy tại sao bạn lại bỏ những thứ đó vào trong túi của tớ?" Ronnie buột miệng.
Blaze liếc nhìn cô. "Tớ đã nổi điên với bạn. Vì rõ ràng là anh ấy thích bạn."
Ronnie nén lại một câu trả lời sẽ đặt dấu chấm hết ngay lập tức cho cuộc trò chuyện, trao cho Blaze một cơ hội để tiếp tục. "Tớ đã thấy cậu trải qua khá nhiều thời gian bên Will trong mùa hè này."
"Anh ấy nói hai người thường là bạn bè."
"Phải, bọn tớ đã." Cô ấy nói. "Cách đây rất lâu rồi. Anh ấy là người tốt. Bạn may mắn đấy." Cô chùi tay vào quần. "Mẹ tớ sắp cưới bạn trai của bà. Sau khi bà ấy kể với tớ, chúng tôi đã có một trận chiến thật sự lớn và bà ấy đá tớ ra khỏi nhà. Bà ấy thay đổi cả khóa và mọi thứ."
"Tớ rất tiếc khi nghe điều đó." Ronnie nói, và cô thật sự thấy tiếc.
"Tớ sẽ sống sót."
Lời bình luận của cô ấy khiến Ronnie nghĩ đến những điều tương đồng trong cuộc đời của họ - ly hôn, giận dữ, và nổi loạn, cuộc tái hôn của cha mẹ - tuy vậy, bất chấp những điều đó, lúc này họ không còn giống nhau chút nào nữa rồi. Blaze đã thay đổi từ khi mùa hè bắt đầu. Không còn những điều thích thú với cuộc sống mà Ronnie đã nhận ra khi họ gặp nhau lần đầu tiên, Blaze dường như cũng già hơn, như thể cô ấy bị già đi nhiều năm thay vì chỉ nhiều tuần. Nhưng không theo cách tốt đẹp. Có những chỗ mọng lên bên dưới mắt cô ấy, và làn da cô tái xám. Cô ấy cũng bị mất trọng lượng. Nhiều trọng lượng. Trong một cách kỳ lạ, như thể Ronnie đang trông thấy một người mà cô có lẽ đã trở nên, và cô không thích những gì cô nhìn thấy.
"Những gì bạn đã làm với tớ là sai." Ronnie nói. "Nhưng bạn vẫn có thể sửa nó lại cho đúng."
Blaze lắc đầu chầm chậm. "Marcus sẽ không để tớ làm. Anh ấy nói anh ấy sẽ không nói chuyện với tớ nữa."
Lắng nghe giọng nói vô cảm của cô ấy khiến Ronnie muốn lắc cho cô ấy rung lên. Dường như Blaze cảm nhận được những gì Ronnie nghĩ, và cô ấy thở dài trước khi tiếp tục.
"Tớ không có nơi nào khác để đi. Mẹ tớ đã gọi cho tất cả những người quen biết và nói họ đừng chứa chấp tớ. Bà kể với họ điều đó thật khó với bà, nhưng những gì tớ cần là 'trừng trị nghiêm khắc' ngay lập tức. Tớ không có tiền để ăn, và trừ phi tớ muốn ngủ trên bãi biển mọi đêm trong phần còn lại của cuộc đời tớ, tớ phải làm những gì Marcus bảo tớ làm. Khi anh ấy nổi điên với tớ, anh ấy thậm chí còn không để tớ tắm ở chỗ của anh ấy. Và anh ấy không cho tớ tiền từ những buổi biểu diễn mà bọn tớ làm, nên tớ cũng không có gì ăn. Đôi khi anh ấy đối xử với tớ giống như một con chó, và tớ ghét điều đó. Nhưng tớ có ai khác nữa đâu."
"Bạn đã thử nói chuyện với mẹ bạn chưa?"
"Ích gì chứ? Bà ấy nghĩ tớ là một kẻ thất bại, và bà ấy ghét tớ."
"Tớ chắc chắn bác ấy không ghét bạn đâu."
"Bạn không biết bà ấy như tớ."
Ronnie nhớ lại lần cô đến thăm nhà của Blaze và thấy tiền để trong phong bì cho cô ấy. Nghe không có vẻ giống người mẹ đang được nói đến, nhưng Ronnie không muốn nói điều đó. Trong yên lặng. Blaze đẩy bản thân và đứng lên. Quần áo của cô ấy bẩn thỉu và nhàu nhĩ, như thể cô đã mặc nó trong suốt nhiều tuần. Điều chắc chắn là thật.
"Tớ biết những gì bạn muốn tớ làm," Blaze nói, "Nhưng tớ không thể. Và đó không phải vì tớ không thích bạn. Tớ có thích. Tớ nghĩ bạn thật tử tế, và tớ không nên làm những gì tớ đã làm, nhưng tớ đã mắc bẫy cũng như bạn vậy. Và tớ cũng không nghĩ Marcus đã xong việc với bạn đâu"
Ronnie cứng người. "Ý bạn là gì?"
Blaze đứng lên. "Anh ta đang nói về bạn lần nữa. Và không trong cách tốt đẹp đâu. Tớ sẽ tránh xa tớ ra nếu tớ là bạn."
Trước khi Ronnie có thể trả lời, Blaze đã rời đi.
"Này, Blaze!" Ronnie gọi với theo. Blaze chầm chậm quay lại.
"Nếu có bao giờ bạn cần thứ gì đó để ăn, hoặc một nơi để ở lại, bạn biết tớ sống ở đâu rồi đấy."
Trong một thoáng, Ronnie nghĩ cô đã trông thấy không chỉ chút lóe sáng của lòng biết ơn, mà còn thứ gì đó gợi cô nhớ đến cô gái thông minh, sinh động lần đầu tiên cô gặp vào tháng Sáu.
"Và một điều nữa." Ronnie thêm. "Những thứ bốc hỏa mà bạn đang làm cùng Marcus là điên khùng."
Blaze trao cho cô một nụ cười buồn bã. "Bạn thật sự cho rằng thứ đó khùng điên hơn thứ gì khác trong cuộc đời tớ vào lúc này hay sao?"
Chiều hôm sau, Ronnie đứng trước tủ đồ của cô, biết rằng cô hoàn toàn chẳng có gì để mặc. Cho dù cô có định đến đám cưới - điều cô vẫn chưa chắc chắn - cô không có thứ gì thích đáng để mặc, trừ phi đó là tiệc cưới của Ozzy Osbourne và bè nhóm của ông ta.
(Ozzy Osbourne: Còn được mệnh danh là 'hoàng tử của bóng tối', ca sĩ chính trong ban nhạc nổi tiếng Heavy Metal Black Sabbath, với 15 hình xăm trên người, có hình tự xăm lấy khi còn thiếu niên.)
Nhưng đây là một đám cưới nghi thức, trang trọng: khách mời được yêu cầu mặc lễ phục và đầm dạ hội không chỉ trong tiệc cưới. Cô chưa bao giờ hình dung sẽ tham dự tiệc nào đó giống như vậy khi đóng gói đồ đạc cho mùa hè ở New York. Cô thậm chí còn không mang theo đôi giày khiêu vũ màu đen mẹ cô đã mua cho cô vào lễ Giáng Sinh, thứ hiện giờ vẫn còn nguyên trong hộp.
Cô thật sự không hiểu tại sao Will lại muốn cô đến. Cho dù cô tìm ra cách để trông có vẻ chỉnh tề, vẫn không như thể cô sẽ có ai đó để nói chuyện cùng. Will ở trong tiệc cưới, điều này có nghĩa là cả tấn hình ảnh phải chụp trong lúc cô đến tiệc chiêu đãi, và anh phải ngồi trong bàn đầu tiên, nên họ thậm chí không thể ở bên nhau trong bữa tiệc. Cô chắc chắn kết thúc việc ngồi trong bàn với thống đốc hoặc một thượng nghị sĩ, hoặc vài gia đình bay đến bằng máy bay riêng... nói chuyện với vẻ vụng về. Thêm sự việc Susan ghét cô, toàn bộ mọi thứ là một ý tưởng tồi tệ. Một ý tưởng thật sự tồi tệ. Đáng kinh hoàng trong mọi cách có thể tưởng tượng ra được.
Mặt khác...
Khi nào cô được mời đến một đám cưới giống như thế này lần nữa? Giả sử thôi nhé, ngôi nhà trải qua một sự thay đổi trọng đại trong đôi tuần: Một tầng tạm thời, mới được lắp dựng trên hồ bơi, những lều rạp được lắp dựng, lều rạp của hàng ngàn bông hoa kết lại, và không chỉ ánh sáng được thuê từ một xưởng phim trong Wilmington, mà còn toàn bộ nhân công đến để lắp đặt mọi thứ được dùng như sự thay thế. Nhà cung cấp thực phẩm - mọi thứ, từ trứng cá hồi đến rượu champagne hiệu Cristal - đến từ ba nhà hàng khác nhau ở Wilmington, và trông nom toàn bộ hoạt động là một bếp trưởng mà Susan biết ở Boston, người từng nắm vai trò bếp trưởng một lần ở Nhà Trắng (White House: Tòa nhà Quốc Hội Mỹ) Toàn những thứ thượng đỉnh, chắc chắn không có gì cô từng mơ đến cho đám cưới của riêng cô - thứ gì đó bên bờ biển Mexico với một tá người phục vụ thêm vào kiểu ưa thích của cô - nhưng cô đã được khẩn khoản mời tham dự. Cô sẽ không bao giờ tham dự một đám cưới nào giống như thế trong cuộc đời của cô.
