• 433

Chương 28


Số từ: 1195
Nguồn: isach
Marcus.
Đứng đá cát tại Mũi Bower's, Marcus biết mình đang thích thú với sự tàn phá mà hắn đã trút giận đêm trước. Mọi thứ diễn ra chính xác theo cách hắn đã lập kế hoạch. Ngôi nhà được trang trí tỉ mỉ y như vô số những bài báo đã tường thuật chi tiết, và sự bật tung những cái cọc lều - không phải tất cả các hướng, chỉ vừa đủ để bảo đảm chúng sẽ bị nhổ bật lên khi hắn đâm sầm vào những sợi dây cột lều - thật dễ thực hiện khi mọi người đang ăn tiệc tối. Hắn đã rùng mình khi thấy Ronnie đi vơ vẩn xuống cầu tàu, Will theo sau; họ đã không để hắn dừng lại. Và chắc chắn Will đóng góp vai trò quan trọng một cách hoàn hảo; nếu như còn có một gã trai nào dễ đoán biết hơn cậu ta trên thế giới, Marcus hẳn sẽ bị shock. Nhấn nút X và Will sẽ làm một điều; nhấn nút Y và Will sẽ làm một điều khác. Nếu điều đó không vui đến thế, nó sẽ chán chết.
Marcus không giống những người khác; hắn đã biết điều đó từ lâu. Lớn lên, hắn chưa bao giờ cảm thấy tội lỗi về bất kỳ điều gì, và hắn thấy thích bản thân về điều đó. Có một sức mạnh trong khả năng làm mọi thứ hắn muốn, bất cứ khi nào hắn muốn, thế nhưng sự thỏa mãn thường hết sức ngắn ngủi.
Đêm qua hắn thấy có nhiều sức sống hơn trong nhiều tháng; trào dâng đến không thể tin được. Thông thường, sau khi làm xong một trong những "dự án" của mình, hắn thích nghĩ về chúng, hắn sẽ thấy hài lòng trong nhiều tuần. Điều đó cũng tốt, vì sự thôi thúc của hắn, bỏ qua sự mất kiểm soát, cuối cùng sẽ làm hắn bị bắt. Hắn không ngốc. Hắn biết mọi thứ vận hành thế nào, đó là lý do tại sao hắn luôn rất, rất cẩn thận.
Bây giờ, tuy vậy, hắn bị quấy rầy bởi cảm giác đã phạm sai lầm. Có lẽ hắn đã đẩy vận may của hắn đi quá xa khi chọn nhà Blakelee làm mục tiêu cho dự án gần nhất. Sau rốt thì họ rất thân thiết trong giới thượng lưu Wilmington - Họ có sức mạnh, họ có những mối liên kết, và họ có tiền của. Và hắn biết rằng, nếu họ khám phá ra sự dính líu của hắn, họ sẽ không từ thứ gì để trừ khử hắn, chỉ cần có thể. Vì vậy, hắn bỏ đi với sự hồ nghi dằn vặt: Will đã bao che cho Scott trong quá khứ, nhưng cậu ta có làm như thế nữa hay không dù phải trả giá bằng đám cưới của người chị?
Hắn không thích cảm giác này, nó gần như... sợ hãi. Hắn không muốn đi tù, không quan trọng bản án ngắn như thế nào. Hắn không thể vào tù. Hắn không thuộc về nơi đó. Hắn tốt hơn. Hắn thông minh hơn, và hắn không thể hình dung bị khóa cứng trong một chiếc lồng và bị ra lệnh này nọ bởi một nhóm tù nhân xu nịnh canh giữ, hoặc trở thành tình nhân ưa thích của một kẻ phân biệt chủng tộc nặng ba trăm pound, hoặc ăn thức ăn rắc phân gián, hoặc bất kỳ nỗi kinh hoàng nào khác mà hắn có thể hình dung.
