Chương 304: Trợ thủ đáng yêu
-
Bảo Bối Giá Trên Trời
- Bán Thành Phàm Tuyết
- 866 chữ
- 2022-02-06 11:20:27
Sau khi ăn tối, Hứa Hi Ngôn đưa Anh Bảo về căn 102 bên cạnh. Cô chuẩn bị ru nhóc con ngủ rồi lại qua châm cứu xoa bóp cho Hoắc Vân Thâm.
Nhưng sau khi tắm rửa thay quần áo xong, cô nhóc lại ầm ĩ đòi đi tìm chú má lúm đồng tiền. Không còn cách nào khác, Hứa Hi Ngôn đành phải đưa cả cô bé cùng đến chỗ Hoắc Vân Thâm.
Sau khi Hoắc Vân Thâm tắm rửa xong đi ra, anh ngạc nhiên phát hiện trong phòng khách có thêm hai người. Hứa Hi Ngôn và Anh Bảo cùng mặc đồ ngủ có kiểu dáng màu sắc giống nhau, nhìn thoáng qua thì thật sự sẽ tưởng bọn họ là hai mẹ con.
Anh Đào vẫn chưa ngủ à?
Hoắc Vân Thâm di chuyển xe lăn đi vào phòng khách, hỏi.
Anh Bảo nghe thấy tiếng của anh, lập tức xoay người lại nằm bò trên lưng ghế sofa, nói vọng qua:
Chú má lúm đồng tiền ơi, chú có thể kể chuyện cổ tích cho Bảo Bảo không? Bảo Bảo phải nghe chuyện cổ tích thì mới ngủ được.
Hứa Hi Ngôn đứng sau lưng Anh Bảo nhún vai, giải thích:
Con nhóc này cứ nhất quyết muốn nghe anh kể chuyện cổ tích, tôi cũng hết cách, đành phải đưa con bé đến chỗ anh.
Hoắc Vân Thâm tỏ vẻ đã hiểu. Có cơ hội được tiếp tục ở cạnh Anh Bảo, anh thấy rất vinh hạnh cũng rất đáng quý:
Được, Anh Đào muốn nghe truyện cổ tích gì nào?
Truyện gì cũng được hết ạ, chỉ cần là chú má lúm đồng tiền kể thì Bảo Bảo đều thích hết.
Anh Bảo thích nhất là được nghe giọng của Hoắc Vân Thâm, cô bé thích nghe anh nói chuyện.
Nào! Chúng ta kể chuyện cổ tích nhé.
Hoắc Vân Thâm vươn tay, Anh Bảo trực tiếp vọt từ trên lưng ghế sofa qua. Hai tay Hoắc Vân Thâm đón được cô bé, anh ôm cô bé vào trong ngực:
Vậy thì kể chuyện về 'Nương Nương Xấu Xí' được không nào?
Được ạ.
Anh Bảo vui vẻ vỗ tay. Không đợi Hoắc Vân Thâm bắt đầu kể, cô bé lại đề nghị:
Bảo Bảo muốn nằm trên giường nghe cơ.
Được, vậy vào phòng rồi kể.
Hoắc Vân Thâm nghe theo cô bé răm rắp. Anh di chuyển xe lăn, chuẩn bị về phòng.
Để tác hợp mẹ với chú má lúm đồng tiền, Anh Bảo ngoắc tay về phía mẹ mình:
Bé Hi, cô đến đây đẩy bọn con đi.
Được, để cô đẩy.
Trong lòng Hứa Hi Ngôn không kìm được phải khen ngợi Anh Bảo. Nhóc con này quá đỉnh rồi, biết phải tạo cơ hội cho người mẹ già của mình. Ừm, đúng là không uổng công nuôi dưỡng.
Hứa Hi Ngôn đẩy bọn họ vào trong phòng, Anh Bảo không hề ngại lạ chỗ mà leo thẳng lên giường. Cô bé nằm ngay ở chỗ chính giữa, sau đó gọi Hoắc Vân Thâm:
Chú má lúm đồng tiền! Đến đây nằm đi ạ.
A, cô nhóc này cũng biết sắp xếp quá nhỉ.
Hoắc Vân Thâm quay đầu lại nhìn Hứa Hi Ngôn, cô hỏi:
Có cần tôi giúp anh không?
Không cần.
Hoắc Vân Thâm di chuyển xe lăn đến cạnh giường, hai tay giữ chặt lấy tay vịn được chế tạo đặc biệt rồi hơi dùng sức, nhanh nhẹn di chuyển cơ thể lên trên giường.
Ngày nào cũng phải lặp lại động tác này, anh thực hiện nó rất thành thạo, căn bản không thể nhìn ra việc anh có tật ở chân được.
Hoắc Vân Thâm nằm xuống bên cạnh Anh Bảo, cô bé vỗ vỗ vị trí còn trống bên cạnh mình rồi lại kêu Hứa Hi Ngôn:
Bé Hi, cô cũng lên đây đi, nằm bên này này.
Wow, cô bé muốn giúp cô với Hoắc Vân Thâm nằm cùng giường sao?
Như vậy có được không nhỉ?
Mặc dù Hứa Hi Ngôn chỉ muốn nằm thẳng lên đó, ngủ trong lòng của Hoắc Vân Thâm, nhưng cô vẫn phải kìm con thú nhỏ đang rục rịch trong lòng mình lại.
Cũng không thể trực tiếp quá được, sẽ dọa nam thần mất.
Cô tỏ vẻ rất dè dặt, khuôn mặt mang theo vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, ngại ngùng thoáng nhìn về phía Hoắc Vân Thâm:
Tôi cũng lên đó thì không ổn lắm nhỉ?
Anh Bảo sốt ruột sắp khóc rồi, ôi mommy ơi, Bảo Bảo đã tạo cơ hội cho mẹ đến mức này rồi. Mẹ ơi, sao mẹ lại tuột xích ngay vào thời điểm quan trọng này chứ?
Chẳng lẽ mẹ không thích chú má lúm đồng tiền sao?
Nhưng mà bé lại cực kỳ thích luôn á!
Để có thể khiến cho mẹ già nhà mình nằm trên cùng một cái giường với chú mà cô bé thích, Anh Bảo bất chấp luôn. Cô bé nằm úp xuống, lập tức òa khóc.
Lúc khóc, cô bé còn không quên vân vê mu bàn tay, nói:
Hu hu hu… Bảo Bảo đáng thương quá đi… Từ nhỏ Bảo Bảo đã không có ba rồi, mẹ lại suốt ngày chỉ biết vất vả kiếm tiền, cũng không có thời gian ở bên Bảo Bảo.
…