Dĩ nhiên, giả sử như cô tìm được thứ gì đó để mặc. Thành thật mà nói thì cô thậm chí không biết tại sao cô lại tìm kiếm trong tủ quần áo của cô. Cô không thể vẫy một cây đũa thần và biến quần Jeans của cô thành đầm dạ hội, hoặc giả vờ là một phần mới mẻ trên mái tóc của cô sẽ khiến cho ai đó lờ đi một trong những chiếc áo thun hòa nhạc của cô. Trang phục tươm tất nửa vời duy nhất mà cô sở hữu, thứ duy nhất mà Susan có thể không thấy ghê tởm nếu bà ấy đơn giản dừng lại trên đường đến chỗ quay film của bà, là trang phục mà cô mặc đến bể cá, thứ khiến cô trông y như một trái trứng Phục Sinh.
"Chị đang làm gì vậy?"
Jonah đứng trong khung cửa, nhìn cô chằm chằm.
"Chị cần tìm thứ gì đó để mặc." Cô nói.
"Chị định đi chơi à?"
"Không. Ý chị muốn nói là để mặc cho lễ cưới."
Cậu bé ngẩng cao đầu. "Chị sắp cưới sao?"
"Dĩ nhiên không. Chị của Will sắp cưới."
"Chị ấy tên gì?"
"Megan"
"Chị ấy có tử tế không?"
Ronnie lắc đầu. "Chị không biết. Chị chưa bao giờ gặp chị ấy."
"Vậy tại sao chị lại tham dự đám cưới của chị ấy?"
"Vì Will muốn chị đến. Đó là cách nó tiến hành." Cô giải thích. "Anh ấy có thể dẫn theo một khách mời đến đám cưới. Chị được cho là khách mời."
"Oh," Cậu bé nói, "Chị định mặc gì?"
"Không có gì. Chị không có gì để mặc hết."
Cậu bé di chuyển về phía cô. "Chị mặc gì đẹp nhất?"
Trang phục trứng Phục Sinh. Chắc vậy.
Cô kéo một chiếc áo sơ mi. "Chị không thể mặc thứ này. Đó là một đám cưới trang trọng. Chị được cho là phải mặc đầm dạ hội."
"Chị có cái đầm dạ hội nào trong tủ không?"
"Không."
"Vậy tại sao chị lại đứng ở đó?"
Đúng vậy. Cô nghĩ, đóng cửa tủ lại. Cô ngã ập xuống giường.
"Em nói đúng." Cô nói. "Chị không thể đi. Đơn giản là như thế."
"Chị có muốn đi không?" Jonah hỏi một cách tò mò.
Trong một thoáng, suy nghĩ của cô đi từ không chắc chắn đến một chút, và cuối cùng là Có, tôi muốn. Cô cuộn đôi chân lại bên dưới cô. "Will muốn chị đến. Điều đó quan trọng với anh ấy. Và đó cũng là một đám cưới đáng để chiêm ngưỡng."
"Vậy tại sao chị không mua một chiếc áo đầm?"
"Vì chị không có chút tiền nào hết." Cô nói.
"Oh," Cậu bé nói. "Điều đó dễ sửa thôi mà." Cậu đi đến bộ sưu tập trò chơi của cậu trong góc phòng. Lèn chặt dưới cuối là một mô hình máy bay; cậu nhặt nó và nâng lên, tháo rời mũi máy bay. Khi cậu bắt đầu đổ thứ chứa đựng bên trong xuống giường của cô, Ronnie sửng sốt khi nhìn thấy số tiền cậu bé tích lũy được. Có ít nhất vài trăm dollar.
"Đó là ngân hàng của em." Cậu bé nói, chà sát sống mũi. "Em đã để dành trong một thời gian."
"Em có được tất cả những thứ này từ đâu vậy?"
Jonah chỉ vào một tờ mười dollar. "Cái này cho việc không nói với cha em gặp chị đêm lễ hội." Cậu bé chỉ vào một tờ bạc nằm riêng lẻ, "Cái này cho việc không nói với Cha chị đã sờ soạng cùng với Will." Cậu bé tiếp tục chỉ vào những tờ bạc khác. "Cái này cho anh chàng với mái tóc màu xanh, cái này từ trò poker-nói-dối. Cái này cho lần chị lẻn đi chơi khi bị cấm túc..."
"Chị hiểu rồi." Cô nói. Nhưng tuy vậy... Cô chớp mắt. "Em đã tiết kiệm tất cả sao?"
"Em biết làm gì khác với chúng chứ?" Cậu bé trả lời. "Mẹ và Cha mua cho em mọi thứ em cần. Tất cả những gì em phải làm là nài nỉ đủ lâu. Khá dễ dàng để có được những gì em muốn. Chị chỉ cần biết cách làm thôi. Mẹ cần em để khóc, nhưng Cha cần em để giải thích tại sao em xứng đáng với điều đó."
Cô cười. Em trai cô, kẻ tống tiền hạ mình thành nhà tâm lý. Đáng kinh ngạc thật.
"Vì vậy, em không thật sự cần chúng. Và em thích Will. Anh ấy khiến chị hạnh phúc."
Phải. Cô nghĩ, anh ấy đã.
"Em là em trai nhỏ tuyệt vời của chị, em biết không?"
"Vâng, em biết. Và chị có thể có tất cả, với một điều kiện."
Phải vậy thôi, cô nghĩ. "Gì nào?"
"Em sẽ không đi đến cửa hàng quần áo với chị đâu. Nó chán òm."
Không mất nhiều thời gian để cô quyết định. "Thỏa thuận."
Ronnie nhìn chằm chằm vào chính mình, khó có thể nhận ra hình ảnh trong gương. Đó là buổi sáng hôm lễ cưới, và cô đã mất bốn ngày vừa qua thử khá nhiều những chiếc đầm dạ hội thích hợp trong thành phố, đi tới đi lui trong những đôi giày khác nhau, và ngồi hàng giờ trong tiệm cắt tóc.
Cô mất một giờ để làm xoăn và tạo độ phồng cho tóc cô theo cách cô gái trong tiệm đã dạy cô. Khi Ronnie ở đó, cô cũng hỏi lời khuyên về trang điểm, và cô gái đã cho Ronnie vài gợi ý để Ronnie có thể làm theo một cách cẩn thận. Bộ trang phục - không có nhiều lựa chọn tuyệt hảo bất chấp số lượng cửa hàng mà Ronnie ghé thăm - được đề cao bởi cổ chữ V xẻ sâu và những hạt sequin trang trí màu đen, khác xa bất kỳ thứ gì cô từng hình dung sẽ mặc. Đêm trước đó, cô đã gọt dũa và tự sơn móng tay, lấy mất một ít thời gian của cô, hài lòng rằng cô đã không bôi nhọ bất kỳ sự tinh tế nào.
Tôi không biết cô, Ronnie nói với bóng phản chiếu của cô, xoay qua rồi xoay lại. Tôi chưa bao giờ gặp cô trước đây. Cô kéo chiếc váy, điều chỉnh nó một cách nhẹ nhàng. Cô nhìn khá tuyệt, cô phải thú nhận như vậy. Cô cười. Và chắc chắn đủ tốt cho đám cưới.
Cô trượt vào giày trên đường ra cửa và đi vào hàng lang đến phòng sinh hoạt chung. Cha cô lại đang đọc Thánh Kinh và Jonah đang xem phim hoạt hình, như thường lệ. Khi cha và em trai cô nhìn lên, họ mang vẻ mặt y như nhau.
"Thánh Thần xịt bợp" Jonah nói.
Cha cô quay người trừng mắt vào cậu bé. "Con không nên nói những từ đó."
"Từ nào ạ?" Jonah hỏi.
"Con biết cha đang nói về những từ nào mà."
"Xin lỗi, thưa Cha." Cậu bé nói, tự trừng phạt "Ý con là tào lao xịt bợp." Cậu bé cố thử lần nữa.
Ronnie và cha cô cười, và Jonah quay nhìn từ người này sang người kia. "Gì vậy?"
"Không có gì." Cha cô nói. Jonah đến gần để xem xét cô một cách kỹ lưỡng hơn.
"Điều gì xảy ra cho dải tóc tím của chị rồi?" Cậu bé hỏi. "Nó không còn nữa."
Ronnie lắc nhẹ những lọn tóc xoăn. "Tam thời thôi mà." Cô nói. "Nó có ổn không?"
