Ngoại truyện (3)
-
Bán Yêu Tư Đằng
- Vĩ Ngư
- 2183 chữ
- 2020-01-29 07:00:42
Dịch giả: Hàn Vũ Phi
Nguồn: hanvuphi.wordpress
Tây Trúc đi đến, tay run run, nắp và đĩa chén trà vang lên tiếng lách cách. Tần Phóng thấy thế vội đi đến giữ lấy:
Đừng làm nắp trà rơi vỡ, Tư Đằng sẽ không vui.
Tư Đằng thoáng liếc Tần Phóng:
Anh tốt bụng với con bé quá nhỉ.
Có sao?
Có.
Tần Phóng nhìn Tây Trúc:
Có thể do trong lòng cảm thấy có lỗi, khi đó còn khóc lóc không chịu buông anh ra mà.
Mắt Tây Trúc ngân ngấn lệ, quả nhiên anh chính là Tần Phóng, là Tần Phóng năm xưa.
Tư Đằng vẫy tay gọi Tây Trúc:
Qua đây.
Tây Trúc đi đến, chẳng hiểu sao bản thân lại có một cảm giác thân thiết kỳ lạ với Tư Đằng.
Tư Đằng ngẩng đầu nhìn cô:
Nghe nói, cô sắp hai mươi tuổi rồi.
Tây Trúc im lìm, nhìn Tư Đằng giống như đang nhìn chính bản thân mình, nhưng là mình ở phiên bản khác. Tư Đằng không giống cô, ánh mắt, phong thái, thậm chí là nụ cười cũng khác. Cô ấy bình thản đến mức giống như gió lốc có cuồn cuộn kéo đến, núi Thái Sơn có sụp ngay trước mắt thì cô ấy vẫn là đầm nước sâu yên ả.
Cô muốn hỏi gì?
Muốn hỏi gì ư?
Thật ra thì cô có rất nhiều lời muốn hỏi, như: Tại sao Tần Phóng không già? Tại sao vừa bước vào căn nhà này mặt tôi liền thay đổi? Tại sao dáng vẻ cô lại giống hệt như tôi? Tôi là ai, đến từ đâu và ba mẹ tôi là ai?
Cô có muôn vàn câu hỏi nhưng trong lúc ngắn ngủi lại chẳng biết phải hỏi thế nào.
Tư Đằng nhắc nhở:
Có điều cô phải nghĩ kỹ có muốn hỏi hay là không nhé.
Hỏi hay không? Đầu óc Tây Trúc như dời sông lấp biển. Cô rời khỏi nhà chạy đến đây, mục đích vô cùng đơn giản, chỉ cần một đáp án thật sự. Cô cho rằng chuyện này sẽ rất đỗi bình thường, dù có ẩn tình thì cũng chỉ là chuyện khó nói thôi.
Thế nhưng giờ đây, sự việc này dường như đã bắt đầu vượt xa trí tưởng tượng của cô rồi.
Tư Đằng nhẹ nhàng cất lời:
Nếu cô hỏi, tôi sẽ nói sự thật cho cô biết. Cô không hỏi, tôi cũng tặng cô một món quà, xem như là quà sinh nhật.
Tây Trúc hơi do dự:
Tôi có thể suy nghĩ một chút hay không?
Tư Đằng khẳng khái nhận lời:
Được, cô cứ từ từ suy nghĩ.
Rồi đứng dậy trở về phòng, lúc đi ngang qua Tần Phóng lại khẽ nói,
E là lại muốn chỉ điểm con bé nữa phải không.
Tần Phóng bật cười:
Cô ấy là Tây Tây mà.
Là Tây Tây từng khóc thút thít trong lòng anh, khẩn cầu anh đừng đưa mình đi.
Trong sân chỉ còn lại Tây Trúc và Tần Phóng, Tây Trúc hỏi ý anh:
Tôi có nên hỏi không?