Những tòa nhà hắn đã đốt cháy và những người hắn làm tổn thương hoàn toàn chẳng có nghĩa lý gì với hắn, nhưng ý nghĩ đi tù khiến hắn phát... ốm. Và chưa lần nào nỗi sợ có cảm giác gần gũi đến thế kể từ đêm qua.
Cho đến lúc này, mọi thứ vẫn bình yên, hắn nhắc nhở bản thân. Rõ ràng là Will đã không tố giác hắn, vì nếu anh ta có, Mũi Bower's đã nhung nhúc cớm rồi. Tuy vậy, hắn cần nằm yên trong một thời gian. Thật sự yên. Không tiệc tùng tại những căn nhà ven biển, không đốt những kho hàng, và hắn sẽ không ở nơi nào gần Will hay Ronnie nữa. Hắn phải ra đi mà không nói một lời nào cho Teddy, Lance hay Blaze. Tốt hơn nên để ký ức người ta phai nhạt đi.
Trừ phi Will đổi ý.
Khả năng có thể xảy ra đánh mạnh vào hắn giống như một đòn đau. Chỉ một lần hắn thi triển sức mạnh trên Will, vai trò của họ đã đảo ngược... hoặc ít nhất cũng tương đương.
Hắn nghĩ, có lẽ tốt hơn hắn nên rời khỏi tỉnh trong một thời gian. Đi theo phía Nam đến bãi biển Myrtle, hoặc pháo đài Lauderdale hoặc Miami cho đến khi vụ lùm xùm của đám cưới phai nhạt và hoàn toàn không được nhớ đến.
Điều đó có vẻ là một quyết định đúng, nhưng để làm điều đó, hắn cần tiền. Nhiều tiền. Và phải có sớm. Điều đó có nghĩa là hắn cần làm vài buổi diễn trước những đám đông lớn. Thật may mắn, giải thi đấu bóng chuyền bãi biển bắt đầu hôm nay. Will sẽ ở trận đấu, không nghi ngờ gì, nhưng không có lý do gì khiến hắn phải loanh quanh gần sân đấu. Hắn sẽ thực hiện buổi biểu diễn của hắn ở bến tàu... một buổi biểu diễn lớn.
Phía sau hắn, Blaze đang ngồi trong nắng, chỉ mặc quần jeans và áo lót; áo sơ mi của cô nằm cuộn tròn gần ngọn lửa trại. "Blaze!" Hắn gọi, "Chúng ta sẽ cần chín quả banh hôm nay. Sẽ có một đám đông lớn và chúng ta cần kiếm tiền."
Cô không trả lời hắn, nhưng tiếng thở dài rõ rệt của cô làm răng hắn nghiến lại. Hắn đã phát ốm và mệt mỏi với cô. Kể từ khi bị mẹ đá ra khỏi nhà, ngày này qua ngày khác, cô không làm gì ngoài ủ rũ. Hắn nhìn cô đứng lên khỏi chỗ ngồi và túm lấy chai chất gây cháy. Tốt. Ít ra cô ta cũng đang làm việc để xứng với việc phải nuôi nấng cô.
Chín quả banh lửa. Không phải lúc nào cũng thế, dĩ nhiên, bình thường họ chỉ sử dụng sáu trái trong tiến trình biểu diễn. Nhưng việc thêm vào nhiều banh hơn ở chỗ này chỗ kia, vài thứ không mong đợi, có lẽ đủ để gia tăng số tiền hắn cần. Trong đôi ngày, hắn sẽ ở Florida. Chỉ mình hắn thôi. Teddy và Lance và Blaze sẽ tách riêng với nhau trong một thời gian, điều này thật tốt cho hắn. Hắn đã phát ốm với tất cả bọn họ.
Kế hoạch ra đi của hắn đã xong, hắn vừa vặn nhận ra, khi Blaze thấm vài quả banh vải vào dung dịch gây cháy, cô đã thực hiện ngay bên trên chiếc áo sơ mi mà sau đó cô sẽ mặc trong buổi diễn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Tình Ca Cuối Cùng.