Trước khi cha cô có thể trả lời, Jonah phát biểu.
"Chị trông có vẻ bình thường trở lại rồi. Nhưng chị không giống chị của em."
"Nhìn con rất tuyệt." Cha cô nói nhanh.
Ngạc nhiên với chính mình, Ronnie thở phào nhẹ nhõm. "Chiếc váy có ổn không?"
"Nó tuyệt hảo." Cha cô trả lời.
"Và giày của con thì sao? Con không chắc chúng hợp với chiếc váy."
"Chúng rất cân xứng."
"Con đã cố trang điểm và đánh móng tay..."
Trước khi cô hết câu, cha cô lắc đầu. "Con chưa bao giờ xinh đẹp hơn," Ông nói. "Thật vậy, cha không biết liệu có ai xinh hơn con trên toàn bộ thế giới này không nữa."
Ông đã nói điều tương tự hàng trăm lần trước đây. "Cha..."
"Ý cha muốn nói là," Cậu bé cắt ngang, "Trông chị tuyệt vời. Em nói thực lòng đấy. Em chỉ vừa vặn nhận ra được chị thôi."
Cô nhăn mặt với cậu bé, giả bộ phẫn nộ. "Vậy em đang nói là em không thích vẻ ngoài chị thường có sao?"
Cậu bé nhún vai. "Không ai thích dải tóc tím ngoại trừ những kẻ lập dị."
Khi cô cười, cô bắt gặp cha cô cũng đang cười với cô.
"Wow!" là tất cả những gì ông có thể nói.
Nửa giờ sau đó, cô đi xuyên qua cánh cổng của trang viên Blakelee, trái tim cô chạy đua. Họ vừa trải qua sự tra tấn của trạm cảnh sát tuần tra xa lộ dọc theo con đường để kiểm tra số ID (Identification number: số chứng minh thư), và bây giờ họ đang bị ra hiệu ngừng lại bởi người đàn ông mặc lễ phục để sắp xếp chỗ đậu xe. Cha cô cố gắng một cách bình tĩnh giải thích rằng ông đơn giản chỉ đưa cô đến, nhưng lời giải thích của ông không có ý nghĩa gì với cả ba người phục vụ - họ dường như không thể hiểu thấu được sự việc rằng khách mời đến tham dự đám cưới mà không có xe hơi riêng.
Và sự sửa sang...
Ronnie phải thừa nhận rằng nơi này đẹp như trong phim. Hoa ở mọi nơi, các bờ dậu được tỉa tót một cách tuyệt mỹ, thậm chí đến bức tường gạch và vữa bao quanh cũng được trang trí bằng những lớp sơn tươi tắn.
Khi cuối cùng họ có thể đến được đường vòng trung tâm, cha cô nhìn chằm chằm ngôi nhà, thứ còn nguy nga hơn khi nhìn gần. Rốt cuộc, ông quay nhìn cô. Cô không thường thấy cha cô kinh ngạc với điều gì, nhưng cô có thể nghe được trong giọng ông.
"Đây là nhà của Will sao?"
"Nó đấy ạ." Cô nói. Cô biết những gì ông muốn nói: rằng nó thật đồ sộ, hoặc ông đã không nhận ra gia đình đó giàu sang như thế nào, hay cô có cảm thấy cô thuộc về một nơi giống như nơi này không? Thay vì vậy, ông mỉm cười với cô mà không một chút tự nhận biết.
"Thật là một nơi đáng yêu cho lễ cưới."
Ông lái một cách cẩn thận, cám ơn rằng đã không lôi kéo thêm sự chú ý vào chiếc xe hơi cổ lỗ sĩ mà họ đang lái. Đó thật ra là xe của mục sư Harris, một chiếc Toyota 4 chỗ cũ kỹ với kiểu dáng vuông vắn, lỗi thời ngay khi qua khỏi giới hạn sản xuất trong những năm 1990; nhưng nó vẫn còn chạy được, và ngay lúc này điều đó đủ tốt. Chân cô đau đớn. Bằng cách nào mà một số phụ nữ có thể mang giày mọi ngày được thì cô không thể nào hiểu nổi. Ngay cả khi cô ngồi yên, chúng cũng giống như một công cụ tra tấn. Cô nên băng những ngón chân bằng băng dán. Và áo váy của cô rõ ràng không được thiết kế để mặc trong lúc ngồi; nó bó chặt vào sườn cô, khiến thật khó để hít thở. Ngược lại, có lẽ cô chỉ quá lo lắng để có thể thở.
Cha cô lái vào lối đi vòng tròn, ánh mắt ông tập trung vào ngôi nhà, y như cô trong lần đầu tiên cô nhìn thấy nó. Dù cho lúc này cô được mời đến, nơi này vẫn áp đảo cô. Thêm những khách mời - cô chưa bao giờ thấy nhiều lễ phục và đầm dạ hội trang trọng như thế trong đời - và cô không thể kềm nén cảm giác lạc lõng. Cô thật sự không thuộc về nơi này.
Phía trước, một người đàn ông mặc lễ phục sẫm màu ra hiệu cho những chiếc xe hơi, và trước khi cô biết, đó là lượt cô bước ra. Khi người đàn ông mở cửa cho cô và đưa tay để giúp cô ra ngoài, Cha cô vươn tay vỗ nhẹ vào chân cô.
"Con có thể làm được điều này mà." Ông cười. "Và vui vẻ nhé."
"Cám ơn, Cha."
Cô lén nhìn vào gương lần cuối trước khi ra khỏi xe. Ngay khi cô bước ra, cô vuốt lại váy áo, nghĩ thật dễ dàng thở hơn khi cô đứng. Lan can hàng hiên được trang trí bằng hoa lili và tulip, và khi cô bước đến cửa, nó đột ngột đong đưa mở ra.
Trong bộ lễ phục, Will không có vẻ gì giống tay cầu thủ bóng chuyền ở trần mà cô chạm trán lần đầu tiên hay cậu trai miền Nam thoải mái đã đưa cô đi câu cá; mà trong cách thoáng hiện một người đàn ông thành đạt, sành điệu mà anh sẽ trở thành sau vài năm nữa. Không hiểu sao cô không mong đợi anh có vẻ quá... tao nhã như thế, và cô định đùa cợt một chút về cách 'anh đã dọn vệ sinh khá tốt' trước khi cô nhận ra anh thậm chí còn không nói 'Hello'.
Trong một lúc lâu, tất cả những gì anh có thể làm là nhìn chằm chằm vào cô. Trong sự im lặng kéo dài, những con bướm trong dạ dày của cô bắt đầu chấp chới, và tất cả những gì cô có thể nghĩ là hẳn cô đã làm gì đó không đúng. Có lẽ cô đã đến quá sớm, hoặc có lẽ cô hơi quá trớn với váy áo và trang điểm. Cô không chắc phải nghĩ gì và bắt đầu hình dung đến những thứ tệ nhất, khi cuối cùng Will bắt đầu mỉm cười.
"Em nhìn... không thể tin được." Anh nói, và với những từ ngữ đó, cô cảm thấy thư giãn. À, dù sao thì cũng có một chút. Cô vẫn không thấy Susan, và cho đến lúc đó, cô không thể thoát nạn được. Tuy vậy, cô hài lòng rằng Will thích những gì anh nhìn thấy.
"Anh có nghĩ là trông có vẻ hơi quá không?" Cô hỏi.
Will bước thẳng đến bên cô và đặt tay anh lên hông cô. "Hoàn toàn không."
"Nhưng không quá một chút, đúng không?"
"Vừa đủ." Anh thì thầm.
Cô vươn tay, chỉnh thẳng chiếc nơ bướm của anh, rồi trượt cánh tay cô quanh cổ anh. "Em phải thú nhận rằng anh trông không quá tệ."
Không tệ như cô nghĩ. Hóa ra họ đã chụp phần lớn hình đám cưới trước khi khách mời đến, vì thế cô và Will có thể ở bên nhau trước nghi lễ. Chủ yếu họ đi dạo loanh quanh, Ronnie kinh ngạc nhìn tất cả những sự sắp đặt. Will đã không nói đùa: Phía sau ngôi nhà hoàn toàn được tái tạo và hồ bơi được che phủ bởi một tầng tạm thời nhìn như bất cứ thứ gì trừ tạm thời. Rất nhiều những chiếc ghế màu trắng xếp theo hình rẻ quạt trên bề mặt, hướng về cổng vòm kết hoa màu trắng, nơi Megan và hôn phu của chị sẽ trao đổi lời thề nguyền. Những lối đi mới vừa được kiến tạo trong sân sau, dễ dàng đi đến vài tá bàn, nơi cuối cùng họ sẽ dùng tiệc tối, bên dưới mái vòm của một chiếc lều bạt màu trắng khổng lồ. Có năm hoặc sáu bức tượng điêu khắc nghệ thuật bằng băng, đủ lớn để giữ hình dáng trong nhiều giờ, nhưng thứ thật sự thu hút sự thích thú của cô là hoa: Mặt đất là một biển hoa lay ơn và lili rực rỡ.