Tần Phóng mỉm cười:
Câu hỏi này chỉ có mình cô mới có thể trả lời.
Anh đi đến bên cạnh bụi hoa, bẻ một cành rồi ngồi xổm xuống đất, gọi Tây Trúc đến. Cô nghe lời, đi đến ngồi bên cạnh Tần Phóng.
Anh vẽ một vòng tròn trên mặt đất:
Đây là cuộc sống bây giờ của cô, có hài lòng không?
Tây Trúc mím môi, mặc dù không mười phân vẹn mười, nhưng… không có gì không hài lòng.
Tần Phóng lại vẽ vòng tròn khác rất nhỏ rất nhỏ bên cạnh:
Đây có thể là chân tướng cô muốn biết, nó sẽ không hề đau khổ, biết hay không đều không thành vấn đề.
Tây Trúc gật đầu. Cô hiểu ý Tần Phóng, biết ngày sinh thật sự của mình có chắc chắn quan trọng đến vậy không? Chưa chắc. Nó chẳng qua là một ngày nào đó trên lịch mà thôi.
Cành cây lại vẽ một vòng thật to dưới đất, to bằng vòng tròn cuộc sống của cô lúc nãy:
Chân tướng cũng có thể là vậy, khiến cô không cách nào chấp nhận, thậm chí nuốt chửng cả cuộc sống hiện giờ của cô. Vấn đề này chỉ liên quan đến mình cô, tự cô lựa chọn đi.
Tay Tây Trúc từ từ nắm lại.
Tần Phóng, tại sao ban đầu, anh lại đưa tôi đi?
Bởi vì muốn cho cô cuộc sống bình thường, không buồn không lo.
Tần Phóng hỏi ngược lại,
Có hài lòng với nhà họ Hình không?
Tây Trúc cười ngấn lệ:
Anh đã tìm người mua tôi rất tốt.
Ông Hình nhận được điện thoại của Tần Phóng, đây là lần đầu anh gọi cho ông suốt bao nhiêu năm trôi qua. Gạt công việc qua một bên, ông đưa vợ mình bay đến Thành Đô, hội hợp với Tây Trúc ở cổng Kiếm Môn quan. Cô vừa đi dạo điểm thăm quan xong, mệt đến thở hổn hển, ôm lấy bà Hình làm nũng.
Ông Hình cẩn thận quan sát Tây Trúc:
Tây Tây, con còn nhớ mình đến Thanh Thành làm gì không?
Tây Trúc cười khanh khách:
Ba, ba sao thế? Con đến đây để đi du lịch và leo núi mà.
Ông Hình thở phào nhẹ nhõm. Tần Phóng không gạt ông, trong điện thoại anh đã nói sau này chuyện Tây Trúc được nhận nuôi, nhà ông đừng nhắc đến nữa. Tây Trúc cũng sẽ không nhớ được mình từng có một người chú Tần Phóng thế nào. Ông Hình rất hoang mang, nhưng lại không muốn hỏi.
Ông cảm thấy, con người sống trên đời không cần rạch ròi quá, hồ đồ một chút cũng hay. Mắt sáng như đuốc thấu tỏ mọi thứ, ngược lại sẽ mệt mỏi hơn, vừa hao thân xác, vừa tổn tinh thần.
Tư Đằng đưa mắt nhìn Tây Trúc theo ba mẹ rời đi, lòng chợt hụt hẫng, cô quay sang than thở với Tần Phóng:
Con bé quyết định không hỏi nữa khiến em rất bất ngờ.
Tần Phóng hỏi cô:
Nếu đổi lại là em, em có hỏi không?
Tư Đằng nghĩ ngợi chốc lát:
Hỏi chứ.
Nếu là em, giờ có người nói cho em biết, nguyên thân của em không phải là cây mây mà là tảng đá, em chắc chắn sẽ điềm nhiên như không. Nhưng Tây Tây thì không, nếu em nói cho cô ấy biết cô ấy không phải là con người, thì nhất định cô ấy sẽ thức trắng hằng đêm đấy.
