Chương 303: Cuộc sống mà cô muốn
-
Bảo Bối Giá Trên Trời
- Bán Thành Phàm Tuyết
- 840 chữ
- 2022-02-06 11:20:26
Hoắc Vân Thâm tắt điện thoại xong, quay sang nhìn Hứa Hi Ngôn và Anh Bảo, nói:
Hai người đã chơi suốt cả ngày hôm nay rồi, chắc chắn đã mệt lắm. Đến sofa nghỉ ngơi đi, để tôi làm cơm tối cho.
Hứa Hi Ngôn nhìn thấy Hoắc Vân Thâm di chuyển xe lăn, bèn giữ anh lại:
Anh Hoắc, để tôi làm cho!
Không cần đâu, để tôi làm, đơn giản mà.
Từ sáng cho đến trưa, Hoắc Vân Thâm bận rộn dạy người chị ngốc nghếch Hoắc Tam Nghiên kia nên đã chuẩn bị không ít nguyên liệu nấu ăn, còn nấu cả canh nữa, bây giờ chỉ cần bỏ ra ít công sức chế biến là được.
Anh Bảo nghe thấy Hoắc Vân Thâm nói phải đi nấu cơm, hai mắt cô bé lập tức biến thành vì sao, túm vào trên tay vịn xe lăn. Cô bé hơi nghiêng đầu, nói:
Chú má lúm đồng tiền, chú còn biết nấu ăn cơ ạ? Chú giỏi quá! Bảo Bảo rất thích mấy chú biết nấu cơm.
Đàn ông có thể nấu cơm, chắc chắn sẽ được thêm điểm!
Anh Bảo càng ngày càng thích chú má lúm đồng tiền, không những biết quan tâm, còn biết cả nấu cơm nữa. Wow, biết đến đâu để tìm người đàn ông tốt như vậy đây?
Hiện tại cô bé chỉ mong mẹ của mình có thể vui vẻ ở cạnh chú má lúm đồng tiền, sớm yêu nhau một chút. Như vậy, nếu sau này hai người họ kết hôn với nhau, cô bé sẽ có gia đình, có ba rồi!
Oh yeah oh yeah oh yeah!
Hoắc Vân Thâm đến phòng bếp để nấu cơm, Hứa Hi Ngôn dẫn Anh Bảo đến sofa nghỉ ngơi.
Hôm nay hai người chơi rất hăng, hiện tại Hứa Hi Ngôn chỉ cảm thấy hai chân đau nhức, rất mệt mỏi. Cô định nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên sofa một lúc thôi, nhưng không ngờ vừa nhắm mắt vào là đã ngủ luôn.
Hoắc Vân Thâm làm bữa tối xong, bày đồ ăn và canh lên bàn, chuẩn bị gọi Hứa Hi Ngôn và Anh Đào Bảo Bảo ăn cơm.
Lúc anh đi vào phòng khách nhìn thì phát hiện, Anh Bảo đang nằm dưới tay Hứa Hi Ngôn, cánh tay nhỏ bé ôm lấy hông cô. Cô thì bảo bọc đứa nhỏ trong lòng mình, hai người ngủ rất ngọt ngào.
Hoắc Vân Thâm thấy hai người mệt mỏi ngủ thiếp đi như thế, cũng không nhẫn tâm đánh thức hai người, để họ ngủ thêm một lúc.
Trong phòng mở điều hòa, nhiệt độ hơi thấp, anh lo lắng hai người bị cảm lạnh nên lặng lẽ lấy một tấm chăn ra, đắp lên người các cô.
Hoắc Vân Thâm đã cố ý đắp xuống thật nhẹ nhàng, nhưng vẫn làm động đến Hứa Hi Ngôn. Cô mở mắt ra, nhìn thấy Hoắc Vân Thâm đắp chăn lên người hai mẹ con, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Hứa Hi Ngôn hơi giật cánh tay, cô bé cũng tỉnh dậy. Bé dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, mơ mơ màng màng hỏi:
Papi, có phải có thể ăn cơm rồi không? Bụng Bảo Bảo đói quá.
Nghe thấy một tiếng gọi
papi
này, trong lòng Hoắc Vân Thâm run lên. Trong giây lát, anh thật sự có ảo giác Anh Đào thật sự là con gái của mình.
Có điều, anh đâu có phúc mà có được một đứa con gái đang yêu ngoan ngoãn như vậy?
Anh Bảo gọi nhầm
papi
chỉ bởi vì bé con cực kỳ nhớ ba của cô bé thôi nhỉ!
Đúng vậy, có thể ăn cơm rồi!
Hoắc Vân Thâm xoa đầu cô bé, cười nói.
Anh Bảo bò dậy, dang hai cánh tay ra, muốn Hoắc Vân Thâm bế. Hoắc Vân Thâm giơ tay ôm cô bé vào trong lòng, sau đó di chuyển xe lăn đến phòng ăn.
Ba người cùng đi đến phòng ăn, Anh Bảo rửa tay xong thì ngồi lên ghế. Khi thấy rất nhiều món ăn ngon đủ màu sắc trên bàn, cô bé vui vẻ không chịu được:
Wow wow wow, nhiều đồ ăn ngon quá đi mất. Chú má lúm đồng tiền, chú thật sự giỏi quá! Bảo Bảo cho chú một trăm điểm!
Ừ, tôi cũng cho anh một trăm điểm.
Hứa Hi Ngôn cười nói.
Cảm ơn, tôi vui lắm.
Trong mắt Hoắc Vân Thâm chứa đầy tình cảm dịu dàng, đôi mắt sáng ngời. Anh ngồi ở ghế chính giữa, bảo hai cô gái xinh đẹp lớn nhỏ cùng dùng cơm.
Anh Bảo không kén ăn, cô bé rất thích tất cả món Hoắc Vân Thâm làm, ăn cực kỳ vui vẻ. Cô bé vừa ăn vừa khen tay nghề của Hoắc Vân Thâm tốt, nịnh đến mức Hoắc Vân Thâm cũng vui sướng không thôi.
Hứa Hi Ngôn nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng cô tràn đầy cảm giác hạnh phúc, cuộc sống mà cô mong muốn cũng chỉ như vậy. Có chồng, có con, một nhà ba người, cuộc sống hạnh phúc, hòa thuận vui vẻ.
…