Đám đông khá giống với những gì cô hình dung. Không kể Will, những khách mời duy nhất mà cô biết là Scott, Ashley và Cassie và không ai trong họ đặc biệt xúc động khi trông thấy cô. Không phải điều đó quan trọng gì nhiều. Ngay khi người ta ổn định chỗ ngồi, mọi người, Will là một ngoại lệ, đều tập trung vào sự xuất hiện sắp đến của Megan. Will dường như hài lòng với việc gắn chặt ánh mắt của anh trên Ronnie từ vị trí của anh gần cổng hoa.
Cô muốn giữ gìn sự kín đáo nhất có thể, nên cô chọn một chỗ ở hàng ghế thứ ba tính từ cuối lên và cách xa lối đi chính giữa. Cho đến lúc này, cô vẫn chưa thấy Susan, bà chắc chắn đang nhặng xị với Megan, và Ronnie cầu nguyện rằng bà sẽ không nhận ra cô cho đến sau nghi lễ. Nếu theo cách của cô, Susan cũng không thể nhận ra cô sau đó, nhưng điều đó chắc chắn là không thể được, vì cô sẽ trải qua quá nhiều thời gian bên Will.
"Thứ lỗi cho tôi." Cô nghe ai đó nói. Nhìn lên, cô thấy một người đàn ông luống tuổi và vợ đang cố trượt qua cô để đến những ghế trống phía bên kia của cô.
"Chắc chắn sẽ dễ hơn nếu cháu qua đó." Cô đề nghị.
"Cô chắc chứ?"
"Không có vấn đề gì đâu ạ." Cô nói, di chuyển đến ghế cuối còn trống. Người đàn ông có vẻ quen thuộc ngờ ngợ với cô, nhưng điều duy nhất đến trong trí cô, kết nối duy nhất có thể, là bể cá, và điều đó không có cảm giác đúng.
Trước khi cô có thể nghĩ xa hơn, tứ tấu đàn dây bắt đầu giai điệu đầu tiên của bản "Wedding March." Cô ngoảnh nhìn qua vai về hướng ngôi nhà, theo mọi người quanh cô. Cô nghe một tiếng thở hổn hển rõ rệt khi Megan xuất hiện trên đỉnh của cầu thang hành lang. Khi chị bắt đầu di chuyển xuống những bậc thang về phía cha chị đang đợi ở bậc cuối, Ronnie ngay lập tức quyết định mà không nghi ngờ gì rằng Megan là cô dâu rực rỡ nhất cô từng thấy.
Bị quyến rũ với cảnh tượng của chị Will, cô chỉ vừa vặn nhận ra người đàn ông đứng tuổi bên cạnh cô dường như thích thú với việc xem xét kỹ lưỡng cô hơn là Megan.
Nghi lễ ngắn gọn và thân mật đáng kinh ngạc. Vị mục sư đọc lời thánh thư Corinthians thứ hai, và khi Megan và Daniel tuyên bố lời thề của họ được viết cùng nhau. Họ thề hứa sẽ kiên nhẫn khi dễ dàng mất kiên nhẫn, trung thực khi dễ dàng dối trá, và theo cách riêng của họ, thừa nhận rằng mỗi nghĩa vụ thật sự chỉ được chứng tỏ qua thời gian.
Khi Ronnie quan sát họ trao đổi nhẫn, cô hiểu vì sao họ quyết định tổ chức đám cưới ngoài trời. Tuy ít tính truyền thống so với những đám cưới trong giáo đường mà cô tham dự, nhưng bằng cách nào đó vẫn trang trọng, và tạo nên một bức tranh hoàn hảo.
Cô cũng biết Will nói đúng: Cô sẽ thích Megan. Trong những lễ cưới mà cô tham dự, cô luôn nhận ra rằng các cô dâu quá say mê trong việc làm trọn vẹn các hoạt động, và nhiều hơn một lần, cô thấy những cô dâu ngã quỵ nếu như có gì đó lệch ra khỏi kịch bản. Megan, ngược lại, có vẻ thích thú một cách chân thành. Khi cha chị dẫn chị trên lối đi giữa những hàng ghế, chị nháy mắt với một vài người bạn, và ngừng bước để trao cho bà ngoại chị một cái ôm. Khi người mang nhẫn - chỉ là một đứa bé lẫm chẫm và dễ thương như một con bọ trong bộ tuxedo nhỏ xíu - ngừng lại nửa đường và tháo lui trốn vào vạt áo mẹ, Megan cười trong sự vui thích, xoa dịu tình trạng căng thẳng tạm thời.
Sau đó, Megan ít thích thú với sự dàn cảnh chụp hình cưới cho tạp chí quan trọng hơn là việc thăm hỏi các khách mời của chị. Chị ấy, Ronnie nghĩ, hoặc là tự tin đến mức khó tin, hoặc hoàn toàn không biết gì về tất cả những căng thẳng mà mẹ chị phải gánh chịu để đạt tới mọi chi tiết đám cưới cuối cùng. Ngay cả từ một khoảng cách, Ronnie có thể nói, không gì diễn ra hoàn toàn theo cách mà Susan hình dung.
"Em nợ anh một điệu nhảy." Cô nghe tiếng Will thì thầm.
Quay lại, một lần nữa cô bị ấn tượng bởi vẻ đẹp của anh. "Em không tin đó là một phần của thỏa thuận." Cô nói. "Anh đã nói anh chỉ muốn em tham dự lễ cưới thôi."
"Gì cơ? Em không muốn nhảy với anh sao?"
"Có nhạc đâu nào?"
"Ý anh là lát nữa."
"Oh." Cô nói. "Trong trường hợp đó, em có thể cân nhắc. Anh không phải làm điệu bộ để chụp hình sao?"
"Anh đã làm điều đó hàng giờ rồi. Anh cần nghỉ xả hơi."
"Cười quá nhiều làm đau gò má anh ư?"
"Đại loại thế. Oh, anh định nói cho em biết em sẽ ngồi ở bàn mười sáu cùng Scott, Ashley và Cassie."
Bummer. "Tuyệt!" Cô nói.
Anh cười. "Không tệ như em nghĩ đâu. Họ sẽ hành xử tốt nhất có thể. Nếu không thì mẹ anh chắc chắn sẽ xén đầu họ."
Đến lượt Ronnie cười. "Hãy nói với mẹ anh rằng bác ấy đã làm một việc tuyệt diệu trong việc tạo nên tất cả những thứ này. Nơi đây thật đẹp."
"Anh sẽ chuyển lời." Anh nói. Anh tiếp tục nhìn cô cho đến khi cả hai nghe thấy tên anh được gọi. Khi họ quay lại, Ronnie nghĩ Megan đã tỏ ra một vẻ thích thú với việc lang thang mất dạng của em trai chị. "Anh phải trở về." Anh nói. "Nhưng anh sẽ tìm gặp em sau bữa tiệc tối, và đừng quên về điệu nhảy của chúng ta sau đó nhé."
Anh thật sự đẹp đến vỡ tim, cô nghĩ lần nữa. "Em nên cảnh báo với anh rằng chân em đang rất đau."
Anh đặt một tay lên chỗ trái tim. "Anh hứa sẽ không trêu ghẹo nếu em đi khập khiễng."
"Gee. Cám ơn nhé."
Anh nghiêng người và hôn cô. "Anh đã nói đêm nay trông em xinh đẹp thế nào chưa?"
Cô cười, vẫn thưởng thức hương vị làn môi anh trên môi cô. "Không, trong ít nhất hai mươi phút. Nhưng tốt hơn anh nên đi đi. Nơi khác đang cần anh, và em không muốn gây rắc rối đâu."
Anh đã hôn cô trước khi quay lại với phần còn lại của tiệc cưới. Cảm thấy trào dâng sự mãn nguyện, cô nhìn quanh, chỉ để thấy người đàn ông luống tuổi mà cô đã nhường chỗ trong buổi lễ đang quan sát cô lần nữa.
Trong bữa tiệc tối, Scott, Ashley và Cassie đã có chút ít cố gắng để bao gồm cô vào cuộc trò chuyện, nhưng cô thấy không thật sự quan tâm. Cô không ở trong tâm trạng muốn trò chuyện với họ, cô cũng không đói. Thay vì thế, sau khi nhấm nháp vài miếng, cô cáo lỗi và tiến đến hàng hiên. Hàng hiên cho cô một tầm nhìn bao quát cả buổi tiệc, thứ không hiểu sao lại trở nên quyến rũ hơn trong bóng tối. Dưới ánh trăng bàng bạc, những chiếc lều bạt dường như rực rỡ hơn. Cô nghe âm thanh của những cuộc trò chuyện trộn lẫn với tiếng nhạc đang được chơi bởi ban nhạc lúc này, và cô thấy mình đang băn khoăn không biết mình sẽ làm gì sau khi trở lại nhà đêm nay và khi về lại New York. Khi mùa hè trôi qua, cô ngày càng ít nói chuyện với Kayla. Dù cô vẫn coi cô ấy là bạn, cô nhận ra rằng cô đã không nhớ đến thế giới mà cô đã bỏ lại sau lưng. Cô không nghĩ về việc đến câu lạc bộ trong nhiều tuần, và khi Kayla kể về những chàng trai gần đây nhất, tuyệt nhất mà cô ấy gặp, Ronnie thấy suy nghĩ của cô lang thang đến Will. Cô biết rằng bất kỳ ai mà Kayla bị ám ảnh hoàn toàn không có gì giống Will.