Tư Đằng thở dài:
Chẳng giống em chút nào cả.
Làm sao giống em cho được. Em để con bé lớn lên trong hoàn cảnh như vậy thì đã định trước sẽ hoàn toàn bất đồng với em rồi. Ngoại trừ dáng vẻ ra, Tây Trúc và em rõ rệt là hai người, giống như em và Bạch Anh trước kia vậy.
Tư Đằng lại thở hắt:
Em hơi mệt rồi.
Cô đã vận dụng yêu lực xóa đi trí nhớ chút trí nhớ của Tây Trúc, có lẽ đây chính là món quà sinh nhật tốt nhất cho cô ấy.
Tần Phóng đi đến, đưa tay ôm lấy cô. Tư Đằng khẽ tựa đầu vào vai anh, mắt khép hờ. Mỗi lần mệt mỏi, cô đều tựa vào lòng Tần Phóng nghỉ ngơi như vậy.
Tư Đằng khẽ khàng:
Bởi vì sự xuất hiện của Tây Trúc, lại khiến em nhớ đến rất nhiều việc, rất nhiều người.
Ví dụ như là… Nhan Phúc Thụy.
Đêm đó trong phòng bệnh Nhan Phúc Thụy, Vương Càn Khôn nhìn ông ấy chăm chăm, cảm thán:
Hai người nói xem, người hôn mê lâu như vậy trong đầu sẽ nghĩ gì? Là trống rỗng, hay đang nhớ lại từng câu chuyện đã trải qua?
Tần Phóng không nói gì cả, trái lại Tư Đằng bật thốt:
Vậy thì đi xem thử thôi.
Vương Càn Khôn kinh hoảng:
Việc này có thể xem được á?
Tư Đằng hết sức nghiễm nhiên:
Có thể chứ.
Ba người chúng ta, cộng thêm Nhan Phúc Thụy, đúng lúc vừa đủ tay đánh mạt chược.
Họ ngồi vây quanh giường, tay người này nắm lấy tay người kia. Cuối cùng, Tư Đằng đưa tay đặt nhẹ lên trán Nhan Phúc Thụy.
Vương Càn Khôn gọi thầm: Lão Nhan à lão Nhan. Trí nhớ chợt trôi giạt về cái ngày Nhan Phúc Thụy nắm tay Nhà Ngói đứng chờ mình ở bến xe Thành Đô, nhớ đến buổi tối Nhan Phúc Thụy ôm cưa điện thở hồng hộc đuổi theo mình đang sợ đến mức mất hồn mất vía.
Thấm thoát đã mười mấy năm trôi qua rồi!
Bỗng chốc đầu óc trống rỗng, như có âm thanh lật sách loạt soạt vang lên, và rồi cảnh tượng dần rõ ràng.
Con đường lát đá quanh co dẫn lên núi Thanh Thành được sương mù giăng kín xung quanh, dường như còn có mưa bụi lất phất. Trong không khí đậm mùi hương nhan khiến người ta thư thái.
Đằng trước là ngôi miếu nhỏ Thiên Hoàng Các, hương khói hưng thịnh, người đến người đi nối liền không dứt. Người ra khỏi miếu lại thoăn thoắt rẻ phải, bên phía đó là… quán lẩu Nhan Phúc Thụy.
Bên cạnh quán dựng một tấm bảng quảng cáo, nội dung giới thiệu là: Lẩu cay đậm chất Ba Thục người ăn người thích!
Phía dưới có đính kèm ảnh trông rất thu hút. Đứng đầu là đạo trưởng Thương Hồng, phía sau là Lưu Hạc Tường, Trương Thiếu Hoa, Mã Khưu Dương, Liễu Kim Đính, Thẩm Ngân Đăng, Đinh Đại Thành và cả giáo sư Bạch Kim… Ai ai cũng đứng khoanh tay tràn đầy tự tin.