Cô không kể nhiều về Will với Kayla. Kayla biết họ vẫn gặp nhau, nhưng mỗi khi cô đề cập đến những điều họ đã trải qua - dù là câu cá, hoặc vấy bùn, hoặc đi dạo bãi biển - cô có cảm giác rằng Kayla ở trong một thế giới hoàn toàn khác. Kayla không thể hiểu thấu được rằng Ronnie hạnh phúc chỉ đơn giản khi ở bên Will, và Ronnie không thể kềm được việc băn khoăn rằng điều đó có ý nghĩa gì cho tình bạn của họ khi cô quay về New York. Cô biết cô đã thay đổi trong những tuần cô ở đây, trong khi Kayla, dường như không thay đổi chút nào hết. Ronnie nhận ra cô đã không còn thích thú với việc đến các câu lạc bộ nữa. Nghĩ lại, cô không biết tại sao cô lại thích thú đến thế với chúng trước đây nữa - Tiếng nhạc thì gầm gào, và mọi người gạ gẫm nhau. Và nếu như mọi thứ được cho là tuyệt đến thế, thì tại sao người ta lại uống rượu hoặc dùng thuốc với hy vọng làm nổi bật sự từng trải của họ? Điều đó chẳng có ý nghĩa gì với cô, nhưng khi nghe tiếng đại dương từ một khoảng xa, cô đột ngột nhận biết rằng nó chưa bao giờ có ý nghĩa gì với cô hết.
Cô cũng muốn có quan hệ tốt hơn với mẹ. Ít nhất cha cô đã dạy cô rằng các bậc cha mẹ cũng tạm ổn. Dù cô không chút ảo tưởng rằng mẹ cô sẽ tin cậy cô theo cách mà cha cô đã làm, cô biết tình trạng căng thẳng xâu xé cả hai trong mối quan hệ của họ. Có lẽ nếu cô cố gắng nói chuyện với mẹ theo cách tương tự cô đã nói chuyện với cha, mọi thứ giữa họ sẽ bắt đầu được cải thiện.
Thật kỳ lạ, khi bị ép buộc sống chậm lại có thể là lời giải đáp cho một con người.
"Điều đó sẽ kết thúc, cô biết đấy." Một giọng nói vang lên sau lưng cô.
Mê mải với suy nghĩ riêng, cô không nghe Ashley tiến đến, nhưng cô nhận ra giọng cô ta.
"Gì cơ?" Thận trọng, cô quay lại đối diện với cô nàng tóc vàng.
"Tôi muốn nói tôi mừng vì Will đã mời cô đến đám cưới. Cô nên vui vẻ lúc này vì điều đó sẽ không kéo dài. Anh ấy sẽ ra đi trong đôi tuần nữa. Cô có nghĩ đến điều đó chưa vậy?"
Ronnie đánh giá cô ta. "Tôi không nhận ra điều đó có chỗ nào là việc của cô."
"Ngay cả nếu hai người có lập kế hoạch gặp nhau, cô thật tình nghĩ mẹ của Will sẽ chấp nhận cô sao?" Ashley tiếp tục. "Megan đã đính hôn hai lần trước đây, và mẹ chị ấy chi phối cả hai lần. Và bà ấy sẽ làm điều tương tự với cô cho dù cô thích hay không. Nhưng thậm chí nếu bà ấy không làm, cô sẽ ra đi và anh ấy cũng ra đi, và điều đó sẽ không kéo dài."
Ronnie bồn chồn, ghét việc Ashley đã nói lên suy nghĩ u ám nhất của cô. Tuy vậy, cô đã phát mệt với cô gái này, và cô chỉ vừa vặn vươn tới giới hạn của cô.
"Này, Ashley," Cô nói, rụt rè tiến lại gần cô ta, "Tôi sẽ nói với cô vài điều, okay? Và tôi muốn cô chú ý để tôi có thể làm sáng tỏ hoàn toàn nhé." Cô tiến lên vài bước cho đến khi gương mặt của họ gần như chạm vào nhau. "Tôi phát ốm và mệt mỏi với việc nghe những chuyện tào lao của cô rồi, vì vậy, nếu cô còn cố nói với tôi lần nữa, tôi sẽ đấm cho hàm răng tẩy trắng của cô rớt ra khỏi miệng cô, hiểu chưa?"
Điều gì đó trên mặt cô hẳn đã thuyết phục được Ashley rằng Ronnie nghiêm túc, vì cô ta quay người thật nhanh mà không nói một lời và rút lui vào sự an toàn của chiếc lều bạt.
Đứng trên cầu tàu sau đó, Ronnie thấy vui rằng cuối cùng cô đã xoay sở để khiến Ashley im miệng, nhưng những lời lẽ hằn học của cô nàng tóc vàng vẫn dằn vặt cô. Will sẽ đi Vanderbilt trong hai tuần nữa, và cô có khả năng sẽ ra đi một tuần sau đó. Cô không nắm chắc điều gì sẽ xảy đến cho họ, ngoài một sự thật đơn giản: Mọi thứ sẽ thay đổi.
Làm sao lại không thay đổi cơ chứ? Mối quan hệ của họ duy trì qua việc gặp nhau mỗi ngày, và dù cố gắng cô cũng không thể hình dung những gì giống như việc liên lạc bằng điện thoại hoặc thư từ. Cô biết có những lựa chọn khác - sử dụng camera trên máy tính của cô chẳng hạn - nhưng cô không hề ảo tưởng điều đó sẽ giống như những gì họ đang trải qua cùng nhau bây giờ.
Điều đó nghĩa là... gì nhỉ?
Phía sau cô, bữa tiệc chiêu đãi vẫn diễn ra sôi nổi. Những chiếc ghế đã được dọn dẹp khỏi tầng tạm thời trên hồ bơi để tạo ra một sàn khiêu vũ, và từ vị trí thuận lợi của cô trên cầu tàu, Cô thấy Will khiêu vũ ít nhất hai lần với cô bé mang hoa sáu tuổi, cũng như một lần với chị gái anh, khiến Ronnie mỉm cười. Một vài phút sau cuộc chạm trán với Ashley, cô quan sát Megan và Daniel cắt bánh cưới. m nhạc bắt đầu nổi lên lại khi Tom nhảy với Megan, và khi Megan quăng bó hoa cô dâu, Ronnie chắc chắn rằng những người hàng xóm ở ngoài xa hẳn phải nghe thấy tiếng la của người phụ nữ trẻ đã bắt được chúng.
"Em đây rồi." Will nói, phá vỡ sự mơ mộng của cô. Anh đang ở dưới lối đi tiến về phía cô. "Anh tìm em mãi. Đã đến lúc cho điệu nhảy của chúng ta."
Cô nhìn anh thu hẹp khoảng cách giữa họ, cố hình dung những gì mà vài cô gái anh sẽ gặp trong trường đại học nghĩ đến nếu họ ở trong vị thế của cô ngay lúc này. Chắc chắn là điều tương tự cô đang nghĩ: Wow!
Anh nhảy chân sáo những bước cuối cùng tiến đến cô, và cô quay đi, nghiên cứu sự chuyển động của sóng biển dường như dễ dàng hơn đối mặt với anh.
Anh hiểu cô đủ để nhận ra có điều gì đó không ổn.
"Có gì không đúng sao?'
Khi cô không trả lời ngay, anh dịu dàng vén một lọn tóc của cô sang bên. "Nói cho anh biết đi." Anh thì thào.
Cô nhắm mát lại một thoáng trước khi đối mặt với anh. "Chúng ta rồi sẽ ra sao sau tất cả những điều này? Cho anh và em?"
Will nhăn mặt lo lắng "Anh không chắc ý em là gì."
Nụ cười của cô sầu muộn. "Có, anh có hiểu mà." Cô nói, và ngay khi anh thả tay khỏi lọn tóc của cô, cô biết anh hiểu. "Sẽ không còn giống vậy nữa đâu."
"Điều đó không có nghĩa là sẽ kết thúc..."
"Anh khiến chúng nghe có vẻ dễ dàng quá."
"Không khó khăn để đi từ Nashville đến New York. Nó là, xem nào... một chuyến bay hai giờ? Đâu có giống như anh phải đi bộ đến đó."
"Và anh sẽ đến thăm em chứ?" Ronnie nghe thấy sự thiếu quả quyết trong giọng cô.
"Anh đang lên kế hoạch về điều đó. Và anh hy vọng em cũng sẽ đến Nashville với anh. Chúng ta có thể đến thăm Grand Ole Opry."
(Grand Ole Opry: một chương trình phát sóng trực tiếp để tôn vinh âm nhạc quốc gia và lịch sử nền âm nhạc quốc gia tại tòa nhà Grand Ole Opry House ở Nashville, Tennessee từ năm 1925.)
Cô cười bất chấp nỗi đau cô cảm thấy sâu thẳm bên trong lòng cô.
Anh vòng tay quanh cô. "Anh không biết tại sao những điều này lại xuất hiện bây giờ, nhưng em sai rồi. Anh muốn nói anh biết sẽ không còn giống như trước nữa, nhưng cũng không có nghĩa là nó sẽ không theo cách tốt hơn. Chị anh sống ở New York, nhớ không? Và các trường đâu có dạy quanh năm. Có những kỳ nghỉ trong mùa thu và mùa xuân, rồi lễ Giáng Sinh và kỳ hè nữa. Và như anh đã nói, thật dễ dàng làm một chuyến du hành nếu chúng ta muốn nghỉ cuối tuần bên nhau."
Ronnie tự hỏi không biết cha mẹ anh sẽ nghĩ gì về điều đó, nhưng cô không nói gì.
"Điều gì sẽ đến nào?" Anh hỏi. "Em thậm chí không muốn thử sao?"
"Dĩ nhiên em muốn."
"Vậy chúng ta sẽ tìm ra cách để thực hiện điều đó, được không?" Anh ngừng lại. "Anh muốn ở bên em nhiều biết bao, Ronnie. Em thông minh, hài hước, và em chân thực. Anh tin em. Anh tin vào chúng ta. Phải, Anh sắp ra đi và em sắp trở về nhà, nhưng không gì trong những điều đó làm thay đổi cách chúng ta cảm nhận về nhau. Và cảm xúc của anh sẽ không thay đổi chỉ đơn giản vì anh sắp đến Vanderbilt. Anh yêu em nhiều hơn anh từng yêu bất kỳ ai khác."
Cô biết anh chân thành, nhưng giọng nói bứt rứt bên trong cô vẫn không ngừng băn khoăn, liệu có được bao nhiêu mối tình mùa hè thật sự vững bền với thử thách thời gian. Không nhiều, và không có gì nhiều ngoài những cảm xúc. Con người ta thay đổi. Sở thích thay đổi. Tất cả những gì cô phải làm là nhìn vào trong gương và nhận ra điều đó.
Thế nhưng việc mất anh khiến cô không thể thở được. Anh là người cô đã yêu, là người cô sẽ luôn yêu, và khi anh nghiêng xuống hôn cô, cô trao tặng bản thân cho anh. Trong lúc anh ôm cô thật sát, cô vuốt ve vai và lưng anh, cảm thấy sức mạnh trong đôi cánh tay anh. Cô biết anh muốn mối quan hệ của họ tiến xa hơn những gì cô đang ao ước trao tặng, nhưng ngay lúc này, cô đột ngột biết cô không có lựa chọn nào khác. Chỉ có khoảnh khắc này và nó là của họ.
Khi anh nói, giọng anh ngập ngừng và nài nỉ. "Em có muốn đi cùng anh xuống tàu của cha anh không?"
Cô cảm thấy bản thân run rẩy, không chắc chắn rằng cô có sẵn sàng cho những gì sắp xảy đến sau đó hay chưa. Ngay lúc đó, cô cảm thấy một thôi thúc mãnh liệt phải tiến lên. "Được mà." Cô thì thầm.
Will siết chặt tay cô, và cô có cảm giác rằng anh cũng lo lắng y như cô đã cảm thấy khi anh dẫn cô tiến đến con tàu. Cô biết cô vẫn có thể đổi ý, nhưng cô không muốn ngừng lại. Cô muốn lần đầu tiên của cô có ý nghĩa, nó xảy đến với người cô quan tâm sâu sắc. Khi họ đến gần con tàu, cô để ý một cách mơ hồ về những thứ xung quanh cô; không khí mát mẻ, và từ góc mắt, cô có thể thấy các khách mời đang di chuyển trên sàn nhảy. Ở phía xa, cô thấy Susan đang nói chuyện với người đàn ông luống tuổi đã quan sát cô lúc trước và cô bị gây ấn tượng lần nữa bởi những ý nghĩ dằn vặt rằng cô đã gặp ông ta ở đâu đó.
"Quả là một bài diễn văn ngọt ngào. Ước chi tao có thể thu băng chúng." Cô nghe tiếng ai đó lè nhè.
Will chùn bước. Giọng nói đến từ phía bên kia của cầu tàu. Dù hắn vẫn còn khuất trong bóng tối, Ronnie biết chính xác đó là ai. Blaze đã cảnh báo với cô về vài thứ giống như thế này có thể xảy đến. Marcus bước ra từ phía sau một cây cột và thắp lên một trái banh lửa.
"Tao muốn nói như thế, Richie Rick. Mày thật sự dụ dỗ để lột quần cô ấy ra." Hắn cười nhăn nhở. "Dù sao thì, gần như vậy."
Will bước lên một bước. "Cút khỏi đây ngay."
Marcus di chuyển trái banh lửa, xoay nó giữa những ngón tay của hắn. "Hoặc gì nào? Mày sẽ gọi cớm à? Tao hiểu mày tốt hơn đấy."
Will trở nên căng thẳng. Bằng cách nào đó, Marcus khiến anh bị kích động, dù cô không biết tại sao.
"Đây là vùng đất tư," Will nói, nhưng nghe có vẻ không chắc chắn như anh nên có.
"Tao thích phần này của thị trấn, mày biết không? Mọi người ở đây là câu lạc bộ thể thao ngoài trời hết sức thân thiết. Họ tạo nên lối đi hay ho này để xuống biển từ một căn nhà bên cạnh. Tao chỉ thích ra ngoài đây, mày biết đấy? Để thích thú với quang cảnh, ý tao là vậy."
"Đây là đám cưới của chị tao." Will rít lên.
"Tao luôn nghĩ chị mày thật xinh đẹp." Marcus nói. "Tao thậm chí đã rủ cô ấy đi chơi một lần trước đây. Nhưng cô ả hư đốn từ chối tao. Mày có tin điều đó không?" Hắn không để cho Will có cơ hội đáp trả trước khi hắn chỉ vào đám đông. "Tao đã thấy Scott lúc sớm, ở ngoài đó, hành động giống như hắn chẳng có điều gì bận tâm trên thế giới. Mày có nên băn khoăn về lương tâm của hắn không hả? Mà mày cũng có sạch sẽ gì đâu cho cam, đúng không? Tao dám cá rằng mày thậm chí còn không nói với mẹ mày về việc cô bạn gái nhỏ hư đốn của mày chắc chắn sẽ bị tống giam."
Thân thể Will căng như dây cung.
"Dù vậy, tao cá là quan tòa đang quyết định về sự ngay thẳng của cô ta, huh?"
Quan tòa...
Đột ngột, Ronnie hiểu ra tại sao người đàn ông luống tuổi đó nhìn quá quen thuộc... Và bây giờ, người thẩm phán đang nói chuyện với Susan...
Cô cảm thấy hơi thở của cô nghẹn lại trong cổ họng.
Ôi... Chúa ơi...
Sự nhận biết đến cùng lúc với giây phút Will buông tay cô ra. Khi anh xông vào Marcus, hắn ném trái banh lửa vào anh và nhảy khỏi cầu tàu xuống lối đi. Hắn trườn vào sân sau, gần một góc chiếc lều bạt, nhưng hắn không phải đối thủ của Will. Will dễ dàng thu ngắn khoảng cách, nhưng ngay lúc Marcus liếc qua vai hắn, Ronnie nhận thấy điều gì đó trên mặt hắn cho cô biết đây chính xác là những gì hắn muốn Will làm.
Cô chỉ có một phần giây để tự hỏi lý do trước khi Marcus đâm bổ vào những sợi dây chống đỡ chiếc lều...
Cô lao thẳng đến. "Đừng, Will! Ngừng lại!" Cô thét lên, nhưng đã quá trễ.
Will đâm sầm vào Marcus, quấn cả hai vào trong những sợi dây, những cọc lều bị giật mạnh nhổ lên khỏi mặt đất. Ronnie nhìn trong kinh hoàng khi góc lều bắt đầu đổ sụp.
Mọi người bắt đầu la thét, và cô nghe thấy một tiếng đổ sầm rợn người khi một trong những bức tượng băng ngã xuống. Những vị khách mời chạy tán loạn và la thét. Will và Marcus vật lộn trên mặt đất trước khi Marcus cuối cùng cũng thoát ra được. Thay vì tiếp tục chiến đấu, hắn bật khỏi cuộc náo động và lao vào lối đi, biến khỏi tầm nhìn đàng sau ngôi nhà bên cạnh.
Trong sự huyên náo tiếp sau đó, Ronnie thấy mình băn khoăn không biết liệu có ai nhớ đã trông thấy Marcus ở đó hay không.