Câu quảng cáo là: Tập thể đạo môn, đạo động cùng giới thiệu!
Đi vào cửa tiệm, mùi thức ăn tỏa ra thơm ngát, đang không biết phải chọn bàn nào thì bên phải họ lại vang lên một giọng nói lanh lảnh:
Tao rủa tiên sư cha nhà mày…
Là Nhà Ngói chừng sáu bảy tuổi đang trợn trừng mắt, bím tóc cột cao cao:
Sư phụ tao từng làm đầu bếp ở viện cô nhi, làm sao mà dùng dầu cũ nấu ăn…
Còn chưa nói xong đã bị tát vào đầu, Nhan Phúc Thụy mặc bộ vest bảnh bao la rầy Nhà Ngói:
Chú ý tố chất, chú ý tố chất!
Bên cạnh ông là tên tổng giám sát công trình đang cúi đầu khom lưng, giở bản vẽ thiết kế ra cho Nhan Phúc Thụy xem.
Nhan Phúc Thụy vung tay lên:
Khai phá! Phải khai phá! Chúng ta nhất định phải đưa núi Thanh Thành ra thế giới, cứ để đạo trưởng Vương Càn Khôn bạn tôi viết bài tuyên truyền, cậu ta rất giỏi tiếng Anh.
Vương Càn Khôn nhìn mà cười rộ, song chốc lát mắt lại ươn ướt, hỏi Tư Đằng:
Tiểu thư Tư Đằng, Nhan Phúc Thụy không nhìn thấy chúng ta sao?
Không nhìn thấy, chúng ta chỉ đến thăm ông ta thôi.
Một ông cụ vừa cầm sổ sách vừa chống gậy đi ra, dáng vẻ rất lọm khọm. Tần Phóng không biết đấy là ai, chỉ nghe Tư Đằng buông lời nhẹ tênh:
Là Khưu Sơn.
Ồ, là Khưu Sơn xưa nay chỉ nghe danh mà chưa hề được gặp mặt đây sao.
Nhan Phúc Thụy nhìn sổ sách, nhíu mày:
Sư phụ, sổ sách này không rõ ràng gì cả, cứ tiếp tục như vậy, đến cuối năm sau con không thể nào trả tiền cho Tần Phóng được đâu.
Tần Phóng buồn cười: Hóa ra là ông ấy vay tiền mình mở cửa tiệm này.
Khưu Sơn bày mưu tính kế cho Nhan Phúc Thụy:
Hay là con nhờ tiểu thư Tư Đằng nói giúp đi, xin Tần Phóng cho thư thả một chút. Tần Phóng nhất định sẽ nghe lời của tiểu thư Tư Đằng.
Nhan Phúc Thụy cực kỳ tin tưởng việc này:
Tối nay con sẽ đến gặp tiểu thư Tư Đằng, sư phụ hãy đi chuẩn bị quà cáp giúp con, nhất là mấy khoản dưỡng da đấy.
Nếu bị hôn mê bất tỉnh ở thế giới thực, đổi lại cảnh tinh thần phấn chấn, an nhàn vui vẻ ở thế giới khác, như vậy cũng không gọi là xấu.
Gió nổi lớn, bóng dáng Tây Trúc đã khuất dạng. Tần Phóng khuyên nhủ:
Mình về thôi em.
Tư Đằng có chút buồn bã:
Mọi người đều đi cả rồi.
Cô lại nhìn Tần Phóng:
Còn anh, liệu sẽ có ngày nào đó anh không nói một lời đột nhiên bỏ đi không?
Tần Phóng hỏi ngược lại cô:
Thế nếu anh bỏ đi, em có đi tìm anh không?
Tìm chứ, tìm được rồi sẽ chặt chân anh, vậy sẽ không bỏ đi đâu được nữa.