Họ chắc chắn nhớ cô. Ngồi trong sự trầm tư, cô cảm thấy như thể mình chỉ mới mười hai tuổi. Tất cả những gì cô muốn làm là tránh khỏi ngôi nhà xa nhất có thể và trườn về nơi ẩn náu của nhà cô.
Khi cô nghe Susan quát lên ở phòng bên cạnh, cô không thể ngưng việc hồi tưởng lại hình ảnh chiếc lều đổ sập xuống.
"Cô ta đã phá hủy đám cưới của chị con!"
"Không. Cô ấy không có." Will quát lại. "Con đã kể với mẹ những gì xảy ra!"
"Con mong mẹ tin rằng vài người lạ đâm bổ vào bữa tiệc và con cố ngừng hắn lại sao?"
"Đó là những gì đã xảy ra!"
Tại sao Will không đề cập đến tên của Marcus, Ronnie không biết, nhưng không cách nào trên thế giới để cô có thêm cơ hội thứ hai. Từng giây, cô mong đợi nghe tiếng một chiếc ghế đâm sầm qua cửa sổ. Hay cả hai người thoát ra khỏi sự xem xét, để Susan có thể mắng nhiếc cô.
"Will, làm ơn đi... Giả sử như câu chuyện của con là sự thật, tại sao hắn ta lại đến đây chứ? Mọi người biết về tất cả biện pháp an ninh mà chúng ta có. Mọi thẩm phán trong tỉnh đều đến dự đám cưới. Cảnh sát giám sát con đường phía trước, Chúa lòng lành. Phải có điều gì với cô gái đó chứ! Đừng bày tỏ với mẹ... Mẹ có thể nói thẳng vào mặt con rằng mẹ đúng... Và dù sao thì con đang làm gì với cô ấy trên thuyền của cha con vậy?"
Cách bà nói "cô gái đó" khiến Ronnie nghe có vẻ giống thứ gì đó ghê tởm mà Susan dẫm lên và không thể làm hỏng giày bà.
"Mẹ..."
"Ngừng lại! Thậm chí đừng cố bào chữa! Đó là đám cưới của Megan, Will, con không quên điều đó chứ? Đám cưới của chị con! Con biết điều này quan trọng như thế nào đối với tất cả chúng ta mà. Con biết cha con và mẹ đã khó khăn như thế nào để chuẩn bị mọi thứ mà!"
"Con đâu có ý muốn điều đó xảy ra đâu..."
"Không quan trọng, Will." Ronnie nghe Susan thở một hơi dài nóng giận. "Con đã biết điều gì sẽ xảy ra nếu con đưa cô ta đến đây. Con biết cô ta không giống như chúng ta..."
"Mẹ thậm chí còn không cho cô ấy một cơ hội..."
"Thẩm phán Chambers đã nhận ra cô ta! Ông ấy đã kể với mẹ rằng cô ta sẽ ra tòa vào cuối tháng này vì tội danh ăn cắp! Vì vậy, hoặc là con không biết và cô ta đang nói dối con, hoặc là con đã biết và con đang nói dối mẹ!"
Một khoảng lặng căng thẳng, và bất chấp bản thân, Ronnie thấy mình đang kéo căng để nghe lời đáp của Will. Khi anh nói, giọng anh có vẻ bị khuất phục.
"Con không kể với mẹ vì con biết mẹ sẽ không hiểu. được."
"Will, con yêu... Con không thấy rằng cô ta không đủ tốt cho con sao? Con có một tương lai rộng mở trước mặt, và điều cuối cùng con cần trong cuộc đời con là ai đó giống như cô ta. Mẹ mong đợi để con tự luận ra điều đó cho bản thân con, những rõ ràng là con đã dính líu quá sâu để có thể thấy được điều hiển nhiên. Cô ta không đủ tốt cho con. Cô ta ở tầng lớp dưới. Tầng! Lớp! Dưới!"
Khi tiếng nói tăng cao, Ronnie cảm thấy muốn phát bệnh; tất cả những gì cô có thể làm là không nôn ra. Susan không đúng về mọi thứ, nhưng có một thứ bà ấy đã đoán đúng: Ronnie là lý do Marcus đến. Giá như cô tin vào bản năng của cô và ở nhà! Cô không thuộc về nơi này.
"Cháu không sao chứ?" Tom hỏi. Ông đang đứng trên khung cửa, giữ chiếc chìa khóa xe hơi.
"Cháu thật sự rất tiếc, thưa ông Blakelee," Cô thốt lên, "Cháu không định gây bất kỳ rắc rối nào đâu."
"Ta biết cháu không có." Ông nói. Bất chấp câu trả lời thông cảm của ông, cô biết ông hẳn cũng bối rối. Làm sao lại không bối rối được cơ chứ? Dù không ai bị tổn thương nghiêm trọng, hai khách mời đã bị hất ngã trong cuộc náo động phải được đưa đến bệnh viện. Ông đã phải kềm chế xúc cảm của mình và cô mang ơn vì điều đó. Nếu ông tỏ ra một chút an ủi trong giọng nói của ông, cô sẽ vỡ òa trong nước mắt.
"Cháu có muốn ta chở cháu về nhà không? Ngay lúc này tình hình khá lộn xộn, cha cháu chắc sẽ gặp rắc rối khi đến đây."
"Vâng, xin vui lòng." Cô vuốt thẳng váy áo và đứng lên, hy vọng cô có thể về đến nhà mà không nôn. "Bác sẽ vui lòng nói với Will là cháu nói good-bye chứ? Và rằng cháu sẽ không gặp lại anh ấy nữa?"
Tom gật đầu. "Được." Ông nói. "Bác có thể làm điều đó."
Cô đã không nôn và cũng không khóc, nhưng cô không nói bất kỳ điều gì nữa trong suốt hành trình dài nhất trong cuộc đời cô. Tom cũng không, dù điều đó hoàn toàn chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Ngôi nhà thật yên tĩnh khi cô trở về; những ngọn đèn đã tắt, cả Jonah và cha cô đều an giấc. Từ hành lang cô có thể nghe tiếng cha cô thở, sâu và nặng nề, như thể ông có một ngày dài, vất vả. Nhưng tất cả những gì cô có thể nghĩ khi cô trườn vào giường và bắt đầu khóc là chưa có ngày nào dài và khó khăn hơn ngày mà cô vừa chịu đựng.
Mắt cô vẫn còn sưng húp và nhức nhối khi cô cảm thấy có ai đó lay cô thức dậy. Hé mắt, cô thấy Jonah đang ngồi trên giường cạnh bên cô.
"Chị phải dậy thôi."
Hình ảnh đêm trước và mọi thứ Susan nói bỗng ùa về, khiến cô đột ngột thấy nhộn nhạo.
"Chị không muốn dậy."
"Chị không được lựa chọn đâu. Có ai đó đến đây."
"Will ư?"
"Không." Cậu bé nói. "Một người khác."
"Hỏi cha xem liệu ông có thể đối phó được không," Cô nói, kéo tấm đắp qua đầu.
"Em sẽ làm, ngoại trừ rằng cha vẫn còn đang ngủ. Và hơn nữa, cô ấy hỏi chị mà."
"Ai cơ?"
"Em không biết, nhưng cô ấy đang đợi chị bên ngoài. Và cô ấy nóng bỏng."
Sau khi xỏ vội vàng vào quần jeans và áo sơ mi, Ronnie thận trọng bước vào hiên trước. Cô không biết mong đợi điều gì, nhưng chắc chắn không phải điều này.
"Nhìn em kinh khủng quá." Megan nói mà không mào đầu.
Chị đang mặc quần sort và áo dây, nhưng Jonah nói đúng: Nhìn gần, chị thậm chí còn xinh đẹp hơn trong đám cưới ngày hôm qua nữa. Chị cũng bộc lộ một sự tự tin khiến Ronnie ngay lập tức cảm thấy bé nhỏ hơn.
"Em thật sự rất tiếc về sự phá hoại trong đám cưới của chị..." Ronnie bắt đầu.
Megan xua tay. "Em không phá hoại đám cưới của chị," Chị nói với một nụ cười hài hước. "Em đã tạo nên một buổi chiêu đãi... không thể quên được"
Với lời bình luận của Megan, Ronnie cảm thấy những giọt lệ bắt đầu thành hình.
"Đừng khóc mà." Megan nói dịu dàng. "Chị không đổ lỗi cho em. Nếu như có ai đó có lỗi, thì đó phải là Marcus."
Ronnie chớp mắt.
"Phải, chị biết điều gì đã xảy ra. Will và chị đã nói chuyện sau khi mẹ chị cuối cùng cũng kết thúc với cậu ấy. Chị nghĩ chị khá rõ ràng với mọi thứ. Vì vậy, như chị đã nói, chị không đổ lỗi cho em. Marcus là một kẻ điên khùng. Hắn đã luôn như thế."
Ronnie nuốt xuống. Dù Megan tha thứ về toàn bộ mọi thứ một cách buồn cười - hay có lẽ chị ấy đã quá thông hiểu - cảm giác của cô về sự sỉ nhục chỉ càng sâu sắc thêm.
"Umm... nếu như chị không đến để la mắng em, vậy tại sao chị lại đến đây?" Ronnie hỏi.
"Một phần vì chị đã nói chuyện với Will. Nhưng lý do chính chị đến là vì chị muốn biết vài thứ. Và chị muốn em nói với chị sự thật."
Ronnie cảm thấy dạ dày cô nhói đau. "Chị muốn biết điều gì?"
"Chị muốn biết em có yêu em trai của chị không?"
Ronnie không chắc là cô nghe đúng, nhưng ánh mắt của Megan không hề nao núng. Giờ đây cô đã mất mát những gì? Mối quan hệ của họ đã qua đi mất rồi. Khoảng cách sẽ làm điều đó trở nên chắc chắn, dù Susan không làm điều đó trước.
Megan yêu cầu sự thật, và với ánh mắt ân cần mà chị biểu lộ, Ronnie biết cô không có lựa chọn nào khác.
"Vâng, em có."
"Đó không phải là một mùa hè thoáng qua chứ?"
Ronnie lắc đầu mãnh liệt. "Will và em..." Cô ngập ngừng, không tin tưởng vào bản thân khi nói, biết rằng từ ngữ không đủ để mô tả.
Nghiên cứu gương mặt cô, Megan chầm chậm bắt đầu cười. "Được rồi." Chị nói. "Chị tin em."
Ronnie nhướng mày sửng sốt, và Megan cười lớn. "Chị đã trải qua rồi mà. Chị đã thấy vẻ mặt đó trước đây. Giống như sáng nay khi chị nhìn vào gương. Chị cảm thấy cách tương tự như thế về Daniel, nhưng chị phải nói là có một chút kỳ quặc khi thấy vẻ mặt đó trên em. Khi chị mười bảy, chị không nghĩ chị thậm chí biết được tình yêu là gì. Nhưng khi nó đến, nó cứ đến, và em ngay lập tức nhận ra nó thôi."
Khi Ronnie xem xét lời chị, cô quyết định rằng Will đã không công bằng khi mô tả về chị anh. Chị không chỉ tuyệt vời... chị có phong cách, phong cách tốt hơn cả những điều đó. Chị là loại người mà Ronnie muốn ở cùng trong nhiều năm, trong mọi cách. Chỉ trong ít phút quan trọng, Megan đã trở thành thần tượng của cô.
"Cám ơn chị." Cô thì thầm, không thể nghĩ ra lời đáp nào tốt hơn.
"Đừng cám ơn chị. Điều này không phải vì em đâu, mà dành cho em trai của chị, cấu ấy vẫn phát điên vì em." Chị nói với một nụ cười hiểu biết. "Dù sao thì, quan điểm của chị là, vì em và Will yêu nhau, em không nên bận tâm về những gì đã xảy ra trong tiệc cưới. Tất cả những gì em làm là tặng cho mẹ chị một câu chuyện mà bà sẽ kể trong phần còn lại của cuộc đời bà. Tin chị đi, bà sẽ thu nhiều lợi lộc từ đó. Với thời gian, bà sẽ vượt qua được thôi, bà luôn như vậy."
"Em không biết..."
"Đó là vì em không biết bà. Oh, bà khó khăn, đừng nói chị lầm lẫn nhé. Và bảo vệ. Nhưng ngay khi em biết bà, không ai trên thế giới tốt hơn bà đâu. Bà sẽ làm mọi thứ cho người bà quan tâm."
Lời của chị lập lại mô tả của Will, nhưng cho đến lúc này, Ronnie không thấy được điều đó trên Susan.
"Em nên nói chuyện với Will." Megan nói, hạ kính mát của chị xuống mắt để chuẩn bị rời khỏi. "Đừng lo lắng. Chị không đề nghị em đến nhà. Hơn nữa, cậu ấy không ở đó."
"Anh ấy ở đâu?"
Chị chỉ qua vai, hướng về bến tàu ở cách xa. "Nó ở giải thi đấu. Trận đấu đầu tiên sẽ bắt đầu trong khoảng bốn mươi phút nữa."
Giải thi đấu. Trong sự xô đẩy dữ dội của những gì xảy ra, cô đã quên mất cuộc thi đấu.
"Chị vừa ở đó, nhưng khi chị rời khỏi, cậu ấy thật sự chẳng màng đến trận đấu. Cậu ấy quá bối rối, chị không nghĩ cậu ấy ngủ được chút nào. Đặc biệt sau những gì em nói với cha chị. Em cần làm gì đó để sửa chữa." Giọng chị kiên định.
Megan đã định bước khỏi hàng hiên khi chị quay lại đối diện với Ronnie lần nữa. "Và chỉ để em biết, Daniel và chị đã hoãn lại tuần trăng mật của bọn chị lại vài ngày để có thể xem em trai nhỏ của chị chơi trong giải thi đấu. Thật tuyệt nếu như cậu ấy dẫn đầu trong trận đấu. Cậu ấy đã nói giảm đi, nhưng việc làm tốt trong giải đấu rất quan trọng với cậu ấy."
Sau khi tắm và mặc đồ, Ronnie chạy đua xuống bãi biển. Khu vực quanh bến tàu đông nghẹt người, như đêm đầu tiên cô đến đây.
Khán đài tạm thời kẹp chặt hai sân thi đấu được bố trí phía bên kia bến tàu, bị nêm chặt với ít nhất cả ngàn khan giả. Thậm chí còn đông hơn tụ tập dọc theo bến tàu, nơi cung cấp toàn cảnh nhìn từ phía trên cao của trận đấu. Bản thân bãi biển cũng lèn kín người, cô chỉ vừa vặn len lỏi qua đám đông. Không cách nào cô có thể tìm được Will vào lúc này, cô buồn phiền.
Tất nhiên, việc thắng giải thi đấu hết sức quan trọng.
Cô tìm kiếm đám đông, bắt được trong tầm nhìn về vài đội khác, thứ chỉ khiến cho cô cảm thấy điên cuồng hơn. Trong chừng mực cô có thể nói, không có khu vực nào dành riêng cho các cầu thủ, và cô tuyệt vọng trong việc tìm kiếm anh khi quá nhiều người xung quanh.
Chỉ còn mười phút trước khi trận đấu bắt đầu, cô định bỏ cuộc thì đột ngột nhận ra anh đang đi với Scott gần vài người paramedic (người được huấn luyện để cấp cứu khi không có bác sĩ) đang đứng dựa vào xe của họ. Khi Will cởi áo sơ mi của anh ra, anh biến mất đàng sau xe tải.
Cô lao qua đám đông, vội vã nói lời xin lỗi với những người cô xô đẩy. Mất ít hơn một phút để cô tới được vị trí cô trông trông thấy anh lần cuối, nhưng không thấy anh đâu. Cô di chuyển lên phía trước lần nữa, và lần này cô nghĩ cô đã thấy Scott - cậu ta rất khó để nhận ra trong một biển tóc vàng. Ngay khi cô buông một tiếng thở dài thất vọng, cô thấy Will đang đứng trong bóng râm của khán đài, uống một hơi dài từ chai Gatorade.
( Gatorade: Một sản phẩm nước uống cho dân chơi thể thao của hãng Pepsi, có bổ sung thêm carbonhydrate và chất điện giải đã bị loại ra khỏi cơ thể trong quá trình gắng sức khi thi đấu và tập luyện.)
Megan nói đúng. Cô có thể thấy sự suy sụp trên bờ vai anh rằng anh đã kiệt sức, và cô không thể nhận ra bằng chứng nào về chất adrenaline thường có trước trận đấu hết.
Cô lẻn qua vài người đứng xem, chạy chầm chậm tiến đến gần anh hơn. Trong một thoáng cô nghĩ cô trông thấy vẻ ngạc nhiên trên gương mặt anh, nhưng anh nhanh chóng quay đi, và cô biết cha anh đã trao cho anh lời nhắn của cô.
Cô đọc được vẻ đau đớn và bối rối trong phản ứng của anh. Cô sẽ nói hết tất cả với anh, nhưng với trận đấu chỉ còn vài phút nữa, cô không có thời gian. Ngay khi cô đến gần, cô quàng tay quanh anh và hôn anh say đắm nhất cô có thể. Dù anh có ngạc nhiên, anh cũng nhanh chóng hồi phục và bắt đầu hôn lại cô.
Khi cuối cùng họ tách nhau ra, anh nói, "Về những gì xảy ra hôm qua..."
Ronnie lắc đầu, đặt ngón tay dịu dàng ngang qua môi anh. "Chúng ta sẽ nói về chuyện đó sau nhé, nhưng chỉ để anh biết, em không có ý như những gì em nói với cha anh đâu. Em yêu anh. Và em cần anh làm vài thứ cho em."
Khi anh ngẩng đầu lên với vẻ dò hỏi, cô tiếp tục.
"Hãy chơi hôm nay như anh chưa bao giờ chơi trước đây."